Tiểu Dược Thê

Chương 41




“Thật không ngờ tới nha, nàng ta cư nhiên lại dám gian dối như vậy!”

Hai chữ “gian dối” vừa thốt ra, dường như đều là tiếng nói trong lòng của mọi người, tiếng bàn luận lại càng lúc càng lớn. Ngay cả hạch điêu trước kia A Ân điêu khắc cũng bị đem ra xoi mói, tài năng kinh diễm động người của nàng dường như cũng có lý do thích đáng.

“Nàng ta chỉ là một nha đầu mới hơn hai mươi, lại không phải là kỳ tài gì cho cam, ta đã nói mà, sao có thể điêu nhanh như vậy chứ. Cái gì mà ‘Lục hoạt tuyệt đao’, ha, bây giờ xem ra thật chỉ là truyện cười. E rằng là đã sớm biết đề thi, thông đồng với tên tùy tùng gọi là A Tứ kia trước rồi, nếu không một tiểu nha đầu như nàng ta sao có thể chỉ trong một canh giờ ngắn ngủi mà có thể điêu khắc được ‘Cụ già tóc bạc’ chưa từng thấy qua nhanh như vậy chứ? Ta đây học điêu hạch đã bảy năm rồi cũng chưa làm được như vậy, huống chi là một nha đầu?”

Cái gọi là tường sập mọi người đẩy, có người mở đầu, cũng lập tức có người tiếp nối.

“Ta trước đây cũng hoài nghi. Không nói tới trận thứ nhất, trận thứ hai cũng rất thắc mặc. Các ngươi còn ai nhớ không? Khi bắt đầu thi hiệp hai, A Tứ và nàng ta ở ngoài sân có nói chuyện với nhau đấy, nói không chừng lộ đề vào lúc đó rồi. Hạch điêu ‘Vạn sự như ý’ kết cấu tinh xảo, chỉ hai canh giờ ngắn ngủi mà có thể nghĩ ra được, không cần phải nói, khăng định là đã sớm biết đề thi rồi.”

Trong đó cũng có những người không tin A Ân gian lận.

Một cô nương dịu dàng thùy mị như vậy, đối với người đối với vật đều nhẹ nhàng, hai chữ “gian lận” nghiêm trọng như vậy, đáng sợ như vậy thấy thế nào cũng không liên quan tới nàng.

“…Cũng có thể là bị vu oan, có lẽ là có người căm phẫn trong lòng, nhìn không thuận mắt một tiểu cô nương cưỡi trên đầu trên cổ mình. Đạo lý cây to đón gió, tất cả mọi người đều hiểu.”

“Ngươi chớ có nói nhảm! Ta mà có bản lĩnh trộm đề nhất định ta sẽ làm, chứ đâu cam lòng vu oan cho người khác!”

“Các ngươi đừng quên, nếu như nàng ta biết đề thì ở hiệp ba cần gì phải mất một canh giờ để điêu khắc hạch điêu không đúng ý? Đã sớm bắt đầu thong thả điêu khắc hạch điêu ‘Phong cảnh dưới chân núi’ rồi.

“Hừ. Làm sao ngươi biết được rằng nàng ta không phải cố ý làm như vậy để mọi người xem? Muốn mượn chuyện này để chứng minh bản thân trong sạch. Cho nên mới cố tình điêu sau hạch điêu thứ nhất, để mọi người không nghi ngờ đến nàng. Ta không nói đến chuyện khác, ngươi hãy trả lời ta một vấn đề xem, hạch điêu vừa rồi giúp nàng ta đoạt giải quán quân mà lúc nãy Lạc công tào cho chúng ta xem đấy, trong ba canh giờ nếu không có chuẩn bị trước, ngay cả hạch điêu sư ở Vĩnh Bình cũng không thể hoàn thành!”

Người bị hỏi á khẩu không trả lời được.

Trong hai ngày thi này, biểu hiện của Ân thị thật sự rất đáng ngạc nhiên, giống như là một kỳ tài điêu hạch hoành không xuất thế, chói lọi sáng rực.

Hai chữ ‘kỳ tài’ có thể giải thích rất nhiều chuyện, nhưng trước mắt, đặt trên người một cô nương không chỉ khiến một đám nam nhân tức giận trong lòng, mà khiến mọi đều cảm thấy hổ thẹn. Đường đường là nam nhân nhưng lại không sánh bằng một cô nương hai mươi tuổi. Đó không phải là truyện cười thì là gì?

Nhưng không ai dám thừa nhận tài nghệ không bằng người, cho đến khi A Tứ tại đây tiết lộ ra chuyện này, những hoài nghi tệ bạc chôn giấu từ lâu trong lòng lúc này mới ào ào lột ra.

Hai chữ ‘gian lận’ khiến tất thảy những nghi ngờ tệ bạc đều trở nên quang minh chính đại như vậy.

“Trông nàng ta bề ngoài có vẻ tốt, nhưng không biết chừng bên trong ngấm ngầm làm chuyện gì rồi.”

“Người như vậy, khong trừng trị một phen thì thật làm thất vọng tất cả hạch điêu kỹ giả có mặt ở đây!”



Không biết là ai mở đầu, tiếp theo có người phụ họa, dần dần, trở thành nhất tề kêu gào ầm ĩ.

Mọi người đều giơ tay hô hoán.

“Nghiêm trị không tha! Trả lại công đạo cho tất cả hạch điêu kỹ giả!”

Năm vị hạch điêu kỹ giả còn lại không kích động giống như những người khác.

Bọn họ không nghĩ vậy, đêm qua và sáng nay họ có tiếp xúc với nàng, hiểu biết và cách ăn nói của nàng đối với hạch điêu đều không thể gắn liền với nhau. Có điều tình hình lần này không ai dám đnưgs ra phản bác.

Bọn họ đều nhìn về phía nàng.

Trên mặt nàng là vẻ mặt kỳ lạ.

Nguyên Hồng không tin cô gái này lại làm chuyện như vậy.

Ông nói: “Hai chữ ‘gian lận’ này không thể tùy tiện kết luận, việc này nhất định phải nghiêm tra.”

Lạc Nguyên hỏi: “Ân thị, ngươi có thừa nhận mình gian lận không?”

Mọi người đều nhìn chằm chằm A Ân.

Chỉ thấy nàng chậm rãi rời khỏi hàng, bước từng bước đi về phía A Tứ, nàng cúi đầu hỏi hắn: “Ngươi xác định chính là ta sai ngươi trộm đề?” Nàng vẫn dùng giọng ní ôn nhi, những hoài nghi và tiếng hò hét của mọi người một chút cũng không khiến nàng bối rối. Nàng trầm ổn mà mạnh mẽ nhìn A Tứ.

Một cặp mắt đen trắng rõ ràng  như vậy khiến hắn phải chột dạ. Nhưng vừa đảo mắt suy nghĩ, nàng cũng chỉ là một hạch điêu kỹ giả không có quyền không có thế, hôm nay sắp sửa bộc lộ được tài năng nhưng lại đắc tội với mọi người, nào có tiền đồ gì đáng nói? Trong lòng hắn xác định, ra dáng vẻ nóng nảy đáp: “Cô nương, cô muốn trở mặt sao? Cô đã đừng nói với tiểu nhân, bởi vì có huynh trưởng của ta làm người hầu trong nhà nên cô mới để ta nội ứng ngoại hợp. Cô confn ói nếu xong việc năm mươi lượng bạc sẽ cho ta mười lượng!”

Lạc Nguyên nhìn nàng chằm chằm.

“Ân thị, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, ngươi có nhận tội hay không?”

Nàng đáp: “Ta nếu không nhận, đại nhân muốn ta làm sao?”

Lạc Nguyên trả lời: “Dựa theo quy củ, người gian lận cuộc đời còn lại không thể điêu hạch.”

“A, thì ral à thế.” Nàng chậm rãi gật đầu, lại nói: “Xin hỏi đại nhân, nhân chứng vật chứng là gì?”

Lạc Nguyên không ngờ nàng lại chối bỏ như vậy, nhân chứng vật chứng đều ở trước mặt nàng cả, nàng lại hoàn toàn coi như không thấy. Ngược lại Lạc Kiều không nhịn được cười nhạo: “Ngươi mù phai không? Người là do ngươi sai khiến, vật cũng là tìm thấy ở nhà ngươi. Ngươi còn muốn trợn mắt mà nói dối hay sao?”

A Ân cũng cười.

“Lại hỏi đại nhân, A Tứ là người làm nha ngài, ta làm sao mà biết có phải ngài xui A Tứ đổ oan cho ta hay không?”

A Tứ dập mạnh đầu: “Cô nương, tiền ta không nhận nữa! Nếu không phải trong lúc nhất thời bị ma xui qủy ám ta sẽ không giúp cô! Lại càng không có lỗi với đại nhân nhà ta! Đại nhân nhaft a làm việc công chính, là thanh thiên đại lão gia! Cô tâm thuật bất chính thì thôi, lại còn dám bêu xấu đại nhân! Đại nhân, đều là tiểu nhân không tốt, là tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nguyện ý lấy cái chết tạ tội!”

Nói rồi hắn giãy thoát khỏi thị vệ hai bên, lao tới khối đá.

Nào ngờ không đụng vào khối đá mà có một lực đạo từ vai truyền tới, chỉ nghe két một tiếng, bả vai vỡ vụn, A Tứ đau đến nhe răng trợn mắt.

Ngôn Mặc như là xách một con gà, lạnh lùng nói: “Hầu gia hôm nay không nhìn thấy máu.”

A Tứ hành động như vậy càng khiến ánh mắt mọi người nhìn A Ân càng thêm phần khinh bỉ.

Đúng là đem một nô bộc bức tới bước đường này!

Lạc Nguyên tức giận: “Khá khen cho điêu dân to gán! Dám cả gan bêu xấc bản quan! Càn khôn sáng sủa, ngươi có xứng với lương tâm của mình, với hạch điêu kỹ giả hay không! Bản quan hỏi ngươi lần cuối, ngươi có nhận tội hay không?”

“Ta cũng hỏi đại nhân một vấn đề cuối cùng, đêmqua đề bài bị mất lúc nào?”

Lạc Nguyên đáp: “Giờ Tuất bốn khắc.”

Nàng nói tiếp: “Nếu đề bài mất vào giờ Tuất bốn khắc, nếu A Tứ thực sự muốn đưa cho ta, cùng ta nội ứng ngoại hợp thì cũng phải tốn một chút thời gian. Mà tất cả mọi người rõ như ban ngày, hôm qua sau khi kết thúc ta liền trở về nhà, không rời nhà nửa bước.”

Lạc Nguyên lại nói: “Điều này cũng không thể nói rõ A Tứ không đưa đề cho ngươi, ngươi chớ quên, đề là phát hiện ở Ân gia. A Tứ có thể lẻn vào người giữ cổng, thì tại sao không thể lẻn vào Ân gia các người.

Nàng đáp: “Tạm thời A Tứ đưa đề cho ta, đi đường cũng phải mất một khắc, cước trình cũng ít nhất hai khắc.” Nàng mỉm cười: “Nói cách khác, ta nếu nhận được đề thi thì cũng phải vào giờ Tuất sáu khắc.”

Nàng giương mắt nhìn lên, mặt không đổi sắc: “Nói vậy đại nhân có chỗ không biết, đêm qua Hầu gia thương cảm chúng ta, đã mời sáu vị hạch điêu kỹ giả chúng ta tới ở lại sơn trang. Giờ Tuất sáu khắc, ta vừa lúc đang ở trên xe ngựa của Hầu gia. Sau lại bởi bị giờ giới nghiêm, cho đến sáng nay khi đại hội đấu hạch bắt đầu, đều luôn luôn cùng năm vị hạch điêu ở chung một chỗ. Chẳng lẽ là nô bộc nhà đại nhân có võ nghệ phi thường, qua được người canh cửa, cũng qua được lực lượng bình sĩ canh gác hùng hậu ở sơn trang? Đại nhân nuôi nô bộc như vậy thực sự là bụng dạ khó lường đi.”

Biểu tình của nàng biến đổi, trong mắt là lãnh ý dày đặc, vừa vặn khắp nơi chìm trong hoàng hôn, một khắc đó, rất có khí thế khiến người khác không thể xâm phạm.

Trầm Trường Đường chậm rãi nói: “Đêm qua bản Hầu qủa thực có mơi mấy bọn họ tới sơn trang, Lạc công tào, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Sắc mặt Lạc Nguyên chợt trắng bệch.

Hắn căn bản không ngờ rằng Mục Dương Hậu lại cho hắn một vố như vậy.

Hắn nhất thời không thể nghĩ ra lý do gì.

Trước đó mọi người đều nghi ngờ A Ân, nhưng bây giờ phong hồi lộ chuyển, sắc mặt trắng bệch của Lạc công tào đã là đáp án rõ ràng nhất.

A Ân lại nói: “Nếu không phải đêm hôm qua Hầu gia mở gia yến mời chúng ta, chắc hôm nay ta hết đường chối cãi. Đại nhân tổ chức đại hội đấu hạch không phải là vì muốn tìm kiếm người tài sao? Hôm nay ta giành chiến thắng, tại sao đại nhân lại vu oan cho ta? Nếu không dung nạp kẻ có tài, thì tại sao lại tổ chức đại hội?”

Mọi người vừa nghe liền sụt sịt mãi không thôi.

Lạc công tào lại cư nhiên không bao dung người?

Lạc Kiều không ngờ sự tình lại thành ra như vậy, nàng thậm chí còn phản ứng trước Lạc Nguyên! Chỉ tay vào A Tứ hét với giọng sắc nhọn: “Ngươi rốt cuộc là do ai sai khiến? Vì sao lại hãm hại Ân thị? Vì sao lại muốn hãm hại huynh trưởng của ta?

Kẻ chết thay.

Lạc Nguyên lập tức nhìn về phía A Tứ.

Ý tứ rằng ‘Huynh trưởng của ngươi ta nhất định chăm lo cả quãng đời an ổn vinh hoa còn lại.

A Tứ lập tức hiểu được ý tứ của Lạc Nguyên.

Đáng tiếc rắng Trầm Trường Đường không cho hắn cơ hội, đặt chén trà xuống phát ra một thanh âm không nặng không nhẹ, hắn nói: “Màn kịch khôi hài này bản Hầu xem chán rồi.” Lời nói hết sức biếng nhác, nói xong, trong mắt lại thêm vài phần âm trầm.

Phía xa bụi đất bỗng cuốn lên, mặt đất phát ra một trận rung động như có vạn mã xông đến.

Huyền giáp vệ đạp nắng mà tới, dẫn đầu đoàn quân là một vị lang quân mặc áo gấm cưỡi trên con ngựa to lớn. A Ân cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ một hồi mới nhớ ra vị này chính là quý nhân Vĩnh Bình sáng nay đã gặp qua ở sơn trang.

Trầm Trường Đường híp mắt nói: “Muộn hai khắc.”

Người nọ tung mình xuống ngựa, nói: “Việc này không trách ta được, trời tối, đường núi khó đi.” Hắn vỗ vỗ ống tay áo rồi nhìn về phía Lạc Nguyên. Chân Lạc Nguyên phát run gần như không đứng vững. Vị quý nhân bất ngờ xuất hiện này hắn đã từng gặp ở Vĩnh Bình.

Quan viên ở Vĩnh Bình đều gọi hắn là Ưng Chuẩn Ngự sử.

Ánh mắt nham hiểm, thủ đoạn tàn nhẫn khiến cho trăm quan vừa nghe tới đã sợ vỡ mật, nhậm chức năm năm, quan viên lớn nhỏ bị hắn vạch tội cũng khoảng hơn năm mươi người.

“Nhậm chức chưa được nửa năm, tham ô không biết bao nhiêu vụ.”

Lạch cạch một tiếng, một đống sổ sách rơi xuống, đều rơi trước mắt Lạc Nguyên.

Mặt hắn xám như tro tàn.

Trương Tô nói: “Mang hắn đi, giam lại chờ xử lý.”

Hai câu ngắn ngủi, Lạc công tào oai phong một cõi có Cung Thành trở thành tù nhân, vinh quang nay không còn nữa. Giờ này khắc này, không cần nõi rõ mọi người cũng biết ai là người vu tội, ai là người bị oan.

Nhưng mà vừa nhớ tới những lời vừa nói với Ân thị, mọi người lại chợt cảm thấy xấu hổ, vài người mặt xám xịt rời khỏi hội trường, cũng có người mặt dày ở lại xem chuyện kế tiếp, còn có một vài người lúc này vẻ mặt rối bời.

Chính là một nhà Tạ gia.

Lạc Nguyên có thể dựa dẫm hôm nay lại trở thành tù nhân, mộng đẹp thăng chức của Tạ huyện lệnh tan vỡ. Không chỉ như vậy, ngay cả con dâu phải nhường nhịn ba phần cũng trở thành mối liên lụy. Cho dù nàng sớm đã không còn là người của Lạc gia nhưng ai chẳng biết huynh trưởng của nàng là Lạc Nguyên! Hôm nay huynh trưởng của con dâu nhà hắn là tù nhân! Hiện tại nàng thậm chí còn không bằng Ân thị! Nói ra cũng chỉ làm chuyện cười cho thiên hạ.

Tâm tình Tạ Thiểu Hoài phức tạp, trước đây là vì Lạc gia có thể ở trước mặt Vương Tương để nói vài câu tốt đẹp, có thể dìu dắt tiền đồ của phụ thân nên mới ủy khuất bản thân để lấy Lạc Kiều. Hiện tại thân phận kia đã không còn, Lạc Kiều thì có ích lợi gì! Thế nhưng vì thanh danh nên không thể hưu nàng ta. Tạ Thiểu Hoài căm hận mà nhìn Lạc Kiều.

Lạc Kiều bây giờ hoàn toàn không để ý tới Tạ Thiểu Hoài, trong đầu nàng đều là suy nghĩ huynh trưởng bị bắt, chỗ dựa của nàng đã không còn.

Nàng ngơ ngác nhìn Huyền giáp vệ mang huynh trưởng đi, khi phản ứng kịp thì nước mắt đã rơi đầy mặt. Nàng không dám giận chó đánh mèo Trương Tô, lại không dám giận chó đánh mèo Mục Dương Hậu, căm giận từ đầu đến cuối khiến nàng đánh về phía A Ân.

Nhưng cao thủ bên cạnh Mục Dương Hậu nhiều như mây.

Nàng còn chưa kịp nhào tới ben cạnh A Ân đã có người ngăn cản nàng lại.

Mục Dương Hậu không nhịn nổi liền nói: “Đây là nha đầu nhà ai?”

Tạ Thiểu Hoài như tỉnh lại từ trong mộng nhanh chóng chạy tới, nói: “Là Thiểu Hoài quản giáo không nghiêm, đã làm kinh động tới Hầu gia.” Nói rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Kiều. Lạc Kiều giận tới đỏ mắt, lại không phát tác được. Vừa nghĩ tới bản thân mất chỗ dựa là nước mắt lại giàn dụa, rõ ràng là ngày thường luôn bày ra khuôn mặt minh diễm, thế nhưng lúc này lại vô cớ có thêm vài phần dữ tợn.

A Tứ bò tới cạnh Mục Dương Hậu ra sức dập đầu.

“Thỉnh Hầu gia đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân một mạng, hết thảy đều là Lạc công…Lạc Nguyên sai khiến tiểu nhân! Tiểu nhan không dám, Lạc Nguyên liền dùng người nhà để uy hiếp tiểu nhân. Tiểu nhân quả thật là bất đắc dĩ! Xin Hầu gia khai ân!”

Mục Dương Hậu nhàn nhạt hỏi: “Vì sao hắn muốn vu oan cho Ân thị?”

A Tứ ngửi thấy có cơ hội liền đêm toàn bộ chuyện tình Lạc Nguyên vì muốn trút giận cho muội muội kể ra! Thậm chí ngay cả chuyện Lạc Kiều thuê sát thủ giết A Ân, cuối cùng lại hại bản thân bị mất hai ngón tay cũng kể ra.

Mọi người rộ lên.

Thật là một phụ nhân có tâm địa rắn rết.

Mục Dương Hậu lại nhàn nhạt hỏi: “Vì sao lại muốn giết Ân thị?”

A Tứ là tâm phúc của Lạc Nguyên, chuyện của Lạc Kiều toàn bộ hắn đều biết liền lập tức kể chuyện đấu hạch ngày đó ở Hạch Điêu trấn, bao gồm cả chuyện Lạc Kiều mời Hoàng lão gian lân. Đại hội thi đấu hạch điêu lần này được vạn người theo dõi, ngay cả người ở Tuy Châu cũng đến xem, huống chi là trấn Hạch Điêu lân cận, Hoàng lão Trương lão của Bắc phái và Nam phái cũng có ở đây.

Lúc này trong lòng Hoàng lão cũng liền bất an, không ngờ tới nhanh như vậy bản thân đã bị điểm danh.

Cây đại thụ Lạc gia đã ngã, Hoàng lão đương nhiên sẽ không bận tâm đến tình cảm với Lạc thị, liền vội vàng bước ra đêm chuyện Lạc Kiều bức bách bản thân gian lận kể ra. Bị ép buộc, dù sao cũng tốt hơn là tự nguyện.

Cuối cùng, Hoàng lão hiên ngang lẫm liệt mà nói: “Ta sợ hãi trước cường quyền, không thể không theo, là ta thất đức thất trách. Từ nay về sau, ta sẽ bế môn để suy nghĩ những hành vi của mình vừa qua. Nhưng Lạc thị ỷ vào Lạc Nguyên nên ở Hạch Điêu trấn hoành hành ngang ngược, quấy rối quy củ của hạch điêu kỹ giả chúng tôi, từ nay về sau hạch điêu của Lạc gia tất cả đều vô dụng.”

Nói những lời này cũng là vì mình mà vãn hồi một chút danh tiếng. Về phần bế môn, chờ tai tiếng qua đi, nửa đệ tử nam phái đều là người của hắn, hắn muốn ra ai dám lên tiếng, cùng lắm thì bị lão Trương cười nhạo vài trận mà thôi.

Lạc Kiều cho rằng mình mất đi huynh trưởng, mất đi chỗ dựa đã là chuyện bất hạnh nhất rồi. Không ngờ rằng lại có chuyện bất hạnh hơn. Nàng không thể điêu hạch là một chuyện, nhưng hôm nay bị tất cả hạch điêu kỹ giả bài xích, quãng đời còn lại không được phép điêu hạch, như vậy lại là một chuyện khác.

Tạ Thiểu Hoài chưa bao giờ cảm thấy mất mặt như hôm nay, trước kia chỉ là người vợ là người nhà tù nhân thôi, nhưng bây giờ lại còn là một kẻ giết người không thành, mà người muốn giết lại chính là A Ân!

Tạ huyện lệnh phản ứng kịp, mồ hôi đầm đìa mà nói: “Hạ…Hạ quan nhất định nghiêm tra việc này, nghiêm trị không tha!”

Hai chân Lạc Kiều mềm nhũn, hoa dung thất sắc ngã ngồi trên đất.

Không còn gì, tất cả đã mất hết…

Sau khi đại hội kết thúc, cũng chỉ vài ngày, Lạc công tào đã từng oai phong một thời ở Cung Thành nay bị áp giải đến Vĩnh Bình, ngày rời đi hôm đó trời mưa to, Lạc Nguyên hai chân gông xiềng bị đưa đi dạo phố thị chúng, những người đã từng vì muốn có thiếp mời tham gia hạch điêu đại hội mà táng gia bại sản đều lấy trứng gà, rau thừa ném cho hả giận.

Hắn khắp người đều là mùi hôi thối bước lên xe tù, đi về hướng Vĩnh Bình.

Mà cùng ngày hôm ấy, Lạc Kiều chưa kịp thẩm vấn đã tự sát bỏ mình trong lao tù.

Lạc gia nhị lão vô cùng bi thống, một trận đại hội hạch điêu đã mất đi hai đứa con, sau khi nhận thi thể của nữ nhi liền rời khỏi Cung Thành đau thương này vĩnh viễn. Đại hội đấu hạch, có người cui, cũng có kẻ buồn.

Từ sau khi đại hội đấu hạch kết thúc, danh tiếng của A Ân đã vang xa.

Mỗi một ngày, cửa nhà Ân gia đều tụ tập muôn hình muôn vẻ người nghe danh tiếng của nàng mà đến, có người cầu nàng điêu hạch, cũng có người mời nàng thi đấu hạch, cũng có những thương từ vùng khác đến chỉ vì muốn được nhìn nàng, cũng có người đưa thiếp mời tới… Thậm chí ngay cả Thượng Quan gia và hạch điêu sư Nguyên Hồng cũng sai người tới.

Ân Tu Văn trong lòng như nở hoa, chỉ hận không thể treo bảng gỗ ở cửa ‘muốn vào phải nạp mười văn tiền’. Có điều cũng chí là nghĩ mà thôi, Hộ Nhãn và Hổ Quyền được nàng ra lệnh mỗi ngày đều ngăn khách ở ngoài.

Ân Tu Văn tỏng lòng tức giận cũng không dám nói, có điều cũng biết có mời những người này vào nhà cũng vô dụng.

Nữ nhi không ở nhà.

Chớ nói không ở nhà, từ sau ngày kết thúc đại hội, năm mươi lượng bạc còn chưa được sờ tới, Mục Dương Hậu liền mời sáu vị hạch điêu kỹ giả tới sơn trang mở yến hội.

Cho tới giờ nũ nhi còn chưa trở về.

Ân Tu Văn nghe nói là Mục Dương Hậu đối với hạch điêu khá có hứng thú, cho nên mới lưu lại sáu vị hạch điêu. Hắn đảo mắt suy nghĩ, lại cảm thấy đây là một chuyện tốt, trở thành khách quý của Hầu gia Vĩnh Bình, là chuyện mà bao nhiêu người trông mong mấy đời cũng không được. Nói không chừng Hầu gia vừa mắt, đưa nữ nhi đi, không làm chính thê, làm một tiểu thiếp cũng là phúc phận cực lớn đối với thường dân bách tính như bọn họ rồi. ‘Nhạc phụ của Mục Dương Hậu’, sáu chữ này xoay chuyển trong đầu hắn, thật khiến cho người ta vui mừng rạo rực.

Sáu vị hạch điêu kỹ giả đã đợi ở tỏng sơn trang bốn ngày. Trở thành khách quý của Hầu gia đương nhiên là một chuyện đặc biệt vinh dự. Nhưng sáu người ở đây ngoại trừ A Ân trong lòng luôn thấp thome bất an ra tất cả đều vui mừng.

Tuy là sau yến hội đêm hôm đó, Mục Dương Hậu chư từng xuất hiện, cũng không thông báo gì, càng không tỏ rõ thái đội, nhưng có thể ở trong sơn trang thêm vài ngày, sau khi rời khỏi đây cảnh giới hạch điêu cũng cao hơn nhiều. Vả lại không có thái độ chính là chuyện tốt, nói không chừng Hầu gia cũng muốn nuôi vài hạch điêu kỹ giả, muốn làm công tào kế tiếp cũng là không phải là vấn đề. Cho nên dù Mục Dương Hậu không cho gọi bọn họ, bọn họ ở trong sơn trang cũng rất là thoải mái.

Có mỹ tỳ hầu hạ, còn có đồ ăn ngon, lại có mấy vị hạch điêu kỹ giả cùng chung chí hướng, ngày ngày đều nói chuyện hạch điêu, uống một chút rượu ngon, chính là một chuyện vui nhất đời người.

Với bọn họ mà nói chính là chuyện vui, nhưng với A Ân thì đây chính là giày vò.

Hắn không làm gì nàng mà chỉ để nàng ở trong sơn trang, cũng không khinh bạc nàng, chỉ là mỗi đêm hắn trước khi ngủ nhất định sẽ gọi nàng đến phòng hắn. Đêm đầu tiên thấy hắn chỉ mặc một bộ lý y cổ viền bạc nửa nằm trên tháp thì nàng bị dọa đến sắc mặt thay đổi ngay tại chỗ.

Trước đây khi y phục nghiêm chỉnh mà còn hôn nàng đến không kiềm chế được, hôm nay cở y phục ra rồi còn làm thêm chuyện gì nữa đây…

Nàng run rẩy đi tới.

Nào ngờ hắn lại không động tay động chân, mà chỉ duỗi ngón tay chỉ vào mấy phong thư trên thư án, ra hiệu nàng đọc. Nàng nhìn kỹ, phát hiện là thư của mẫu thân hắn gửi, trong bì thư còn có cây trâm nhỏ như cũ. Nàng đọc nửa canh giờ, miệng cũng khát khô, hắn mới cho nàng về.

Khi rời khỏi phòng hắn, nàng chỉ cảm thấy khó hiểu ngoài dự đoán.

Mà đêm thứ hai, cũng cùng thời gian, lại có tiểu đồng đưa nàng đến phòng hắn. Hắn vừa nửa nằm trên tháp, thoạt nhìn có vẻ rất là mệt mỏi, một tay chống đầu, đang chợp mắt. Nàng vừa đi vào, hai mí mắt hắn cũng không giơ lên, nói thẳng: “Đọc thư.”

Nàng lại đọc nửa canh giờ.

Ngày thứ ba dù hơi muộn một chút nhưng cũng như vậy.

Nàng phát hiện mẫu thân nhà hắn gửi thư đặc biệt nhiều. Mỗi một ngày, hắn đều để nàng đọc thư nhà. Đọc nhiều, nàng đọc đến buổi tối thư tư đều có thể gần như nhắm mắt cũng đọc được câu tiếp theo.

Trên mỗi một phong thư đại khái đều viết về những chuyện vụn vặt, mẫu thân hắn có một bản lĩnh, đó là có thể đem câu đã nói rồi dùng nửa trang giấy nữa để viết tiếp. Hôm nay Hầu phủ có chuyện gì xảy ra, ngay mai lại có chuyện gì trong cung xảy ra, nhà ai có quý nữ đến tuổi cập kê, công chúa nào đến làm khách…Có điều nhiều nhất vẫn là nhớ nhi tử, mong hắn sớm trở về Vĩnh Bình.

A Ân rốt cuộc vẫn không hiểu đây là hắn có ý gì.

Có điều so với bị khinh bạc, nàng càng muốn đọc thư nửa canh giờ hơn.