“Dung tiểu thư, Nguyệt Minh huyện chủ vẫn đang bệnh, chuyện này náo loạn không nhỏ đâu. Ngự y trong cung đã đi về mấy chuyến rồi.”
Đào Mẫn thấp giọng kể.
Ngày đó sau khi trở về từ Thanh Huy lầu Đào Mẫn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lại càng không dám nhắc tới Ân thị. Chuyện ngày hôm đó nghe được dù thật hay giả, có trời mới biết đã đả kích tới tiểu thư nhà nàng bao nhiêu. Từ một cô nương thân phận thấp hèn cải trang thành quý nữ, đổi lại là ai biết chuyện này trong lòng đều khó chịu đi.
Cho nên mấy ngày nay nàng đều vắt óc suy nghĩ làm sao để tiểu thư nhà mình được vui vẻ.
Ngày thường cô nương nhà nàng luôn thích nghe chuyện ‘tốt’ của Nguyệt Minh huyện chủ cùng Ngọc Toàn công chúa nhất, chỉ cần hai người bọn họ không được vui tiểu thư nhà nàng liền cao hứng. Chỉ tiếc gần đây Ngọc Toàn công chúa luôn đóng cửa không ra ngoài, Đào Mẫn cho người đi phủ công chúa thăm dò nhưng không nghe thấy tin tức gì. Thật may hiện tại Nguyệt Minh huyện chủ lại có chuyện.
Đúng như dự đoán, vừa nhắc tới Nguyệt Minh huyện chủ trong mắt tiểu thư nhà nàng liền có thêm chút sinh khí.
“Nàng ta làm sao?”
Đào Mẫn trả lời: “Nguyệt Minh huyện chủ sau khi từ Thanh Huy lầu trở về liền sốt cao, nôn mửa không thôi, bây giờ mấy vị huynh trưởng của huyện chủ đều nhận định chuyện này là do Thanh Huy lầu của Ân thị gây ra, đều mang người tới trực tiếp đến đấy đòi công đạo rồi. Tiểu thư, với tính cách của huyện chủ nhất định là cùng Ân thị kia ngươi chết ta sống rồi. Đến lúc đó hai người họ lưỡng bại câu thương rồi, tiểu thư liền có thể làm ngư ông đắc lợi.”
Đào Mẫn lại muốn tìm thêm từ ngữ để mắng Ân thị thêm.
Nàng dè dặt quan sát vẻ mặt của tiểu thư, thấy vẻ mặt vừa mới tươi tỉnh lên một chút đã biến mất không còn chút nào.
“Cái gì mà ngư ông đắc lợi chứ, đều là giả. Có hắn che chở, Nguyệt Minh huyện chủ có thể làm gì chứ?”
Đào Mẫn nói: “Tiểu thư không thể nghĩ như vậy được, Nguyệt Minh huyện chủ vốn là biểu muội của hầu gia, huống chi xuất thuân của cô ta như vậy, hầu gia cùng lắm chỉ thấy mới mẻ đôi chút thôi, chờ khi hầu gia thấy chán rồi nhất định sẽ thấy điểm tốt đẹp của tiêu thư. Hơn nữa ngày đó chỉ là lén lút nói chuyện, có phải thật hay không còn chưa biết đâu.”
Lý Dung nghe xong vẫn không lấy lại được tinh thần, nàng thất thần nhìn ra cây hoa Phù Tang ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới lên tiếng: “Có phải thật hay không nhìn xem lần này hầu gia làm gì liền biết.”
Nàng khoát tay, nói: “Đào Mẫn, ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một lúc.”
Đào Mẫn nhẹ vâng một tiếng, lúc đi ra ngoài nàng quay lại nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng tiểu thư nhà mình thì không khỏi sinh ra một cỗ bi thương, bước chân bước nhanh, quay về phía nơi ở của Trục Âm.
Mà lúc này trong nhà A Ân, đang tụ tập chừng trăm hạch điêu kỹ giả.
Một đám người đứng trong sân viện liền khiến cho sân viện trông thật bé. Mà bọn họ trông tuổi tác cũng chạc nhau, không lớn lắm, người lớn tuổi nhất trong này cũng chưa vượt qua ba mươi, Thanh Huy lầu xảy ra chuyện như vậy nói bọn họ không lo lắng đều là giả.
“Vạn nhất nhỡ Thanh Huy lầy sụp đổ, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Miệng thối, đừng có nói bậy! Thanh Huy lầu sao có thể dễ dàng sụp như vậy? Ngày khai trương đó có biết bao nhiêu nhân vật lớn tới chứ?”
“Nhưng dẫu sao hiện tại cũng là trà quán xảy ra vấn đề…”
“Cái gì mà xảy ra vấn đề? Ngày đó ngươi không ăn uống gì từ trà quán sao? Làm sao không thấy ngươi bị gì? Chớ nói bậy bạ, đại cô nương nhà chúng ta nhất định sẽ có cách giải quyết.” Lời là như vậy nhưng rốt cuộc là vẫn chưa đủ trấn an, biểu tình cũng không có sức thuyết phục gì.
Mọi người đang lo lắng, vị kia chính là huyện chủ được thiên gia sách phong đấy, đây cũng không phải là chuyện nhỏ đâu.
Đông gia nhà bọn họ có khả năng giải quyết chuyện này không?
Mọi người đều không phải là không tin, mà là nửa tin nửa ngờ.
Lúc A Ân tới sân viện liền thu hết mọi biểu tình của mọi người vào mắt, nàng đặc biệt thay xiêm áo, không mặc kiểu thường ngày vẫn hay mặc nữa. Bộ xiêm y nàng đang mặc màu đỏ thắm, viên đông châu trên đai lưng to chừng bàn tay người, tất cả mang đến cảm giác trang trọng không hợp với tuổi của nàng hiện giờ.
Cơ hồ là vừa xuất hiện tiếng huyên náo nghị luận liền biến mất, đến cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
Nàng hắng giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Ta biết các vị ở đây đều lo lắng, Thanh Huy lầu chúng ta nếu đã dám cầm giấy khế ước của các vị thì dĩ nhiên là có bản lãnh để bảo vệ chúng. Ngày khai trương đó khách tới Thanh Huy lầu của chúng ta đông vô kể, nhưng mà người ăn rồi gặp vấn đề có được mấy người? Lại có bao nhiêu người không có vấn đề? Chẳng lẽ là có người đã bệnh từ trước rồi lại đến Thanh Huy lầu của chúng ta dùng đồ rồi lại đổ lên đầu Thanh Huy lầu chúng ta sao?”
“Không thể.”
Có người trả lời, lại có người yên lặng.
“Chư vị ở đây ngày thường cũng đều thưởng thức trà ở Thanh Huy lầu chúng ta, có ai bị bệnh gì không?”
Trong đám người liền đáp lại.
“Không…Không có.”
“Ta cũng không có.”
“Đúng đúng đúng, trà hôm đó rất thơm, thức ăn cũng tốt lắm.”
…
A Ân giơ tay lên, mọi người lại an tĩnh lại. Nàng tiếp tục nói: “Chắc hẳn các vị ở đây đều biết ta không phải người Vĩnh Bình mà là tới từ vùng khác. Ta vừa đến đây, cơ duyên xảo hợp ta mua tòa nhà này. Nhưng lúc đó ta không biết rằng cũng có vị quý nhân khác nhìn trúng tòa nhà này, nhưng thật may vị chủ nhân của tòa nhà này lại là một hạch điêu kỹ giả tốt bụng, nghe thấy danh tiếng của ta ở Tuy Châu liền nhường lại cho ta.”
Giongj nàng lúc nói có lên có xuống, giống như là vị tiên sinh đang kể chuyện xưa vậy, hấp dẫn tới mức khiến người phải nín thở lắng nghe.
Lại nghe nàng thở dài, trong âm thanh không biết làm sao mà lại nặng nề xuống.
“Người nọ là người phương nào, chắc hẳn là vài người ở đây đã nghe được chuyện lần đầu tiên ta mở hạch điêu yến có gặp phải chuyện thị phi một chút. Thật may là trời cao có mắt, bệ hạ công chính, Tây Kinh triệu doãn làm việc công bằng, mới đổi lại được công bằng cho tâ. Không ngờ hôm nay lại lần nữa gặp thị phi, quý nhân này không báo quan chắc là vẫn còn cố kỵ danh tiếng của mình, thế nhưng mối hận này Thanh Huy lầu chúng ta quyết không bỏ qua!”
Nàng chậm rãi quét qua đám người.
“Chư vị đường đường đều là các lang quân, trước mắt các vị chính là Cẩm Tú đường, Thanh Huy lầu chúng ta nhất định sẽ không để cho các vị phải thiệt thòi, để mặc đám quý nhân kia dẫm đạp chúng ta dưới chân! Ta tuy không phải người Vĩnh Bình nhưng cũng không thể dễ dàng để yên cho người bắt nạt mình. Tất cả người ở Thanh Huy lầu chúng ta hãy cùng sóng vai đồng hành cùng nhau nào!”
Thanh âm nàng vang vọng, nói năng rất khí phách, gõ vào lòng người vang dội.
Những kỹ giả hạch điêu ở đây đa phần đều là người từ nơi khác tới, tất cả đều muốn nâng cao kỹ nghệ điêu hạch, kiếm tiền, đây mới là vùng đất cho người trẻ bọn họ mưu sinh, bọn họ vẫn luôn một lòng muốn vươn lên, mà lời nói hiện tại của nàng không thể nghi ngờ đã ném một tảng đá xuống mặt hồ lặng trong lòng họ, kích thích sóng nhiệt đánh tơi bời.
“Không thể để mặc cho người khi dễ.”
“Không thể để cho đông gia của chúng ta phải chịu ủy khuất.”
“Chúng ta phải bảo vệ Thanh Huy lầu.”
Vào giờ phút này lo lắng trong lòng mọi người đều đã tan thành mây khói, đối với cô nương chừng hai mươi tuổi trước mắt hiện tại vô cùng tín nhiệm, tựa như nhìn thấy nàng liền nhìn thấy con đường tiền tài của mình.
Có người lại hỏi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Mời đông gia ra chỉ thị.”
Một lúc sau đám người hạch điêu kỹ giả tản đi, nàng quay lại sân viện của mình.
A Tuyền rót cho nàng ly trà, đau lòng lên tiếng: “Tỷ vừa rồi dùng sức nhiều như vậy, giọng chắc cũng sắp mất rồi.” Nàng đem ly trà uống một hơi cạn sạch, lại uống thêm hai ly rồi mới khá hơn một chút, nàng nói: “Ta không như vậy bọn họ làm sao có thể tin ta.”
A Tuyền đáp: “Muội tin tỷ.”
Có điều nàng vẫn lo lắng nói: “Bọn họ thật sự sẽ theo lời tỷ nói mà làm việc sao? Vậy…Đó dù sao cũng là quan phủ đó.”
A Ân cười lên: “Nếu tuổi tác bọn họ không nhỏ thì hiện tại chắc chắn sẽ không nghe lời ta, nhưng hiện tại Thanh Huy lầu chúng ta đã cho bọn họ nếm quả ngọt, bọn họ nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Minh Mục đã từng nói chỉ có lợi ích đủ lớn thì mới có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện làm việc cho mình. Những người đó trong lòng ai cũng có hoài bão, nếu có thể đạt được thì dù có lên núi đao biển lửa bọn họ đều cam tâm nhảy vào.”
Nàng xoa mi tâm, lại buông tiếng thở dài.
A Tuyền lại hỏi: “Tỷ sao lại thở dài? Bọn họ thay tỷ làm việc rồi, không phải là tốt rồi sao?”
Nàng lại lắc đầu, nói: “Ta tự thở dài cho mình, từ sau khi tới Vĩnh Bình ta liền có cảm giác ngày càng không còn giống mình ngày xưa nữa rồi. Tổ phụ từng nói chúng ta điêu hạch thì chỉ điêu hạch, không cầu danh lợi, tiền bạc, giàu sang phú quý, chỉ cầu hạch điêu thôi thì như vậy mới có thể đạt tới cảnh giới thành đạt.”
A Tuyền nghe xong nghiêm túc liên tiếng: “Tỷ nếu cảm thấy đang đi chệch hướng, vậy kéo lại không phải là được rồi sao?”
Nàng đáp: “Đúng vậy, kéo về là được rồi.”
Có điều, bây giờ nói kéo về là kéo về dễ thế sao?
______