Sau khi hiệp hai kết thúc, trời cũng vừa tối.
Sáu vị hạch điêu đều đã chọn được người để sáng ngày mai tham gia thi đấu trận cuối. Sáu vị hạch điêu sư ra đề cũng được mời vào một gian nhà, trong ngoài đều có hộ viện canh gác, để đề phòng bị lộ đề.
Mấy vị hạch điêu sư vốn lúc đầu không quen nhau nhưng qua hai trận đấu đã kết thành bằng hữu.
Mặc dù không được ra ngoài, rất giống bị giam lỏng nhưng mấy người trò chuyện với nhau rất vui, trò chuyện về hachc điêu đến rất là thích chí.
Đề bài trận thứ ba, sáu người từ lâu đã ra xong, gói kín trong cuộn tranh. Người ra đề hiểu rõ, trừ sáu người bọn họ ra không còn ai khác. Bây giờ cuộn tranh được đặt ở trong lầu các của tòa trạch này, do hai vị hộ viện trông coi.
“Ân thị rất có thiên phú, theo ta thấy, cuộc thi này người đoạt giải ngoài nàng ta ra thì không còn ai khác.”
“…Lời ấy sai rồi! Ta nghĩ một vị hạch điêu kỹ giả khác cũng có tư chất không kém, mặc dù hai hiệp trước không lọt vào tốp ba, nhưng hạch điêu của hắn rất có sáng tạo. Hiện nay hạch điêu kỹ giả nhiều nhưng đều thiếu hụt về sự sáng tạo này, hiếm khi có được người có tính sáng tạo như vậy, đề bài ở hiệp ba lần này nói không chừng hắn có thể bộc lộ tài năng đấy.”
“A? Người ngươi nói có phải là Chu tiểu lang?”
“Chính hắn.”
Liên tục bào vệ A Ân chính là vị hạch điêu sư thứ sáu đã cho nàng hạt đào, Nguyên Hồng hạch điêu sư. Hạch điêu ‘Mọi sự như ý’ tinh xảo thật sự đã làm ông cảm thấy hoàn toàn mới mẻ, người nghĩ ra được chủ ý lập lờ đánh lận con đen này sao có thể nói là thiếu tính sáng tạo chứ? Có điều những lời này ông không nói ra miệng, vì ông lười cùng người khác tranh luận. Một khối ngọc tốt như vậy hiện tại chưa được mài dũa, mà ông lại thiếu một đồ nhi, đợi đến khi đại hội kết thúc, ông sẽ tiên hạ thủ vi cường.
Bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng soạt soạt lớn, kèm theo tiếng bước chân vội vã truyền tới.
Cửa bị đẩy ra.
Một hộ viện chạy vào nói: “Bẩm lục lão, có tiểu tặc lẻn vào đây, chúng nô tài đang truy bắt.”
Nguyên Hồng hỏi: “Trộm cái gì vậy?”
Người kia đáp: “Chắc là muốn trộm đề, nhưng xin lục lão yên tâm, tiểu tặc còn chưa đến gần đã bị phát hiện. Đợi khi bắt được hắn rồi, nhất định trả cấp cho lục lão một câu trả lời thích đáng.”
Nguyên Hồng gật đầu.
Đợi sau khi tên hộ viện rời đi, mấy vị hạch điêu sư đều rối rít: “Không ngờ lại có chuyện này xảy ra.” Một vị hạch điêu sư khác phụ họa: “Thực sự là to gan lớn mật, dám ở dưới mí mắt chúng ta mà trộm đề.” Lại có một hạch điêu sư khác nói: “Người có lợi có lẽ là sáu vị hạch điêu kỹ giả đó.”
Lời này vừa nói ra, sáu người ở đây đều yên lặng.
Đúng vậy, trộm đề đối với tên tiểu tặc thì có lợi ích gì? Người được lợi cuối cùng chính là sáu vị hạch điêu kỹ giả sau cùng của đại hội.”
“Tâm thuật bất chính!” Một vị hạch điêu sư lạnh lùng nói.
Nguyên Hồng nói: “Chư vị không nên nóng nảy mà kết luận, đợi khi bắt được tiểu tặc rồi đề nghị Lạc công tào tra xét rõ ràng. Nếu qủa nhiên là do một vị hạch điêu kỹ giả làm, nhất định sẽ nghiêm trị không tha!”
Sau khi A Ân trở về nhà thì Tần thị đã làm một bàn thức ăn, có cá có thịt rất phong phú. Tần thị không ngừng gắp thức ăn cho A Ân, chỉ chốc lát, thức ăn trên chén nhỏ đã đầy như ngọn núi. A Ân bất đắc dĩ: “Nương, con không ăn được nhiều như vậy đâu.”
Tần thì đáp: “Ăn không hết thì để lại, ngày mai con phải đi tham gia đấu hạch nữa. Nương nghe nói, hôm nay con liên tiếp đứng đầu hai vòng. Ngày mai có khả năng đoạt giải nhất rất cao.”
Ân Tu Văn nói tiếp: “Giành giải nhất sẽ được năm mươi lượng bạc, nếu con đạt giải nhất, phải nhớ kỹ không được tiêu phung phí.”
Từ khi A Ân muốn tham gia thi đấu, Ân Tu Văn hầu như mỗi ngày đều phải nhắc tới năm mươi lượng một lần. A Ân nghe tai trái lại cho ra tai phải, năm mươi lượng bạc nếu tới tay thật, nàng cũng sẽ không đưa cho ông.
Tần thị gần đây cậy nữ nhi của mình, khí thế cũng đủ, buồn bực nói: “Ông đừng cả ngày chỉ biết tới tiền, nhi nữ vẫn còn đang ăn cơm đó. Nếu ăn không ngon rồi ảnh hưởng tới phát huy ngày mai thì làm thế nào? Ông chỉ biết tiền thôi!”
Ân Tu Văn thấy nư nhi qủa thật có bộ dạng không có khẩu vị thì cũng không dám nổi cáu, nhưng cũng không cam lòng bị phu nhân của mình chỉ vào mũi mà mắng, liền phản bác lại: “Bà làm đồ ăn kiểu gì thế hả? Một con cá mà ngay cả vị tươi cũng không có, làm sao mà ăn vào?”
Tần thị gắp bong bóng ca, chia làm hai nửa, một nửa gắp vào bát Hạo ca nhi, còn lại một nửa gắp vào trong bát mình.
“Được, ông cảm thấy cá không có vị tươi vậy thì đừng ăn, để ta với con trai ta ăn.”
Sắc mặt Ân Tu Văn tái xanh, phu nhân lúc này qủa thực là càng ngày càng giỏi ăn nói rồi!
Bỗng nhiên A Ân gác lại chén đũa, hai vợ chồng nhất tề trông lại, ngay cả nhị di nương và tam di nương đang ăn cơm cũng nhìn về phía A Ân. Nàng nói: “Con ăn no rồi, phụ thân mẫu thân cứ từ từ dùng bữa.” Nói xong liền đứng dậy về phòng.
Phía sau là giọng nói của Tần thị: “Vẫn còn canh mà.”
A Ân đáp: “Con đợi lát nữa uống.” Lãm như nghĩ tới gì đó, nàng nói tiếp: “Mẫu thân bảo Đông Vân đưa đến phòng cho con đi.”
Mọi người trong phòng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong nhất thời gian phòng có chút trầm mặc. Ân Tu Văn thấy vậy sắc mặt lại xanh thêm vài phần. Nhìn xem đây là cái dạng gì? Hắn mới là người lớn nhất nhà! Thế nào mà bây giờ tất cả mọi người đều nhìn sắc mạt nhi nữ của hắn mà làm việc!
Ngồi một lát, Tần thị bên cạnh, đối diện là hai vị di nương đều đang ăn, không mảy may có ý tứ mềm giọng mềm tiếng an ủi hắn.
Nhất thời trong lòng hắn đầy tức giận!
Tròng lòng tức thì tức, Ân Tu Văn không nỡ bỏ năm mươi lượng bạc ngày mai, chỉ có thể gắng gượng mà nhẫn nhịn.
Đông Vân tay chân nhanh nhẹn, A Ân chân trước vừa mới vào phòng, chân sau Đông Vân đã mang canh nóng hôi hổi tiến vào. A Ân uống một nửa, cuối cùng vẫn không yên lòng, liền trực tiếp để Đông Vân mang đi. Khương Tuyền lúc này cũng đã ăn cơm xong, khi quay về phòng liền đóng cửa lại, nói: “Tỷ tỷ có chỗ nào không khỏe sao?”
“Không có, buổi chiều ăn nhiều bánh ngọt, bây giờ vẫn còn hơi no.”
Lúc đang ở đại hội thì chỉ suy nghĩ tới điêu hạch, bây giờ đại hội kết thúc rồi, hăn là nên nghĩ tới Mục Dương Hậu, mấy tờ giấy đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Nói là tối nay gặp hắn, nhưng lại không nói là giờ nào, cái này bảo nàng làm sao biết mà gặp.
Tự dưng thật phiền chán.
Nhưng phiền thì phiền, A Ân cũng không muốn để Khương Tuyền lo lắng, đồi đề tài, nói: “Hôm nay muội với Phạm tiểu lang có thể hỏi thăm ra cái gì không?”
Khương Tuyền đáp: “Phạm tiểu lang nói A Tứ người nọ lén lén lút lút, luôn luôn quanh quẩn ở bên ngoài như là đang chờ ai đó.”
“Chờ người?”
“Phạm tiểu lang nói là như vậy, nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy người nào tới. Bây giờ Phạm tiểu lang vẫn đang đi theo A Tứ, nói là có động tĩnh gì sẽ thông báo cho chúng ta.” Dừng lại, nàng lại nói thêm: “Tỷ tỷ kêu muội nhìn kỹ Lạc công tào, hôm nay sau khi đại hội kết thúc, muội bắt gặp một người lạ lên xe ngựa của Lạc công tào, nhưng rất nhanh liền ròi khỏi.”
“Ai?”
“Là một nam nhân cao hơn so với Hổ Nhãn.” Khương Tuyền tính toán, lại nói: “Bởi vì cách quá xa, nên không nhìn thấy rõ dáng dấp. Ở trong xe ngựa của Lạc công tào khoảng một khắc.” Khương Tuyền hỏi: “Tỷ tỷ, Lạc công tào muốn làm gì vậy?”
A Ân lắc đầu: “Tạm thời ta vẫn chưa biết, nhưng dù sao cẩn thận một chút cũng không có gì sai.”
Bóng đêm càng thêm tối.
A Ân ở trong phòng sau khi đi đi lại lại vài lượt thì Phạm Hảo Hạch tới.
Nàng hỏi: “Đã nghe ngóng được gì chưa?”
Hắn đáp: “Có tiểu tặc tới trộm đề, hiện tại nô bộc của Lạc gia đang truy lùng hắn.”
Nghe thấy hai chữ ‘trộm đề’ cả người nàng rùng mình, dường như hiểu rõ gì đó, một cỗ khí lạnh tràn lên sống lưng. Môi nàng mím chặt lại, mày cũng cau lại, dáng dấp nghiêm trọng như vậy khiến Phạm Hảo Hạch cùng Khương Tuyền không dám mở miệng nói nửa chữ.
Hồi lâu sau, nàng đi tới trước bàn tự rót cho mình một chén trà.
“Tỷ, trà lạnh rồi…”
A Ân nói: “Không sao, ta uống trà lạnh cho tỉnh táo lại.” Lát sau, nàng mới gác chén trà lại, dáng dấp nghiêm trọng đã dần bình tĩnh. Nàng hỏi: “Cách giờ giới nghiêm còn bao nhiêu thời gian?”
Phạm Hảo Hạch đáp: “Khoảng chừng nửa canh giờ nữa.”
“Nửa canh giờ…” Nàng thì thào một tiếng, nói: “Chắc là tới kịp.”
Hắn không hiểu, chỉ nói: “Tiểu nhân ngu dốt, không biết ý của đại cô nương…”
Nàng hỏi: “Huynh có biết năm vị hạch điêu sư còn lại không?”
Hắn đáp: “Năm vị hạch điêu kỹ giả còn lại không phải là người Cung Thành, họ đều ở tại khách điếm trên phố Đông.”
“Đều ở khách điếm, cũng xem là thuận tiện. Huynh lập tức đi mướn một chiếc xe ngựa, có thể chứa được sáu người, phải rộng rãi khí phái một chút, giá cả không thành vấn đề, quan trọng là phải nhanh.” Nàng hạ giọng, lại nói tiếp: “Huynh hãy nói hôm nay bọn họ thể hiện rất xuất sắc, Mục Dương Hậu rất vừa lòng. Huynh hãy tỏ ra nóng lòng, mau chóng đưa họ tới sơn trang Mục Dương Hậu đang ở tạm trước giờ giới nghiêm.”
Phạm Hảo Hạch gật đầu.
“Ta hiểu rồi!”
Phạm Hảo Hạch vừa rời đi, A Ân liền nói: “A Tuyền, ta đi ra ngoài một lúc, muội ở nhà đợi ta.”
Khương Tuyền kinh ngạc: “Trời tối rồi, tỷ còn muốn đi đâu? Chẳng lẽ là bên Lạc công tào…”
“Chỉ là suy đoán mà thôi,, hoàn toàn không chính xác. Ta rất nhanh sẽ trở lại, không đến một khắc đâu, muội giúp ta chuẩn bị một bộ xiêm y để tắm rửa, còn cả dụng cụ điêu hạch nữa.”
Dứt lời, nàng nhấc váy bước ra cửa phòng, đi ra cửa sau. Sau khi ra cửa sau, nàng kêu: “Trần Đậu ngươi có ở đây không?” Không bao lâu, thân ảnh của Trần Đậu xuất hiện trước mắt A Ân. Nàng thở phào nhẹ nhõm: “Hầu gia các ngươi muốn gặp ta, nhưng xe ngựa của ta có việc cần dùng rồi, không biết ngươi có thể bẩm báo với Hầu gia một tiếng để Hầu gia cho xe ngựa tới đón ta không?”
Trần Đậu đáp ứng.
Nàng lại vào nhà, nói với Khương Tuyền: “Tối nay có thể ta sẽ không về, nhưng muội đừng lo lắng, chỉ là hạch điêu kỹ giả hôm nay hội họp một chút thôi. Chuyện tối nay ta không ngủ ở nhà muội đừng để lộ ra, cũng đừng nói cho ai biết. Sáng sớm ngày mai ta sẽ trực tiếp tới hội trường, nếu phụ thân có hỏi muội hãy nói ta đã đi từ sớm rồi.”
Căn dặn xong, nàng lại vỗ tay Khương Tuyền an ủi.
Khương Tuyền đã hiểu, liền gật đầu.
Khi A Ân đến sơn trang thì đã là chuyện của một lúc lâu sau.
Nàng tới trễ hơn so với năm vị hạch điêu kỹ giả, khi nàng đến, năm vị kia đã ngồi ở phòng đón khách, Có hai tiểu đồng canh giữ ở bên ngoài, thấy nàng đến, vẻ mặt của hai người lóe lên.
Nàng tựa như không thấy, cười tủm tỉm chào hỏi, cất cao giọng: “Đường núi ban đêm khó đi, trời đã muộn, mong Hầu gia không trách tội.”
Nói rồi nhấc váy đi vào phòng.
Năm vị hạch điêu kỹ giả ngồi trong phòng nghe danh của nàng đã lâu, tất cả đều đứng lên, sắc mặt hoảng sợ không biết phải làm sao, cũng có người có thể gặp được Hầu gia mà đắc chí, tóm lại là đủ các loại tâm tư. Chu lục lang là người đầu tiên đi tới, đầu đầy sương mù mà hỏi nàng: “Cô có biết vì sao Hầu gia triệu kiến chúng ta tới đây cuối cùng là vì chuyện gì không?”
Những người khác cũng tiến lại, dù sao người tới báo tin cho bọn họ cũng là phó dịch của nàng.
A Ân bày ra vẻ mặt mơ hồ, đáp: “Ta cũng không rõ lắm, chỉ là hôm nay khi Hầu gia xem chúng ta điêu hạch thì nói như vậy, có lẽ là coi trọng hạch điêu kỹ giả chúng ta. Hiện tại là tháng sáu, dù ban đêm nhưng trời vẫn oi bức, muỗi cũng nhiều, mà trong sơn trang lại mát mẻ, ngủ cũng rất thoải mái, tối nay cho gọi chúng ta tới đây có lẽ là vì Hầu gia thương cảm chúng ta không chừng?” Nàng nở nụ cười, lại nói: “Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, nếu đoán sai mong các vị đừng trách.”
Nghe A Ân nói như vậy năm người còn lại lại dựa vào việc hôm nay Mục Dương Hậu tới xem nên cũng cảm thấy có lý.
Mọi người lại trở về chỗ ngồi tiếp tục sôi nổi nói chuyện thường ngày.
Chu lục lang tin tức nhanh nhạy, vừa vặn ngồi bên cạnh A Ân, thấp giọng nói chuyện với nàng: “Cô có biết chuyện phủ đệ nơi các hạch điêu sư ở tạm gặp tiểu tặc không?”
A Ân lắc đầu.
Chu lục lang nói tiếp: “Ta vừa vặn có một họ hàng xa làm việc ở Lạc gia, hắn nói cho ta biết. Mặc kệ Mục Dương Hậu đã trễ thế này mà vẫn cho truyền chúng ta tới là vì việc gì, đây là chuyện tốt. Tối nay tất cả chúng ta đều ở đây, có vị Hầu gia Tôn đại phật này, cái gì mà yêu ma qủy quái cũng đều không dám tới gần, cũng tránh bị nghi ngờ trộm đề.”
A Ân liếc nhìn hắn, cảm thấy vị Chu lục lang này rất thông minh, liền cười đồng ý.
Một tiểu đồng tiến đến.
“Hôm nay cực khổ cho chư vị rồi, Hầu gia đã đặc biệt chuẩn bị sương phòng tốt nhất cho các vị, để các vị nghỉ tạm. Mỗi phòng đều có thị tỳ, nếu các vị có phân phó gì khác có thể nói với thị tỳ. Sáng sớm ngày mai Hầu gia sẽ đưa chư vị tới đại hội, xin chư vị hãy đi nghỉ sớm, giữ gìn thể lực.”
Dứt lời, tiểu đồng liền nghiêng người: “Mời bên này.”
Mọi người thấy đáp án qủa thực như lời A Ân nói thì đều vui vô cùng, cảm thấy quả là có số tốt, có thể được vị Hầu gia ở Vĩnh Bình tiếp đãi. Mặc dù thi đấu này không có người đứng đầu, nói ra cũng là chuyện thể diện, lại thầm nghĩ loạn xạ, vị Hầu gia này so với lời đồn đãi rất không giống nhau, ngược lại là thật dễ nói chuyện.
Đợi khi mọi người đều đã về sương phòng của mình rồi, sắc mặt bình tĩnh của A Ân có chút cứng nhắc.
Nàng gọi tiểu đồng đang dẫn đường, hỏi: “Xin hãy đưa ta đi gặp Hầu gia, ta muốn thỉnh tội với ngài.”
Nàng dùng hai chữ ‘thỉnh tội’.
Tình thế hôm nay thực sự cấp bách, nàng trong lúc nhất thời không nghĩ ra được cách khác.
Dường như là giống với lần trước, nàng được đưa tới phòng này.
Chỉ là không giống trước đây, lúc này trong căn phòng này đèn đuốc sáng trưng, Trầm Trường Đường đang ngồi nghiêm chỉnh trước thư án, bên cạnh còn có hai người Ngôn Mặc và Ngôn Thâm. Tiểu đồng đi vào thông báo để nàng ở bên ngoài chờ, nàng mơ hồ nghe được trong phòng có tiếng nói chuyện.
“…Nên thu lưới.”
“Vâng.”
“…Chuẩn bị…”
“Thuộc hạ…”
Thanh âm không lớn, nàng chỉ có thể nghe được những chữ này.
Cũng là lúc này, giọng nói của tiểu đồng vang lên ____ “Hầu gia, Ân thị tới xin tội.”
Nghe đến đây, nàng có chút khẩn trương.
Trong phòng lại vang lên giọng nói của Mục Dương Hậu: “Các ngươi lui ra.”
A Ân dừng chân ở cửa, khi Ngôn Mặc và Ngôn Thâm đi ra thì cả hai đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng. A Ân lên tiếng chào hỏi với họ. Đợi sau khi tiểu đồng ra ngoài nàng mới đi vào.
Trong phòng rộng rãi sáng sủa, bốn góc còn sắp đặt chậu băng.
Vừa mới bước vào, nóng bức trên người liền biến mất, cả người đều thanh thần khí sảng hẳn lên. Nàng thi lễ: “A Ân đến đây thỉnh tội.” Trong lòng nàng thấp thỏm vạn phần, nàng chưa phạm lỗi hắn đã bằng mọi cách gây khó dễ nàng, hôm nay sợ rằng khó có thể mà kết thúc.
Nàng thu lại suy nghĩ một đi không trở lại, lo sợ bất an đứng yên.
Nào ngời hắn lại nói với nàng: “Đừng đứng nữa, ngồi đi.”
A Ân đáp ứng, lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn ngồi trước thư án, tay cầm bút lông sói đang viết cái gì đó. Nàng không nhìn nữa, tìm chiếc ghế gần đó ngồi xuống. Vừa ngồi xuống thì hắn lại hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Nàng thành thật trả lời: “Đã ăn rồi.”
Hắn lại gọi tiểu đồng đi vào, nói: “Chuẩn bị một chút thức ăn giải nhiệt.” Hắn vừa viết vừa nói: “Bờ sông Cung Thành, mưa không nhiều lắm, thời tiết oi bức khiến cơ thể mệt mỏi. Thái y trong cung đã kê khai vài món bồi bổ thể lực, có lợi cho việc giải nhiệt.”
Thức ăn giải nhiệt, tiểu đồng luôn luôn chuẩn bị sắn.
Trầm Trường Đường đang nói chuyện, món ăn đã được dâng lên. Ước chừng có bảy, tám món, da lợn cắt miếng xào dưa chuột, cháo đậu xanh bát bảo ướp lạnh, nước ô mai chua ngọt ngon miệng, bánh bao lá sen đẹp mắt, còn có ngó sen tươi và giá đỗ trong chiếc đĩa nhỏ tinh xảo, cùng với một chén canh lươn. Mọi thứ đều được làm tinh xảo ngon miệng, thoạt nhìn làm người ta có cảm giác thèm ăn.
Mọi thứ đều được làm tinh xảo ngon miệng, thoạt nhìn khiến người ta phaỉ giơ ngón cái tán thưởng.
A Ân thử tất cả, cảm thấy ngon hơn so với nhà nàng làm. Vừa ăn vào, nóng nực trong người dường như cũng tiêu tán đi không ít. Khoảng chừng thời gian một nén nhang, nàng ăn cũng đã ăn no tới bảy, tám phần. Khi nàng gác lại chén đũa thì tiểu đồng thu dọn thức ăn và chén đũa.
Lúc này hắn cũng thả bút lông sói trong tay xuống, hỏi: “Ăn no chưa?”
Nàng ngồi nghiêm chỉnh, đáp: “Đa tạ Hầu gia ban thức ăn.”
“Qua đây.”
Trong lòng nàng cảnh giác, thầm nghĩ đây là ăn no để làm thịt sao?”
“Không phải là muốn tới đây thỉnh tội ư? Tới đây nói cho bản Hầu nghe, nàng định thỉnh tội như thế nào.” Trong giọng nói không có bất kỳ phập phông nào, không mặn không lạt, nhưng nàng nghe thấy lại thấy kinh hồn táng đảm. Nhưng khi nàng đến bên thư án, cách hắn chỉ còn một cánh tay thì hắn cũng không có động tác gì, chỉ liếc nhìn nàng.
Nàng do dự hỏi hắn: “Hầu gia đã biết rồi ư?”
“Ừ.”
Nàng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi nhớ tới hắn lúc sáng nay ở trên xe ngựa. Bộ dạng cao cao tại thượng cũng đủ khiến người khác sợ hãi lo lắng không yên. Nghĩ như vậy, nàng bắt đầu không cảnh giác như vậy nữa, nàng nói: “Hầu gia anh minh thần vũ, lúc A Ân gặp vấn đề khó khăn người đầu tiên nhớ đến chính là Hầu gia.”
Lời này, hắn khá là hưởng thụ, lại nói: “Ừ.”
A Ân tiếp tục nói: “Mặc dù Hầu gia cho A Ân đặc quyền như vậy nhưng A An vẫn cảm thấy không hợp đạo lí, không bào cho Hầu gia trước một tiếng liền trực tiếp tiền trảm hậu tấu, cho nên A Ân mới tới đây thỉnh tội.”
Một câu nói nhưng thật ra là đem ‘tội’ nói thành nhẹ.
Có điều hắn cũng không mất hứng, ngược lại có chút vui vẻ. Lúc trước nàng vẫn luôn cự tuyệt không muốn có quan hệ với hắn, nhưng hôm nay lại nguyện ý dùng tiên tuổi của mình, nói cho cùng vẫn có cảm giác được che chắn dưới cánh chim của Mục Dương Hậu.
Hắn lại “Ừ.”
A Ân nhạy bén nhận ra hai tiếng ‘Ừ’ của hắn rất không giống trước, mang theo một chút vui vẻ.
Nàng còn nói: “A Ân bằng lòng chịu phạt.”
“Chịu phạt…” Hắn lặp lại lời nói của nàng, hỏi: “Phạt thế nào cũng bằng lòng?”
Nàng đỏ mặt: “Vâng.”
Trầm Trường Đường cười nhẹ một tiếng, nói: “Nhắm mắt lại.”
Nàng nhắm mắt, ngon tay run nhè nhẹ. Nhưng đợi một lúc, môi mềm trong tượng tượng vẫn không chám vào môi nàng, nàng liền lét lút mở mắt, lại thấy hắn vẫn ung dung nhìn nàng, nói: “Tính nhẫn nại của nàng thực ra rất tốt, có thể chờ lâu như vậy. Ừ, nàng cho là bản Hầu muốn làm gì?”
‘Ầm’ một tiếng, mặt nàng càng đỏ hơn!
“Ta…”
Hắn ngát lời: “Vừa rồi trừng phạt chỉ là nói đùa với nàng thôi, nàng cũng không làm sai. Đây là bản Hầu nhận lời làm việc của nàng, là công nàng được nhận vì hầu bệnh.” Hắn ngoắc ngoắc tay, nói: “Nàng qua đây một chút.”
“Hầu gia?”
Hắn ôm lấy tay nàng, rõ ràng là tiết trời tháng sau nhưng tay hắn trước sau vẫn rất lạnh lẽo, ngón tay hắn vuốt ve gan bà tay nàng, nói: “Ta có nói cho nàng chưa, nàng tối nay học dĩ trí dụng khiến bản Hầu rất cao hứng?”
Hắn đột nhiên dùng giọng nói ôn nhu như vậy khiến nàng có chút không quen.
Nàng đáp: “Hầu gia đã nói, ta hiện tại đã biết.”
Hắn lại nói: “Nàng là một cô nương thông minh lại thận trọng, việc tối nay nàng phản ứng rất nhanh, thậm chí không cần bản Hàu phải ra tay. Ta rất thích điểm này của nàng.” Ngón tay nàng dưới bàn tay hắn vẫn đang cứng ngắc, hắn liền xiết chặt bàn tay nàng: “Đừng khẩn trương, từ từ thích ứng.”
Hắn vừa nói như vậy, tay nàng lại càng cứng hơn.
Nàng không thể làm gì khác hơn là đành buông nàng ra.
Nàng nói: “Hầu gia, đêm cũng khuya rồi…”
Hắn nhìn sắc trời bên ngoài một chút, lại nói: “Giờ gì rồi?”
“Giờ Tỵ canh ba.”
Hắn lại nói: “Bồi ta một khắc nữa.” Nói rồi, một phong thư rơi xuống trước mặt nàng. Hắn nhắm mắt lại, nói: “Đọc thư cho ta đi.” A Ân lên tiếng đáp ứng, phong thư đã được mở ra, bên trong là bên trong là một chiếc trâm nhỏ bằng gỗ hoàng liên cực kỳ đẹp.
Lại nhìn kỹ chữ trên thư, chính là thư nhà mẫu thân hắn gửi.
Tay nàng run run.
Trầm Trường Đường mở mắt: “Không biết chữ?”
Có thể cùng hắn đàm về thơ Lý Thái Bạch ‘Thượng hữu lục long hồi nhật chi cao tiêu, hạ hữu trùng ba nghịch chiết chi hồi xuyên’ thì sao có thể không biết chứ? Nàng hắng giọng, dùng giọng nói không hề phập phồng bắt đầu đọc thư.
Không ngờ rằng hắn nửa điểm phản ứng cũng không có, tựa hồ như còn nghe đến nhập thần.
Nàng đành phải tiếp tục đọc tiếp.
Một khắc sau, hắn mới mở mắt, nói: “Mấy ngày này nàng cứ ở bên này, những hạch điêu kỹ giả khác cũng vậy.” Hắn khoát khoát tay, nói: “Không còn sớm nữa, nàng trở về nghỉ ngơi đi.”
A Ân đáp ứng.
Tiểu đồng dẫn nàng trở về sương phòng, vừa đóng cửa lại, nàng liền dựa vào cánh cửa nặng nề thở phào một hơi.
Bài thơ dài cho nên mình không đưa vào đây mà chỉ dịch hai câu trên thôi, nếu ai thấy hứng thú có thể tìm đọc nhé ^^.
Dịch:
Trên ngọn núi cao có sáu rồng bay lượn cùng một chầu dương
Dưới có sóng cuồn cuộn từ suối chảy về sông.
(Trích: Thục Đạo Nan – Lý Bạch)