Phạm Hảo Hạch theo A Ân cũng đã vài năm nên cũng hiểu tính tình nàng rất rõ ràng, ban đêm hắn ngủ không sâu, vừa nghe thấy tiếng bước chân vang lên hắn liền mở mắt, lại nhanh chóng thu thập một phen. Khi nô bộc gõ của một phen hắn liền hắng giọng, hỏi: “Đại cô nương có gì phân phó sao?”
Nô bộc đáp: Bẩm Phạm tổng quản, đại cô nương cho mời ngại ạ.”
Hắn liền gật đầu, không dám trễ nải.
Lúc này gà còn chưa dậy, bầu trời vẫn đang mờ tối, ánh sáng rạng đông vẫn đang nấp sau tầng mây, người trong viện vẫn còn chưa dậy, xung quanh trầm tĩnh như nước. Hắn bước vào sân, liền thấy mành cửa sổ mỏng manh bay phấp phới, trong phòng thế nhưng lại sáng như ban ngày.
Bụng hắn liền sáng tỏ, hắn gõ cửa một tiếng. “Đại cô nương, là ta.”
Trong phòng liền truyền tới một thanh âm dịu dàng: “Vào đi.” Hắn lên tiếng đáp lại, đẩy cửa đi vào, đúng như dự đoán, nàng vẫn là tinh thần tỉnh táo, nhìn một cái liền biết cả đêm không ngủ.
Nàng nói: “Huynh tới nhìn xem một chút.”
Hắn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tờ giấy tuyên hình vẽ đã không giống với lúc hắn mang tới, hắn kinh ngạc hỏi: “Đại cô nương đây là…”
Nàng đáp: “Đây là bản vẽ ta sửa lại, chờ khi trời sáng thì huynh đi tìm thợ mộc để hắn sớm hoàn thành. Ngoài ra lại thêm vài cái bàn nhỏ, số lượng không cần nhiều, năm cái là đủ rồi.”
Hơi dừng lại một chút nàng lại nghiêm túc: “Còn có một chuyện phải để huynh làm đây.”
Thấy bộ dạng nàng như vậy hắn liền không khỏi ngồi thẳng lưng lên: “Cô nương mời nói.”
Môi mỏng nàng khé nhấp nháy.Hắn nghe xong thì hết sức kinh ngạc: “Cái này…Cái này…Liệu có thể được không?”
“Cái gì?”
“Ân thị điên rồi sao? Năm thành? Điên rồi này khác gì bảo ký giấy bán thân đi!”
“Đúng vậy, cửa hàng Phương thị bán hạch điêu giúp cũng chỉ thu ba thành thôi. Nàng chỉ khai trương một trà lâu thôi lấy đâu ra tự tin dám thu tận năm thành tiền vậy!”
Hạch điêu kỹ giả ở dưới lôi đài giống như nổ tung rồi, xôn xao nghị luận.
Những hạch điêu kỹ giả xếp hàng ở trước không khỏi siết chặt hạch điêu trong tay, một lúc lâu cũng không biết có nên hay không mang hạch điêu tới cho Ân thị xem.
Lúc này Phạm Hảo Hạch lại giơ tay lên ý bảo mọi người an tĩnh lại, hắn lại nặng nền ho khan một tiếng, cất cao giọng nói: “Nếu không muốn ký gửi chúng ta cũng không cưỡng ép các vị, vẫn như cũ, những người tình nguyện theo ta tới bên này, sẽ có người của chung tôi bàn bạc cùng các vị, dĩ nhiên là sau khi kí khế ước bán thân rồi thì các vị chính là người của Thanh Huy lầu của chúng tôi, đãi ngộ đều được hưởng như nhau.
Vừa nói xong mọi người liền phát hiện trên lôi đài hôm nay xuất hiện nhiều thêm hai tên nô bộc trước nay chưa từng xuất hiện.
Phạm Hảo Hạch lại cất cao giọng: “Người nguyện ý kí khế ước bán thân đi qua bên này, cô nương nhà ta đã đặc biệt đặt tiệc rượu ở Kim Ngọc phường, đợi đến giờ cơm trưa sẽ cẩn thận trò chuyện cũng các vị.”
Kim Ngọc phường ở Vĩnh Bình là một quán ăn, thế nhưng cũng không phải là quán tốt nhất, có điều nhắc tới đây thì mọi người liền hiểu có chút tiện nghi.
Vì vậy vừa nghe tới ba chữ ‘Kim Ngọc phường’ thì có vài người rục rịch. Trong hai khắc thời gian đã có mười người nguyện ý.
Phạm Hảo Hạch liền gật đầu, sau đó dẫn người tới Kim Ngọc phường. Liên tiếp vài ngày như vậy, Phạm Hảo Hạch đều tới tìm người như vậy. Mà mười người ngày hôm đó tới ăn cơm, thì chỉ có hai người thực sự được vào Thanh Huy lầu.
Mọi người có chút ngạc nhiên. Thanh Huy lầu thế mà lại bắt bẻ như vậy, bọn họ chịu ký khế ước bán thân vốn đã không tệ rồi, lại còn tuyển chọn nữa. Lập tức liền có vài hạch điêu kỹ giả cảm thấy bất mãn, nhưng không thấy tám người còn lại hôm đó ăn cơm lên tiếng gì nên đành thôi, dẫu sao thì ăn của người rồi thì miệng cũng ngắn lại.
Bất quá vì vậy mà danh tiếng của Thanh Huy lầu mặc dù còn chưa khai trương nhưng trên phố Tây Huyền ai ai cũng biết tới.
Đêm trước ngày khai trương, A Ân vẫn còn ở nhà tổ chức một buổi hạch điêu yến. Lần này với lần đầu tiên không giống nhau, lần này mời đều là những vị đại nhân nàng mời lúc đầu nhưng không tới. Chuyện Kim Thăng nhận từ Ân thị hai con hạch điêu, trong một buổi sáng ngắn ngủi đã truyền khi khắp Vĩnh Bình, tự nhiên những vị đại nhân này cũng nghe thấy.
Mấy vị này đều là những nhân vật mê hạch điêu số một số hai trong Vĩnh Bình. Sau khi biết được chuyện Kim Thăng liền đối với hạch điêu của Ân thị hết sức hứng thú. Mà nô bộc của mỗi người lúc này nhớ tới lúc đầu họ nhận được thiệp mời, nhất thời không biết phải làm sao. Vừa vặn lúc này Ân thị lại mang thiệp mời tới cửa, vì thế cũng thuận lý thành chương mà nhận, thái độ cũng hoàn toàn bất đồng với trước đây.
Mà một đám hạch điêu kỹ giả lúc đầu nhận được thiệp mời nhưng không đến lúc này lại đấm ngực dậm chân tiếc nuối, bỏ qua lần đầu rồi, coi như là không có lần hai!
Hạch điêu yến lần này tổ chức tương đối thành công.
Mấy vị say mê hạch điêu kia luôn khen ngợi A Ân không dứt, khiến cho mấy vị kia nhìn nàng với con mắt rất khác xưa, trong lòng lại tán thưởng nàng thêm vài phần. A Ân lại nhân cơ hội này nói tới chuyện thời điểm khai trương Thanh Huy lầu cũng sẽ có không ít hạch điêu mới, hấp dẫn được mấy vị đại nhân đáp ứng sẽ tới lần nữa.
Đợi sau khi mọi người rời đi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Khương Tuyền hỏi: “Tỷ, mấy vị kia vậy là đáp ứng rồi sao?”
Nàng vuốt cằm: “Ừ, nhận lời rồi.” Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng tan rồi. Hiện tại người có, mà thanh thế cũng có, đợi ngày khai trương nữa thôi. Nàng đã quyết định chọn ngày mùng ba tháng bảy này khai trương rồi.
Cách nay còn năm ngày nữa.
Ban đêm Mục Dương hầu lại tới.
A Ân bây giờ nhìn thấy hắn sớm không còn lạ lẫm gì nữa. Từ sau ngày biết tới mật đạo đó hắn liền xem nhà nàng như hậu hoa viên nhà hắn rồi, nhất là sau khi được hưởng qua mùi vị đó liền cơ hồ đêm nào cũng tới hôn nàng.
Vốn là không có bị bệnh, thế nhưng chỉ hôn một lúc lại phát tác, hôn nàng không ngừng. Có lúc nàng lại nghĩ có phải là hắn cố tình hay không.
Nàng đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Ta bận rộn nhiều việc, tối nay không hôn.” Rốt cuộc là cũng hôn nhiều rồi, lúc này nói ra cũng không còn xấu hổ nữa, ngược lại cảm thấy có lý chẳng sợ. Nàng lại nói: “Mỗi lần chàng vừa hôn ta, ta liền toàn thân nhũn ra, một lúc lâu mới có thể phục hồi được. Năm ngày sau Thanh Huy lầu khai trương rồi, ta còn thiếu hai hạch điêu nữa.”
Trầm Trường Đường từ phía sau ôm lấy nàng, cằm tựa vào vai nàng.
“Tìm người thế nào rồi?”
Nàng đang dùng trùy đao khắc ánh mắt, nghe vậy thì gật đầu, nói: “Nhột quá.” Sau đó mới nói: “Ta mời mấy vị say mê hạch điêu trong triều, vốn còn muốn mời cả hạch điêu sư nữa, nhưng sau khi suy nghĩ lại lại thôi.”
“Mời cả Kim Thăng sao?”
Nàng đáp: “Có đưa thiệp mời nhưng bị từ chối. Kim đại nhân với hạch điêu vốn có thành kiến, lần này khai trương Thanh Huy lầu không đến cũng tốt, tránh tới đấy lại bị phá rối. Thật ra thì có mấy vị đại nhân kia tạo thanh thế cũng đủ rồi.”
Hắn ôm chặt eo nàng, cười: “Thêm một người là bổn hầu nữa, thế nào?”
Trùy đao dừng lại. Nàng liếc lại hắn: “Ngài dám đến sao?”
Hắn nói: “Ta nếu tới, nàng liền…” Hắn ở bên tai nàng nói vài câu, vừa nghe xong nàng liền quay đầu trợn mắt: “Hầu gia ngài trong đầu rốt cuộc là chứa cái gì vậy hả?”
Hắn đang muốn mở miệng liền bị nàng cắt: “Đừng nói với ta, ta không muốn nghe nữa.” Giongj nàng rất tùy ý.
Trầm Trường Đường nhận ra một mặt mà nàng không để người ngoài thấy của nàng, ở trước mặt hắn nàng ngày càng buông lỏng, thậm chí còn có lúc dám đùa cợt hắn. Nàng như là có rất nhiều mặt, mỗi lần phát hiện ra đáy lòng hắn lại cảm thấy vui mừng.
Hắn hỏi lại: “Vậy nàng muốn nghe cái gì?”
Nàng đáp: “Cái gì cũng không muốn nghe, cái gì cũng không muốn…Làm” Nói đến đây mặt lại không kìm được đỏ lên. Đều là do hắn, ở bên tai nàng nói mấy lời hạ lưu, làm hại nàng bây giờ cũng không còn đứng đắn rồi.
Hắn lại trêu nàng: “Nàng là không muốn làm gì cơ?”
Suy nghĩ của nàng hoàn toàn bị hắn làm cho rối loạn rồi, liền dứt khoát gác đao lại, không nhịn được nữa liền đứng dậy, mang theo chút tức giận cắn môi hắn, hôn loạn lên môi hắn, sau đó mới mềm nhũn vô lực nói: “Hài lòng chưa?”
Nàng vòng tay lên cổ hắn, khí lực cả người đang từ từ cạn đi. Nếu không nhờ có lực đạo trên eo thì chắc nàng ngã xuống mặt đất rồi.
Hắn thật là trời sinh khắc nàng mà. Trời cao chiếu cố nàng, ban cho nàng sức mạnh đối phó lúc nguy cấp nhưng lúc đối với hắn lại vô dụng. Hôn cũng vậy, mỗi lần hôn hắn liền giống như khí lực cả người bị rút đi.
Nàng nói: “Ta kiếp trước khẳng định là thiếu nợ chàng, cho nên kiếp này chàng mới tới hạnh hạ ta mà.”
Nghe nàng dùng từ ‘hành hạ’ thì liền thở gấp, ‘Nàng và ta đã thả đèn hoa rồi, nàng còn thiếu ra nhiều kiếp nữa.”
Không nhắc tới chuyện đèn hoa thì thôi, vừa nhắc tới nàng liền giận, nói: “Nào có người nào như chàng vậy!” Nếu là trước lúc hôn, những lời này nghe còn có chút sinh khí, nhưng hiện tại giọng nàng mềm nhũn, nghe mười phần giống như đang hờn dỗi hắn vậy.
Hắn lại nói: “Bổn hầu muốn hành hạ nàng lần nữa.” Nàng dùng sức lắc đầu, nhìn thấy gân xanh trên mặt hắn nàng lại mềm lòng, cam chịu số phận dán môi lên, nói: “Đừng hôn dùng sức như vậy, ta ngày mai còn phải gặp người nữa.” Lời còn chưa dứt đã bị hắn bao trùm toàn bộ.
Cũng không biết qua bao lâu sau, trong phòng tiếng thở dốc không ngừng. Lại qua một lát, cửa sổ mở ra một nửa, truyền ra một cỗ mùi tanh. Nàng rất khốn khổ, nàng vẫn chưa thành thân đâu, nếu thành thân rồi sẽ không phải là giường cũng không xuống được sao? Nàng ở bên cạnh Mục Dương hầu đã không còn trong sạch mấy nữa, chỉ duy nhất thiếu bước động phòng kia nữa thôi.
Luôn có những lúc ý loạn tình mê, nàng còn cho là hắn sẽ không kìm chế được, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn dùng phương thức kia giải quyết.
Hắn nói muốn để dành bước kia vào đêm động phòng. Nghĩ đến điểm này trong lòng nàng lại thấy ấm áp, nằm trên giường lời biếng hỏi: “Chàng thật muốn tới sao?”
Hắn quay lại, cúi đầu chơi đùa ngón tay trắng mềm của nàng, thấy trên tay nàng còn lưu lại một chút dịch trắng đục thì dùng khăn lau đi, đáp: “Lúc ở Tuy Châu nàng mở quán rượu ta không tới được, hiện tại nàng ở Vĩnh Bình mở quán trà ta không thể lại bỏ qua nữa.”
Nàng nói: “Nếu bị phát hiện thì làm sao?”
“Ta dù có kháng chỉ vẫn phải lấy nàng.”
Nàng cười một tiếng, cũng không để ở trong lòng.
Mục Dương hầu kháng chỉ?
Nàng mới không tin.