Tiểu Dược Thê

Chương 143: Phiên ngoại 1




Trầm phu nhân biết con dâu nhà mình là một người rất có chủ kiến, rất nhiều chuyện đều khiến bà cảm thấy vượt quá mức tưởng tượng, bà hiểu rõ tâm tư nhi tử nhà mình, trong lúc chuẩn bị mọi thứ cho đại hôn của con mình, bà luôn hỏi qua ý kiến A Ân.

Đúng lúc A Ân vội vàng chuẩn bị mở tư thục, bà vô cùng cao hứng mà ôm hết chuyện chuẩn bị cho đại hôn.

Hôn kỳ định vào tháng mười kim thu, lúc đó thời tiết Vĩnh Bình đặc biệt tốt, không quá nóng cũng không quá lạnh, Trầm phu nhân tính toán một chút còn có hai tháng nữa. Muốn chuẩn bị kỹ càng một hôn lễ chưa từng có từ trước tới nay hai tháng quả có hơi gấp gáp.

Có điều cũng không sao, thời gian eo hẹp liền tăng tốc chuẩn bị.

Bà mỗi ngày gà vừa gáy liền dậy, dẫn đầu một đám trong hầu phủ xử lý mọi chuyện lớn nhỏ, chuyện lớn từ đi phát thiệp mời cho tân khách, việc bé từ chuẩn bị hồng trù trang trí hầu phủ. Phạm ma ma không nhịn được mà khuyên: “Phu nhân, thân thể làm trọng.”

Nói rồi lại có chút oán giận: “Thiếu phu nhân thực là không hiểu chuyện, phu nhân vội vàng chuẩn bị trước sau, thiếu phu nhân cũng không tới giúp một tay…”

Còn chưa nói xong đã bị bà cắt đứt: “Lúc ta và Trầm Thiên Thạch thành thân, tâm cao khí ngạo, chưa từng để ý tới chuyện thành thân, vốn lúc đó còn tưởng rằng hắn sẽ lấy ta, nhưng kết quả là…” Qua nhiều năm như vậy, Trầm phu nhân phát hiện mình đã có thể tâm bình khí hòa đối mặt với chuyện này, bà thở dài: “Nữ nhân cả một đời, cũng chỉ có thành thân một lần, năm đó ta đã bỏ lỡ hôn lễ của mình, hiện tại có con dâu để bù đắp, cũng coi như là ông trời cho ta cơ hội.” Nói đến đây, bà nhìn Phạm ma ma, nghiêm nghị nói: “Sau này ở bên ngoài không được nói bậy, Minh Mục nó nâng trong lòng bàn tay người vợ này, ta làm nương cũng muốn yêu ai yêu cả đường đi. Cũng ít nhiều nhờ có nàng, ta với nó bây giờ mới có thể gần gũi hơn xưa, hơn nữa…”

Biểu tình của Trầm phu nhân trở nên dịu dàng.

“Nàng ta còn sinh cho hầu phủ chúng ta một tiểu quận chúa đấy, lúc trước chưa có thành thân cũng vội chết ta, hiện tại cuối cùng cũng định ra hôn kỳ rồi, ta có đảm đương nhiều một chút cũng không sao. Chờ thêm một, hai năm nữa, lại có thêm vài tiểu đệ đệ, tiểu muội muội nữa cho tiểu quận chúa, người một nhà náo nhiệt, hầu phủ chúng ta cũng không còn quạnh quẽ nữa.”

Sau khi A Ân sinh ra một nữ oa nhi, hoàng đế còn tự mình tới thăm, hoàn sắc phong danh hào quận chúa.

Phạm ma ma nói: “Phu nhân dạy rất phải, lão nô ghi nhớ trong lòng.”

Bà vỗ vỗ tay Phạm ma ma: “Ta cũng biết là ngươi quan tâm ta.”

Phạm ma ma chua xót, phu nhân nhà bọn họ cũng không dễ dàng gì, lúc còn trẻ làm đệ nhất mỹ nhân Vĩnh Bình, bao nhiêu lang quân mến mộ dung nhan cùng gia thế của người, bao nhiêu bà mối tới cầu hôn như muốn đạp vỡ cả cửa nhưng kết quả vậy mà lại bị phu quân phũ phàng. Nếu nói có người nào đó khiến Phạm ma ma hận nhất, tuyệt đối chính là Nguyên Hòa đế.

Phạm ma ma lau nước mắt, còn đang muốn nói gì đó, bên ngoài có nha hoàn vội vã tới, bẩm: “Phu nhân, hầu gia tới rồi.”

“Đã trễ thế này, nó sao lại tới đây? Không phải có đại sự gì chứ?”

Lời còn chưa dứt người đã vén rèm che, bước vào: “Nhỉ tử qua thăm hỏi mẫu thân.”

Trầm phu nhân đứng dậy, sai Phạm ma ma pha trà: “Ta rất khỏe, con bận rộn triều sự, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, không cần qua đây thường xuyên.”

Phạm ma ma một bên pha trà, nhìn thấy trên mặt Mục Dương hầu có tiếu ý.

“Mẫu thân nhiều ngày qua vì hôn sự của con mà bôn ba vất vả, con sợ người mệt mỏi, việc nhỏ người cứ giao cho hạ nhân làm là được rồi. Vốn là việc này A Ân cũng phải ở bệnh cạnh giúp người một tay, nhưng gần đây Tiểu Nguyệt Nhi vừa đến đêm liền khóc nháo tới tận nửa đêm, nàng không ngủ đủ giấc. Mẫu thân nếu chuẩn bị không xuể, con giúp người một tay.”

Trầm phu nhân thầm nghĩ tôn nữ nhà mình rất ngoan, nào có khóc nháo tới nửa đêm bao giờ. Vừa nghe liền biết nhi tử có ý nói thay cho con dâu, bà cũng không vạch trần hắn: “Ta quản hầu phủ nhiều năm như vậy, chút chuyện này cũng không tính là gì. Phu thê hai người các con cứ lo tốt chuyện của mình, hôn sự cứ giao cho mẫu thân chuẩn bị, nhất định cho thê tử của con phong quang mà bước vào hầu phủ, không có nửa điểm ủy khuất.”

Hắn đáp: “Tiểu Nguyệt nhi còn nhỏ, sau này chuyện của hầu phủ còn phải làm phiền mẫu thân lo liệu rồi.”

Đợi sau khi hắn rời đi, ý cười trong mắt bà càng thâm hậu. Phạm ma ma hỏi: “Phu nhân, hầu gia là có ý gì?”

“Con dâu bận rộn cũng có chỗ tốt của nó nha.”

Hắn một đường đi xuống mật đạo, thẳng tới phòng A Ân.

Nhũ mẫu Thôi thị của Tiểu Nguyệt nhi hiện tại đối với hắn đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất nhìn cũng đã quen, bình tình thi lễ một cái, sau đó lui ra. Trầm Trường Đường bước vào phòng, vừa vặn nhìn thấy nàng ngồi trước bàn trang điểm, hắn đi tới, rất tự nhiên làm thay nàng.

Nàng nhìn trong gương đồng thấy hắn thay nàng tháo xuống trâm cài tóc, sau khi gỡ ra búi tóc, lại lấy lược ngà tới chải tóc cho nàng.

Bao lâu này hắn làm động tác cũng quen thuộc.

Lần đầu tiên làm loại chuyện thú vui nơi khuê phòng này, hắn làm đứt của nàng mười ba sợi tóc, buổi sáng tới Thanh Huy lâu giảng bài đầu nàng vẫn còn ẩn ẩn đau.

“Nói chuyện cùng mẫu thân rồi?”

“Nàng thực sự không muốn quản gia?”

Nàng đáp: “Mẫu thân quản nhiều năm như vậy, để mẫu thân tiếp tục quản cũng tốt.”

Nàng ở trong gương đồng liếc mắt nhìn hắn: “Chàng làm nam nhân, nhất định không hiểu được, giữa mẹ chồng nàng dâu rất dễ xảy ra vấn đề, ta vừa gả tới hầu phủ, chàng liền đem quyền quản gia vào tay ta, mẫu thân tuy bên ngoài không có thể hiện ra, nhưng trong lòng khẳng định là khó chịu. Quyền quản gia để mẫu thân làm, ta đây cũng thảnh thơi, chuyện cần quan tâm cũng ít đi, mẫu thân có chuyện cần quan tâm liền cũng lười hỏi tới chuyện vợ chồng son chúng ta, từ đó mâu thuẫn cũng sẽ không có nhiều. Chuyện chuẩn bị cho hôn lễ này, ta thấy mẫu thân quan tâm nên mới không tham gia vào.”

“Nương tử của ta suy nghĩ thực chu đáo.”

Lược ngà dừng lại, bàn tay to lớn vuốt vuốt tóc nàng, ngón tay nhẹ nhàng đụng vào tay nàng. Lòng nàng khẽ rung động, quay đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Nữ nhi còn ở sát vách đó.”

Hắn cúi đầu nói bên tai nàng: “Chúng ta nhỏ giọng một chút.”

Nàng đỏ mặt, rõ ràng coi như là vợ chồng với nhau rồi, nhưng mỗi lần hắn trêu chọc nàng, nàng đều nhịn không được mà đỏ mặt tới tận mang tai: Đợi lúc thành hôn rồi, không phải chàng nói phải chờ tới đêm tân hôn đó sao? Chàng sáng mai còn phải lên triều sớm, đêm khuya rồi chàng về nghỉ sớm chút đi.”

Hắn cảm thấy lúc nói câu đó não hắn chắc bị úng rồi.

Hắn cũng không muốn mặt mũi mình mất hết, không thể làm gì khác ngoài kiếm chế, nói: “Ta chờ nàng ngủ rồi sẽ đi.”

Một lát sau, hắn lại sửa miệng: “Ta ôm nàng một cái đã.”

Lại một lúc sau hắn lại đổi giọng: “Ta hôn nàng một chút đã…”

Một lát sau, lần thứ ba đổi giọng: “Ta sờ một cái đã…” Thanh âm đã mang theo hơi thở gấp, ánh mắt cũng nhuốm đầy dục vọng.

“Ta cọ một chút…”

“Ta không động đâu…”

“Ta…”

Một lúc lâu sao, Mục Dương hầu áo mũ chỉnh tề đi ra ngoài.

Lúc ra ngoài hắn ngẩng đầu lên nhìn trăng trên trời, nghĩ có chút đau, nhưng lại đau tới thống khoái.