Thương Sơn và Đào Sơn chỉ cách nhau một dòng sông Cung Hà xanh biếc, cũng không xa, hơn nửa canh giờ liền tới căn nhà mà Ân tổ phụ để lại cho A Ân. A Ân đối với căn phòng này cũng không lạ lẫm gì, khi tổ phụ vẫn còn sống, thường mang cô tới đây.
Đây không phải là một căn nhà bình thường, đã mất của tổ phụ biết bao nhiêu công sức để tìm ra được bảo địa này.
Điêu hạch điêu hạch,lại có thể không hạch ư?
Đương thời người khắc hạch đại đa số đều dùng hạt đào hoặc là hạt hạnh, những qủa đào, qủa hạnh tươi mới hái từ trên cây xuống, bỏ thịt lấy hạt, đem phơi ở những nơi râm mát, chờ tới khi hạt cũ rồi mới có thể bắt đầu khắc.
Nhà này, tổ phụ nàng đặt tên là Hạch ốc.
 Ân hơn nửa tháng chưa tới, trong phòng bám bao nhiêu là bụi. Nàng cầm lấy cái chổi ngoài nhà bắt đầu quets dọn, Khương Tuyền vội vàng nói: “Tỷ tỷ, để muội.” A Ân ngăn nàng lại, nói: “Không, để ta, ta muốn muội làm chuyện khác.”
Khương Tuyền nói: “Vậy tỷ tỷ mau nói đi.”
A Ân nói: “Đại phu mà mẫu thân mời tới đây hẳn là cũng nên tới đây rồi, theo tính tình ngày thường của mẫu thân, nhất định là mời Trương đại phu Đông Liễu Hạng. Trương đại phuy thuật bình bình, là một người ham ăn biếng làm, ông ấy từ xa đi tới đây, nhất định là đã tới mộ hoang rồi, muội đi đến đó chờ ông ấy, tùy thời đuổi ông ấy đi.”
“Được.”
Đợi Khương Tuyền đi rồi, A Ân vừa quest vừa suy nghĩ nên mượn tay nghề của tổ phụ như thế nào để mình có một chỗ đứng? Mặc dù Cung Thành chỉ là một thành nhỏ của Tuy Châu, nhưng bời vì số đào rất nhiều nên dẫn tới có rất nhiều thương nhân thậm chí thỉnh thoảng còn có quan lại cao quý đi ngang qua nơi này, chỉ vì muốn chọn được hạch ngon.
A Ân biết đến, trước kia hạch điêu chỉ là một môn nghề phiền phức, cũng không có hứng thú, cho đến khi Thái tổ hoàng đế thay đổi triều đại, bởi vì rất thích hạch điêu, mới có thể để cho hạch điêu dân gian dần dần thịnh hành, nhân tài hạch điêu nhiều vô số kể. Năm đó tân đế đăng cơ, niềm say mêm với hạch điêu so với Thái tổ hoàng đế càng si mê hơn, thu thập kỹ giả hạch điêu khắp xung quanh, khiến cho nhiều kỹ giả sau một đêm trở nên giàu có. Tổ phụ của nàng từng cảm thán qua, càng là thái bình thịnh thế, càng là thời đại hưng thịnh của hạch điêu.
Khi Khương Tuyền trở về, A Ân đã quets xong rồi,trong tay còn nhiều đồng sạn hơn.
Nàng nói: “Ta đi lấy ít đồ, muội ở lại trong phòng đi.” Nói rồi lại không yên tâm dặn tiếp: “Bất luận gặp ai cũng không thể mở cửa đấy.”
Khương Tuyền khong khỏi cười nói: “Biết rồi, muội sẽ cẩn thận.”
Đi về phía tây căn nhà, ước chừng khoảng năm dặm, trồng một cây hạnh.
Đó là cây chính A Ân lúc còn bé trồng, hôm nay đã tròn hai mươi năm, cao cao ngút, hương hoa hạnh bay khắp nơi. A Ân đi quanh cây hạnh một vòng, đột nhiên ngồi xổm xuống, đặt cái xẻng trong tay xuống, chỉ trong một lát đã xúc ra một đống đất.
Một chiếc hộp sắt loang lổ rỉ sét dần dần lộ ra.
Cầm xẻng đào một chút, động tác lưu loát như nước chảy, dứt khoát mà đến trong tay A Ân.
Nàng cạy chiếc nắp hộp ra, bên trong đoan đoan chính chính mà đặt một thỏi bạc. Nhìn thấy thỏi bạc này, trái tim bé nhỏ của A Ân đập thình thịch thình thịch, có một loại vui sướng tự nhiên mà có. Thỏi bạc này là từ lúc nàng hiểu chuyện đã bắt đầu tích góp, ngày qua ngày, năm qua năm. Lúc còn bé, khoảng năm, sáu năm, mỗi năm chỉ góp một lượng bạc, vè sau bị mẫu thân phát hiện liền trực tiếp tịch thu, nàng ủ rũ như đưa đám hơn mấy ngày, sau đó liề nghĩ ra cách khác ___ giấu ở trong đất.
Có nhiều lúc được tổ phụ che chở, nên mấy năm gần đây nàng mới giấu thuận lợi được như vậy.
A Ân xoa bên trái một chút, lại sờ bên phải một chút, trong lòng nhộn nhạo như sóng gợn trên mặt hồ Hàm Quang ở Cung Thành, một vòng lại một vòng, đung đưa liên tục.
Sau khi ý thức được cha mẹ không đáng tin, tiền bạc bây giờ càng trở nên mê người, ở trong mắt của nàng đã bay lên vị trí thứ hai, thứ nhất dĩ nhiên là hạch điêu. Từ năm tám tuổi nàng đã theo tổ phụ học môn điêu hạch này rồi, ngay cả tổ phujh ngày thường rất ít khi khen người khác nhưng cũng phải khen nàng là thiên phú dị bẩm, hạ đao vừa chuẩn vừa mạnh mẽ.
Lúc đầu nàng chỉ ham chơi, về sau càng học lại càng yêu thích, chỉ cảm thấy từng tấc từng thước đều tồn tại trời cao biển rộng.
A Ân đánh giá thỏi bạc, thỏi bạc này ước chừng có thể đổi thành năm lượng bạc, đủ cho nàng làm không ít chuyện. Nàng cất vào vạt áo, lấp đất lại, đang định quay về thì bất thình lình thì có một tiếng rên tỉ nho nhỏ vang lên.
Bước chân dừng lại.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía chân trởi, sắc trời ảm đạm, vào giờ khắc này xuất hiện ở Thương Sơn còn sinh ra âm thanh thống khổ như vậy, đoán chừng là một phiền phức đây.
Nàng bây giờ không thể dính vào phiền phức, vì thế liền giả vờ như không nghe thấy, cất bước đi về.
Nào ngờ mới đi được một bước, sống lưng lập tức trào lên từng tia lạnh lẽo. Trong phút chốc, A Ân cảm giác như mình bị một con rắn độc nhìn chăm chú, ‘lạch cạch’ một tiếng, một viên ngọc ban chỉ trắng sáng trong suốt lăn đến dưới chân nàng.
“Đưa ta rời khỏi đây.”
Thanh âm đặc biệ trầm thấp, mang theo một tia đè nén.
Ánh mắt A Ân chạm đến viên ngọc ban chỉ trên đất, nàng không am hiểu về ngọc, nhưng cũng hiểu rĩ đây là loại ngọc vô cùng quý giá.
“Nó có thể đổi được mười đĩnh vàng.”
Lời này vừa nói ra, mang tai A Ân hơi ửng đỏ.
Người này thật vô lễ! Cư nhiên không nói tiếng nào liền xem nàng thành một kẻ hám tiền! Nàng đang muốn lên tiếng phản bác lại chợt sửng sốt. Trên viên ngọc có dính một tia máu, mùi máu cũng bắt đầu bộc phát dày đặc.
… Không phải là người nàng có thể đắc tội.
Nàng im lặng nhặt ngọc lên hỏi: “Qúy nhân vừa rồi chắc đã nhìn thấy mặt ta?”
“Không.”
A Ân lại nhìn sắc trời, rừng cây Thương Sơn um tùm, cằng làm tăng thêm vẻ u ám, quả thực là không nhất định nhìn thấy mặt nàng. Nàng lại nói: “Tay của qúy nhân có thể động không?”
“Có thể.”
Âm thanh càng thêm trầm thấp,còn cso một tia khong kiên nhẫn.
A Ân lui về sau vài bước, đẩy khăn tay xuống, nói: “ Thỉnh qúy nhân hãy lấy chiếc khăn này che mắt lại, ta mới có thể đưa ngài rời khỏi đây.” Ngụ ý chính là ngươi không che mắt, ta sẽ không đưa ngươi rời khỏi đây.
Phía sau trầm mặc một lúc, lát sau mới có thanh âm vang lên.
“Đưa ta đi.”
A Ân lúc này mới yên tâm xoay người lại, nàng vẫn không nhìn mặt người này, quan sát một chút, nhìn xiêm y có máu của hắn. Cẩm bào lam mực thêu hình kỳ lân của Tô Châu, vừa nhìn liền biết có giá trị không nhỏ, dám mặc hoa văn kỳ lân, qủa thực là một người có đại vị cao quý.
Nàng nhận xét quả không sai.
Người cso thân phận cao quý như vậy nàng không nên dính dáng đến.
A Ân sức lực lớn, đỡ Thẩm Trường Đường dễ như trở bàn tay, nửa người của hắn đều dựa trên người nàng. Nàng phát hiện ra thương thế của hắn rất nặng, nửa người trên cơ hồ đều sũng máu, mới vừa rồi cón có thể giữ tinh thần nói chuyện với nàng, còn đưa tay lên cột khăn, có thể xemlaf một kẻ không tầm thường.
“Qúy nhân muốn đi đâu đây?”
Trầm Trường Đường chậm chạp không trả lời.
Trong lòng A Ân nghĩ chính là cách Hạch ốc càng xa càng tốt, để tránh đả thương tới A Tuyền, vì thế liền đỡ hắn đi về phía tây.Thân thể nam nhân rất nặng, ngoại trừ vết máu còn có một mùi vị rất đặc biệt, không phải là huân hương, cũng không phải là mùi nào đó, A Ân nói không ra, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen.
Thân thể nam nhân ngày càng nóng, cách một tầng xuân y mỏng A Ân vẫn có thể cảm nhận thân thể nóng bừng của hắn.
Nàng dừng lại, rút một tay đưa lên trán nam nhân.
Chưa đụng tới, một bàn tay nóng như que hàn nắm chặt cổ tay của nàng.
“Không chết được.”
Thanh âm cực lạnh.
A Ân hỏi: “Qúy nhân muốn đi đâu?”
Lực của bàn tay trên cổ tay nàng ngày càng lớn, giống nhữ muốn bóp nát cổ tay nàng vậy, khiến nàng không khỏi giương mắt nhìn mặt hắn. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn tới trái tim nhỏ của A Ân bị dọa đến run rẩy.
Trán hắn, gò má hắn, cằm của hắn đều nổi gân xanh, giống như trùng xanh đang ngọ nguậy.
“Ngươi…”
Giowf khắc này hai người cách nhau quá gần, A Ân vừa lên tiếng, hơi thở liền như đều phun lên mặt hắn. Cổ tay bị hắn hung hắng lôi kéo, éo của nàng bị hắn siết chặt, thuận theo đó là một đôi môi mỏng.
Không hề phòng bị, là một cái lưỡi thô bạo đem hết khả năng mà cướp đoạt trong miệng nàng.
Man lực của nàng không có chỗ để dùng, bị hắn làm loạn giống như là một bãi bùn mềm.
(Câu này mình dich vậy mọi người thấy có ghê quá không?)
Hồi lâu, sức lực nàng mới khôi phục trở lại.
Nàng đang muốn bổ một dao tới, nam nhân vừa rồi còn khí thế như hồng lại cso thể dứt khoát té xỉu, xụi lơ trên người nàng. A Ân buồn bực vô cùng, tức giận vô cùng, phẫn nộ vô vùng! Tuy rằng nàng không mong đợi có thể lấy chồng, nhưng cũng không thể nói là có thể tùy tiện để người khác hôn.
Háo sắc! Lưu manh! Đăng Đồ Tử*!
*Đăng Đồ Tử: là tên của một sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc, để chỉ những kẻ háo sắc. ( Xuất phát từ xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc, muốn bieetst hêm chi tiết xin liên hệ với bác Gúc ^_^)
Nàng hung hăng đá lên chân phải hắn một cước, bức tức trong lòng nàng lúc này mới tiêu tán đi không ít.
“Hầu gia!”
“Hầu gia!”
…
Xa xa truyền tới tiếng gọi ầm ĩ khiến cho A Ân giật mình, nhìn dấu chân rõ ràng trắng như tuyết in lên ống quần hắn, nàng có chút chột dạ, vội vàng mở khăn trên mặt hắn ra, lại lau lau ống quần. Tiếc là vừa rồi đạp rất cố gắng, dấu chân chỉ có thể coa đi một nửa.
Mấy thanh âm ngày càng gần, A Ân khẽ cắn môi, đưa bạch ngọc chỉ trả lại trên người nam nhân, vội vàng bước tiếp.