Tiểu Dược Thê

Chương 46




Ban đêm mùa hè ở vùng ngoại ô, tiếng ve kêu trong không gian yên tĩnh đặc biệt rõ ràng.

A Ân cảm thấy tim  mình đập như hươu chạy, trong đầu là một mảnh ‘vù vù vù’, làm như không nghe thấy tiếng ve kêu, chỉ cảm nhận được hô hấp nóng rực bên tai, từng chút từng chút, hơi thở mang theo sự xâm lăng, khiến mang tai nàng đỏ bừng.

Môi nàng run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cắn chặt môi.

Người ở sau lưng cũng không nói gì, chỉ có bàn tay ở bên hồng nàng ngày càng siết thêm chặt, dường như muốn đem cả người nàng dung nhập vào cơ thể hắn. Tiếng hô hấp bên tai ngày càng nặng nề. Đột nhiên lực đạo ở bên hông bỗng lỏng ra, cánh tay còn lại đưa qua, hai tay hắn vòng quanh eo nàng.

Hắn vùi đầu vào cổ nàng, hô hấp dường như dài thêm, phun lên xương quai xanh nàng tưởng chừng như có một cỗ khí nóng từ xương quai xanh tràn xuống, lan ra toàn thân, tứ chi bách hài cũng dần nóng lên.

Đêm hè tháng sáu, trên trán nàng sinh ra một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp cũng khẽ run.

Qua một hồi lâu, hắn rốt cục cũng lên tiếng: “Ta cho phép nàng nói chuyện.”

Lông mi nàng khẽ run, cổ họng nàng phát ra một tiếng run run ‘Hầu gia’.

Rất nhiều người gọi hắn là Hầu gia, có cung kính, có run sợ, cũng có sự trung thành và tận tâm, kỳ thực cũng chỉ là một danh xưng nhưng người khác gọi hắn cảm thấy không êm tai chút nào, chỉ cảm thấy bình thường, nhưng từ miệng nàng thốt ra, lại đặc biệt êm tai, dễ nghe.

Hắn rốt cuộc buông nàng ra, vòng ra trước mặt nàng.

Nàng không giống với quý nữ ở Vĩnh Bình, búi tóc phiền phức, đầu đầy châu ngọc mà chỉ búi tóc đơn giản, cũng chưa từng có bất kỳ chiếc trâm bộ diêu nào, trên mặt thậm chí còn không trang điểm, ăn mặc lại vừa giản dị vừa mộc mạc nhưng khiến cho Trầm Trường Đường hắn nhìn không chớp mắt.

(Trâm cài bộ diêu: Kim: vàng, bộ: bước chân, diêu: rung động. Đây là loại trâm cài có đính chuỗi ngọc của nữ tử cổ đại, mỗi khi bước đi chuỗi ngọc trên trâm cài sẽ lay động theo bước chân thiếu nữ, tạo dáng vẻ uyển chuyển thướt tha.)

Đại khái là thực sự lưu tâm, nàng phác tố vô hoa cũng được, ung dung cao quý cũng được, hắn đều cảm thấy rất xinh đẹp.

A Ân đương nhiên không biết hắn nghĩ gì, nàng lúc này cho là hắn tức giận quá, muốn tới tính sổ với nàng nên trong lòng lo lắng phấp phỏng, luôn cảm thấy nên nói chút gì đó. Nhưng hắn không lên tiếng chỉ lặng yên đứng trước mặt nàng, ánh trăng kéo bóng hắn dài ra, khi có gió thổi tới tay áo hắn tung bay, cái bóng của tay hắn cũng phấp phới theo, tựa như chỉ sau một khắc nữa sẽ siết chặt cổ nàng.

“…Hầu gia.”

“Ừ.”

A? Thanh âm của hắn không lạnh lùng như trong tưởng tượng của nàng vậy? Nàng nói: “Ngày đó ở…”

Thanh âm của hắn đột nhiên lạnh lẽo.

“Sau này đừng nhắc lại nữa.”

Lạnh buốt, câu nói của hắn lạnh như thời tiết tháng chạp. Chỉ trong nháy mắt, thanh âm của hắn lại mềm đi, nói: “Lần trước bị lỡ. Lần này đúng lúc, ta dẫn nàng đi Pháp Hoa tự ngắm hoa.”

Nàng ngẩn ra, hỏi: “Bây giờ ư?”

Hắn nói: “Ngắm hoa xong ta sẽ để Trần Đậu đưa nàng về. Tính cảnh giác của hai người tùy tùng của nàng không cao, ta để Ngôn Thâm đưa bọn hắn đi dạy dỗ. Không cần lo lắng tới giờ giới nghiêm, ta tự có biện pháp đưa nàng trở về thành, sẽ không có bất luận là kẻ nào biết. Cũng đã cho người báo với muội muội của nàng.”

A Ân nghe xong lại cảm thấy buồn cười.

Có người nào đến cửa nhà làm loạn, còn ngại tính cảnh giác của thủ vệ không cao.

Một chiếc xe ngựa được lái tới.

Người đánh xe là Ngôn Mặc, hắn lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng, lại cấp tốc thu hồi ánh mắt, hướng Trầm Trường Đường nói: “Bẩm Hầu gia, Pháp Hoa tự tất cả đã chuẩn bị tốt.”

Trầm Trường Đường khẽ gật đầu, lên xe ngựa, thấy nàng vẫn không động đậy thì cau mày, nói: “Lên đi.” Giống như nghĩ đến gì đó, thanh âm lại không được tự nhiên mà mềm xuống, nói: “Lên xe đi.”

Ngôn Mặc lặng lẽ nghiên đầu qua chỗ khác.

Sau khi lên xe ngựa, nàng càng nghĩ càng cảm thấy cổ quái cực kỳ. Nếu là trước đây, Mục Dương Hậu ở trong xe đối với nàng không phải là hôn thì cũng là sờ, không thể thiếu chuyện tứ chi tiếp xúc, nhưng hôm nay hắn như thay đổi tính tình vậy, chẳng những không kêu nàng ngồi cạnh hắn, càng không có khinh bạc nàng, mà chỉ là mỗi người ngồi một bên.

Thấm chí còn giải thích với nàng: “…Xe ngựa là mấy ngày trước làm ngày đêm không ngừng nghỉ, vách xe, cửa sổ, còn có bánh xe được đặc chế. Mũi tên bắn không thủng, cũng khó mà táy máy với bánh xe được…” Hắn còn làm mẫu cho nàng, gõ gõ vào vách xe, bắn ra một ám cách, bên trong còn có một cây chủy thủ, và hai bình gỗ bịt nút. “Trong hai chiếc bình này đựng độc dược ở trong cung, một bình gọi là thất khiếu chảy máu, cái còn lại gọi là một bước xuyên ruột.”

Lúc đầu nàng nghe có chút nhập thần, cho đến khi hắn nói đến độc dược thì cả người phát run.

Hắn dừng lại, hơi mang theo lãnh khí.

“Cahi độc dược này, chỉ cần nàng nếm một giọt thôi, thì mắt, mũi, mồm của nàng sẽ chảy máu.” Hắn nhìn nàng, chuyển đề tài: “Mấy hôm trước bản Hầu còn muốn để cho nàng nếm thử một chút, nếm nửa giọt, để xem nàng lại lần nữa cận kề cái chết còn muốn mắng chửi bản hầu thế nào nữa.”

Trong mắt hắn có ánh sáng lạnh lẽo, còn có nộ khí không thể kiềm chế.

Nàng thầm nghĩ, quả thực tới rồi! Tới để tính sổ nàng!

Thế nhưng tiếp theo hắn lại chuyển đề tài, lạnh lùng, tàn nhẫn đã toàn bộ tan đi, hóa thành tiếng than thở.

“…Nhưng lại không nỡ.”

Hắn làm như tiếc nuối cực kỳ, lại đem bình sứ bỏ vào ám cách, lại gõ gõ vách xe, ám cách lại thu vào.

Tiếp theo, hắn lại nhặt cuốn sách một bên lên, không nhìn nàng nữa, cũng không nói nửa câu nào nữa.

Khoảng chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã tới Pháp Hoa tự.

Sớm đã có người chuẩn bị, một đường không có trở ngại mà vào. Pháp Hoa tự là ngôi chùa nổi tiếng của Tuy Châu, bên trong thờ cúng rất nhiều vị Phật, Bồ Tát, là ngôi chùa đầy đủ nhất, cũng hương khói nhiều nhất. Ban ngày, có thể nói là hương khói cường thịnh. Đồng thời, Pháp Hoa tự còn nổi danh với Lục Nguyệt Tuyết. Mỗi khi tháng năm, nửa sườn núi nở đầy hoa, từng đóa hoa trắng nở lớn bằng nửa nắm đấm, điểm xuyết một vùng xanh tươi.

Thường thường những người lên Pháp Hoa tự dâng hương, tiện thể lên đỉnh núi ngắm hoa.

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, nhưng vẫn là đã về đêm, ánh trăng mông lung chiếu khắp đỉnh núi, nhưng sau khi tới gần lại chợt cảm thấy nửa sườn núi treo đầy đèn lồng, cách mỗi ba thước lại có một chiếc, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng cả ngọn núi.

Nàng không khỏi ngây người ra.

Lục Nguyệt Tuyết đầy khắp núi, được ánh trăng và ánh sáng của đèn chiếu rọi xuống, óng ánh rực rỡ.

Trầm Trường Đường đi ở phía trước, xoay người lại ngắm nàng, thấy trong mắt nàng là sự kinh hỉ thì nửa điểm tức giận trong lòng cũng triệt để biến mất.

Hắn hỏi: “Sao? Có thích không?”

Nàng gật đầu theo bản năng, nói: “Thật không ngờ so với ban ngày Lục Nguyệt Tuyết còn xinh đẹp hơn…” Mỹ cảnh ở trước mắt, mọi phòng bị trước kia cũng biến mất. Nàng nhấc tà váy lên, một đường chạy đến nơi cao nhất, cao hứng lẩm bẩm: “Lục Nguyệt Tuyết ban đêm còn có đèn lồng lại có hiệu quả như vậy, sau khi trở về phải thử điêu hạch Lcụ Nguyệt Tuyết một chút.”

Trầm Trường Đường đang đi tới thì nghe câu sau cùng của nàng.

Hắn hỏi: “Nàng từ lúc mấy tuổi thì điêu hạch?”

A Ân trả lời: “Bắt đầu từ năm tám tuổi, đến nay đã mười hai năm. Điêu hạch giống như là uống nước vậy, nếu thiếu đi thì cảm thấy không được tự nhiên. Nếu có thể điêu ra hạch điêu đẹp, cảm thấy cuộc đời này không có gì đáng tiếc.”

Hắn lại hừ một tiếng, hỏi: “Hạch điêu và muội muội của nàng nếu cùng lúc rơi xuống nước, nàng cứu bên nào?”

“Muội muội.” Nàng trả lời theo bản năng.

“Bản Hầu và hạch điêu rơi xuống nước, nàng cứu bên nào?”

Nàng do dự một chút, nói: “Hầu gia là thiên kim chi khu, sao có thể rơi xuống nước? Còn có…A Ân không biết bơi. Nếu Hầu gia và hạch điêu thực sự rơi xuống nước, sợ là còn phải làm phiền người của Hầu gia vớt hạch điêu giúp A Ân.”

Thấy nàng nói một tràng như vậy, liền biết nàng ước gì bản thân rớt xuống nước đừng lên.

Hắn nói: “Nàng chỉ cần trả lời bản Hầu hay hạch điêu thôi.”

A Ân đang muốn mở miệng hắn lại nói: “Mà thôi, không cần trả lời. Nàng nói ra, ta sợ rằng sẽ lại nổi giận.” Hắn đi về phía trước vài bước, dừng ở trước gót chân của nàng. Vừa lúc A Ân đứng ở trên gò đất, ngang hàng với tầm nhìn của hắn.

Hắn nhìn ánh mắt của nàng.

“Lời này ta chỉ nói một lần thôi, nàng tốt nhất hãy nhớ kỹ, nửa chữ cũng không được quên.” Dừng lại, hắn lại nói: “Bản Hầu không miễn cưỡng nàng đi Vĩnh Bình, nàng không muốn đi thì không đi. Nàng không thích bản Hầu chạm vào nàng, về sau nàng không đồng ý, ta sẽ không chạm. Nàng thích điêu hạch thì điêu hạch, ta không ngăn cản nàng. Có điều những lời làm tổn thương ta lúc đó, không được phép nói nữa.”

Dưới ánh trăng, trong mắt sương mù đã dần tan đi, dần dần lộ ra sự nhu hòa.

“Nhỡ kỹ chưa?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc xuống núi hắn đi phía trước, nàng bước theo sau.

Người của hắn chờ ở bên ngoài rừng núi.

Tới gần, thấy bao nhiêu người xách theo đèn lồng rối rít thi lễ. Nàng vừa nhìn chăm chũ thì phát hiện Hổ Nhãn Hổ Quyền cũng ở đây, hai người họ đều là mặt mũi sưng bầm, cúi thấp đầu không dám nói lời nào.

Trầm Trường Đường đứng lại.

Ngôn Thâm bước ra khỏi hàng, nói: “Bẩm Hầu gia, Hổ Nhãn Hổ Quyền coi như cũng có thiên phú, thuộc hạ đã dạy dỗ bọn họ.”

Hổ Nhãn và Hổ Quyền cũng theo ra khỏi hàng, quỳ xuống: “Đa…Đa tạ Hầu gia dạy bảo.”

Trầm Trường Đường nói: “Không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Đợi khi bọn hắn đứng lên thì thanh âm của hắn lại trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Bản Hầu không cho phép sai lần thứ hai, lần này chỉ thử.”

Hai người sợ hãi lại quỳ xuống.

Hắn lúc này lại bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Bản Hầu để Trần Đậu ở lại Cung thành, các người nếu có gì không biết, có thể đi thỉnh giáo Trần Đậu.”

Hai người lại thụ sủng nhược kinh mà tạ ơn.

A Ân có chút mơ hồ, hắn lại nhìn sang, nói: “Bản Hầu biết nàng không thích có người của ta ở bên cạnh nàng, nhưng người của nàng thiếu tính cảnh giác, thân thủ cũng bình thường, nếu gặp tiểu tặc bình thường thì có thể đối phó được, nhưng nếu gặp phải sát thủ có mưu tĩnh trước, nhất định ứng phó không nổi. Chờ khi hai người bọn hắn có thể một mình đảm đương một phía, ta sẽ cho Trần Đậu quay về.”

“Đa tạ Hầu gia.”

Hắn lại hỏi: “Trong lòng có mắng bản Hầu không?”

Ngôn Thâm rất biết điều, nhất thời không tiếng động ra hiệu cho đám người lùi ra xa.

A Ân ho nhẹ một tiếng: “Không có.” Nàng hơi do dự, lại nói: “Hầu gia, nhưng có người để mắt tới A Ân rồi?” Trầm Trường Đường nhìn nàng tán thưởng: “Tạm thời không có, nhưng sau này khó nói.”

A Ân giải thích: “Ta vừa rồi thật không có mắng Hầu gia ở trong lòng.”

Nói xong có chút gấp, lông mi run rẩy như cánh bướm, ánh trăng sáng rơi trên trán nàng, càng lộ thêm vẻ trắng nõn đầy đặn. Hắn nhìn chòng chọc một lát, nhịn xuống xúc động muốn chạm vào nàng, xoay người nói nhẹ: “Bản Hầu biết.”

Lúc này Ngôn Thâm vội vàng đi tới, bẩm báo: “Hầu gia, Đặng công công trong cung tới Tuy Châu rồi.”

Hắn kinh ngạc, trầm ngâm một lát lại hỏi: “Đặng công công ở đâu?”

“Bẩm Hầu gia, đang trên đường tới Cung thành.”

Trầm Trường Đường hơi biến sắc, nói: “Dặn dò kẻ dưới, lập tức đi về Nguyệt Giang thành. Chuyện bên này đã xử lý tốt chưa?”

Ngôn Thâm nhìn A Ân, nói: “Đã xử lý thỏa đáng, tất cả mọi vết tích đều đã xóa sạch.”

Hắn gật đầu.

Sau đó Ngôn Thâm lại đi tới, nói: “Bẩm Hầu gia, có thể khởi hành rồi.” Lamfn hư nghĩ đến cái gì, hắn lại nhìn nàng, nói: “Nơi này cách Cung thành không xa, trước tiên đưa nàng về đã.”

Ngôn Thâm nói: “Đặng công công…”

“Phái người kéo dài thời gian.”

“Vâng.”

A Ân nói: “Hầu gia, ta có thể ở lại Pháp Hoa tự một đêm, ngày mai lại trở về. Có Hổ Nhãn và Hổ Quyền, còn có Trần Đậu ở đây, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu.”

Hắn không đồng ý, chỉ nói: “Lên xe.”

A Ân đành bước lên xe.

Mới vừa rồi khi Ngôn Thâm nhắc tới Đặng công công hắn thoạt nhìn như có điểm kiêng kỵ.

Xe ngựa dần dần chạy về phía Cung thành.

Trầm Trường Đường lại nói: “Đặng công công là đại nội tổng quản, hầu hạ đã hai đời hoàng đế, là một lão nhân tinh.” A Ân nghe vậy thì tò mò hỏi: “Hầu gia ngài tựa như có điểm kiêng kỵ vị Đặng công công đó?”

“Lần này hắn tới Tuy Châu, nhất định là phụng ý chỉ của thánh thượng. Tân đế mới đăng cơ, lại không phải là người kế vị định trước nên dễ nổi lòng nghi ngờ.”

Chỉ một câu ngắn ngủi đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Hắn lựa chọn phương thức nhu hòa này nói ra, có lẽ là vì lo lắng cho nàng. Trầm Trường Đường tối nay và quá khứ không giống nhau, tựa như bị ánh trăng ảnh hưởng, trở nển ôn nhu.

Trong lòng nàng khẽ rung động.

Lúc này hắn lại nói: “Việc này nàng không cần phải biết nhiều, nàng chỉ cần biết thế là được, chuyện này bản Hầu sẽ tự giải quyết. Nửa tháng sau ta sẽ quay lại, trước đó nàng phải tránh xa nam nhân ra, nhất là Tạ gia tiểu nhi.”

(Tạ gia tiểu nhi tức là Tạ Thiểu Hoài đó.)

Lúc trước còn cảm thấy hắn có điểm ôn nhu, quả nhiên là vẫn không thể thay đổi được bản tính bá đạo nha.

Có điều hắn nhượng bộ như vậy đã khiến nàng vui rồi, nàng sảng khoái gật đầu, nói: “Ta nghe Hầu gia.” Nói đến đây thì hắn trực tiếp nhìn môi nàng, nhớ tới lần gặp trong xe lúc trước, mang tai liền ửng đỏ, bối rối nghiêng đầu đi.

Rất nhanh, bên kia lại truyền đến giọng nói của hắn.

“Lặp lại lần nữa.”

A Ân hơi sững ra, hỏi: “Lặp lại gì cơ?”

“Câu nàng vừa nói.”

“Ta nghe Hầu gia?” Nàng hỏi.

Hắn vừa gật vừa ‘Ừ’. A Ân nói lại lần nữa, phát hiện ánh mắt hắn lại sâu hơn. Nàng thử nói lại lần nữa, lúc này mới xác định được hắn thích nàng nói câu này mà không phải là không nghe rõ.

Hắn lại vui vẻ mà nói lại: “Lặp lại lần nữa.”

Nàng lại nói lại lần nữa, sau khi nói lại khoảng chừng mười lần nhưng hắn vẫn không có chán ghét. Nàng hỏi: “Hầu gia thích ta nói câu này ư?”

Hắn lại nói: “Nàng có biết vì sao bản Hầu lại muốn phải đưa nàng về không Cung thành không?”

A Ân muốn trả lời là vì lo lắng cho nàng, nhưng nói ra thì có chút ngượng ngùng, liền vòng vo: “A Ân ngu dốt, không đoán ra tâm tư của Hầu gia.”

Thanh âm của hắn khàn khàn: “Là vì muốn nghe nàng gọi ta.”

(Nguyên lời của anh là ‘Muốn nghe nàng gọi vài tiếng ‘Hầu gia’, nhưng mình để như thế cho tình cảm, ^^, nếu để nguyên thì sợ ko rõ nghĩa, sợ mọi người hiểu lầm ý của anh.)

Nàng nghe vậy thì đỏ từ mang tai xuống tận cổ, rõ ràng là hắn không chạm vào nàng, thậm chí cũng không ngồi gần nàng, nhưng chừng chạc đàng hoàng như vậy mà nói ra câu này thì, tim nàng lại đập thình thịch rất nhanh.

Lúc này ngoài xe truyền đến tiếng của Ngôn Thâm.

“Hầu gia, đến nơi rồi.”

Xe ngựa cũng từ từ dừng lại.

A Ân hướng hắn thi lễ liền muốn rời khỏi. Nào ngờ vừa mới xoay người, tay còn chưa chạm tới cửa xe thì đằng sau có một đạo lực đánh tới, bên hông nóng lên, một cánh tay quấn chặt eo nàng, lảo đảo một cái, nàng ngã ngồi vào lòng hắn.

Hắn nói bên tai nàng: “Những lời ta nói, ngày mai mới bắt đầu tính.”

“Ngài…”

“Để ta ôm một lúc, một lúc thôi.” Thanh âm của hắn vừa nhẹ vừa dịu dàng, giọng nói chứa đầy khát vọng. Nàng thoáng mềm lòng, nàng quả nhiên chỉ ăn mềm không ăn cứng. Hắn vừa mềm, lòng nàng cũng mềm theo.

Nàng bất động, cả người thả lỏng.

Hắn lại càng thêm dùng sức siết chặt eo nàng, người trong lòng hắn mềm như vậy, thơm như vậy, hắn tựa như ôm bao nhiều cũng không đủ.

Hắn cực kỳ yêu thích mùi hương của nàng, vùi đầu xuống cổ nàng, hơi thở của hắn khiến nàng thấy nhột vô cùng.

Nàng nhịn không nổi mà cười thành tiếng: “Nhột…”

Hắn hỏi: “Nhột ở đâu?”

Nàng đáp: “Nhột ở…” Hắn nói càng làm nàng nhột hơn, hơi nóng và ẩm ướt lan tràn, nàng lắc lắc người, nói: “Ngài đừng nói chuyện…” Đột nhiên người sau lưng lại ôm chặt nàng.

Đèn Lưu Kim Viên ở một góc xe ngựa chợt ‘tách’ một tiếng, ánh nến khẽ lay động.

Tiếng hô hấp ở sau lưng dần nặng nề hơn.

Cánh tay trên ao trở nên nóng hơn, giống như bàn là vậy.

Tình huống này, A Ân cũng không bất ngờ, nàng biết hắn lại phát bệnh rồi. Không cần quay đầu, lúc này nàng cũng cỏ thể chắc chắn mặt hắn lúc này nổi đầu gân xanh. Nàng nuốt cái ực, không dám động đậy.

Cánh tay vòng trên eo nàng ngày càng thiết chặt, nàng có cảm giác xương xốt toàn thân như bị vỡ nát vậy.

“Hầu…Hầu gia…”

Thanh âm hắn khàn khàn: “Đừng động, cũng đừng nói chuyện.” Thanh âm của nàng khiến hắn càng nội tâm đang xao động của hắn càng thêm nghiêm trọng. Nàng lập tức im lặng. Nhưng dường như cũng không có hiệu quả gì, ngọn đèn trong đêm mờ mịt, ngũ quan của hắn có thể cảm nhận được người trong lòng.

Mặc dù nàng không nói lời nào nhưng mùi hương của nàng không nơi nào hắn không cảm nhận được, luồn vào mũi hắn, len lỏi vào lòng hắn.

Mỗi một chân lông trên người hắn dường như đang tận tình gào thét, đặt nàng dựa vào vách xe mà hung hăng hôn nàng, hung hăng nếm thử từng tấc trong miệng nàng, hung hăng mút cái lưỡi vừa thươm vừa mềm của nàng.

Cánh tay trên người bỗng buông ra, nàng bị đẩy mạnh suýt và vào vách xe.

Hắn hít thở nặng nề, kiềm chế mà nói: “Xuống xe.”

A Ân giương mắt nhìn lên, nương người vào vách xe, sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt, thống khổ, trên mặt hắn gân xanh nổi to như ngón tay cái, bên trái một cái bên phải một cái, cực kỳ lệ khí. Nàng nuốt nước miếng, hướng tới phía hắn.

“Đi xuống!”

Nàng cắn răng, xoay người mở cửa xe. Nhưng vừa mới đụng tới cửa xe nàng lại không nhịn được mà quay đầu lại, thấy hắn đang nhắm mắt, cắn chặt răng, gân xanh một lúc lại di chuyển, khiến hắn không ngừng thở dốc.

Tay của Trầm Trường Đường đã sờ lên Ẩm Huyết tiên.

Khi hắn quay lại Cung thành thì đã ra quyết định này. Dược nhân hầu bệnh tất cả đã chuẩn bị. Nếu như là thường ngày, hắn trước tiên đánh đã rồi lại nói. Nhưng hiện tại còn có nàng ở đây, tình cảnh máu tanh như vậy hắn không muốn để nàng thấy.

Vừa nghĩ tới A Ân, lại không thể kiềm chế được mà nghĩ đến đôi môi ngọt ngào của nàng, so với roi da để đánh người thì thích hơn nhiều.

Cửa xe thật lâu vẫn chưa được mở.

Quais bệnh giày vò đã khiến hắn mất đi tám phần lý trí, hắn lúc này không biết liệu nàng đã đi hay chưa.

Đột nhiên, mùi hương quen thuộc len vào mũi hắn.

Đôi môi mềm mại dính lên môi hắn.

Hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn là vẻ mặt căng thẳng đến tận cùng của nàng. Nàng không hề động, từ từ nhắm hai mắt lại, như là một bàn thức ăn đang đợi được lâm hạnh vậy, an tĩnh như vậy, thẳng thắn như vaajybayf ra ở trước mắt hắn.

Lập tức, toàn bộ nhẫn nại của hắn đều hóa thành hư vô.

Ảo tưởng và sự gào thét lúc nãy toàn bộ đều không chút kiêng kỵ mà toát ra.

Mà A Ân chỉ cảm thấy trời quay đất cuồng, phần lưng dựa vào vách xe vẫn còn dư lại chút hơi ấm, trên người truyền tới một cảm giác cực nóng.

Nàng nhẹ nhàng lêu ‘A’ lên một tiếng, trong miệng có một vật lạ nhập vào, thô bạo mà càn quét hết mọi ngóc ngách trong khoang miệng nàng.

Hút, liếm, gặm cắn, đầu lưỡi của nàng như bị ném vào chảo dầu, dị vật trong miệng nàng như cái xẻng mà đem chiếc lưỡi của nàng xào, thịt kho tàu, nướng sôi… Đa dạng bách biến mà nấu.

Rút cuộc cũng nấu xong, hắn vừa giống như đậy cái nặp nồi lại, bắt đầu bày ra mâm, liếm cắn trên dưới chiếc môi của nàng.

Kỹ thuật của hắn ngày càng thành thạo.

Nàng nhịn không nổi nhẹ nhàng rên rỉ.

Ngôn Thâm và ngôn Mặc chờ ở bên ngoài.

Hổ Nhãn và Hổ Quyền đêm nay phải chịu sự đả kích quá lớn, lúc này đang cung cung kính kính mà hầu ở bên ngoài một chiếc xe ngựa khác, chờ A Ân lên xe.

Một khắc đồng hồ sau, nửa điểm thanh âm ở trong xe ngựa cũng không thấy truyền ra.

Hai người họ ngôn trao đổi với nahu một ánh mắt, ai cũng không dám tiến lên thúc giục. Cho tới khi lại qua một khắc đồng hồ khác, người đi giũ chân Đặng công công đã quay lại bẩm báo, nói: “Đã giữ chân một canh giờ rồi, Đặng công công đã có chút không kiên nhẫn rồi.”

Ngôn Thâm ho nhẹ một tiếng, đang muốn giục thì trong xe ngựa truyền ra một tiếng rên rỉ không nặng không nhẹ.

Tiếng nói hơi ngừng lại.

Ngôn Thâm đổi giọng: “Ngươi ở lại đây, ta đi giữ chân Đặng công công.”

Trong xe ngựa hai người hôn đến phát nóng, nửa điểm âm thanh bên ngoài cũng không hề nghe thấy.

Có điều gân xanh trên mặt Trầm Trường Đường đã biến mất.

A Ân từ từ nhắm hai mắt lại, cũng không heefb iết.

Hắn không định dừng lại, thay đổi tư thế khác, muốn đem nàng ôm vào lòng, tiếp tục khẽ hôn đôi môi đã sưng đỏ của nàng. So với sự thô bạo lúc phát bệnh, lúc này hắn ôn nhu hơn rất nhiều. Hắn nhẹ nhàng chấm lên môi nàng, chấm một cái lại buông ra, quan sát thần sắc của A Ân.

Trước đây ngược lại không nghĩ tới, cũng chưa từng có từ trước đến nay, hôm nay nhưng lại khiến nàng cảm thấy t hật cao hứng.

Hắn lại cúi người nhẹ chấm, một cái lại tiếp một cái, bộ dạng nàng tùy ý để hắn trêu trọc đã khắc sâu vào tâm hắn. Đặc biệt là động tác khẽ nhếch cái lưỡi của nàng, chiếc lưỡi đỏ mềm và hàm răng trắng tinh tạo nên cảnh trí cực kỳ mê hoặc.

Hắn đụng vào hàm răng nàng.

Khi chiếc nhỏ khẽ mài chiếc lưỡi của nàng khiến cả người nàng run rẩy, theo bản năng dựa sát vào hắn.

Trầm Trường Đường lộ ra ý cười, mài lên chiếc lưỡi của nàng ngày càng táo tợn hơn. Nàng rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà khẽ rên rỉ lần thứ hai, mắt cũng mở ra.

“Mặt của ngài…”

Được rồi!

Hắn thấy vậy ngược lại có chút tiếc nuối, cuối cùng nhẹ chấm lên môi nàng một cái, mới lưu luyến mà thu lại, mặt không đổi sắc nói: “Ừ, bấy giờ được rồi.”

A Ân muốn thoát khỏi chân của hắn, lại bị hắn ôm chặt.

Nàng cũng không động đậy, chỉ đỏ mặt nói: “Ta trước đó là bởi vì…”

Hai chữ ‘hầu bệnh’ còn chưa kịp nói ra thì hắn liền ngắt lời: “Nàng nguyện ý chủ động hôn bản Hầu, ta thật cao hứng.”

Một chữ ‘hôn’ này hắn nói đặc biệt trầm khàn.

A Ân ‘ầm’ một tiếng, mắt đỏ tía tai.