Trời đã về chiều, ánh tà dương đang dần dần biến mất, thế nhưng bầu không khí bên dưới lôi đài vẫn chưa hạ nhiệt.
Cô nương trên lôi đài mặc áo khoác ngoài màu tím nhạt, tay áo thêm hình chim liền cành hoa lệ, nàng ngồi trước bàn, cảnh trí đẹp tới mức có thể so sánh với cảnh nắng chiều. Khuôn mặt nàng lúc này bình tĩnh lạnh nhạt, giống như không nghe thấy những tiếng phản đối bên dưới lôi đài vậy.
Hắc Quy bị lộ danh tính ngược lại cũng không thấy xấu hổ, hắn dù thua, cũng là tâm phục khẩu phục.
Ân thị là hạch kỹ giả của Thượng Quan gia, có Dung thị hiện tại là chiêu nghi, với tiêu chuẩn của Ân thị lúc này, hiện tại không thể làm hạch điêu sư, nhưng chưa chắc sau này cũng không làm được. Bại dưới tay hạch điêu sư tương lai, hắn cũng không thấy mất mặt lắm.
Có điều hiện tại, hắn nhưng lại cực kỳ hiếu kỳ.
Ân thị dự định sẽ giải quyết tình hình này như thế nào đây?
Cao thủ quyết đấu, vô cùng đặc sắc, mọi người tự nhiên là thích xem, có thể biết rõ được trình độ của mình mà vẫn lên lôi đài quyết đấu, thua ở trong tay nàng, khó tránh khỏi có oán khí với nàng.
Còn không phải sao? Bản thân trình độ cao như vậy, còn cùng các hạch điêu kỹ giả bình thường thi đấu, đây không phải là khi dễ người khác thì là gì?
Lúc này nàng chợt đứng dậy.
Bước chân không nhanh không chậm,cũng không bị những lời lẽ ở bên dưới ảnh hưởng chút nào. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, đến bước thứ bảy, nàng dừng lại trước bàn của Hắc Quy, khẽ khom người.
Âm thanh của quần chúng bên dười nhỏ lại, đều nhìn nàng không chớp mắt.
Nàng tự như nói cái gì đó, mọi người không nghe rõ liền bất mãn: “Kêu gào cái gì, im lại coi, nghe xem nàng ta nói cái gì!”. Tiếng nói vừa dứt, lập tức có người phụ họa, chỉ trong một khắc, cả đám người không hẹn mà cùng ngậm miệng lai.
Mà lúc này, nàng lại yên lặng.
Chỉ nghe Hắc Quy nói: “Thì ra ở đây còn có quy củ như vậy, thật thú vị, ta tự nhận là hạch điêu tốt nhất…” Hắc Quy trầm ngâm, hỏi lại: “Nếu ta không tự nhận là hạch điêu tốt nhất, vậy cô nương sẽ làm thế nào? Hạch điêu tốt nhất của ta vĩnh viễn xếp phía sau.”
Nàng cười, nói: “Vậy A Ân liền ở đây chờ lang quân kế tiế đấu hạch.”
Mọi người vừa nghe, lại cảm thấy bất mãn, thì ra họ làm ầm lên lâu như vậy, Ân thị nửa chữ cũng không nghe lọt, còn nói cái gì mà phá quy củ. Lúc này có người hô to, rất nhanh lại có người phụ họa, phía dưới lại ồn ào lên.
Hắc Quy đột nhiên nói: “Cô nương muốn hạch điêu của ta làm gì?”
Âm thanh của hắn không nhỏ, người phía dưới đều nghe được rõ ràng, cũng có người hiếu kỳ muốn biết nàng muốn hạch điêu của họ làm gi, nhất thời liền an tĩnh lại. Chỉ nghe nàng nói: “Sau mười ngày, ta muốn mở một buổi tiệc rượu hạch điêu, đến lúc đó sẽ trưng bày những hạch điêu mấy năm nay ta điêu khắc, thế nhưng vui một mình không bằng mọi người cùng vui, ngoại trừ trưng bày hạch điêu của ta, còn có những hạch điêu gần đây ta thắng được.”
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc cũng có người nhớ tới thiệp mời của A Ân.
Trong đám người chợt có người nói: “Người có thể tham gia hạch điêu yến đương nhiên là những hạch điêu kỹ giả có danh tiếng, mà Ân thị lại có tài lực như vậy, nói không chừng là có quen biết vài phú thương, mà Ân thị dù cho có năng lực vô cùng đi nữa thì cũng chỉ có một đôi tay, nếu đến lúc đó trên hạch điêu yến được nhìn trúng…”
Tiền đồ vô lượng.
Mọi người nhất thời náo động.
Đây căn bản là một cơ hội tốt vô cùng, Ân thị là hạch điêu kỹ giả của Thượng Qua gia! Nhất định có không ít mối quan hệ! Nếu đến lúc đó hạch điêu của bản thân ở trong yến tiệc được thưởng thức…
Mọi người đều nghĩ như nhau.
Cũng không biết là ai mở miệng nói: “Ngày mai ta muốn ghi danh!”
“Ta trước! Ta! Ta! Ta!”
“Ta trước! Trương Chương! Báo danh ngày thứ hai!”
“Phi! Rõ ràng là ta ghi danh trước!”
…
Đoàn người cuộc trào mãnh liệt! Làm như sớm đã đem oán hận với nàng lúc trước cùng không cam lòng đều quên mất không còn một mảnh!
Ánh mắt Hắc Quy thu hồi lại từ đám người, thấy vẻ mặt trấn định tự nhiên của nàng, tựa như tất cả đều như nàng dự liệu vậy, không khỏi có chút bội phục. Hay cho Ân thị nhanh nhạy. Dăm ba câu đã kích động được tâm tình đám đông, đem tình huống giải quyết đến hoàn mỹ.
Hắc Quy nói: “Tại hạ thua tâm phục khẩu phục, hạch điêu trước xin được thiếu nợ, qua vài ngày sẽ cho người đưa tới cho cô nương.” Nói rồi hắn đỡ phát quan, bước xuống lôi đài, cất giọng: “Nhường một chút, nhường một chút, ai, đừng đẩy ta!”
Lúc hắn xuyên qua đám người, trên mặt cũng không biết lại dính phải cái gì, cả người vô cùng chật vật. Thế nhưng hắn một chút cũng không để ý, vỗ vỗ ống tay áo, xoa xoa mặt, ánh mắt liếc về phía quán trà cách đó không xa, lúc thu hồi lại, đôi mắt cà lơ phất phất lại nhiều hơn vài phần lãnh ý không rõ.
Giờ khắc này Ngọc Thành công chúa ngồi trong quán trà sắc mặt đại biến, nàng không ngờ rằng Ân thị lại còn có môt chiêu như vậy. Cho đến sau khi Trầm Trường Đường rời đi rồi, sắc mặt nàng mới trầm xuống.
Lý Dung nói mát: “Ta nói Ân thị không có dễ đối phó như vậy đâu.”
Nguyệt Minh huyền chủ kiềm chế cơn giận, vì Mục Dương hầu, cũng vì Ân thị, nàng nói: “Vậy chính người nghĩ cách đi, ngươi tưởng ta không biết rằng trước đây ngươi cũng nhìn trúng tòa nhà kia sao? Sai người đi hỏi liền bị cảnh đóng cửa không gặp.”
Lý Dung đáp: “Huyền chủ ngược lại thật quan tâm ta nha, ta đối với tòa nhà này sớm đã không quan tâm nữa rồi.” Hôm nay tâm tình Lý Dung xác thực là tốt, Ân thị thắng, tuy rằng trong lòng nàng có chút không sảng khoái, thế nhưng Ngọc Thành công chúa cùng Nguyệt Minh huyền chủ ăn phải cục nghẹn này, giống nàng ở Tạ phủ Cung thành trước đây nàng liền bình ổn lại. Huống hồ hôm nay Mục Dương hầu còn chủ động tới đây, khó có khi cùng nàng đáp chuyện, tâm tình nàng có thể không tốt được sao?”
Nàng đứng dậy, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, ta về trước, ngày mai nhị biểu tẩu ngươi còn hẹn ta đi ngắm hoa.”
Hai chữ ‘biểu tẩu’ trong miệng Lý Dung chính là nữ nhi của Trần phủ Quốc công, năm ngoái gả cho đệ đệ của Trầm Trường Đường Trầm Trường Đàn.”
Nguyệt Minh huyền chủ tức tới mức muốn bốc khói luôn rồi, nhưng lại không tiện phát tác ra, đợi khi Lý Dung vừa rời đi liền trước mặt Ngọc Thành công chúa nặng nề vung chén trà, nói: “ Ngọc Thành tỷ tỷ, người xem bộ dạng phách lối của nàng ta kìa, hôn sự còn chưa được định đoạt, mà đã bày ra dáng dấp của đại biểu tẩu rồi. Đắc ý cái gì chứ!” Dư quang nơi khóe mắt lơ đãng liếc lại, lại gặp cảnh Ân thị như chúng tinh phỏng nguyệt, nàng lại càng tức giận: “Chúng ta hiện tại lại cổ vũ cho dáng vẻ bệ vệ của Ân thị rồi, nàng ta nhất thời nửa khắc lại có thể lật ngược được tình thế.”
Ngọc Thành công chúa nhíu mày, không nói gì.
Ban đêm.
Khương Tuyền rất cao hứng, quả thực tất cả đều như tỷ tỷ sở liệu vậy, thuận lợi tiến hành. Nàng tới phòng bếp làm những món tỷ tỷ thích ăn, sau khi làm xong liền xách giỏ thức ăn tới viện lạc của A Ân.
Dinh thự vốn không nhỏ, tiểu viện cũng nhiều, A Ân rốt cuộc là vẫn sợ người khác một hòn đá ném hai con chim, liền đơn giản tách viện lạc của Khương Tuyền ra.
Lúc đầu Khương Tuyền có chút không quen, thế nhưng lại không có chuyện gì không thành thói quen được, thời gian lâu rồi sẽ quen dần.
Ngoài tiểu viện có hai thị vệ canh chừng, thấy là nàng tới liền thi lễ một cái, sau đố để nàng đi vào.
Trong viện có hai cửa, qua cửa ngoài, phía trong còn có cánh cửa vòm nữa, hai bên cổng có trồng vài cây ngọc lan, hiện tại đã qua mùa hoa nở, thế nhưng vẫn dư lại hương thơm. Nnagf còn chưa đi vào đã nghe thấy thanh âm của Phạm Hảo Hạch.
“…Danh sách đều đã lên xong rồi, thiếp mời cũng đã được gửi đi, có vài người của Thượng Quan gia nổi danh gần đây cũng đã phản hồi lại, nói sẽ dự tiệc.”
“…Bẩm cô nương, đều là hạch điêu kỹ giả khá nổi tiếng ở Vĩnh Bình cùng với thương nhân có mối làm ăn với Thượng Quan gia.”
Dừng lại, Phạm Hảo Hạch lại nói: “Đại cô nương cần phải mời Mẫn lão sao? Coi như là nể mặt Phương bá cùng Thượng Quan gia thì Mẫn lão cũng chưa chắc sẽ không đáp ứng. Nếu như đáp ứng rồi, vậy danh tiếng của cô nương ở Vĩnh Bình nhất định sẽ triệt để thành công.”
Nàng đáp: “Vĩnh Bình nhiều người, nếu muốn triệt để khai hỏa danh tiếng cũng không phả chuyện dễ, danh tiếng nếu lan xa quá nhanh, đôi khi cũng không phải là chuyện tốt, chúng ta cần phải từng bước từng bước vững chắc mới được.”
“Vâng. Tiểu nhân đã hiểu.”
Khương Tuyền nghe vậy, đag định chậm bước ào, nào ngờ mới bước được nửa bước liền có âm thanh lạ vang lên.”
Lòng nàng kêu lên lộp bộp, nơm nớp lo sợ nhìn lại, đợi ánh mắt rõ ràng rồi, cả người liền bối rối.
Phạm Hảo Hạch chợt lên tiếng: “Là ai!”
Lập tức cảnh giác đứng chắc trước mặt A Ân.
Nàng hơi kinh ngạc, thiêu mi nhìn lại. Chỉ thấy đằng sau cây ngọc lan, chẳng biết lúc nào mà chui ra một bóng người, chính là Mục Dương hầu không thấy mấy ngày nay. Phạm Hảo Hạch hoàn toàn không ngờ tới là Mục Dương hầu, tình cảnh này ngược lại có chút lúng túng.
Hắ xuất hiện vô thanh vô tức không bị phát hiện, chính hắn làm tổng quản ngược lại thật thất trách.
Hắn có chút không biết làm sao liếc nhìn lại A Ân, không biết lúc này nên hướng Mục Dương hầu thi lễ hay là dũng cảm quát một tiếng ‘tiểu tặc phương nào! Dám lẻn vào dinh thự!’. Dù sao hắn hiện tại cũng không hiểu quan hệ giữa hầu gia với đại cô nương nhà mình.
Đang lúc Phạm Hảo Hạch tiến thoái lưỡng nan, nàng mở miệng: “Ngươi lui xuống trước đi.”
Hắn như được dại xá, liền vội vàng rời khỏi tiểu viện.
Vừa ra liền nhìn thấy Khương Tuyền thở hồng hộc tựa vào tường, hắn sửng sốt, nói: “A Tuyền cô nương, cô làm sao vậy?”
Nàng đáp: “Không…Không có gì, chỉ muốn đưa thức ăn tới cho tr tỷ.”
Hắn chợt ho nhẹ một tiếng, nói: “Đại cô nương bây giờ đang có chuyện vội, sợ rằng không thích hợp để đi vào.”
Nàng nói: “Ta biết rồi!”
Nói rồi liền vội vàng rời khỏi tiểu viện, bước chân cũng rất vội vàng. Hắn nhìn bóng lưng nàng, thầm thấy kỳ lạ, nói đến đưa thức ăn, vậy thức ăn đâu? Tại sao không thấy hộp đựng thức ăn?”
Hắ buông tiếng thở dài, oán giận nói: “Các người nhìn thấy Mục Dương hầu sao không thông báo một tiếng?”
Đám tùy tùng ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, nhao nhao lắc đầu, nói: “Tiểu nhân không nhìn thấy Mục Dương hầu.”
Hắn sửng sốt.
Không thấy? Chằng lẽ là Mục Dương hầu trèo tường đi vào?
Hắ rùng mình một cái, thực sự là càng ngày càng không hiểu nổi đại cô nương cùng hầu gia nữa, làm cái gì cũng không biết. Hắn nặng nề ho khan một tiếng, nói: “Về sau nhớ cẩn thận theo dõi, nếu không có sự cho phép của đại cô nương thì một con ruồi cũng không được đi vào!”