Tiểu Dược Thê

Chương 126




“A? Đây là đang cầu tình cho biểu ngươi sao?”

Vĩnh Thịnh đế gác lại tấu chương trong tay, hứng thú nhìn Trầm Trường Đường. Vẻ mặt hắn bất đắc dĩ, nói: “Là được gia mẫu thần nhờ, thánh thượng cũng biết gia mẫu thần thiên vị Nguyệt Minh, trước đó còn náo loạn cùng với đông gia Thanh Huy Lâu, quậy tới mức Tây Kinh triệu doãn bên kia gà bay chó sủa.”

Vĩnh Thịnh đế hí mắt, nói: “Việc này trẫm sỡm đã nghe nói tới, vạn dân thỉnh nguyện, vị đông gia Thanh Huy lâu kia thật là bản lĩnh.” Hoàng đế không nhanh không chậm hỏi: “Là hạch điêu kỹ giả Thượng Quan gia sao?”

Hắn hời hợt: “Hai cô nương tuổi xấp xỉ, bản lĩnh gây chuyện cũng không nhỏ, một người ỷ có Thượng Quan gia làm chỗ dựa, một người lại ỷ có người nhà làm chỗ dựa, đều là chút thủ đoạn không lên được mặt bàn mà thôi.”

“Minh Mục nếu đã mở miệng, trẫm há lại không đáp ứng?” Vĩnh Thịnh đế vỗ tay hắn, nói: “Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không trách cứ Tô tướng quân, cũng không trách tội Nguyệt Minh, ngươi trở về cũng Trầm phu nhân nói rõ, tránh để bà nhọc lòng”

Vĩnh Thịnh đế lại cười, nói: “Cũng đỡ lại phiền hà ngươi.”

“Tiểu thư, Nguyệt Minh huyện chủ bị đưa tới Vĩnh Châu dưỡng bệnh rồi.” Đào Mẫn nhỏ giọng nói, nhờ có Trục Âm nghĩ kế, mới có thể thành công nghe ngóng được. Để hỏi thăm được chuyện của Nguyệt Minh huyện chủ, Đào Mẫn phải phí hết tâm tư một phen mới tạo quan hê được với nô bộ Tô phủ.

Hiện tại chuyện của Nguyệt Minh huyện chủ đã rõ như ban ngày.

Nàng lại nói: “Nguyệt Minh huyện chủ lúc rời khỏi Tô phủ hai mắt như quả hạch đào, vừa sưng vừa đỏ. Tô gia ngũ công tử nhiều lần vốn muốn cầu tình giúp nàng đều bị Tô tướng quân cản lại.”

Để làm cho tiểu thử nhà mình vui vẻ, nàng còn thêm mắm dặm muối nói đến Nguyệt Minh huyện chủ có bao nhiêu thảm.

Nhưng mà lần này Lý Dung nghe xong nét mặt không có nửa điểm vui mừng, hơn nữa sắc mặt lại càng ảm đạm hơn. Nàng chán nản dựa vào gối mềm gấm Tô Châu thêu uyên ương, nỉ non: “Ngay cả Nguyệt Minh cũng bị đưa đi, đấy là biểu muội cửa hắn, có quan hệ huyết thống với hắn đấy! Hắn vậy mà vì nàng ta mà che chở như vậy!”

Lúc này, trong đầu nàng lại vang lên thanh âm ngày đó ở Thanh Huy lâu nghe được.

“Tỷ phu cũng xem như có lòng, lại ngụy trang tới để làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.”

“Nói đến cô nương, bàn về tâm ý, còn ai có thể so được với hầu gia?”

Những lời chủ tớ Khương Tuyền âm thầm bàn luận, chiếu qua đi lại trong đầu nàng. Hai chữ ‘tỷ phu’ cùng ‘ngụy trang’ như một con dao nhỏ hung hăng đâm vào lòng nàng, chậm rãi biến thành hồng đao tử.

Nàng cho rằng người như Mục Dương hầu, cho người hộ tống nàng tới Vĩnh Bình đã xem như là ôn nhu rồi. Thì ra không phải là ôn nhu, mà là tàn nhẫn.

Một lang quân nói năng thận trọng như vậy, nàng vốn tưởng rằng cả đời đều chỉ biết làm mặt lạnh, thế mà ngược lại lại có loại nhu tình thận trọng như vậy. Tự tin của Ân thị, khí thế của Ân thị là từ đâu mà tới? Nàng cuối cùng cũng đã hiểu được.

Lý Dung muốn đi tìm Mục Dương hầu, oán hận chất vấn hắn, hỏi hắn dựa vào cái gì mà đối xử với mình như vậy? Dựa vào cái gì mà đem nàng ra làm lá chắn, cứng rắn đem nàng cho một Trương lục lang? Nàng còn muốn khiến cho Ân thị bị bắt, bỏ vào bao tải, cho loạn côn đánh chết! Khiến cho Mục Dương hầu hắn thương tâm cả đời!

Nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Nàng không làm được, cũng không dám làm, nàng thậm chí còn không dám cùng người nhà nói tới chuyện này.

Chuyện mất mặt như thế, nàng không muốn để bất luận là kẻ nào biết. Nếu như người nhà nàng biết, hiểu Mục Dương hầu không muốn thú nàng, đích tỷ chắc chắn sẽ chê cười nàng, người nhà cũng chưa chắc sẽ lại cưng chiều nàng như vậy.

Lý Dung than thở.

Đào Mẫn thấy vậy, biết mình không cách nào khuyên được tiểu thư, đành chỉ có thể lén lút đi tìm Trục Âm, để nàng làm điểm tâm tiểu thư thích ăn, sau khi làm xong, lại ôn thanh nói: “Tiểu thư có chuyện gì phiền não sao?”

Lý Dung vốn không nguyện ý nói ra, nhưng chuyện này quả thực rất phiền nào, cũng không biết nói cùng với ai, người bên cạnh cũng đều không thể dùng được. Nàng nghĩ chỉ có thể cùng Trục Âm nói ra phiền não của mình, dù sao cũng là nha hoàn, người của chính mình, nói với nàng nàng cũng không dám nói ra ngoài.

Trục Âm đáp: “Dung tiểu thư là thiên chi kiêu nữ, là quý nữ ở Vĩnh Bình, Ân thị thân phân kia không cùng người, sao có thể ngang phân với hầu gia? Hôn sự của hầu gia há lại ngài ấy có thể tự làm chủ? Hầu gia che giấu nàng ta, không phải bởi vì thân phận Ân thị quá thấp đó sao? Dung tiểu thư, thử hỏi ở Vĩnh Bình này, ngoại trừ hầu gia, còn có lang quân nhà ai có thân phận so được với hầu gia chứ? Vinh sủng như vậy, mặc dù hầu gia thích nhưng Trầm phu nhân, thậm chí là hoàng đế, ai sẽ đồng ý cho hầu gia thú nàng ta đây? Dung tiểu thư trái lại được thánh thượng công nhận, được Trầm phu nhân thực lòng yêu thích. Ân thị có năng lực lớn hơn đi nữa cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. Nếu hầu gia thực sự không phải là Ân thị thì không thú, Ân thị cũng chỉ có thể làm thiếp, mà tiểu thư chính là chủ mẫu. Đợi thêm một thời gian nữa, Ân thị không còn trẻ nữa, không còn xinh đẹp nữa, Hầu gia không còn cảm giác mới mẻ, nàng ta còn có thể so với tiểu thư sao? Vì vậy tiểu thư không cần nhất thời vì vậy mà tức giận, hại thân thể không đáng.”

Lý Dung nghe tới như được nước xối lên đầu. Gương mặt vừa rồi còn trắng bệch hiện tại đã có thêm vài phần huyết sắc.

Đúng vậy, ở Vĩnh Bình này còn ai có thể mang lại cho nàng vinh sủng cao hơn ngoài Mục Dương hầu đây? Hiện tại quý nữ nhà nhà đều hâm mộ nàng, đố kị nàng. Ân thị tính là cái gì chứ? Mục Dương hầu có ôn nhu, cưng chiều nàng nhiều hơn nữa, cuộc đời này của nàng ta chỉ có thể làm thiếp mà thôi.

Ân thị vừa sinh ra đã bại bởi tay nàng!

Nàng cần gì phải phiền não nữa! Hà tất phải phiền não!

Ánh mắt Lý Dun nhìn Trục Âm bất thường, nàng hỏi: “Ngươi có biện pháp gì không?”

Trục Âm nhẹ cười, ghé đến bên tai Lý Dung nói vài câu, mắt nàng đột nhiên sáng lên.

Thanh Huy lâu ngày càng kinh doanh khởi sắc, A Ân dần dần cũng không cần phải lên lôi đài nữa. Nàng cố định hai ngày một lần tới Thanh Huy lâu, chỉ đạo hạch điêu kỹ giả ở đây. Mỗi lần giảng bài, Thanh Huy lâu mỗi ngày tốt lên. Một ngày lúc nàng đang giảng bài, Phạm Hảo Hạch đi tới nói vài câu.

Thần sắc nàng khó có khi lộ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Thật không?”

“Tiểu nhân nào dám lừa gạt cô nương? Thiên chân vạn xác, là Trầm phu nhân, vừa rồi mới tới lầu hai nhã gian.”

Nàng chợt cảm thấy kì lạ. Nếu nói là vì Nguyệt Minh huyện chủ hay Lý Dung, các nàng tới đây nàng cũng không ngoài ý muốn. Nhưng là Trầm phu nhân thì thực là cho nàng nghĩ không thông. Nàng lại trầm ngâm, đáp: “Hảo hảo tiếp đón.”

Sau khi PHH rời đi không lâu, lại vòng trở lại bẩm: “Đại cô nương, Trầm phu nhân muốn gặp người.”

Nàng lại càng thêm kinh ngạc.

“Cần báo với hầu gia một tiếng không?”

Nàng không khỏi cười đáp: “Trầm phu nhân lại cũng không phải mãnh hổ cự mãng gì, đâu cần kinh động tới hắn? Không cần, ta lập tức qua đó.” Dứt lời liền bước tới nhã gian lầu hai.

Nàng nghĩ tới rất nhiều khả năng, tỷ như là tới nói thay Nguyệt Minh huyện chủ đòi công đạo, hay là nhìn nangf không vưà mắt liền tới tra.

Minh Mục kể với nàng chuyện khi còn bé, nàng liền đối với vị cáo mệnh phu nhân Vĩnh Bình này có chút chán ghét, rất là đau lòng cho tuổi thơ của hắn. Nhưng vừa bước vào nhã gian, bà đối với nàng tương đối khách khí, không có chút nào khí thế hoa tra, tuy có nhắc tới Nguyệt Minh huyện chủ nhưng lời nói lại than thở nàng ta không hiểu chuyện.

Nàng nghe mà không hiểu ra làm sao.

Cho tới khi lúc bà rời đi, bà vẫn là một bộ hòa ái dễ gần.

Phạm Hảo hạch hỏi: “Đại cô nương, Trầm phu nhân có làm khó người không?”

Nàng lắc đầu. Hắn thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Liên tiếp mấy ngày, chỉ cần là lúc nàng ở Thanh Huy lâu dạy học, Trầm phu nhân nhất định sẽ tới, mỗi lần lúc giảng bài được nửa canh giờ, cho người gọi nàng tới. Ở trong nhã gian, Trầm phu nhân lại nói chuyện trời nam đất bắc, việc nhà cũng nói, thái độ vẫn ôn hòa như mấy ngày trước đây.

Trầm phu nhân lúc trở về hầu phủ, đải tổng quảnTrầm Lục hướng tới hành lễ: “Phu nhân muốn dùng cơm tối chưa?”

Trầm Lục thấy phu nhân nhà mình vừa quá trưa thì rời phủ tới tận tối mới trở về.

Bà gật đầu: “Dọn lên đi.”

Trầm Lục đáp ứng.

Trầm phu nhân bươcs đi mấy bước, như là nhớ tới cái gì, hỏi: “Minh Mục đã về chưa?”

“Hầu gia vẫn chưa.”

Trầm phu nhân dùng cơm được nửa thì Trầm Lục đi tới bẩm báo: “Phu nhân, hầu gia về rồi.”

Bà dừng đũa, nói: “Gọi nó tới dùng bữa.”

Trầm Lục buông tiếng thở dài trong lòng, phu nhân thường xuyên cho gọi hầu gia tới dùng bữa, đáng tiếc số lần hầu gia đáp ứng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lần này nghĩ chắc cũng vô dụng. Mỗi lần vừa báo với hầu gia, hắn rất thấp thỏm, có điều lại không thể không tới truyền lời.

Thế nhưng lần này lại ngoài dự liệu của hắn.

“Ta liền qua đó.”

Trầm Lục nhìn trời, trời vẫn chưa sập nha.

Hắn như tỉnh mộng mới quay lại báo với phu nhân.

Bà nghe xong lại cũng không lộ ra biểu tình mừng rỡ như trong tưởng tượng của hắn, mà có chút kỳ quái.