Trước cửa trạch để của A Ân, những người gây náo loạn lúc trước hiện tại đã không còn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn như trước nữa, những người lúc trước tham gia góp vui bây giờ cũng đứng lui hết sang một bên, cảnh tượng lúc trước có ồn ào bao nhiêu lúc này liền tĩnh lặng bấy nhiêu. Trước đám người này, hiện tại đã xuất hiện thêm một người, là đương kim Tây Kinh Triệu Doãn Mã Lãm.
Phía sau hắn còn có thêm một đám quan binh, mặc áo giáp tuần tra, trang bị gươm giáo sắc bén, đững sừng sững trước mặt đám người đó như tường đồng vách sắt vậy.
Đám hạch điêu kĩ giả tất cả đều không dám ho he một tiếng nào.
Trên mặt đất lúc này có hai người, một tên vừa rồi quát tháo ầm ĩ nhất, một người còn lại là tôi tớ trong nhà A Ân, hai người này trên mặt đất hỗn loạn thành một đống, tư thế hết sức rất buồn cười, dĩ nhiên cũng có phần tư thế đầu rơi máu chảy. Lúc này thấy có quan binh ở đây thì tên hạch điêu kĩ giả kia cũng không sợ hãi, giống như là có thêm chỗ dựa vậy, còn đánh thêm cho tên tôi tớ kia một quyền nữa.
Tiếng đánh vừa vang lên, một chiếc răng máu me bay lên không trung.
Tên tôi tớ phun một ngụm máu, té xỉu trên mặt đất.
Tên hạch điêu kĩ giả đẩy hắn ra, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ ống tay áo, hướng Mã Lãm bẩm báo: “Đại nhân, là hắn…” Nước bẩn còn chưa kịp hắt hết, Mã Lãm trước mặt hắn trừng mắt lạnh lùng, ra lệnh: “Kẻ gây chuyện, dựa vào luật pháp Đại Hưng mà xử trí. Người đâu? Mau đem tên ngất xỉu đến y quán, dựa vào tỉ lệ thương tích của hắn để định tội kẻ gây chuyện.”
Tên hạch điêu còn chưa kịp hiểu chuyện gì, tưởng rằng Mã Lãm đứng về phía hắn, bề trên lúc trước còn bảo hắn hết thảy đều đã có chỗ dựa vững chắc, không cần lo sợ. Mà hắn nghĩ rằng chỗ dựa vững chắc này chính là Mã Lãm, cho nên mới hung hăng không sợ gì. Nhưng không ngờ tới, cho đến khi quan binh ùa lên vây bắt hắn đi, hắn không khỏi vừa bị lôi đi vừa thanh minh cho mình.
Tên hạch điêu kĩ giả có chút bối rối, nói: “Ngươi…Các người không phải là bắt sai người rồi sao…”
Quanh binh nói: “Trước mặt nhiều người như vậy dám gây chuyện đánh người trừ ngươi ra thì còn ai? Nhiều người ở đây có mắt như vậy, ngươi nếu muốn nhẹ tội thì tốt nhất nên thành tâm cầu khẩn người bị đánh chỉ bị thương nhẹ thôi đi.”
Sự tình chuyển biến hoàn toàn không giống với tưởng tượng của hắn.
Hắn liền liều mạng lắc đầu: “Không, ta…Ta là…” Hắn muốn nói ra chỗ dựa vững chắc của hắn, thế nhưng ở đây nhiều người như vậy, lời nói vừa lên đến miệng liền nhanh nuốt trở về. Mã Lãm cho tên quan binh một ánh mắt, quan binh liền hiểu ý, lập tức dùng kiếm uy hiếp, hung tợn nói: “Ta cái gì? Có chuyện gì nói mau!”
Hắn không dám nói, thế nhưng lúc này kiếm trong tay quan binh lại cứa mạnh trên dam hắn thêm một chút, hắn vẫn kiên cường chịu đựng, cảm giác đau như lục phủ ngũ tạng vỡ ra vậy. Hắn rốt cuộc cũng không chịu được nữa, khàn giọng nói: “Thảo dân có việc muốn bẩm báo với đại nhân.”
Mã Lãm tùy ý liếc hắn một cái, cũng không lệnh quan binh thu tay, nói: “Nói.”
Hạch điêu kỹ giả nhìn đám người xung quanh, hỏi: “Đại nhân có thể lại gần đây một chút không?”
Mã Lãm nhìn hắn, đôi giày da hươu màu đen tiến lên một bước, đến trước người hắn, còn hơi cúi thân mình xuống. Trong lòng tên hạch điêu kỹ giả nhẹ nhõm, lúc này mới hạ giọng nói: “Đại nhân, người không nhận được thư của Nguyệt Minh huyện chủ sao?”
Lời nói rất ý vị thâm trường.
Theo lý mà nói, lời này vừa nói ra, vị đại nhân này có thể sẽ hiểu. Thế nhưng sau vài giây, trên mặt tên hạch điêu kĩ giả hứng một cái nắt trời giáng, Mã Lãm cất cao giọng quát: “To gan! Cư nhiên dám nói xấu Nguyệt Minh huyện chủ! Nói xấu hoàng thân quốc thích, người đâu! Đem hắn về, chờ xử lý!”
Tên hạch điêu kĩ giả hoàn toàn ngây ngốc.
….. Chuyện như vậy thật không giống với suy tính của hắn.
Hắn há mồm nói: “Thật sự là Nguyệt Minh huyện chủ sai khiến ta! Còn trả công cho ta mà! Đại nhân minh xét!”
Hắn nhanh chóng nói thêm: “Nếu ngài không tin, ở đây ta còn có tiền cọc Ngọc Minh huyện chủ cho ta!”
Mã Lãm nói: “Bịt miệng hắn lại, chờ về tra xét!”
“Vâng!”
Mã Lãm xoay người, chậm rãi liếc mắt nhìn đám hạch điêu kĩ giả một cái, cả đám người lúc này trong lòng đều run sợ, co đầu rụt cổ cả đám. Hắn lại cất cao giọng giáo huấn một phen, lúc này mới kết thúc rời đi, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trạch để bên này thuộc trong phạm vi quản hạt của Tây Kinh Triệu Doãn của hắn, ở đây có náo loạn, tuy không có người tới bẩm báo nhưng hắn đã sớm phát hiện được. Cũng sớm đã nghe được phong thanh rằng chuyện này là do Nguyệt Minh huyện chủ có liên quan, vốn tính toán nhắm một mắt mở một mắt, vị Nguyệt Minh huyện chủ này quả thực là không nên đắc tội.
Thế nhưng người bên phủ Mục Dương hầu lại tới đây báo Trương Ngự Sự gần đây luôn nhìn chòng chọc vào hắn.
Mã Lãm lúc này thực sự là sợ tới mức nắm chén trà cũng không vững.
Trương ngự sử Trương Tô, trong tay không biết nắm thóp bao nhiêu tham quan, sung vào quốc khố không biết bao nhiêu tiền. Quan ở Vĩnh Bình phần lớn thấy hắn liền muốn mau chóng quay đầu đi đường vòng, tránh để hắn lần theo ăn, mặc, ở mà tìm ra dấu vết tham ô.
Đầu năm nay làm quan thực không thu được lễ lộc gì mà.
Mã Lãm hắn cũng tự nhận bản thân mình trong sạch, nhưng cẩn thận suy nghĩ tường tận lại thì cũng không thể nói hoàn toàn trong sạch. Nếu như bị Trương Ngự sử mò ra, dâng tấu lên trước mặt Vĩnh Thịnh đế, vậy chuyện lên chức của hắn là không có ngày hẹn nữa.
Vốn đang do dự không xen vào, thế nhưng Mục Dương hầu lại đến truyền tin như vậy, hắn thực không thể không dựa theo pháp luật mà xử lí.
Mới vừa rồi tên hạch điêu kỹ giả kia tự mình thế nào cũng phải lớn tiếng nói ra, ở đây mấy chục người đều nghe thấy, cũng thấy được thái độ của hắn rồi, Nguyệt Minh huyện chủ cũng không tìm đến hắn xả giận. Đang lúc muốn rời đi thì bỗng nhiên có xe ngựa dừng lại.
Hắn vừa nhìn kĩ, liền nhất thời nuốt một ngụm khí lớn.
Trời ạ, hắn hôm nay không phải là xui xẻo đến thế chứ? Không gặp Trương Ngự sử, nhưng lại gặp Kim Thăng? Tròng mắt vừa chuyển, lúc này mới nhớ tới đám hạch điêu kĩ giả phía sau, Mã Lãm thầm kêu khổ trong lòng, nếu Mã Lãm cùng đám hạch điêu kĩ giả này xảy ra xung đột, hắn thực không biết phải giải quyết ra sao nha! Ai mà không biết Kim Thăng miệng lưỡi sắc bén? Có thể thao thao bất tuyệt khiến người ta không có đường phản bác nha!
Trong lòng hắn loạn luôn rồi.
Cũng là lúc này, xe ngựa dừng lại ở cửa.
Hắn thầm khóc kêu cha gọi mẹ không thôi.
Lại có một chiếc xe ngựa tới đây, hắn lúc này mới phát hiện ra phía xau xe ngựa của Đại lý tự khanh còn có một chiếc xe ngựa khác, phu xe ngựa kia nhảy xuống, tiến tới mở cửa trạch để.
Ngay sau đó Mã Lãm nhìn thấy vèn xe ngựa của Đại Lý tự khanh được xốc lên, Kim Thăng lộ nửa đầu ra.
Kim Thăng cùng hắn chào hỏi.
Hắn lấy lại tinh thần, lên tiếng: “Kim đại nhân, khéo quá khéo quá, hôm nay không phải lên triều ư?”
Kim Thăng thản nhiên đáp: “Mã đại nhân cũng khéo quá, ở đây có công chuyện ư? Ta hôm nay có chuyện không tiện xuống xe, ngày khác sẽ đến cửa phủ bái phỏng.”
Màn xe chợt buông xuống, xe ngựa tiến vào trong phủ.
Mã Lãm trợn mắt há mồm nhìn theo.
Lúc này, không chỉ có mình hắn ngây ngốc, mà đám hạch điêu kĩ giả phía sau hắn cũng ngây ngốc theo. Kim đại nhân trong miệng Tây Kinh Triệu Doãn, người khác có thể không biết, nhưng trong giới hạch điêu tuyệt đối như là sấm đánh bên tai.
Trơ mắt nhìn thấy một người cực kì chán ghét hạch điêu lại bước chân vào nhà Ân thị, đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, một hồi lâu sau mới có người lên tiếng: “…Ân thị là người nào vậy? Cư nhiên lại mời được Kim đại nhân tới nha…”
“Thật lợi hại!”
….
Mã Lãm nghe thấy vậy, đột nhiên nhớ tới hôm nay Mục Dương hầu sai người tới chỉ báo một câu, ý tứ cũng thực rõ ràng. Mời đầu hắn còn tưởng rằng Mục Dương hầu sai người tới là để nhắc nhở hắn, nhưng hiện tại xem ra là tựa hồ có ẩn ý?
“Đại nhân mời bên này.”
Xuống xe ngựa, A Ân chủ động dẫn đường, Phạm Hảo Hạch đi theo phía sau A Ân. Kim Thăng nhẹ gật đầu, cùng nàng đi vào chính sảnh. A Ân lại nói: “Đại nhân xin mời ngồi.”
Nàng nói xong lại thấp giọng phân phó Phạm Hảo Hạch vài câu.
Hắn đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Kim Thắng nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi định cho ta thấy hạch điêu kì diệu thế nào đây?” Nói đến hai chữ hạch điêu, Kim Thăng rất có ý khinh thường. Nàng nghe xong cũng không thấy sốt ruột, ngồi xuống, nói: “Ta nghe nói đại nhân thích rượu, ta đã sai người đi chuẩn bị cho đại nhân một bình rượu thượng đẳng.”
Hắn thẳng thắn đáp: “Muốn dùng rượu để hối lộ ta, ngươi không phải người thứ nhất.”
Nàng cười nói: “Đại nhân nói đùa rồi, điều này sao có thể nói là hối lộ chứ? Đây là vừa lúc A Ân có bình rượu ngon, muốn dâng lên để đại nhân thưởng thức mà thôi. Đại nhân thích rượu, A Ân ham mê hạch điêu, mỗi người một sở thích riêng không phải sao?”
Lời nói vừa dứt, Phạm Hảo Hạch cũng vừa tiến vào, trong tay hơn hai vò rượu lớn.
Tay A Ân khẽ nâng, Phạm Hảo Hạch mở nắp vò rượu ra, lập tức mùi rượu thơm ngon bay tới.
Kim Thăng có chút động lòng.
A Ân mỉm cười, nói: “Rượu này gọi là Cửu Giang, vào miệng liền có cảm giác tinh khiết tươi ngọt, dư vị đọng lại ngọt mát, là rượu nổi tiếng của Bách Việt.”
Hắn híp mắt: “Ngươi ngược lại rất có bản lĩnh, biết được bản quan thích rượu Cửu Giang, ngươi là người đầu tiên.”
Nàng đáp: “Ta chỉ tiện đoán một chút mà thôi, đại nhân đến Bách Việt chưa tới một năm đã đạt được thành tựu như vậy, nghĩ đến có lẽ là đã hao tổn rất nhiều tâm tư, phàm là khi dốc hết toàn sức lực để làm việc, trong lòng sao có thể không có thứ gì quyến luyến chứ? Cho nên mới cả gan dâng lên đại nhân rượu nổi tiếng của Bách Việt thôi.”
Nàng sao mà biết được việc này chứ, may mà có Tử Diệp.
Tử Diệp từ sau khi từ Bách Việt trở về, đã cùng nàng tán gẫu không biết bao nhiêu chuyện, trước đó hắn cũng từng đề cập qua chuyện của vị đại nhân này, kể rằng lúc đó ở một tửu quán nọ có tình cờ trông thấy Kim đại nhân gọi năm vò Cửu Giang, uống đến sung sướng, say mèm.
Tử Diệp thấy vậy có mang theo mười vò Cửu Giang mang về.
Từ lúc nàng đến Vĩnh Bình, Tử Diệp có tặng nàng hai vò.
Không ngờ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ lại trúng nha.
“Hảo Hạch, rót rượu cho đại nhân.”
Một bát rượu lớn óng ánh trong suốt, tỏa ra hương bị của rượu Bách Việt nồng nàn. Kim Thăng khó nén nổi lòng, nâng bát ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Cuối cùng, lau miệng, khen: “Rượu ngon! Vẫn là hương vị đó! Rượu Vĩnh Bình vẫn là không so nổi!”
Bát vừa đặt xuống, Phạm Hảo Hạch không cần A Ân lên tiếng, lại rót đầy.
A Ân mở thùng gỗ ra, lấy ra dụng cụ điêu hạch của mình, nói: “Đại nhân ngài cứ từ từ thưởng rượu, ta thong thả điêu hạch.”
Ba phần chú ý của Kim Thăng hắn đã bị rượu hấp dẫn, ngược lại cũng không để ý tới cái gọi là hạch điêu lắm, dù sao trong lòng hắn vô cùng chán ghét hạch điêu, cho dù say chết cũng không có khả năng hắn sẽ thưởng thức hạch điêu đâu.
Hắn không nhìn nàng mà tiếp tục uống rượu.
Tửu lượng của hắn vốn tốt, đã vào bụng ba bát nhưng vẫn khí thanh thần sảng, nửa điểm mông lung say rượu cũng không có. Hắn cố ý không nhìn tới nàng, chỉ nghe bên tai có tiếng đẽo gọt rất nhỏ.
Một canh giờ qua đi, mắt của hắn cũng chưa từng rơi trên người nàng.
Phạm Hảo Hạch có chút nóng nảy.
Lúc này, A Ân lên tiếng: “Lại mang một hạt hạch lớn tới đây.” Hắn lên tiếng trả lời, vội vàng mang tới, còn cố ý phát ra thanh âm kinh ngạc. Kim Thăng ngược lại cũng không có mắc mưu, vẫn không để ý tới nàng. Nàng lại nói: “Ngươi lui qua một bên đi, đừng quấy đại nhân nhớ về Bách Việt.”
Lời này nhưng ngược lại đã chạm đến tâm khảm của Kim Thăng hắn.