Dọc theo đường đi Ti Đằng không có nói gì nữa, cho tới khi dẫn nàng đến trước cửa một cung điện mới dừng lại, “Ngươi đi vào đi, tự có nội thị sẽ dẫn ngươi tới thư phòng.
Nói rồi vung cây phất trần lên, nghênh ngang rời đi.
Hình bóng vậy mà lạnh lùng được ngay.
A Ân dừng chân nhìn một lát, mắt lóe lên gì đó rồi bước chân đi vào. Trong cung điện cảnh tượng xa hoa khí thế, cột điêu long họa phượng bằng răng ngà voi có hừng khoảng hai mươi tư cái, trước mỗi một trụ đều có cung nữ mặc nhu quần xanh nhạt đứng trực.
Các nàng rất yên lặng, tựa như chưa từng nhận ra có người tới.
A Ân liếc mắt nhìn các nàng, cũng không nghĩ gì nhiều mà bước về phía trước. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, bước chân ung dung, một bộ trấn tình hoàn toàn, giống như là bẩm sinh đã có vậy, không có một chút e sợ trước oai phong của Thiên gia.
Nàng dừng lại trước màn che màu đỏ thắm.
Bàn tay trắng nõn vươn ra, nhẹ nhàng xốc lên một góc, bên trong vàng xanh rực rỡ, rường cột chạm trổ, như muốn làm hoa mắt nàng. Đợi khi nàng nhìn kĩ lại mới phát hiện bên trong là một thiền điện lớn như vậy, có bốn mươi tám bức bình phong, mặt trên đều vắt rũ xuống một bọ hoa phục gấm lụa, mà ở phía cuối cùng còn có một bàn trang điểm, mặt trên bày đầy các loại trang sức trâm cài, vàng bạc, ngọc, vỏ sò san hô, nhiều đến nỗi làm người ta phải lóa mắt.
A Ân buông tay ra, tấm mành liền che lại một màn rực rỡ, quay lại nhin thấy vụ cung nữ cầm đầu đang không dấu vết đánh giá chính mình. Trong lòng nàng hơi xác định, đình thần xoay người lại nhìn cung nữ kia.
“Ngươi tên gọi là gì?”
“Nô tỳ gọi là A Yến.”
A Ân từ trong túi lấy ra một hạch điêu: “Hôm nay thánh thượng truyền đòi ta tiến cung, hiện tại sắc trời đã không còn sớm nữa, sợ là không có cơ họi bái kiến sư tỷ của ta, làm phiền ngươi giúp ta đưa tới chỗ sư tỷ của ta bên kia, biểu đạt một chút tâm ý nho nhỏ của ta.”
Cung nữ kinh ngạc.
Nàng nở nụ cười: “Quên cho ngươi biết, sư tỷ của ta họ Dung, cũng đến từ Thượng Quan gia Tuy Châu.” Nói rồi nàng trực tiếp nhét hạch điêu vào tay cung nữ, ba bước biến thành hai bước vào phía sau màn che.
Cung nữ phản ứng kịp, mới hiểu sư tỷ họ Dung trong miệng A Ân là người nào, không phải là vị Dung chiêu nghi đang mang thai kia sao?
Nhất thời hạch điêu trong tay thật khó giải quyết, nhưng cũng không sao, không khó giải quyết lắm. Mời vừa rồi cô nương kia mang khẩu khí rất quen, trái một tiếng sư tỷ phải một tiếng sư tỷ, nếu không đi truyền lại, đắc tội với Dung chiêu nghi thì không ổn.
A Yến nhìn lại các cung nữ khác, chỉ có thể tự nhận mình không may, đảo mắt lại nghĩ tới vị bên trên cũng không dặn dò gì chỉ nói lưu lại ở Triêu Hoa cung, cắn răng một cái rời đi.
A Ân nghe thấy tiếng bước chân đi xa phía bên ngoài thì mỉm cười một cái.
Nàng cũng không nhìn xiêm y cùng trang sức ở đây, trực tiếp ngồi xuống bàn trang điểm cởi búi tóc, chậm rãi ung dung buộc lại một đoàn, lỏng lẻo xõa sau vai. Có điều chỉ trong một khắc bên ngoài liền vang tới tiếng bước chân, ngay xau đó màn che bị xốc lên, một đạo thân ảnh sáng như châu quang xuất hiện trước mắt nàng.
Chính là Thượng Quan gia Dung thị, đã từng là hạch điêu sư, hiện tại là một chiêu nghi.
Nàng thi lễ, quy củ gọi: “Sư tỷ.”
Dung chiêu nghi nhìn nàng, nhíu máy, ngược lại cũng không nói thêm gì, chỉ khoát khoát tay, trực tiếp cho cung nhân lui ra. Đợi tới khi trong phòng chỉ còn lại hai người, nàng mới từng bước đi tới đánh giá A Ân.
“Ngươi chính là Ân thị? Là tiện nhân Ân thị tới Vình Bình từ Tuy Châu?”
Giongj nói không quá hiền lành.
A Ân làm bộ như không phát giác ra, cười nói: “Nương nương quá khen, đều chỉ là chút hư danh, A Ân chỉ là một hạch điêu kỹ giả không hơn.”
Dung chiêu nghi cười lạnh: “Ngươi từ đâu mà tự tin rằng bổn cung sẽ giúp ngươi?”
Nàng ôn thanh: “Nương nương tới đây không phải là đáp án rồi sao?”
Nàng hơi nghiêng đầu, da thịt không son phấn trơn như ngọc, đôi con ngươi như nước mùa thu, lại như mặt hồ quang tháng ba, đều biểu thị cho hai chữ ‘tuổi trẻ’.
Hãi chữ này đâm thật sâu vào lòng Dung chiêu nghi, mơ hồ ghim vào lòng nàng phát đau.
Ngay từ lúc Thượng Quan gia chọn lựa hạch điêu sư đưa tới Vĩnh Bình, nàng đã bắt đầu lo lắng có người dựa theo con đường của nàng, trở thành hạch điêu sư tiếp theo bay lên cành làm phượng hoàng, cho nên mới đặc biệt gạch bỏ vài người trong danh ngạch, không ngờ tới chính nàng ta lại tự tới Vĩnh Bình, còn tới đây đường hoàng như vậy, ngay cả người trong cung cũng nghe thấy thanh danh đông gia Thanh Huy lâu.
Cho nên nàng sợ.
Ân thị tiến cung một cái nàng liền đã biết.
Cho nên lúc nàng ta cho truyền lời tới, nàng mới tới đây nhanh như vậy.
Có điều đồng môn sư muội trước mắt nàng lại không có tâm tư không an phận như nàng nghĩ.
Dung chiêu nghi thu lại lãnh ý trên mặt, thay đổi biểu cảm: “Chúng ta đều là đồng môn, ta nếu có thể chiếu cố cho sư muội, tự sẽ không đứng yên nhìn.”
“Sư tỷ thực sự là lương thiện, ở đây hoa phục trang sức nhiều như vậy, sư muội hoa mắt, xin tỷ tỷ giúp sức, để muội có thể đứng đắn diện thánh.”
Hai chữ ‘đứng đắn’, A Ân nhấn mạnh.
Dung chiêu nghi đã hiểu, chậm nói: “Chỉ một cái nhấc tay thôi.”
A Ân thay xong xiêm y, Dung chiêu nghi liền rời đi. Nàng đi ra khỏi Triêu Hoa cung, bên ngoài đã có nội thị đứng đợi, nhìn thấy trang phục của nàng không khỏi có chút kinh ngạc. A Ân mỉm cười: “Làm phiền công công dẫn đường.”
Đến ngoài cửa thượng thư phòng, A Ân gặp lại Ti Đằng.
Lần này chưa đợi hắn mở miệng, một đạo thân ảnh từ trong ngự thư phòng đã đi ra, chính là Dung Chiêu nghi vừa rồi ở Triêu Hoa cung giúp nàng thay y phục. Nàng ta không dấu vết gật đầu với nàng một cái, sau đó được nha hoàn đỡ tay dìu tđi.
A Ân rốt cuộc cũng đã được gặp ngôi vị cửu ngũ chí tôn — Vĩnh Thịnh đế.
“Đứng lên đi.”
Nàng lên tiếng thưa, hơi buông suy nghĩ.
Nàng mặc một bộ nhu quần tay hẹp màu than chì, áo khoác ngoài tay lửng màu trăng non, so với trang phục của nữ hạch điêu sư trong cung không khác biệt lắm. Nếu không phải Vĩnh Thịnh đế mắt sắc, cũng khó mà phát hiện xiêm y mộc mặc đơn giản như vậy lại xuất từ bốn tám bộ trang phục kia.
Vĩnh Thịnh đế trầm nói: “Ngươi những ngược lại bản lĩnh lắm, có thể đả động phi tần của trẫm thay ngươi nói chuyện.:
A Ân giương mắt, thái độ đúng đắn trả hỏi: “Xin hỏi thánh thượng, A Ân vậy có đạt qua thử thách của ngài chưa?”
Hoàng đế hới biến sắc mặt, giữa hai hàng lông mày có vẻ kinh ngạc chợt lóe, như không ngờ A Ân sẽ nói vậy. Hắn nói: “Minh Mục khen ngươi thông minh quả thực không sai, ngươi nói một chút xem sao lại phát hiện ra đây là một thử thách?”
A Ân hắng giọng, nói: “Thánh thượng đây là khảo nghiệm kiên trì cùng dã tâm của A Ân.”
Vình Thịnh đế hơi nhướn mi.
Nàng tiếp tục nói: “Dân nữ trước khi tới thư phòng, Ti công công đã để dân nữ ở ngoài chờ đợi, mà trong nửa canh giờ đó công công cũng không ngừng quan sát dân nữ, chắc là đã được thánh thượng phân phó. Lại sau đó Ti công công dẫn dân nữ tới Triêu Hoa cung, bày đầy một phòng hoa phục, nếu dân nữ đoán không sai, chỉ cần dân nữ chọn y phục, lúc rời khỏi Triêu Hoa cung chờ đợi dân nữ chính là một chén rượu độc đi? A Ân mặc dù chưa từng nhập cung, nhưng cũng từng đọc qua sách, bốn mươi tấm bộ hoa phục ở đó đều là kiểu mẫu của phi tần trong cung.”
Nàng chỉ cần mặc bất luận là một bộ nào trong số đó thôi, vừa ra khỏi cửa sẽ phạm vào cung quy bị lôi đi.
Vĩnh Thịnh đế không bày ra biểu cảm gì, nói: “Ngươi đoán đúng rồi, quả thực là đã thông qua khảo nghiệm. Ngươi lại đoán xem một chút hôm nay trẫm muốn làm gì?”
A Ân cúi thấp người, nói: “A Ân nào dám suy đoán thánh ý.”
Vĩnh Thịnh đế vòng qua án thư, chậm rãi bước tới trước người A Ân, hắn không thể không nhẹ cười, nói: “Minh Mục cho rằng che giấu rất kỹ, trẫm từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, hắn nghĩ cái gì chỉ cần liếc mắt trẫm liền nhìn ra. Hắn để ngươi ba lần bốn lượt âm thầm ngỗ nghịch trẫm,” Bàn tay hắn nắm chặt cằm nàng, chặt như cơ hồ muốn bóp nát cằm nàng, lạnh lùng nói: “Nhất định là ngươi dùng khuôn mặt này mê hoặc Minh Mục, từ trong đó ly gián tình nghĩa giữa trẫm với hắn, hồng nhan họa thủy chẳng qua cũng chỉ như vậy.”
A Ân từ trên mặt Vĩnh Thịnh đế nhìn ra một tia chán ghét.
Vị cửu ngũ này quả thực là chán ghét nàng.
Nàng động động môi, làm như muốn nói gì, nhưng nàng biết nói gì cũng vô dụng, chỉ đơn giản buông mắt. A Ân không phản úng lại khiến Vĩnh Thịnh đế thấy rất không thú vị, không bao lâu liền buông tay ra, mạn bất kinh tâm nói: “Trẫm cùng ngươi, Minh Mục phải chọn một, ngươi đoán xem hắn sẽ chọn ai?”
Lúc A Ân rời khỏi hoàng cung, sắc trời đã tối hắn.
Câu nói sau cùng kia của hoàng đế vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện vấn đề chọn một hay hai, mà là vấn đề có thể bình an vô sự mà sống, bởi vì là hoàng đế, nên vấn đề này lại trở nên khó giải quyết.
Hỏi nàng đáp án ư?
Nàng không biết, cũng không muốn trả lời, đây vốn cũng không phải vấn đề nàng nên trả lời.
Lúc trở về phủ, nàng cũng chưa trở lại sân viện của mình luôn. Nàng biết hắn tin tức linh thông, nhất định là nàng vừa vào cung tin tức đã truyền tới tai hắn rồi, lúc này nhất định là lúc này đang ở trong phòng chờ nàng.
Nàng không muốn gặp hắn!
A Ân trực tiếp ngủ lại ở phòng Khương Tuyền, gần quá nửa canh giờ, ngoài phòng truyền tới tiếng nói của Ngôn Thâm.
“Cô nương, hầu gia tới.”
Khương Tuyền nói: “Tỷ tỷ, hầu gia tới.”
Nàng nói: “Muội đi ra báo lại với Ngôn Thâm, bảo ta ngủ lại bên này.”
Vẻ mặt Khương Tuyền lo lắng: “Tỷ tỷ xảy ra chuyện gì với hầu gia ư?”
Nàng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, “Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, hơn nữa ta quả thực cũng mệt.”
Nàng hiểu tính tình A Tuyền, nhẹ giọng nói: “Sáng mai Thanh Huy lâu còn có việc, hắn tới tối nay sợ lại có chút lăn qua lăn lại.”
Khương Tuyền nháy mắt liền hiểu rõ, gương mặt đỏ hòng, gật đầu như gà mổ thóc.
Nghe tiếng bước chân bên ngoài rời đi, nàng ở trong phòng mới lặng lẽ thở phào.