“Tỷ tỷ? Tỷ tỷ?”
“Hả?”
Khương Tuyền dừng bước, dựa vào cầu hình vòm, hơi nghẹo đầu hỏi: “Tỷ tỷ sao không tập trung thế? Chẳng lẽ là nhớ Hầu gia ư? Hay là tỷ tỷ nghĩ đến chuyện ngày mai?”
Buổi sáng Mục Dương Hậu sai người tới báo ngày mai muốn đưa A Ân lên chùa Pháp Hoa Tự ngắm hoa.
Khương Tuyền cười tủm tỉm trêu ghẹo: “Hầu gia không phải là đã dặn, chỉ muốn một mình tỷ tỷ tới đó hay sao? Ai nha, thật đúng là như lời này vậy: ‘tài tử giai nhân hẹn nhau, hoa tiền nguyệt hạ lương thần mỹ cảnh.’
A Ân liếc mắt quở trách, nói: “Chỉ biết trêu ghẹo tỷ tỷ thôi.”
Khương Tuyền sau khi nói xong còn cẩn thận quan sát sắc mặt A Ân, không bỏ qua dù chỉ là một biểu hiện nhỏ nào. Đối với những lời sáng nay nàng nói, Khương Tuyền mới đầu là vui mừng thay cho tỷ tỷ, nhưng sau khi ra ngoài múc nước về nàng lại thấy có gì đó không đúng. Tỷ tỷ trước đây thích Tạ gia tiểu lang, cũng bởi vì không chịu làm thiếp nên vẫn không có lập gia đình. Nàng vẫn cho rằng tỷ tỷ từ trong cốt tủy vẫn không nguyện chung chồng cùng người khác. Nàng cố gắng tìm ra trên mặt tỷ tỷ một tia miễn cưỡng, nhưng đáng tiếc là không có.
Lại nhắc tới vị Hầu gia đó, trong mắt tỷ tỷ dường như có một tia sáng bất thường, giống như ánh mắt mà năm đó mới quen Tạ gia tiểu lang vậy.
Khương Tuyền lại nghĩ, có lẽ vị Hầu gia kia là vương công quý tộc, người như vậy nói cho cùng là không giống.
“Tỷ tỷ, bên kia có thủy tạ kìa!”
Nàng buông tay A Ân ra, haofh ứng chạy nwh bay đến nhà thủy tạ nhìn hết trái sang phải. A Ân cười cười nhìn muội muội của mình, cũng không lo lắng, chậm rãi bước về phía trước. Rừng cây xanh ngắt, những đóa hoa không biết tên nở rộ. Hai tỷ muội dạo chơi cho tới trưa cũng chưa từng gặp người, có lẽ là Mục Dương Hậu dặn dò.
Nhớ tới Mục Dương Hậu, tâm tình của nàng cực kỳ phức tạp.
Khương thể nghi ngờ, hắn bá đạo mà cường thế. Nhưng trong lúc lơ đãng lại thể hiện sự ôn nhu nhiều lần khiến nàng suýt chút nữa thì hãm sâu trong đó. May mà trong đầu vẫn kéo căng một dây cung, lý trí ràng buộc bản thân không được phép hãm sâu. Hắn là Mục Dương Hậu.
Hậu viện hầu phủ luôn lục đục với nhau, mẫu thân hắn trong thư luôn ủy khuất, còn có chư vị được chờ ban hôn quý nữ cho hắn, những thứ này đều là những thứ nàng mong có thể tránh xa. Một Tạ Thiểu Hoài đã đủ rồi.
Nhưng là hắn không chịu buông tha nàng, nàng dường như cũng không có cách gì.
A Tuyền nói nàng gầy, nàng lại nóng ruột không biết phải làm sao, tâm sự nặng nề, đêm không thể chớp mắt, làm sao có thể không gầy?
Nàng không cho rằng sự để tâm của hắn đối với nàng có thể duy trì lâu dài, hiện tại vì chưa chiếm được mới cảm thấy mới mẻ, sau này nếu không còn quan tâm nữa, nàng không có gia thế, cũng không có chỗ dựa, ở Vĩnh Bình khắp nơi đều là quyền quý nàng làm sao có thể tự lo liệu? Trong thư nhà hắn viết rất rõ, công chúa Ngọc Thành trong cung ái mộ hắn, thánh thượng cũng có ý tác thành.
Sau khi nàng đọc đến đây thì hắn cũng không có phản ứng gì, với hắn mà nói, chắc đây là chuyện đương nhiên.
Hắn muốn dẫn nàng trở về đó, không phải là để nàng làm một nha hoàn hầu bệnh thì cũng là một nha hoàn thị tẩm.
Nàng không muốn, nhưng hắn cứ dây dưa với nàng như thế rồi sớm muộn nàng cũng sẽ đánh lên mình ký hiệu là người của Mục Dương Hậu, kết quả cuối cùng vẫn là phải đi Vĩnh Bình.
Thoát không khỏi Mục Dương Hậu, nàng cả đời này cũng đừng nghĩ tới sống an ổn.
Việc đã đến nước này, nàng cũng nên vì mình mà có dự tính khác.
Gian phòng ở trong sơn trang không nhỏ, mỗi gian có hai phòng, Khương Tuyền ngủ ở phòng ngoài, A Ân ngủ ở phòng trong. Có lẽ là bởi vì có tâm sự nặng nề, đêm đến nàng vẫn không thể chợp mắt, nhìn chiếc màn đến ngây người. Khi trời sáng, nạng nhẹ nhàng rời giường, rửa mặt chải đầu thay y phục.
Sau đó nàng rón rén ra khỏi phòng. Nàng gọi tiểu đồng dẫn đường xuống phòng bếp.
Nàng nhóm lửa đun một nồi nước nóng, nhào bột, hấp một nồi bánh bao.
Tiểu đồng vẫn đi theo bên cạnh nàng, vốn muốn nói những viếc nặng nhọc này nên để hạ nhân làm thì tốt hơn, nhưng đảo mắt nghĩ lại nói không chừng Ân thị muốn trổ tay nghề cho Hầu gia thì không mở miệng ngăn cản nữa. Sau đó lại thấy nàng nặn bánh, làm khoảng mười cái bánh bao lớn, bánh bao vừa lớn vừa tròn, một chút cũng không đẹp, vốn muốn nói bánh bao làm quá thô sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của Hầu gia nhưng lại sợ nói ra làm nàng mất mặt, do dự xoắn xít nửa buổi rốt cuộc cũng tìm từ để nói thì bánh bao của nàng đã ra lò rồi.
Nàng dứt khoát bỏ ba cái vào mâm, nói: “Làm nhiều, chỗ còn dư phiền ngươi giúp ta cất đi. Nếu trưa nay muội muội ta đói bụng ngươi đưa cho muội ấy ăn. Muội muội ta đặc biệt thích bánh bao ta làm.”
Nói rồi gật đầu khẽ với tiểu đồng, sau đó bưng mâm rời khỏi phòng bếp.
Tiểu đồng choáng váng.
…Vậy mà không phải làm cho Hầu gia ăn?
Hạ nhân hầu hạ Mục Dương Hậu thay y phục thì phát hiện tâm tình Hầu gia hôm nay không tệ, nịnh bợ vài câu còn được thưởng.
Chung quy cũng biết quan sát sắc mặt, hiểu được tâm tình hầu gia tốt nhất định không thể không liên quan tới Ân cô nương, nói thêm: “Ngày hôm qua tiểu nhân thấy Ân cô nương và muội muội đi dạo trong vườn, ngồi chơi ở nhà thủy tạ rất lâu, bộ dạng có vẻ như là rất thích thú. Hầu gia thương cảm, phỏng chừng trong lòng Ân cô nương rất cảm kích.”
Mục Dương Hậu hôm qua đưa tiễn Trương Tô, đến đêm mới trở về sơn trang, nghe nói lời này, hiếm khi hắn tiếp lời.
“Thích thú bao nhiêu?”
Hạ nhân có chút bối rối, rất thích là rất thích, còn có thích bao nhiêu nữa ư? Vì thế đành nói: “Nụ cười treo trên mặt cả ngày.”
Lúc hai người Ngôn Thâm và Ngôn Mặc tiến vào thì nghe thấy Hầu gia mình hỏi: “Nàng rời giường rồi sao?”
Hai người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm Hầu gia hôm nay chắc bị té không nhẹ rồi, ngày thường nào có quan tâm ai có rời giường hay chưa? Hạ nhân trả lời: “Tiểu nhân một khắc trước thấy Ân cô nương vào phòng bếp, nghe nói Ân cô nương muốn làm điểm tâm cho Hầu gia đó.”
Hắn nhẹ cau mày: “Trong phòng không phải là không có nô bộc thị tỳ, đâu đến phiền nàng làm?”
Hai hạ nhân nhất thời không rõ ý của hắn, sắc mặt ngượng ngùng.
Ngôn Thâm ngược lại lại hòa giải, đi lên hỏi: “Hầu gia, điểm tâm đã chuẩn bị xong, bây giờ cho tiểu đồng mang đến ạ?” Ngày thường đại khái là Hầu gia đều là dùng điểm tâm giờ này.
Nào ngờ hắn nói: “Không cần, bản Hầu không đói, mang đi đi.” Nói rồi lại trầm ngâm, hỏi: “Mọi chuyện đã chuẩn bị xong chưa?”
Ngôn Mặc trả lời: “Bẩm Hầu gia, Trương ngự sử đã có hai người hộ tốn.”
Ngôn Thâm cũng nói: “Chuyện ở Tuy Châu cũng đáp sắp xếp ổn, chuyện vạch trần cơ sở ngầm của Vương Tương cũng đã xử lý.”
…
Mấy người nói chuyện mất thời gian một chun trà, Trầm Trường Đường giương mí mắt nhìn ra ngoài, hỏi: “Giờ gì rồi?”
Ngôn Thâm đáp: “Vừa sang giờ mão.”
Nói xong, Trầm Trường Đường lại nhìn ra bên ngoài, khi thu hồi ánh mắt lại thì lại bắt đầu nói đến vấn đề ở Tuy Châu. Sau khi nói xong, lại hỏi: “Giờ gì?” Ngôn Thâm ho nhẹ một tiếng, đáp: “Bẩm Hầu gia, giờ mão vừa qua được nửa khắc.”
Con ngươi của hắn hơi trầm xuống.
Ngôn Thâm lại nói: “Hầu gia, thuộc hạ gọi tiểu đồng tới pha trà, tiện đường tới phòng bếp nhìn xem Ân cô nương đang làm gì.”
Chỉ còn lại Ngôn Mặc ở lại, từ trước tới nay chưa từng ở riêng với Hầu gia, nghĩ đến đây thì cảm thấy lúng túng bèn nói: “Hầu gia, thuộc hạ cũng ra ngoài xem xem một chút.” Ngôn Thâm không quấy rầy tới bất luận là kẻ nào, chỉ đứng ở cửa phòng bếp hé mắt nhìn vào rồi trở về, vừa gặp Ngôn Mặc.
Khi hắn vừa bước vào phòng thì tiểu đồng đang pha trà, hầu gia nhà mình vừa nhanh vừa bén quét về phía hắn.
Hắn toàn thân rùng mình, nói: “Bẩm Hầu gia, Ân cô nương đang chưng bánh bao, chắc khoảng nửa khắc nữa là chưng xong rồi.”
Trầm Trường Đường nhàn nhạt nói: “Cũng được, vì tấm chân tình của nàng, bản Hầu liền bất đắc dĩ mà ăn vậy.”
(Ôi anh được ăn dưa bở của chị Ân nhé. Hahah!!!)
Lời còn chưa dứt thì Ngôn Mặc cũng đã về.
Hắn lúc này lại càng lúng túng hơn, sớm biết vậy đã ở yên trong phòng không ra ngoài rồi. Ân cô nương trong phòng bếp đã không thấy bóng dáng đâu, trong nồi còn dư lại năm cái bánh bao trù nương coi như bảo bối của mình vậy, nói là Ân cô nương đặc biệt dặn dò chờ đến trưa muội muội đói bụng thì đưa cho nàng ăn.
Ngôn Mặc lén lút liếc nhìn Hầu gia nhà mình, rõ ràng là một bộ mong đợi lại cứ khăng khăng giả bộ cố gắng lắm. Như vậy cũng tốt, nên làm như thế nào để giải thích với Hầu gia Ân cô nương căn bản không phải là muốn làm điểm tâm cho Hầu gia, ngay cả năm chiếc bánh còn lại trong nồi cũng là để cho muội muội của mình.
Thật không khéo, Ngôn Thâm lại hỏi: “Không khác nhau nhiều chứ?”
Ngôn Mặc ăn nói không khéo, bị Ngôn Thâm ép hỏi như thế thì đành nói thẳng: “…Hóa ra là hiểu lầm, Ân cô nương làm điểm tâm cho muội muội của mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hắn trầm xuống.
Ngôn Thâm vội vàng nói: “Điểm tâm! Còn không mau đem điểm tâm tới! Để Hầu gia bị đói, sẽ tìm các ngươi hỏi tội!”
Thời gian hẹn đi Pháp Hoa Tự là giờ thìn bốn khắc.
A Ân ăn uống no đủ xong, lại dặn dò Khương Tuyền một phen rồi mới lên xe ngựa. Vừa lên xe ngựa không lâu lại bị Ngôn Mặc kêu xuống. Nàng dòm vẻ mặt phức tạp của Ngôn Mặc, hỏi: “Chẳng lẽ Hầu gia không đi Pháp Hoa Tự nữa sao?”
Ngôn Mặc nói: “Mời cô nương đi về xe ngựa phía trước.”
Nàng nhìn một chút, xe ngựa phía trước rộng rãi xa hoa, vừa nhìn liền biết là xe ngựa dành riêng cho Mục Dương Hậu. Nàng mím môi, không nói cái khác, ngoan ngoãn lên xe ngựa của hắn. Nàng thi lễ, Mục Dương Hậu ngồi bên kia lên tiếng: “Ngồi qua đây.”
Giongj nói này nghe qua thấy tâm tình của hắn có vẻ không được tốt lắm? Nàng đứng dậy đi qua đó ngồi, không phải là bộ dạng cúi đầu hạ mi như trước đây, mà ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt sáng trong, đen trắng rõ ràng. Nhìn hắn như vậy, tâm tình khá hơn so với dự tính của nàng, hỏi: “Điểm tâm ăn cái gì?”
Nàng đáp: “Uống cháo, ăn bánh bao.”
“A? Bánh bao?”
Nàng lại đáp: “Ta làm một nồi bánh bao, muội muội ta từ nhỏ thích ăn bánh bao ta làm. Trước đây gia cảnh không tốt, cơm đều là cơm thừa thức ăn thừa, ta sợ muội muội đói bụng liền nhào bột hấp bánh bao, vừa to vừa tròn, lớn hơn so với nắm tay, muội muội ta có thể ăn hai ngày.” Làm như nghĩ đến cái gì, nàng vừa cười vừa nói: “Có điều cũng có chút thô, so ra còn kém với đồ ăn hàng ngày của Hầu gia.”
Lời nói của hắn vừa lên đến yết hầu lại nuốt xuống.
Nàng còn nói: “Những lời Hầu gia muốn nói, lần tới dặn dò A Ân. A Ân chỉ là một bình dân, tư chất kém cỏi, có mấy lời Hầu gia nói không rõ, A Ân suy đoán không nổi. Lâu dần, sợ là sẽ chọc Hầu gia tức giận.”
Hắn nghe ra lời nói của nàng có hàm ý.
Nàng hôm nay và ngày xưa rất không giống nhau, đôi mắt sáng ngời thẳng thắn biểu lộ những điều muốn nói.
Hắn nói: “Nàng không cần tự coi nhẹ mình, nàng không ngu dốt, ngược lại còn rất thông minh. Ta thích nàng ở điểm này.” Hắn nhẹ nhàng cầm tay của nàng, nói: “Bản Hầu sống đã hai mươi tám năm, lần đầu gặp một cô nương mà có thể khiến cho ta muốn đem nàng cất vào túi áo, che chắn, bảo vệ, sau đó mang về nhà.”
Lông mi của nàng khẽ rung lên.
“A Ân, theo ta về Vình Bình đi.”
Nàng không biểu hiện gì, chỉ lặng yên nhìn hắn, hỏi: “A Ân muốn hỏi Hầu gia một câu, nếu ta cùng Hầu gia quay về Vĩnh Bình, Hầu gia muốn sắp xếp ta như thế nào? Làm một nha hoàn hầu bệnh? Hay là muốn lấy ta làm vợ?”
Câu nói cuối cùng, nói ra phải mất rất nhiều dũng khí, nàng có thể cảm giác được trái tim mình đập thình thịch thình thịch.
Hắn làm như bị nàng tra hỏi, lát sau, hắn mới nói: “Nàng đã xem qua thư nhà của ta, nên biết…”
Nàng cắt ngang: “Biết gì? Biết hôn sự của mình Hầu gia không thể tự làm chủ ư? Hay là Hầu gia hao phí tâm tư muốn mang ta về Vĩnh Bình, là muốn để ta làm một nha hoàn thông phòng?”
Giongj nói của nàng cực kích động.
Hắn cay mày, nói: “Không phải để nàng làm thông phòng, dòng dõi của nàng thấp, muốn làm chính thê, một người trong cung cũng không đồng ý.” Hắn cũng có chút buồn bực, đừng nói là chính thê, ngay cà thị thiếp cũng là do hoàng đế định, thân phận của nàng như vậy mà làm chính thê, hắn có thể bảo vệ nàng một lúc, nhưng lúc nào cũng có thể có sơ sót, không đến nửa tháng liền chết ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Vốn định tức giận nhưng nghĩ tới nàng có thể nói ra câu lấy nàng làm vợ, rốt cuộc vẫn là giận không nổi. Nhưng vẫn làm mặt lạnh, nói: “Hậu viện của bản Hầu chỉ có một nữ nhân là nàng, nàng làm thông phòng hay chính thê thì có gì khác nhau?”
Mặt lạnh duy trì không lâu liền mềm nhũn ra.
Hắn xiết chặt tay nàng, nói: “Ta đã hai mươi tám tuổi, những người ở Vĩnh Bình lớn lên cùng ta nay đã có con bảy, tám tuổi rồi. Phụ mẫu ta rất gấp, nàng nếu muốn làm người của ta, phụ mẫu ta đương nhiên sẽ không làm khó nàng. Nàng trước tiên làm thông phòng của ta vài năm, ta tìm thời cơ để nâng cao dòng dõi nhà nàng lên, hay là lập nên nhiều công lao, dần dần đề cao thân phận của nàng. Đợi nàng có thể đảm đương một phía ta sẽ để nàng làm chính thê.”
Lời nói này thật hay.
Dường như chỉ cần chịu đựng một vài năm, liền có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng, trở thành Hầu gia phu nhân Vĩnh Bình. Nhưng đây phải là đảm bảo hắn vẫn thích nàng trước sau như một, thậm chí cần nhiều lưu tâm và tâm duyệt hơn mới có thể đảm bảo hắn ngày qua ngày, năm qua năm vẫn nguyện ý vì nàng mà lập công lao.
Mà nàng thì phải dựa vào nam nhân này, vì hắn vui mà vui, vì hắn buồn mà buồn.
Nhưng…Hắn không thể làm chủ hôn sự cho chính mình, nếu một ngày nào đó thánh thượng ban hôn, hắn còn có thể kháng chỉ không?
Hay hắn cũng giống Tạ Thiểu Hoài, hứa hẹn chỉ là hư vô.
Nàng không tin.
Nàng lại hỏi: “Ta sau này còn có thể điêu hạch không?”
Hắn cho là nàng đã bị thuyết phục, vuốt ve tay nàng, nhẹ nói: “Có thể, nhưng không thể lộ diện ở bên ngoài.”
Nàng kéo nụ cười trên môi xuống, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn. Ôn hương nhuyễn ngọc dựa tới, hắn lại nghĩ đến đêm qua, dường như lại có gió thổi lá trúc đung đưa. Thanh âm của nàng vừa nhẹ vừa dịu dàng: “Hầu gia, ta không muốn làm chính thê của ngài, cũng không muốn làm thông phòng của ngài, ta theo ngài tới Vĩnh Bình, chỉ mong Hầu gia để ta ở ngoại thất. Nếu Hầu gia nhớ ta, hoặc là cần ta hầu bệnh, ta liền tắm rửa chờ ngài. Chỉ cần Hầu gia giấu ta thật kỹ không để bất kỳ ai phát hiện ra. Nếu có một ngày Hầu gia chán ghét ta, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu Hầu gia để ta về nhà.”
Cánh tay hắn nhất thời trở nên cứng ngắc.
Nàng vì hắn mà suy nghĩ chu đáo như vậy, nhưng hắn lại nửa điểm cũng không cao hứng nổi.
Hắn không hé nửa lời.
A Ân lại hỏi: “Hầu gia, được không?”
“Đồ chay ở Pháp Hoa Tự rất ngon, chờ sau khi đến đó hãy nếm thử.”
Nàng rất giận, nàng không cầu xin danh phận, cái gì cũng không cần, không phải chỉ cầu hắn tới khi chán ghét sẽ để mình đi thôi sao! Như vậy hắn cũng không chịu! A Ân đứng mạnh lên, trực tiếp ngồi ra chỗ khác, nghiêng mặt qua một bên.
Nhưng mà vừa ngồi xuống, xe ngựa bỗng nặng nề lắc lư vài lần. Sau đó xoạt một tiếng, bánh xe văng ra. Xe ngựa lúc này lao xuống dốc, bánh xe văng ra, thùng xe nặng nề lăn xuống như là khối tuyết cầu vậy. Nàng đông dập đầu tây va chạm, cảm thấy trời đất quay cuồng, ‘bịch’ một tiếng, nàng lăn từ trong xe ra ngoài, giương mắt nhìn, trên sường núi chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều hắc ý nhân, trong đao quang kiếm ảnh có người hô to: “Mục Dương Hậu ở bên kia!”
Ngôn Mặc đứng trước người hắc ý nhân, nói: “Hầu gia, người đi trước đi.”
Trầm Trường Đường không sợ hãi hoảng hốt từ trong thùng xe rút ra một thanh trường kiếm, thuận đường kéo A Ân từ mặt đất dậy, trầm giọng nói: “Đi theo ta.” Không chờ nàng đáp lại, liền nhảy lên một con ngựa, hai người nhanh chóng phóng ngựa vào rừng cây mà đi.
A Ân thở rất gấp, đã một lần gặp phải tình cảnh như vậy, mồ hôi lạnh đã sớm ướt sũng y phục.
Lâu sau, nàng mới phản ứng lại, hỏi: “Có người muốn giết ngài sao?”
Hắn không trả lời nàng, chỉ thở càng thêm gấp.
Nàng muốn xoay người nhìn hắn, nhưng hắn lập tức rên một tiếng đâu đớn, nói: “Đừng nhúc nhích.” Nàng bỗng ngửi thấy mùi máu, cúi đầu nhìn mới phát hiện quần áo của hắn đã bị máu nhuộm đỏ, máu chảy từ bắp đùi của hắn. Nàng ngẩn ra, lập tức nhớ ra hắn là như thế nào mà bị thương. Vừa rồi thùng xe lăn xuống có người ôm lấy nàng, thảo nào nàng té mà một cọng lông cũng không bị thương tổn.
Hắn lại nói: “Đừng sợ, là loại ám sát tầm thường thôi, có điều lần này nhiều người hơn một chút.”
Hắn gặp nguy không sợ hãi, rõ ràng là đang bỏ trốn, nhưng ngữ khí lại giống như hai người cưỡi chung ngựa đi ngao du vậy. Nàng dần dần an tâm, nói: “Ta biết rồi.”
Lại qua lúc lâu, hắn lại nói: “Phía trước có mai phục, nàng ôm chắc vào, nếu sợ thì nhắm mắt lại. Chờ khi mở mắt chúng ta đã an toàn.” Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng, vỏ kiếm bay ra, kiếm quang rét lạnh, giống như tiếng vù vù.
Hắn liếm môi: “Lâu rồi không động đến đao.”
Đếm không hết những bóng đen như đàn kiến đang ùa ra, nàng quả thực rất sợ, chặt chẽ nhắm mắt lại. Bên tai tiếng kiếm va nhau vang lên không ngừng, còn có thanh âm đâm vào thân người, trước mắt bóng chồng lên trùng điệp, tay nàng run lẩy bẩy.
Như trải qua một năm dài vậy, tiếng giao tranh bên tai vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ, nhưng lại ít đi nhiều.
Nàng vừa mở mắt ra nhìn, máu trên đùi hắn chảy ướt thấm cả vào y phục của nàng, ẩm ướt dính vào đùi nàng.
Nàng hít vào một cỗ khí lạnh. Đỉnh đầu bỗng nhiên có tiếng hét lớn phát ra.
“Cúi đầu!”
Nàng không phản ứng nhiều, chỉ biết ngựa bỗng nhiên như là không thể khống chế, móng trước vung lên, nàng không có cái để ôm liền rơi xuống mặt đất. Mùi máu tanh gay mũi xộc lên mãnh liệt khiến nàng ho khan không ngừng.
Bụng ngựa, lưng ngựa đều bị hai đao, hiện tại đang không ngừng phát cuồng.
Hắn kẹp chặt bụng ngựa, đang muốn kéo nàng lên thì bốn tên hắc y nhân còn lại nhất tề nhắm về phía nàng. Hắn trong lòng bỗng căng thẳng, kiếm trong tay chợt vung lên, trực tiếp xuyên qua tim một trong số bốn tên hắc y nhân.
Hắn nhanh nhẹn bỏ ngựa, tung mình xuống.
Nhưng mà ngay lúc này, nàng vung một cước, đá trúng bụng dưới của tên hắc y nhân.
Sức lực lớn đến mức khiến tên hắc y nhân phun ra máu tươi, không đợi tên hắc y nhân phản ứng kịp, nàng đấm một cú lên mặt của hắn. Rõ ràng là một cô nương xinh xắn lanh lợi, vậy mà một quyền tung ra khiến người ta lệch cả mũi.
Hai tên hắc y nhân còn lại ngẩn người.
Trầm Trường Đường phản ứng nhanh nhất, rút kiếm của hắn ra, nhanh chóng giải quyết hai tên còn lại.
Hắn nhìn A Ân ngây ngốc thì bật cười.
“Man lực của nàng không khống chế tốt, nếu khống chết tốt, có thể tùng một quyền trí mạng. Trở về Vĩnh Bình, ta sẽ tìm một sư phụ dạy nàng.” Hắn đưa tay lau đi vết máu trên tran nàng. Ngón tay lạnh lẽo vừa đụng tới trán nàng, nàng liền run lên bần bật, vội vàng lui về sau hai bước.
Nàng nhắm mắt.
Hắn than thở: “Ta đáp ứng nàng, chớ cùng ta giận dỗi.” Đến Vĩnh Bình sẽ từ từ lừa nàng về Hầu phủ, nàng vừa rồi cũng xem như là cứu hắn, lúc trở về Vĩnh Bình sẽ để hoàng đế ghi lại công lao này của nàng. Hắn vừa là lưỡi dao sắc bén vừa là hậu thuẫn của hoàng đế, cho người của hắn kiếm một công danh cũng là chuyện đương nhiên.
Nàng vẫn là không nói lời nào.
Ngay vào lúc này, cách đó không xa lại có tiếng động truyền đến, hắn cau chặt mày, kéo tay nàng lên,nói: “Bọn chúng còn người, đi theo ta.”
Ngựa đã không thể dùng, chân trước đã bị chém, hai người đành chạy.
Sau một lúc, thể lực của nàng bỗng chống đỡ hết nổi, lảo đảo một cái liền ngã xuống. Sau khi sử dụng man lực luôn là như vậy. Nàng nói: “Ngài không cần quan tâm tới ta.” Hắn cau mày nói: “Bản hầu cũng không có bản lĩnh bỏ nữ nhân lại để chạy.”
Hắn lập tức ngồi xổm xuống, trầm giọng nói: “Lên đi.”
Nàng nhìn đùi hắn đang không ngừng chảy máu, vốn muốn cự tuyệt nhưng đúng lúc thanh âm ngày càng gần, nàng đành cắn răng leo lên lưng hắn.
Đường đi dường như ngày càng dài. Nàng nằm sấp trên lưng hắn, chợt suy nghĩ. Nếu như hắn không phải là Hầu gia, cũng không phải cái gì mà thiên chi kiểu tử, chỉ là một người bình thường thì tốt biết bao. Như vậy hắn sẽ không luôn muốn mang nàng về Vĩnh Bình, cũng sẽ không có chuyện hôn sự chỉ có thể do Thiên gia làm chủ, lại càng không có dòng dõi gì đó ràng buộc.
Có điều cũng chỉ là nếu như mà thôi. Thế gian liệu có cái gọi là nếu như ư?
Nàng nhẹ giọng nói: “Hầu gia, nếu ngài chạy không nổi thì bỏ ta lại đây, tùy tiện ném chỗ nào đó. Ta sẽ không trách ngài, cũng không oán.”
“Đừng ồn ào.”
Hắn quả thực chạy không nổi, máu vẫn đang chảy. Nhưng nhất định phải chống đỡ, hắn phải chờ tới khi huyền giáp vệ tới.
Bỗng nhiên hắn phát hiện cách đó không xa có một sơn động. Hắn cắn răng chạy về phía trước. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng bước hụt, hai người lăn xuống giống như là tuyết cầu, sau một vang lên thanh âm lách tách, còn có cả tiếng tay áo bị xé rách, cuối cùng không biết đụng phải cái gì, nàng chỉ cảm thấy ót đau nhói, trực tiếp ngất đi.