Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 72




Trên đường Tư Không Dịch chạy chậm về nhà, nhịn không được cảm thán IQ của ông chủ tổng tài lần nữa. Mua một ngôi biệt thự cạnh trường học, mỗi lần muốn dạy bảo cậu là có thể tùy tiện gọi đến, thật sự rất tiện lợi. Hơn nữa hoàn cảnh và môi trường xung quanh không tồi, nếu không phải nhà ở đây có giá trên trời, cậu cũng muốn mua một căn biệt thự nhỏ ở đây.

Mấy phút sau cậu về đến nơi.

Vừa vào nhà liền thấy Yến tổng chân dài ngồi trước bàn, trên bàn là sủi cảo tôm và cháo thịt nạc trứng muối.

“Ồ, anh tự làm bữa sáng hả? Nhìn rất ngon nha!” Tư Không Dịch cực kỳ tự giác chạy đến cạnh bàn, định ăn sủi cảo. Sau đó bị ánh mắt của Yến tổng làm đứng hình tại chỗ. “…Được rồi, lão đại, anh muốn làm gì?”

Yến Khôn liếc mắt xem thường: “Cậu nghĩ tôi muốn làm gì? Cậu không ăn sáng ở trường à?”

Tư Không Dịch gật gật đầu, lại lắc lắc đầu: “Đi nhà ăn, nhưng ăn không vô. Thật ra vừa rồi tôi thấy sủi cảo rất ngon miệng, nhưng cũng không muốn ăn.”

Nghe thấy câu này, đừng nói là Yến Khôn, ngay cả Đại Hoàng, Đại Hoa bên cạnh cũng không tin nổi, chúng nó cực kỳ tự giác nhìn chằm chằm ba lồng sủi cảo trên bàn, tự hỏi làm cách nào để quang minh chính đại ăn luôn?

Yến Khôn trầm mặc một lúc: “Nếu cậu chưa ăn, tôi định cho phép cậu ăn một lồng sủi cảo, nhưng xem ra cậu ăn không vô. Cậu rất khó chịu?”

Tư Không Dịch nghe vậy liền suy sụp, ngồi trên sô pha bên kia gật đầu: “Anh lại làm tôi nhớ lại hình ảnh kia rồi, quả thật rất thảm. Tuy tôi đã thấy qua những cảnh tượng thảm hơn trên núi, nhưng dù sao đó cũng chỉ là cuộc chiến sinh tử của động vật với nhau, mà chuyện này là gì? Là một trận giết chóc không cần thiết mà thôi.”

Yến Khôn cầm đũa kẹp một chiếc sủi cảo tôm, quay đầu liền nhét vào miệng Tư Không Dịch: “Cậu phải biết, cuộc chiến giữa người với người còn đáng sợ hơn dã thú rất nhiều. Thế giới này từ lúc bắt đầu đã là cá lớn nuốt cá bé, sớm thích nghi đi, sau đó giải quyết chuyện này.”

Tư Không Dịch nhịn không được cắn lớp vỏ sủi cảo, nước súp đậm đặc và nhân tôm hòa tan trong miệng, làm đầu lưỡi vô cùng thỏa mãn. “Haiz, may mà tôi hiểu rõ anh đây là đang an ủi tôi. Nếu đổi lại là một cô gái nhỏ yếu ớt, lúc này chắc chắn đang nghĩ anh không có tính người.”

Yến tổng cười lạnh một tiếng: “Vậy nên tôi mới không làm sủi cảo tôm cho cô ta. Mau cảm động rơi nước mắt đi.”

Tư Không Dịch: “….” Nể tình phần sủi cảo tôm này, tôi không thèm so đo với anh.

“Anh nói rất đúng, tôi phải tìm ra hung thủ, báo thù cho bạn học của tôi! Hiện tại tôi đã có chút manh mối, vừa khéo mấy ngày gần đây không có việc gì, tranh thủ tìm ra hung thủ trước ngày ba tháng mười một!”

Yến Khôn nghe thế kín đáo cau mày, hắn nhịn không được nhìn Đại Hoàng, Đại Hoa bên cạnh cậu, hơi yên tâm: “Chuyện này có người tử vong, vì thế nó không giống việc cậu phơi bày bê bối trong giới giải trí, cậu hiểu không?”

Tư Không Dịch gật gật đầu: “Tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ cẩn thận. À mà tôi chưa giới thiệu thành viên trâu bò mới cho anh biết đúng không? Anh đoán thử xem đoán thử xem đoán thử xem? Chắn chắc anh đoán không ra đâu!”

Hai mắt hẹp dài của Yến Khôn hơi nhướng lên, đôi môi mỏng xì cười một tiếng: “Ngây thơ! Cọng cỏ kia có gì kỳ quái hả?”

Tư Không Dịch trợn to hai mắt, dáng vẻ có chút ngốc manh: “Anh phát hiện ra Cỏ Nhỏ hả?” Cậu nói xong liền giơ tay trái lên trước mặt Yến Khôn: “Nhìn thấy Cỏ Nhỏ không? Đây là bạn cũ trên núi ở quê nhà thôn Hồ Lô của tôi đó! Là bạn tốt mười năm vượt ngàn dặm đến tìm tôi đó!”

Yến Khôn: “…” Nếu không phải hắn não động đến xé trời, tuyệt đối sẽ đánh văng cái tên bệnh thần kinh này.

Nhưng mà Tư Không bệnh thần kinh vẫn không yên tĩnh, cậu lắc lắc Cỏ Nhỏ trên tay: “Cỏ Nhỏ, mau chào hỏi ông chủ đi! Anh ta cực giàu đó, sau này không chừng còn nhờ anh ta bỏ tiền mua nhà cho chúng ta đó.”

Vì thế Yến Khôn liền thấy cọng cỏ trên tay Tư Không Dịch điên cuồng lắc lư uốn éo, làm hắn suýt chút nữa giơ chân đá bay Tư Không Dịch ra ngoài. Nhưng dù hắn khống chế được chân dài, nhưng vì theo phản xạ mà vẫn nắm lấy cánh tay Tư Không Dịch, ném một cái đè người xuống ghế sô pha.

Tư Không Dịch: “???”

Đại Hoàng, Đại Hoa vốn đang ăn vụng sủi cảo tôm nháy mắt xù lông, Đại Hoa meo một tiếng, trực tiếp nhảy lên ngực Tư Không Dịch, thay thế cậu dùng cặp mắt mèo xanh lam trừng Yến Khôn, mà Đại Hoàng thì nhào cả mình chó lên người hắn, Đại Hoàng nặng ít nhất bảy mươi lăm kg, nhảy lên làm Yến đại tổng tài trở tay không kịp gục xuống, thế nhưng… bên dưới Yến tổng chính là Tư Không Dịch.

“Hự!”

“Á!” Tư Không Dịch hỏng mất cảm thụ sức nặng gần 150kg, cả người bắt đầu giãy dụa lộn xộn: “Má nó! Đại Hoàng, mày mau xuống! Tao bị mày đè chết rồi, đè chết rồi a a a!!”

Đại Hoàng chột dạ gâu một tiếng nhảy xuống, sau đó muốn cắn áo sơ mi sản xuất có hạn của Yến Khôn để kéo hắn xuống, kết quả Yến đại tổng tài lần đầu tiên bị đè, ngay cả mắt kính mà hắn dùng để ngụy trang tao nhã lịch sự cũng bị rơi xuống, lúc này Yến tổng hoàn toàn chuyển sang trạng thái thú hoang không thể khống chế.

“A ~ gan chó cùng mình.” Hai tay Yến Khôn đè cánh tay Tư Không Dịch, vẻ mặt tà khí, đùi còn đè lên đùi của cậu.

Tư Không Dịch theo bản năng cảm thấy không tốt lắm: “Mau đi xuống mau đi xuống! Nếu không Đại Hoàng sẽ cắn anh! Đại Hoa sẽ cào anh!”

Yến tổng lại hoàn toàn không thèm nghe, hắn cúi người xuống, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của Tư Không Dịch: “Từ đầu tới giờ, mấy con thú cưng của cậu đã làm hỏng ba bộ quần có cao cấp của tôi rồi, tuy rằng không phải hạng nhất, nhưng ít nhất cũng hơn mười vạn, cậu định bồi thường thế nào đây? Hửm?”

Tư Không Dịch vốn không hiểu sao lại đỏ mặt, nhưng sau khi nghe thấy con số mười vạn, cậu liền xù lông: “Lừa người hả! Ba bộ đồ mà hơn mười vạn?!”

Yến Khôn nhìn Đại Hoa đang vươn móng vuốt rồi bỗng cứng lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi còn có một bộ hơn mười vạn, cậu và mấy con thú có muốn cào xé luôn không?”

Tư Không Dịch: “…” Nghèo rớt mồng tơi, đánh nhau cũng không dám.

Tư Không Dịch bĩu môi tê liệt trên sô pha như cá chết: “Được rồi, ông chủ, sau này lúc gặp tôi anh có thể mặc mấy bộ đồ bình thường phổ thông mấy trăm tệ không? Hiện tại tôi cảm thấy không cách nào nhìn thẳng một người lấp lánh như anh được”

Khóe miệng Yến Khôn giật giật, nhìn Tư Không Dịch nằm như cá chết, rốt cuộc nhịn không được bật cười, hắn giơ tay xoa xoa đầu cậu, lại nhéo nhéo mặt, cuối cùng mới ngồi dậy. “Vậy thì kiếm nhiều tiền, làm nhiều việc. Vừa khéo tôi cũng có hứng thú với vụ án mạng trong trường học này, cậu có thể dùng phương pháp của cậu điều tra một chút xem. Coi như cậu làm thêm giờ cho ông chủ.”

Tư Không Dịch lập tức lên tinh thần ngồi dậy, cầm sủi cảo Yến Khôn tự làm lên lần nữa, bỗng nhiên nở nụ cười: “Anh Yến, cám ơn anh. Bây giờ tôi đầy ý chí chiến đấu, hoàn toàn không có cái loại rảnh đến đau “trứng” mà bi thương.”

Động tác của Yến Khôn dừng lại, hai mắt hẹp dài liếc nhìn Tư Không Dịch một cái, lúc hắn cho rằng thằng nhóc này ngốc, cậu lại thông minh đến quá phận. Đôi mắt phượng tràn đầy hào quang kia dường như nhìn nhiều hơn một lúc là có thể nhìn thấu nhân tâm, khiến người ta sa vào.

“Cậu bỏ một tiết học.”

Khóe miệng Tư Không Dịch giật giật.

“Lại bỏ một tiết nữa cậu có khả năng sẽ bị điểm danh.”

“Thời điểm như thế này chẳng phải anh nên có ấn tượng tốt, sau đó tăng lương khen thưởng tôi thông minh sao?!”

Yến Khôn uống một ngụm canh: “Thứ gì làm cậu có ảo giác như vậy? Mau đi đánh nó đi.”

Tư Không Dịch cảm thấy Yến tổng đúng là một tên đại ma vương thích chơi xấu, quả thật không cách nào ở chung với hắn. “Tôi no rồi, tạm biệt.”

Yến Khôn gật gật đầu: “Gần đây Từ gia xảy ra vài vấn đề ngoài ý muốn, hình như một phần tài chính trong mắt xích bị đứt gãy. Tôi và Từ Đồ Chi đang tra, nếu cậu rảnh thì có thể đến xem.”

Tư Không Dịch lại gật gật đầu, lúc cậu sắp bước ra cửa, hắn bỗng nhiên nói: “Còn chuyện cọng cỏ kia?”

Tư Không Dịch: “Hứ! Không thèm nói cho anh biết!”

Cánh cửa đóng cạch một tiếng, Yến tổng cảm thấy muốn đánh người. Sau đó hắn gọi điện thoại.

“Yến tổng?”

“Sắp đến tháng mười một rồi, tại sao Phong gia còn chưa phá sản?”

“Á, lập tức làm bọn họ phá sản ngay đây! Nhưng mà Yến tổng, dường như Hình gia ra tay giúp nhà họ Phong.”

Yến Khôn cau mày: “Thằng nhóc nhà họ Hình lại tái phát bệnh thần kinh hả? Thôi, hắn có phát bệnh hay không cũng không liên quan đến chúng ta, dù sao Phong gia phải phá sản.”

“Vâng!”

“Còn nữa, bảo mấy đứa Tống Tranh để ý đến Tư Không Dịch.”

“Ồ ồ ồ, được được lão đại! Đã biết lão đại! Lão đại, anh rốt cuộc đã để ý đến phàm nhân rồi sao?! Thằng nhóc Tư Không Dịch kia cũng rất tốt, chỉ là hơi nhỏ tuổi một chút, anh đây là trâu già gặm cỏ non, hay là chờ hai năm nữa?”

“… Cậu cũng muốn phá sản?”

“Vừa rồi nối nhầm đường dây, tôi không có nói gì hết. Tổng tài nghỉ ngơi đi, à mà, gần đây hình như ngài Yến lại muốn giới thiệu bạn gái cho anh đó, theo hiểu biết của chúng tôi thì đại mỹ nhân này tương đối khó chơi.” Đối phương nói xong liền cúp điện thoại, Yến tổng nhìn di động, giây tiếp theo trực tiếp ném ra ngoài.

Gái đẹp khó chơi? Có khó chơi thế nào cũng dễ xử hơn tên nhóc tự dẫn đội vệ sĩ (ý chỉ mấy con thú) tính cách bát quái trời sinh, năm giác quan sắc bén kia nhiều. Hừ!

Yến tổng còn đang buồn bực, Tư Không Dịch bên này đã đầy cột máu chạy về phòng học. Chu Kha – không phải bạn cùng phòng ký túc xá, nhưng cũng giống cậu thích bát quái, là thành viên câu lạc bộ Noãn Nam Thiên, ủy viên ban thể dục, sinh viên năm nhất khoa truyền thông – đã sớm chiếm chỗ tốt cho cậu.

“Tư Không Tư Không! Bên này!”

Tư Không Dịch nhanh chóng khom lưng đi qua, Đại Hoàng, Đại Hoa bên ngoài cửa sổ nhìn tiểu chủ nhân nhà chúng bình an vào vị trí, bàn giao nhiệm vụ cho Tiểu Bạch và Tiểu Văn, sau đó chúng nó cũng chuồn mất.

“Cậu đi đâu vậy? Cậu biết không, vừa rồi lớp chúng ta mới tranh luận một trận. Mọi người đều nghĩ xem rốt cuộc Ngô Kỳ chết thế nào.”

Tư Không Dịch mở to hai mắt: “Xác định nạn nhân là Ngô Kỳ hả?”

Chu Kha gật gật đầu: “Đúng vậy. Không chỉ biết hắn tên gì, còn biết hắn học cùng lớp với bạn cùng phòng Mạnh Mạt của cậu đó! Đều là khoa nghệ thuật nhiếp ảnh. Lớp chúng ta thông qua mọi con đường riêng của từng người nghe ngóng tin tức, sau đó tập hợp lại đưa cho lớp trưởng! Tôi trộm chụp được một phần nè, cậu có muốn xem không?”

Tư Không Dịch hai mắt sáng ngời: “Hỏi vô nghĩa! Mau cho tôi xem, không chừng chúng ta còn có thể thành lập câu lạc bộ trinh thám đó.”

Chu Kha cười ha hả hai tiếng, hung hăng vỗ vỗ vai Tư Không Dịch: “Sao cậu lại cùng chung chí hướng với tôi như thế chứ?”

Tư Không Dịch ra vẻ thâm trầm suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: “Vì chúng ta đều yêu bát quái thật sâu sắc mà.”

Chu Kha lập tức cười như điên, bên này Tư Không Dịch bắt đầu xem tư liệu. Lúc này Tiểu Văn, Tiểu Bạch đã thám thính tin tức xong quay lại, chúng nó định chờ cậu xem tài liệu xong mới báo cáo thu hoạch.

Trên tài liệu được mọi người mồm năm miệng mười tập hợp lại ghi rõ, người chết vô cùng thê thảm kia tên là Ngô Kỳ, là tân sinh viên khoa nghệ thuật năm nay, đúng là cùng lớn với Mạnh Mạt. Cao 173cm, nặng 67kg, thích chụp ảnh, tính cách… Hướng nội không xong?

“Sao mà ngay cả tính cách cũng moi ra được vậy? Bạn học lớp chúng ta quả nhiên là thủ đoạn phi thường a.” Tư Không Dịch nhịn không được cảm thán.

Chu Kha không cho là đúng liếc mắt xem thường: “Đâu chỉ thủ đoạn phi thường, nếu cậu nguyện ý chi tiền, hay là làm cho bọn họ hứng thú, bọn họ có thể moi hết tin tức về cậu, ngay cả cái khố cũng không chừa. Đương nhiên đây là đối với những người không có phòng thủ chuyên nghiệp. Ví dụ như cậu thì khác, mọi người không moi ra được chút tin tức riêng tư nào của cậu. Haiz, nghệ nhân nha, đúng là phòng thủ mạnh mẽ.”

Tư Không Dịch: “…” Vừa rồi hình như cậu nghe được thứ gì đó không nên nghe.

“Được rồi, chúng ta bàn chính sự, nhìn chỗ này đi, có bạn học nói một tháng gần đây đột nhiên tính cách của Ngô Kỳ thay đổi. Mà còn giống như lập tức trở nên giàu có.” Tư Không Dịch chỉ chỉ lên dòng chữ kia, sau đó gật đầu: “Mạnh Mạt cũng từng nói chuyện này, trừ điểm này ra, Ngô Kỳ không có gì khác khiến người ta phải đặc biệt chú ý, vậy nên…”

“Vậy nên trước tiên chúng ta phải điều tra vì sao Ngô Kỳ lại trở nên giàu có!” Chu Kha đập tay xuống bàn, sau đó cảm thán: “Quả nhiên vẫn là khoa của chúng ta có nhân tài, trên cơ bản đa số đều nghĩ đến điểm này, phỏng chừng hiện tại đã có người đang điều ra. Chúng ta xen lẫn một chân đi!”

Khóe miệng Tư Không Dịch giật một cái: “Bạn học thật cường đại, được rồi, tôi cũng có con đường đặc biệt điều tra tin tức, chờ có được tin tức lại nói sau.”

Chu Kha còn chưa trả lời, bên kia lớp trưởng đã dẫn mấy người chen chúc đi tới: “Chậc chậc chậc, Tư Không à, cậu là một diễn viên, không đi học diễn xuất mà lại học truyền thông làm cái gì, mau mau giao con đường của cậu ra đây, tôi bảo người xử lý cho, cậu cứ làm đại minh tinh là được rồi.”

“Đúng đúng đúng, cậu cứ yên tâm, chúng tôi sẽ báo cáo tình hình cho cậu! Mau giao con đường moi tin ra đây, mọi người sốt ruột lắm rồi!”

Tư Không Dịch liếc mắt xem thường: “Tuy không dùng chung phương pháp, nhưng mấy cậu coi tôi là thằng ngu hả? Hơn nữa ai quy định làm diễn viên thì không thể học truyền thông? Lỡ như sau này tôi bị hủy dung, hoặc là không muốn làm diễn viên nữa, làm paparazzi cũng rất tốt. Nhiều nhất thì mọi người chia sẻ tin tức với nhau, còn chuyện khác thì không bàn.”

Gương mặt của lớp trưởng và mấy bạn học khác giật một cái, bỗng nhiên hoa khôi của lớp nói xen vào: “Gương mặt này của cậu mà không muốn làm diễn viên, lại đi làm cẩu tử! Cậu muốn chúng tôi tức chết hả? Còn nữa, lão Trương, mấy người được rồi đó, lúc này có thời gian không bằng nhanh chóng đi dò la tin tức đi, cảnh sát đều rất chuyên nghiệp, nếu họ điều tra xong là tin tức của chúng ta không còn ý nghĩa gì nữa.”

Lớp trưởng không có chút uy quyền nào đối với hoa khôi, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt nhìn Tư Không Dịch một cái: “Nếu không phải nhìn cậu coi được, tôi nhất định đánh cậu rồi.”

Tư Không Dịch ha ha: “Cậu đánh tôi đi, tôi đưa mặt cho cậu đánh nè, sau đó cậu có thể cảm nhận sự phẫn nộ của fan não tàn và fan nhan khống của tôi.”

Lớp trưởng thán phục: “Sao cậu có thể vô liêm sỉ như thế?!”

Tư Không Dịch lau mặt nói: “Làm diễn viên lâu thì quen thôi.”

Mọi người nghe vậy bật cười, sau đó bắt đầu nghiêm túc điều tra manh mối để lại, Tư Không Dịch cũng nằm sấp trên bàn vừa viết viết vẽ vẽ, vừa nghe Tiểu Bạch và Tiểu Văn báo cáo.

Vo ve. [Em đi theo nữ sinh la hét kia, cho đến khi cô ta về đến ký túc xá. Vừa khéo trong phòng không có ai, cô ta vừa vào liền bắt đầu phát bệnh tâm thầm la hét um sùm, nói cái gì mà không trả tiền thì cô ta cũng sẽ bị giết chết, sau đó điên cuồng gọi điện thoại vay tiền bạn học, cũng gọi cho cả cha mẹ cô ta.]

Tư Không Dịch viết xuống giấy bốn chữ “Giàu nhanh, trả tiền”.

[Vậy là vấn đề hiện tại chính là giàu nhanh, cô ta cũng giống Ngô Kỳ, mượn tiền của một tổ chức.]

Vo Ve. [Ắt hẳn là vậy.]

Chít chít chít! [Em tìm đủ loại đàn em trong sân trường hỏi chuyện, chúng nó nói đại khái nửa đêm ba giờ sáng, có một nhóm mặc đồ đen kéo nam sinh kia vào sân trường, sau đó giết chết. Bọn chúng còn nói cái gì gà cái gì khỉ á.]

Tư Không Dịch cau mày, sau đó lại viết xuống bốn chữ “Giết gà dọa khỉ”.

[… Như vậy liền rõ ràng mạch lạc.] Tư Không Dịch thầm nói trong lòng. Nhưng khi toàn bộ chân tướng trồi lên mặt nước, ngược lại cậu cảm thấy trong lòng nặng nề. [Cho dù hai người mượn tiền lãi suất cao, dù là *lõa vay có rất nhiều trên internet hiện nay cũng không đến mức dùng phương pháp hung tàn đẫm máu này ép người ta trả tiền. Những tên này đúng là không coi pháp luật ra gì.]

*裸贷 lõa vay là hình thức vay dùng ảnh khoả thân để thế chấp, thay vì dùng giấy tờ này nọ.

Xào xạc. [Bọn chúng nói không sợ cảnh sát.]

Giọng nói của Cỏ Nhỏ vang lên. [Đám đàn em của em nói, lúc giết người mấy tên đó còn cười, đánh đố nhau xem mất bao lâu cảnh sát sẽ chuyển vụ án này thành án treo không giải quyết được. Hình như chúng rất chắc chắn cảnh sát sẽ không bắt được chúng.]

Tư Không Dịch cau mày. Ngay lúc đó, một bạn học trong lớp đột nhiên la lên.

“Trời đất! Mau xem Weibo! Thật là đáng sợ?!”

Tư Không Dịch dùng tốc độ cực nhanh mở Weibo, sau đó nhanh chóng thấy bài đang trên top.

@Thiếu nợ thì trả tiền: Có một cách nhìn đối với vụ án mạng thần bí của sinh viên đại học Bắc Kinh, chẳng phải thiếu nợ thì phải trả tiền là đạo lý hiển nhiên sao. Nếu thiếu tiền mà không trả thì sẽ bị trời phạt.

Dễ nhận thấy account này chỉ vừa mới được đăng ký, lúc này phía dưới bài đăng đã có hơn một nghìn bình luận, tất cả đều công khai lên án hắn.

@Chính nghĩa tất thắng: Đầu óc chủ Weibo có bệnh đúng không? Thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể vì không trả tiền liền giết người! Cứ như vậy xã hội sẽ loạn!

@Đời người như quán trọ: Tư tưởng của chủ Weibo thật cực đoan, có khả năng bị bệnh tâm lý. Đề nghị đi khám bác sĩ.

@Mày câm miệng: Đậu móa! Điên rồi hả! Sau này mày tạm thời gặp khó khăn không cách nào trả tiền ông đây cũng giết mày được không? Đúng là rác rưởi!



Nhưng nhiều người bình luận cũng không làm @Thiếu nợ thì trả tiền nhận sai, thậm chí hắn còn đăng một bài tệ hơn

@Thiếu nợ thì trả tiền: Ha hả. Nếu dám mượn, đã hứa hẹn thì phải trả tiền. Có thể dùng cách khác mà trả, tóm lại không được chơi xấu, nếu không mấy người không chịu nổi hậu quả đâu. Giết gà dọa khỉ chỉ là bước đầu tiên, nếu mấy người vẫn không quyết định được, cứ chờ xem.

Lập tức trên internet đầy gió tanh mưa máu, cư dân mạng vẫn đang tức giận mắng chửi hắn. Nhưng sau khi cả lớp Tư Không Dịch thấy bài đăng sau đều trầm mặc.

Cho đến lúc hoa khôi Lý Điềm Nhi nói một câu: “… Rất gay go.”

Cậu yên lặng gật đầu. Đúng vậy, rất gay go. Bài Weibo này không phải cho cư dân mạng xem, mà là cho “đám khỉ” còn chưa rõ thân phận, đã mượn tiền mà không cách nào trả nhìn thấy.

Câu “dùng những cách khác trả tiền” càng làm cậu lo lắng hơn, cứ cảm thấy vì câu này, sẽ có rất nhiều chuyện tồi tệ xảy ra.

_________________________

Còn răng thì cứ gặm cỏ thôi chứ chờ làm gì, còn non gặm mới ngon.