Tiểu Dược Thê

Chương 117




Thượng Quan Sĩ Tín không dấu vết nhìn nàng, rất sợ nàng nhìn ra điều gì… Hắn biết nàng là một cô nương rất thông minh, có một số việc một khi đã vượt qua ranh giới liền sẽ không thể lui về dễ dàng được nữa.

Mỗi lúc nhìn nàng một lúc lâu hắn lại giả bộ cúi xuống uống trà, sau đó lại lần nữa ngẩng đầu lên.

Nàng nói nhiều, hắn liền đúng lúc đưa lên một chén trà. Nàng cầm lấy cười với hắn một tiếng. Nhìn nàng cười, bao nhiêu mệt mỏi trong lòng hắn liền tiêu tan.

Một năm nay hắn vẫn luôn cố diễn vai là một người tri âm, Giang Mãn nói hắn quá mức ôn thôn, thực ra nghĩ một chút thì không phải vậy, lòng nàng vốn không ở đây, hắn cho dù có cường thế cướp lấy chính là làm nàng khó xử.

Hắn đi khắm trời nam đất bắc, thỉnh thoảng vào đêm khuya vắng vẻ lại nghĩ, hắn rốt cuộc là thua Mục Dương hầu ở điểm nào.

Đáng tiếc là chưa từng nghĩ ra được nguyên do, chỉ biết là không thể làm nàng khó xử.

“…Bao giờ huynh về Tuy Châu?”

Hắn hồi hồn, nói: “Ngày mai ta liền lên đường, Thanh Châu bên kia còn mối làm ăn chưa giải quyết ổn thỏa. Trước kia chỉ một lòng muốn điêu khắc, không hiểu được gian khổ của phụ thân, hiện nay tiếp quản rồi mới thấy phải lo lắng vẹn toàn.”

Nàng hỏi: “Đông gia vẫn ổn chứ?”

Hắn nghe thần sắc ảm đạm, đáp: “Vẫn chịu được.” Ngừng một lát, hắn lại cười nói: “Lâu ngày không gặp, kỹ nghệ của nàng chắc lại cao thêm một bậc nhỉ. Ta hiện giờ không thể điêu hạch, nhìn tri âm mỗi ngày đều tiến bộ hơn, trong lòng cũng cảm thấy an ủi phần nào.”

Nghe lời này nàng lại lấy ra hạch điêu mang theo bên người.

“Tử Diệp nhìn một chút.”

Ánh mắt hắn chợt sáng lên. Nàng thấy vậy liền dứt khoát mang hết hạch điêu mang theo cho hắn nhìn. Hắn ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy bỏ vào túi, động tác hết sức nhẹ nhàng. Giang Mãn thấy vậy thì không khỏi lắc đầu.

Lúc này bên ngoài lại có tiếng người huyên náo vang lên, ngay sau đó lại nhanh chóng an tĩnh lại, có vài phần thanh thế lúc Thượng Quan Sĩ Tín mang hạch điêu đến.

Nàng vừa cười vừa nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ Tử Diệp lại mang đến cho ta bất ngờ gì nữa sao?”

Lời vừa dứt bên ngoài nhã gian lại vang lên tiếng gõ cửa, sau đó người tiến vào là Phạm Hảo Hạch. Hắn liếc qua Thượng Quan Sĩ Tín, nàng liền đáp: “Không sao, cứ nói.”

Thượng Quan Sĩ Tín nghe vậy chân mày giãn ra.

Hắn đáp: “Mục Dương hầu tới.”

Nghe thấy ba chữ ‘Mục Dương hầu’ nàng chợt đứng lên, ý thức được mình phản ứng hơi thái quá lên ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Hắn tới đây làm gì?” Đáy lòng lại không khỏi kinh ngạc, sau đó rốt cuộc vẫn là rất vui mừng.

Phạm Hảo Hạch đáp: “Vừa mới lên lầu hai, đi vào nhã gian của Trần quốc công rồi.”

Nàng lại ho nhẹ một tiếng, hơi gật đầu, nói: “Chắc là có chuyện cần bàn rồi, cho người ở ngoài tiếp đón cho tốt.” Vừa nói xong lại ngồi xuống, đưa tay cầm ly trà lên, nhấp hai ngụm liền cảm thấy bình tĩnh lại, lại cười nói: “Mới vừa rồi ta cùng huynh nói đến đoạn này nhỉ?”

Thượng Quan Sĩ Tín vốn đang muốn mở miệng thì bên ngoài lại vang lên tiếng huyên náo.

Phạm Hảo Hạch tiến vào nói: “Đại công nương, có người tặng lễ vật tới.”

“Tặng lễ?”

Thượng Quan Sĩ Tín: “Hẳn là ra ngoài xem một chút?” Hắn đứng lên, nói: “Ta ngược lại rất hiếu kỳ, muốn xem còn có ai có thể tặng lễ thanh thế như tri âm là ta.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhã gian.

Thanh Huy lầu có ba tầng, mỗi một tầng đều có thể nhìn thấy phía dưới tầng, hai người đứng cạnh lan can liền có thấy một vài người đang bê rương gỗ vừa nằng vừa to, nắp rương vừa mở ra, không ngờ bên trong là hai tượng con sư tử giữ cửa.

Người dẫn đầu đoàn tặng lễ, A Ân nhận ra hắn, là Tôn gia thập lang.”

Hai con sư tử đá to lơn uy phong lẫm liệt nhất thời khiến cho đoàn người chăm chú vô vùng thán phục, che lấp luôn thanh thế vừa rồi của Thượng Quan Sĩ Tín. Hắn bất động nhìn xuống, nói: “Tôn thập lang Tuy Châu vậy mà cũng tới, quả là có lòng, hạch điêu sư tử cũng là hiếm thấy, không bằng xuống dưới xem thử?”

Nàng gật đầu. Hai người một đường xuống lầu.

Thượng Quan gia là hạch điêu thế gia, điểm này chính miệng hoàng đế thừa nhận, chư vị hạch điêu kỹ giả ở đây cũng đều biết tới danh tiếng thiếu đông gia Thượng Quan gia, hiện tại thấy hắn vừa xuống liền có người hỏi hắn cảm thấy hạch điêu sư tử này thế nào.

Hắn liền thẳng thắn trả lời, còn luôn luôn nhìn nàng.

Hai người vốn là cao sơn lưu thuyr, nói đến hạch điêu liền không hết chuyện, chàng một câu nàng một câu cực kì thần giao cách cảm, hạch điêu kỹ ở đây, thậm chí là khách quan cũng cảm thấy thật xứng đôi.

Dẫu sao thì tuấn nam mỹ nữ quả là một cảnh đẹp bổ mắt. Cả hai người đều mang lại cho người ta cảm giác được tắm trong gió xuân.

Trần quốc công lại khen: “Ân thị ở tuổi này mà đã có được ngày hôm nay, quả thực là không thiếu công lao của Thượng Quan Sĩ Tín.”

Mục Dương hầu mặt không biểu cảm.

Trần quốc công là một người say mê hạch điêu, giờ phút này nào còn có tâm tư chú ý tới biểu cảm của Mục Dương hầu, tâm tư đều tựa ở lan can chú ý dưới lầu, nghe được chỗ xuất sắc liền không khỏi khen A Ân cùng Thượng Quan Sĩ Tín không dứt lời.

Ngôn Thâm xem sắc mặt hầu gia nhà mình ngày càng đen đi thì không dám nhìn thêm nữa.

Cùng lúc đó, trong một nhã gian khác. Nguyệt Minh huyện chủ khinh thường hừ lạnh một tiếng, tự nhiên uống trà, nói: “Ân thị đúng là hồ ly tinh, nhìn nàng ta xem dụ dỗ không biết bao nhiêu lang quân, sau lưng còn không biết dựa vào vị quý nhân ở Vĩnh Bình nào nữa. Ngay cả bổn huyện chủ cũng không tra ra được, nói không chừng là đã câu dẫn Bình Hưng vương rồi.”

Bình Hưng vương năm nay đã năm mươi, trong Vĩnh Bình này nổi danh là háo sắc. Nàng ác ý nói: “Nhìn gương mặt nàng ta, quả thực cũng chỉ là loại Bình Hưng vương mới sủng ái được.”

Thấy Lý Dung thất thần, liền hỏi: “Lý Dung tỷ đang nghĩ gì vậy?” Ngừng một lát, như nhớ tới gì nàng lại hận: “Ân thị vận khí thật tốt, không biết sao còn mời được cả Trần quốc công tới, lại còn mời được cả biểu ca của ta tới nữa. Những kẻ muốn nịnh bợ biểu ca của ta cũng theo tới, những kẻ kia không biết sẽ làm gì để nịnh bợ biểu ca nhà ta đâu.”

Lý Dung lên tiếng: “Muội không phải là tới để xem kịch sao? Kịch hay bao giờ mới mở màn đây?”

Nguyệt Minh huyện chủ đáp: “Gấp gì chứ! Đến lúc tất nhiên sẽ mở màn.” Vừa nói lại tự lẩm bẩm: “Ngọc Toàn công chúa cũng không biết đang bận rộn chuyện gì, gọi nàng nàng cũng không đến. Nghe nói gần đây ngày nào cũng vào cung. Nói tới, trong ba người chúng ta, phải nói biết nhìn sắc mặt nhất chính là nàng ta.”

Lúc này Đào Mẫn bước vào, thấp giọng nói bên tai Lý Dung vài câu.

Nguyệt Minh huyện chủ hiếu kì: “Thì thầm gì vậy chứ?”

Đào Mẫn thấp thỏm cực kỳ.

Lý Dung lên tiếng: “Nghe nói trà quán này có vài món bánh ngọt không tệ, gọi một chút lên nếm thử đi.” Nguyệt Minh huyện chủ vừa nghe lời này liền biết nàng không muốn nói ra, có điều nàng cũng không thèm so đo, nhún vai đáp: “Tỷ có muốn nói ta cũng không muốn nghe đâu.”

Tiểu nhị đưa bánh ngọt tới.

Lý Dung nếm hai cái lại đứng lên nói muốn đi vệ sinh, mang theo Đào Mẫn rời đi. Chủ tớ hai người đi đến chỗ vắng vẻ yên tĩnh, Lý Dung mới hỏi: “Thật không?”

Đào Mẫn lập tức gật đầu như gà mổ thóc.

“So với trân châu còn thật hơn, Đào Mẫn chính mắt thấy được. Trương lục lang cùng Ngôn Thâm bên cạnh hầu gia nói chuyện rất vui vẻ, không biết là đang nói tới chuyện gì. Nô tỳ vừa mới đến gần bọn họ liền nhanh chóng tách ra.”

Lý Dung chợt cảm thấy kinh ngạc. Từ sau khi nàng từ Cung thành Tuy Châu trở về, Trương lục lang liền đối với nàng rất ân cần.

Trương gia gia thế không tệ, có điều so với Mục Dương hầu thì kém hơn nhiều. Chẳng qua là nàng chưa từng nghe tới Trương lục lang cùng Mục Dương hầu có giao hảo, Ngôn Thâm là tâm phúc của Mục Dương hầu chuyện này nàng biết, có thể cùng Ngôn Thâm nói chuyện vui vẻ tự nhiên cũng đại biểu cho thái độ cảu Mục Dương hầu.

Lý Dung nghĩ không ra.

Đào Mẫn cũng nghĩ không ra, nàng thấy hiện tại nếu có Trục Âm ở đây thì hay rồi.

Thời điểm Lý Dung cùng Đào Mẫn trở lại nhã giam, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, theo sau là thanh âm của Khương Tuyền. Lý Dung ở Cung thành đã nhìn thấy Khương Tuyền bên cạnh A Ân, đối với giọng nói của nàng vẫn còn nhớ rất rõ.

Vào giờ phút này gặp lại, Lý Dung một chút cũng không muốn để A Ân biết được nàng tự mình đến khai trương quán của nàng ta, liền nhanh chóng nghiêng người đi, giả vờ làm một người thưởng thức hạch điêu.

Trên thực tế, vị trí của Lý Dung đang đứng hơi tối, Khương Tuyền căn bản không chú ý tới.

Phía sau Khương Tuyền là một thị tỳ theo. Thị tỳ nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đến giờ phải uống thuốc rồi.”

Nàng đáp: “Hôm nay khó khăn lắm mới được ra ngoài, ta trễ giờ ăn rồi. Tỷ tỷ còn đang bận rộn, ta vẫn còn chưa mang quà tặng tỷ tỷ tới đâu. Ta vừa làm một bộ đồ mới, phía trên còn thêu hoa văn hạch điêu, tỷ tỷ mà thấy nhất định rất thích.”

Thị tỳ đáp: “Tiểu thư có thể đợi tối về rồi tặng mà.”

A Tuyền đáp: “Buổi tối? Buổi tối không tặng được. Tỷ phu tới, buổi tối nhât định sẽ tranh giành tỷ tỷ với ta, ta nào tranh nổi với tỷ phu chứ?” Vừa nói nàng vừa thấp giọng cười một tiếng: “Tỷ phu ta cũng coi như là có lòng, còn ngụy trang tới đây để ủng hộ tỷ tỷ ta nữa.”

Thị tỳ cũng cười, đáp: “Tiểu thư nói đúng, bàn về tâm ý, những người kia sao có thể so với hầu gia chứ?”



Hai người càng đi càng xa.

Hồi lâu sau Lý Dung mới chậm ra bước ra, thần sắc u ám.

Đào Mẫn vẫn là bộ dạng chưa lấy lại được hồn phách về.

Nàng nuốt mấy ngụm không khí, nói: “Tiểu thư, các nàng thật là nói bậy!”

Sắc mặt Lý Dung trắng như giấy, “Qủa thật là nói bậy.” Thanh âm run rẩy, chút lực cũng không có.

Ngụy trang? Giống như Lý Dung nàng cũng ngụy trang thành cô nương bình thường không để người ta biết sao?

Giống như là ngụy trang để Ân thị muốn thân phận không có thân phận muốn gia thế không có gia thế kia làm một quý nữ Vĩnh Bình sao?

Không, nhất định là các nàng nói bậy! Ân thị bất quá là đang mượn thanh thế mà thôi! Nàng ở Cung thành Tuy Châu bị thương, Mục Dương hầu tự mình chạy tới. Nàng ở trà quán Vĩnh Bình, Mục Dương hầu cũng tới cùng nàng trò chuyện, thậm chí còn không phản ứng với Nguyệt Minh huyện chủ cùng Ngọc Toàn công chúa.

Mục Dương hầu không gần nữ sắc, nàng là cô nương duy nhất có thể tới gần Mục Dương hầu.

Cô nương độc nhất vô nhị!

Lý Dung nắm chặt thành lan can, móng tay tô đỏ tươi nắm chặt thành lan can cơ hồ như muốn khảm vào nó. Nàng vẫn không có cách nào tự thuyết phục mình. Nàng suy nghĩ cả vạn lý do, nhưng tất cả đều nghe thật miễn cưỡng, thật nực cười.

Đừng quên rằng, lúc này nàng ở đây, Ân thị cũng ở đây.

“Tiểu…Tiểu thư.” Đào Mẫn muốn tới đỡ nàng.

Lý Dung hất tay nàng ra, cắn răng nói: “Ta chân không gãy, vẫn đi được.”