Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Tư Không Dịch đến Bắc Kinh, ấn tượng đầu tiên của cậu đối với nơi này không phải là người quá đông, cũng không phải sự phồn hoa náo nhiệt, mà là hàng hóa ở đây quá đắt. Số tiền này ở quê có thể dùng tròn một năm, ở đây lại chỉ đủ dùng trong một tháng mà thôi. Vì vậy lúc nhìn thấy khu phố cổ này, vẻ mặt cậu sáng lên.

“Vẫn là nơi này tốt hơn! Tao đã nói mà, thủ đô lớn như vậy sao mà không có nơi bán mấy thứ đồ mọi người đều cần chứ! Bây giờ xem ra quả nhiên thủ đô là nơi *kiêm dung tịnh bao tốt nhất.” Tư Không Dịch đứng ở lối vào khu phố cổ cảm thán một câu, hứng thú bừng bừng bắt đầu đi dạo phố.

*Kiêm dung tịnh bao là một thành ngữ, ý là gom hết mọi thứ vào một chỗ.

Khu phố cổ này cũng không lớn, Tư Không Dịch tỉ mỉ đi xem từ đầu đến cuối, tổng cộng cũng chỉ mất một giờ. Mà trong vòng một giờ này cậu thu thập được không ít tin tức có ích và mấy chuyện bát quái, còn mua được một cái di động secondhand nhỏ dưới sự chứng nhận của hai mắt mèo của Đại Hoa, Đại Hoa nghiêm túc bày tỏ, di động này gần như mới hoàn toàn, sở dĩ lưu lạc đến đây chắc chắn là do “con người sơ suất”.

Tư Không Dịch thật cao hứng nhặt được đồ tốt, tán gẫu với ông chủ cửa hàng hết mười lăm phút, sau đó dùng năm trăm tệ mua cái smartphone này. Giá này chỉ bằng một phần sáu một cái điện thoại mới, xem như giá mua cải trắng, đương nhiên chuyện này không thể thiếu công lao của Tiểu Bạch – nó giúp ông chủ cửa hàng tìm được *ổ cứng di động bị mất đã lâu.

ổ cứng di độngổ cứng di động

Đừng tưởng ổ cứng di động không đáng giá, vừa nhìn liền biết nội dung bên trong rất quan trọng đối với ông chủ cửa hàng, lúc Tiểu Bạch kéo ổ cứng ra, hai mắt ông chủ đều tỏa sáng, giống như một người đói khát đã lâu tìm được một bàn tiệc đầy mỹ vị. Mặt chó.jpg

Mãi đến lúc ra cửa, Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch, Tiểu Văn, bốn đứa nhóc vẫn không hiểu tại sao một cái ổ cứng cũ nát có thể bằng một ngàn khúc giăm bông, mặc dù Tư Không Dịch mới mười tám tuổi, nhưng cậu đã hiểu tại sao, chỉ cười mà không nói. Há há.

“Di động tới tay, nhanh chóng lưu số sau đó phát tin bát quái đi.” Tư Không Dịch và đám đàn em ngồi trên thềm đá ven đường, một người bốn thú cực kỳ chăm chú nhìn di động, ánh đèn lờ mờ ban đêm chiếu lên người bọn họ, làm cảnh đẹp này càng thêm vài phần mờ ảo.

“Ối trời đất ơi! Tôi nhìn thấy hoàng tử ánh trăng! Bức tranh này quả thật quá đẹp! Tôi muốn mời cậu ấy làm người mẫu!!”

Cách chỗ Tư Không Dịch một trăm mét, ngay lối vào khu phố cổ, có một thanh niên tóc vàng ánh mắt siêu tốt, tay cầm máy chụp hình giơ cao cảm thán, bàn tay hắn chụp liên tục, hắn nghĩ hôm nay ra ngoài giải sầu thật quá chính xác, thế mà gặp được một người mẫu đẹp như vậy.

Thế nhưng ngay lúc thanh niên tóc vàng không thể kiềm chế say sưa chụp ảnh, trong màn hình đột nhiên xuất hiện một đôi mắt mèo cực kỳ sắc bén, sau đó là một hàm răng nanh sắc bén thay thế cho đôi mắt, lộ ra sát ý không hề che dấu!

“Á___!”

Thanh niên tóc vàng sợ tới mức hét to một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, làm một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, hắn rất mẫn cảm với ánh mắt và các loại khí tức, vừa rồi trong chớp mắt đó, hắn thật sự cảm nhận được cặp mắt và răng nanh kia thật sự muốn xé nát hắn, ăn luôn hắn!

“Yaris? Cậu làm sao vậy? Sao đột nhiên ngồi xuống đất?”

Người bạn bên cạnh Yaris kinh ngạc, Yaris ngồi dưới đất xem hơn mười tấm ảnh vừa chụp, khoái trá nở nụ cười: “Phong, nhất định cậu không biết tôi vừa tìm được cái gì đâu.”

Người bên cạnh Yaris mặc một bộ âu phục xa hoa số lượng có hạn, toàn thân tràn đầy khí chất kiệt ngạo và ngoan lệ, trực tiếp cười nhạo một tiếng: “Lần nào cậu cũng nói phát hiện mỹ nhân, nhưng trong mắt tôi những mỹ nhân đó chỉ là hàng giả ngu ngốc mà thôi.”

Yaris nghe vậy tức giận nhảy lên: “Người này không giống! Hắn nổi bật trong đám người như là ánh trăng vậy! Còn mấy con thú nuôi của hắn nữa!”

Yaris đưa máy chụp hình đến trước mặt người đàn ông tên Phong, chỉ thấy trong màn ảnh hình vuông này, tất cả ánh đèn đều thành bối cảnh hư ảo, chỉ có thanh niên ngồi trên thềm đá kia, khóe miệng mỉm cười, một gương mặt hơi nghiêng, một ánh mắt và nụ cười mỉm, cũng khiến cho người khác không cách nào dời tầm mắt. Một con hamster trắng muốt nằm nhoài trên đầu cậu, một con mèo và một con chó đang ghé lên bả vai và cánh tay, làm thanh niên không ăn khói lửa càng trở nên nhu hòa, cho dù là Lục Phong vốn luôn soi mói người khác và tự cao về bản thân, hắn cũng không cách nào phủ nhận, thanh niên này rất hấp dẫn lực chú ý của người khác.

“Thế nào? Cậu cũng choáng váng đúng không? Cậu ấy đúng là mỹ nhân đúng không?!” Yaris nhìn hai mắt Lục Phong lóe lên tia một tia kinh diễm và cướp đoạt, vừa nhịn không được vui mừng ánh mắt của bản thân thật chính xác, vừa lo lắng không biết người này có làm bậy chuyện gì không đây.

Kết quả Lục Phong khôi phục vẻ lạnh lùng: “Trên đời này người chỉ có cái túi da rất nhiều, hắn không đáng để tôi chú ý.”

Yaris nghe thế nhẹ nhàng thở ra, nhún nhún vai: “Nếu vậy tôi mời cậu ấy làm người mẫu cho tôi, cậu cũng đừng làm bậy!”

Lục Phong kéo lỏng cà vạt, không kiên nhẫn nói: “Buổi biểu diễn của Nhạn Minh sắp bắt đầu rồi, cậu có đi không?”

Yaris nghe thấy hai chữ Nhạn Minh liền bĩu môi: “Tôi còn muốn đi tìm hoàng tử của tôi, không thèm nhìn cái tên kia. Thật không hiểu vì sao cậu thiên vị hắn như vậy. Tuy rằng hắn nhìn như vô hại, nhưng sau lưng đầy ý xấu. Dưới ống kính của tôi, bản chất của một người sẽ lộ rõ!”

Bước chân của Lục Phong dừng lại: “Không có bằng chứng đừng nói bậy.”

Sau đó bọn họ mỗi người mỗi ngả, Yaris dốc hết sức đi tìm hoàng tử ánh trăng của hắn, kết quả khu phố cổ này người đông náo nhiệt ồn ào làm hắn mất phương hướng, cuối cùng chỉ có thể ôm máy chụp hình cười khổ hai tiếng, chờ trợ lý đến đón. Mà lúc này Tư Không Dịch đã phát hai tin nhắn báo bình an đến Yến Khôn và tài xế Ngụy, thế nhưng trong tin nhắn gửi cho Yến đại tổng tài lại nhiều thêm một câu.

Yến Khôn nhìn câu kia, ánh mắt sắc bén hiện lên ba phần không vui và lạnh lùng, hắn giơ tay phải từ từ tháo mắt kính gọng vàng, tay trái vuốt mái tóc lên, chân dài gác thẳng lên bàn làm việc sang trọng, trong nháy mắt, khí tức trên người hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất! Nếu lúc đeo kính hắn ôn hòa trầm ổn, quân tử như ngọc thì hiện tại toàn thân hắn tràn đầy cảm giác thô bạo, lạnh lùng và xâm lược – Giống như một con sói tru dưới ánh trăng.

“Ngô Hình.”

Tận mắt nhìn thấy tổng tài “biến thân”, trợ lý Ngô Hình cảm thấy mặc dù hắn đã nhìn mười năm, nhưng mỗi lần như vậy hắn vẫn bị dọa muốn tè ra quần. Rõ ràng đại thiếu không có hai nhân cách, tại sao luôn thích đeo kính vờ làm người tốt?!

“Dạ, đại thiếu.”

“Gọi Yến Chấn tới.”

Ngô Hình nhanh chóng trả lời, sau đó đi tìm nhị thiếu, rồi ở trong lòng yên lặng thắp cho nhị thiếu một ngọn nến, nếu lúc này đại thiếu đeo kính, nhiều lắm nhị thiếu chỉ bị trách mắng một trận hoặc bị đánh một cái. Nhưng dáng vẻ lúc này của đại thiếu, phỏng chừng hôm nay nhị thiếu sẽ bị đập một trận mười ngày không xuống giường được. Không chừng còn có thể tiến vào phòng săn sóc đặc biệt… Ngô Hình sợ run cả người, làm người đừng nên nghĩ nhiều như vậy.

Lúc Yến Chấn nơm nớp lo sợ đẩy cửa phòng tổng tài, trong nháy mắt nhìn thấy anh trai, hắn trực tiếp *quỳ rạp xuống đất.

“Anh, em sai rồi! Anh đánh em nhẹ thôi!!”



*五体投地 Ngũ thể đầu địa: hai tay, hai đầu gối chạm đất, quỳ xuống dập đầu. Là nghi thức hành lễ cung kính nhất trong phật giáo Ấn Độ cổ, hình dung với việc cực kỳ sùng bái người nào đó. Tham khảo http://vuonhoaphatgiao.com/tu-dien-phat-hoc/ngu-the-dau-dia/

Hai mươi phút sau, Tư Không Dịch nhận được tin nhắn trả lời của Yến đại tổng tài.

[Cám ơn, đã dạy dỗ nó xong, cũng đưa đi bệnh viện rồi.]

Tư Không Dịch nhìn tin nhắn, nở nụ cười. Cậu có trực giác cái tên nhị thiếu ngu ngốc kia thê thảm rồi. Ai bảo khiêu khích cả nhà Tư Không Dịch đây!

“Này này, anh bạn nhỏ! Rốt cuộc cháu có đi với chúng tôi hay không đây! Cháu mà bỏ qua bản hợp đồng này của chú là sẽ không gặp được cái nào tốt hơn đâu, chỉ cần cháu ký hợp đồng với chú, chú đảm bảo sau này cháu sẽ trở thành đại minh tinh, mỗi phút kiếm được mấy trăm vạn! Cháu chính là người đẹp trai nhất trong nhóm này, chú sẽ cho cháu đãi ngộ cao nhất!”

Tiếng nói ồn ào bên tai kéo suy nghĩ của Tư Không Dịch trở về, cậu nhìn người đàn ông mặt mày chính trực đang văng nước miếng khuyên cậu ký hợp đồng, bên cạnh hắn là bốn thanh thiếu niên vẻ ngoài không tồi, nam có nữ có, xem ra là người mới ký hợp đồng.

“Chú ở công ty giải trí nào? Có chứng minh không?” Tư Không Dịch hỏi một câu mà tất cả mọi người sẽ hỏi.

Người đàn ông trung niên mặt mày chính trực kia dường như đã sớm chờ cậu hỏi câu này, thẳng thắn lấy danh thiếp ra: “Chú là người đại diện át chủ bài của Quang Diệu Tinh Quang, mọi người có thể tra tin tức của chú trên mạng. Trên đó còn có ảnh chụp của chú nữa! Nếu cháu không tin chú, có thể gọi điện thoại cho quầy lễ tân của Quang Diệu Tinh Quang hỏi rõ, mấy chuyện chú nói đều là sự thật. Vì vậy cháu trai à, có thể gặp được chú là may mắn của cháu đó! Quang Diệu Tinh Quang chính là công ty giải trí hàng đầu của tập đoàn Yến thị, công ty giải trí lớn mạnh nhất đó!”

Tư Không Dịch nhìn hắn, rồi quay sang nhìn bốn tên đàn em đang đi sát sau mông, trong lòng cười ha ha một tiếng. Nếu không phải cả người ông bốc mùi khốn nạn như vậy, ông đã thật sự tin mấy câu ông bốc phét rồi.

“À, nếu chú đã nói vậy thì chắc là đúng rồi. Hiện tại cháu rất thiếu tiền, nếu cháu ký hợp đồng với chú, chú có thể trả lương bao nhiêu?”

Ông chú trung niên thấy Tư Không Dịch – miếng thịt ba chỉ cực phẩm đã dao động – lập tức vỗ ngực nói: “Hiện tại chú có thể đưa trước cho cháu nửa năm tiền lương! Sáu vạn! Sau này nếu cháu có biểu hiện tốt, công ty sẽ tăng đãi ngộ của cháu lên. Nếu cháu đi đóng phim, chụp ảnh có thù lao, công ty cũng chỉ lấy hai phần, còn cháu tám phần, thế nào?”

Tư Không Dịch thấy người này vừa nói xong, bốn người kia đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ và ghen tỵ, cậu hiểu đãi ngộ này chắc chắn rất tốt. Nhưng mà, mấy thanh niên à, mấy người chắc chắn sau này sẽ thành đại minh tinh hả? Nếu là người đại diện át chủ bài của công ty giải trí hàng đầu, hắn làm gì rảnh rang đi đến một chỗ toàn bán đồ giả và đồ secondhand chứ! Bản thân chuyện này đã không ăn khớp rồi!

“Ồ, vậy được! Chú phải đưa danh thiếp cho cháu trước. Còn nữa, cháu muốn dẫn theo ba con thú nuôi, không sao chứ?”

Tên trung niên thấy miếng thịt ba chỉ cực phẩm đã mắc câu, lập tức mừng rỡ gật đầu: “Được được được! Bây giờ chúng ta đi ngay! Công ty đã chuẩn bị ký túc xá cho mọi người, ngày mai mọi người sẽ bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc biệt bí mật!”

Tư Không Dịch nhìn tính toán trong mắt tên đàn ông trung niên, nheo mắt bắt đầu ngẫm nghĩ. Từ quan trọng nhất trong câu này chính là mấy chữ “huấn luyện đặc biệt bí mật”, lúc hắn nói đến mấy chữ này, trong mắt tràn đầy ác ý, cho nên không khó để đoán ra mưu tính của hắn – Đưa bọn họ đến một nơi vắng vẻ ít dấu chân người, sau đó nhốt bọn họ lại, tịch thu thiết bị liên lạc, dùng các loại uy hiếp và dụ dỗ, ép bọn họ làm một vài việc vi phạm pháp luật và đạo đức.

Nghĩ đến đây, Tư Không Dịch liếc nhìn mấy tên đàn em đang mài móng vuốt bên cạnh, rồi nở nụ cười tươi rói với tên trung niên: “Được, cháu sẽ cố gắng. Thật may là gặp được chú.”

Tên đàn ông trung niên bị nụ cười đầy cảm kích và hồn nhiên của Tư Không Dịch làm giật mạnh một cái, khóe miệng hơi co rút, sau đó hắn nghĩ, đợi đến nơi rồi, nể tình nụ cười này, hắn phải khuyên thằng nhóc này một chút, không cần làm mấy chuyện quá cực đoan.

Mà thực tế, suy nghĩ của Tư Không Dịch là: Nếu đến thêm mấy tên như vậy, cậu có thể gom đủ tiền xài rồi.

Meo! [Đen ăn đen.]

Gâu gâu! [Cướp của người giàu chia cho người nghèo!]

Chít chít! [Nhớ rõ sau khi gạt được phải giả vờ vô tội đó!]

Vo ve. [Đã chuẩn bị xong các loại độc. Đây là một vụ mua bán không tồi.]

Chẳng biết tại sao, dọc đường đi người đàn ông trung niên đột nhiên thấy lạnh cả người. “Hơ… Nhiệt độ hạ xuống sao?”