Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 88




Người phụ nữ sang trọng cực kỳ phẫn nộ chửi bậy, dường như muốn dùng cái miệng làm Yến đại tổng tài mặc cảm đi tự sát luôn cho rồi.

Nhưng Yến tổng lại mặt không thay đổi nhìn bà ta, rồi quay đầu lại nói với người đàn ông trung niên vẻ mặt bất định, rõ ràng trong lòng còn đang ôm may mắn: “Từ hôm nay trở đi, tập đoàn Yến thị và các công ty liên quan ngưng tất cả các giao dịch với Chung gia.”

Lời này vừa thốt ra, gương mặt người đàn ông tên Chung Chí Quốc lập tức trắng bệch, ông ta không nói hai lời hung hăng tát lên mặt bà vợ một cái, làm bà ta ngẩn cả người, không thể tin nhìn chồng: “Ông, ông đánh tôi?!”

Lúc này Chung Chí Quốc vừa sợ vừa giận, ông chỉ muốn thăm dò xem điểm mấu chốt vị này ở đâu, kết quả ông phát hiện bản thân quá ngu xuẩn, ông căn bản không có bất kỳ vốn liếng gì để thăm dò cả! Giao dịch của Yến thị và các công ty liên quan gần như trải rộng toàn bộ các ngành nghề mới phát triển và có tiềm năng thu lợi, mà giao dịch có lợi nhuận lớn nhất của điện tử Chung thị chính là với một công ty con của Yến thị chuyên phát triển khoa học kỹ thuật kinh doanh chip điện tử! Trời biết chỉ một câu nói kia của Yến tổng, gần như đưa Chung gia vào con đường phá sản! Mà tất cả đều do vợ hiền con ngoan của ông gây ra!!

Chung Chí Quốc hận không thể tát thêm một cái vào mặt bà vợ còn đang kêu ngao ngao này, nhưng gia tộc của vợ ông cũng không phải dễ bắt nạt, ông chỉ có thể dùng tư thế cẩn thận nhất đến trước mặt Yến tổng cầu xin tha thứ: “Yến tổng, ngài đại nhân đại lượng đừng nóng giận. Là vợ tôi quá lo lắng cho thằng con nên mới như vậy. Về nhà tôi sẽ dạy bảo lại, mong ngài không chấp nhặt!”

Đáng tiếc chính là, Yến tổng ngay cả liếc nhìn cũng không thèm.

“Tôi nhổ vào! Chung Chí Quốc! Xem như tôi nhận ra ông nhu nhược đến cỡ nào! Ông sợ tên họ Yến này nhưng tôi không sợ! Là một tên tổng tài chứ gì?! Tôi nói cho mà biết, cha tôi chuyên điều tra tham ô, chờ bị điều tra rồi phá sản đi!” Người phụ nữ ôm mặt, ánh mặt oán độc nhìn chằm chằm Yến Khôn, nói câu uy hiếp nhất mà bình thường bà ta thường nói.

Đáng tiếc chính là, lúc này bầu không khí lại không giống những lần trước kia, nếu bình thường, mấy dân đen đã bị dọa mềm như bông, nhưng trước mặt bà ta bây giờ lại là Yến Khôn, một kẻ khó chơi cứng như kim cương.

“Cha của bà?” Yến Khôn hơi thắc mắc nhìn Ngô Hình. Người sau nhanh chóng mở cặp luôn mang theo bên người, lấy một cái tablet ra. Ba phút sau hắn bắt đầu báo cáo.

“Sở Kiều Kiều, nữ, bốn mươi bảy tuổi, thích sự đơn giản. Chồng là Chung Chí Quốc, con trai là Chung Hồng Chí. Cha là Sở Cương, đảm nhiệm chức phó bộ trưởng bộ kiểm tra kỷ luật.”

Ngô Hình nói ra từng chữ, vẻ mặt Sở Kiều Kiều dần dần tái đi. Đến chữ cuối cùng, bà ta nhìn mấy người Yến Khôn như nhìn một đám ác ma, giọng nói cũng run rẩy: “Mấy người làm cái gì? Mấy người muốn làm gì?”

Lúc này Yến tổng lôi kéo Tư Không Dịch ngồi xuống, bọn họ đứng lâu nãy giờ, nên ngồi nghỉ một lát. Không thèm để ý đến Sở Kiều Kiều tý nào.

“Mấy người —!”

“Quý bà à, trước khi nói cha bà kiểm tra Yến thị của chúng tôi, tôi thấy bà nên nhắc nhở cha bà trước, nên xử lý cho tốt chuyện ông ta nhận hối lộ, với ngôi biệt thự ở nước ngoài không ai biết kia đi. Nói không chừng, trước khi Yến thị bị kiểm tra, phó bộ trưởng đã phải đi dạo một vòng trong cục cảnh sát trước rồi.”

Cả người Sở Kiều Kiều phát run, ngay cả ví tay cũng cầm không chắc. Bà ta muốn mở miệng mắng đám người này nói hưu nói vượn, nhưng bà lại biết rất rõ, cha bà có một căn biệt thự ở nước ngoài, bởi vì căn biệt thư kia là mua dưới tên của bà. Đến lúc này, Sở Kiều Kiều đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo hống hách kia nữa, bà ta muốn cầu xin tha thứ, nhưng mở miệng lại không nói nên lời.

Nhìn Sở Kiều Kiều và Chung Chí Quốc vào chưa đến mười phút đã mất hết dáng vẻ kiêu căng của người bề trên, giống như chó nhà có tang, mười mấy người phía sau vốn cũng nghĩ bản thân là người có thân phận, lúc này đều thấy sức mạnh của Yến thị thật đáng sợ. Thật ra từ đầu đến cuối, Yến Khôn và trợ lý của hắn cũng không có nói gì, nhưng chỉ hai câu “Yến thị ngưng giao dịch” cùng “Điều tra nhận hối lộ và căn biệt thự ở nước ngoài” cũng đủ làm nội tâm đang lăn qua lộn lại của những người này ở đây tự nhắc nhở chính mình – Dù thế nào cũng không được trêu chọc người đàn ông chưa đến ba mươi trước mặt này.

Lúc này không khí như đóng băng, Tư Không Dịch đã biên tập xong video, cậu cầm di động nói với Yến Khôn: “Tổng tài, sơn trang xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc sẽ có người đăng tin, để người khác suy đoán lung tung không bằng để tôi đăng video. Dù sao người sáng suốt sẽ nhìn ra những người này cắn thuốc, quang minh chính đại vi phạm pháp luật như vậy, nhất định phải đưa bọn họ vào cục cảnh sát hay trại cai nghiện!”

“Không được —!!”

Tư Không Dịch còn chưa nói xong, mấy người phụ nữ trong nhà ăn đã la hét phản đối. Rất rõ ràng thân phận những người này cũng giống với Sở Kiều Kiều, hẳn là mẹ của mười mấy thanh niên này, cho nên họ tuyệt đối không dễ dàng đồng ý con họ xuất hiện dưới ánh mắt của công chúng, bị những người mà ngày thường họ không coi vào mắt phỉ nhổ và chửi rủa. Có người dùng ánh mắt cảnh cáo Tư Không Dịch ngay tại chỗ, nhưng xét thấy kết cục của Sở Kiều Kiều và Chung Chí Quốc vừa rồi, bọn họ nghĩ bản thân cũng không có gì hơn hai người kia, vì thế chỉ dám căm giận trừng Tư Không Dịch, không dám nói bậy gì khác.

Cuối cùng, một thanh niên nhìn có vẻ rất tinh anh đi tới.

Đầu tiên hắn nói với Yến Khôn: “Yến tổng, lại gặp mặt.”

Yến Khôn nhìn người này, là người nhà họ Hình: “Lão tam, họ hàng Hình gia.”

Hình Minh Nguyên lộ ra nụ cười hơi co rúm: “Thật cao hứng Yến tổng thế mà còn nhớ đến tôi. Vậy tôi xin nói thẳng, thằng nhóc trong nhà bị người ta dụ dỗ nên mới làm sai, chúng tôi biết đã làm sơn trang Hảo Đa Ngư bị thiệt hại, còn mang lại phiền phức cho Yến tổng. Vì thế cũng tôi cũng rất tự trách, cho nên nhất định sẽ bồi thường cho sơn trang và các vị. Thế nên, Yến tổng có thể để tôi dẫn thằng nhóc kia về không?”

Hình Minh Nguyên nói xong, mười mấy người phía sau cũng nhao nhao tỏ thái độ: “Đúng đúng! Yến tổng đại nhân đại lượng, để chúng tôi dẫn bọn nhỏ về đi! Chúng tôi nhất định sẽ hết sức bồi thường tổn thất cho sơn trang và mọi người! Bọn nhỏ của chúng tôi chỉ bị dụ dỗ thôi, bọn nhỏ còn chưa trưởng thành mà! Sao có thể vào cục cảnh sát chịu khổ được!”

Tư Không Dịch nhìn dáng vẻ đương nhiên của mấy người này, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường. Rõ ràng cục trưởng cục cảnh sát đang ở đây, nhưng những người này đều quang minh chính đại không thèm nhìn ông, ngược lại đồng loạt nhìn Yến Khôn nói chuyện.

“… Thật sự là buồn cười.” Tình cảnh vừa buồn cười vừa đáng giận.

Tư Không Dịch nhỏ giọng hừ lạnh. Yến Khôn bên cạnh nhìn vẻ mặt không cho là đúng của cậu, ngược lại hơi mỉm cười. Sau đó hắn ngẩng đầu nói với đám người kia: “Các vị đúng là rất thú vị, cục trưởng Lưu đang ở đây, nói với tôi làm gì? Chuyện này rốt cuộc là bị dụ dỗ hay là tự nguyện, bọn họ là thành niên hay chưa thành niên, trở về điều tra không phải sẽ rõ ràng sao? Hà tất gì lãng phí thời gian ở đây đấu võ mồm? Còn nữa, mặc kệ bọn họ có phải vào cục cảnh sát hay không, tất cả tổn thất của sơn trang và viện phí của những người bị thương, các vị không định bồi thường sao? Hay là các vị nghĩ chỉ cần dẫn người về là có thể làm như không có chuyện gì xảy ra?”

Yến Khôn nói xong cười nhạo một tiếng: “Đây đúng là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe.”

Đám người kia nghe thế gương mặt cứng đờ, ẩn ẩn còn có chút tức giận, dễ nhận thấy bọn họ rất mất hứng Yến Khôn không nể mặt như vậy, mặc dù hắn không hề nói sai chút nào.

Khóe miệng Hình Minh Nguyên cũng hạ xuống, nhưng so với những người chỉ lo tức giận, Hình Minh Nguyên còn lo lắng một việc khác nữa. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua thằng cháu đeo kính gọng đen, thoạt nhìn có chút âm trầm đang bị trói trong đám nhóc loi choi kia, hoàn toàn khác với phong cách đầu xù tóc rối, quần áo hầm hố của mấy tên xung quanh. Hình Minh Nguyên cắn răng, thằng nhóc này đúng là gan lớn, dám trộm đồ không nên lấy! Nếu để tên điên Lưu Vân biết được, không nhốt nó đến chết là không được!

Tình hình hiện tại không dễ ra tay, chỉ có thể giở trò sau lưng.

“… Nếu đã vậy, xin cục trưởng Lưu dẫn bọn nhỏ đi kiểm tra. Tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc tại sao nó lại biến thành như vậy, nếu thật sự có hít thuốc phiện, vi phạm pháp luật, tôi cũng biết mà giáo dục nó cho tốt.”

Sau khi Hình Minh Nguyên nói xong, mấy người kia đều lộ vẻ mặt không đồng ý, chẳng qua Yến Khôn còn đang ở đây, bọn họ cũng không cách nào hành động. Chỉ có thể yên lặng tính toán trong lòng, đợi vào cục cảnh sát xong lại đi tạo quan hệ.

Cuối cùng cục trưởng Lưu lôi kéo mười mấy thanh niên còn chưa tỉnh táo rời đi, mấy người nhà kia cũng đi theo. Chờ mọi người đi hết, Tư Không Dịch mói nói với Yến Khôn: “Bọn họ không định lừa gạt cho qua chứ?”

Yến Khôn nhìn vẻ sắp xù lông của cậu, mỉm cười giơ tay xoa đầu cậu một cái: “Bọn họ nghĩ hay lắm.”

Ngô Hình phi thường hoàn mỹ tiến lên phối hợp nói: “Chuyện này đã được báo cáo trực tiếp lên ngành quản lý liên quan, có lẽ sẽ không truyền tin lên mạng, nhưng chắc chắn sẽ có chuyên gia kiểm tra và giám sát việc này.”

Nghe thế Tư Không Dịch mới vừa lòng gật đầu: “Quá dễ dàng cho bọn chúng. Trước khi đi nên hung hăng đánh bọn chúng hơn mười cái tát. Chúng cắn thuốc đến chết cũng là tự do của bọn chúng, nhưng cắn thuốc xong còn đùa giỡn với sinh mạng của người khác, mặc kệ là đã thành niên hay chưa đều nên nhận một bài học!”

Tất cả mọi người trong phòng đều đồng ý gật gật đầu, gồm cả mấy nhóc đàn em của cậu.

Sau đó Dư Đa Phúc bảo nhân viên bắt đầu dọn dẹp, rửa sạch hiện trường hỗn loạn. Toàn bộ sơn trang Hảo Đa Ngư, ngoại trừ nhân viên làm việc chỉ còn lại Yến Khôn và Tư Không Dịch là khách. Dư Đa Phúc còn đang nghĩ nên nói thế nào với Tư Không Dịch, kết quả cậu tỏ vẻ một mình ở trong sơn trang đặc biệt yên tĩnh, cậu phải ở lại tiếp tục câu cá ăn cơm, nghỉ ngơi lấy sức.

Dư Đa Phúc lập tức nở nụ cười, hắn ôm cổ cậu nói: “Anh em tốt! Đợi lát nữa tôi sẽ tự mình xuống bếp làm món cá say rượu hoa đào! Người bình thường không có được đã ngộ này đâu!”

Hai mắt Tư Không Dịch lập tức sáng lên, nghe tên là biết món này ngon lắm đây: “Được nha!”

Sau đó Yến Khôn và Tư Không Dịch bị Dư Đa Phúc ném cần câu, bảo hai người đi câu cá tươi.

Một lần nữa trở lại bên bờ hồ, lúc này chỉ còn hai người Yến Khôn và Tư Không Dịch. Mấy đứa Đại Hoàng thì nằm phơi nắng cách xa mười mét, chúng nó chừa không gian tự do thích hợp cho tiểu chủ nhân, có sự kiện mấy tên điên làm gương, chúng nó sẽ không chạy xa nữa.

Hai người ngồi bên bờ hồ, Yến Khôn cầm chắc cần câu trong tay, nhanh tay lẹ mắt nên trong chốc lát đã thấy hắn thu cần, dưới cần liên tục có mấy con cá vừa ngốc vừa mập quẫy tới quẫy lui.

Mà Tư Không Dịch bên này lại giống như trời sinh bị cá ghét, hơn nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì.

Thế là Yến tổng quay sang đặc biệt ngạo kiều cười nhạo cậu một tiếng, sau đó quăng câu lần nữa, bàn tay Tư Không Dịch cầm cần câu hơi giật giật, mở miệng nói một câu:

“Yến tổng, anh thích tôi phải không?”

Bẹp! Bẹp!!

Yến Khôn vừa mới câu được một con cá béo mập, hắn run tay một cái, con cá quẫy lên trước mặt, cặp mắt cá nhìn thẳng vào Yến Khôn, phun ra vài cái bong bóng trào phúng, suýt nữa quẫy đuôi đánh mặt ba ba ba.

______________

Đã chờ được đến ngày Yến tổng bị đánh mặt. Chương sau tỏ tình và bắt đầu màn bắn tim hồng sến súa nha.