Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 105




Tư Không Dịch bị Yến Khôn kéo một đường về biệt thự, lúc về đến nhà đã là mười giờ rưỡi, hắn rót cho cậu một ly nước ấm, bỗng nghe cậu lên tiếng.

“Đại Hoa và Đại Hoàng nói cái bóng đen kia có khả năng liên quan đến ba mẹ của em. Em nghĩ anh sẽ không tin mấy lời này, nhưng dù anh có tin hay không, em vẫn muốn nói cho anh biết.”

Yến Khôn nghe vậy nhíu mày: “Không phải cha mẹ em đã qua đời rồi sao?”

Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em cũng không biết bọn họ có đúng là đã qua đời hay không. Nhưng chuyện này quan trọng, Đại Hoàng và Đại Hoa chắc chắn có lời muốn nói, bây giờ về đến nhà, để em nói chuyện với chúng nó một chút. Dù sao cũng rất nhiều năm rồi không… nghe được tin tức của ba mẹ.”

Tư Không Dịch nói xong liền quay đầu nhìn bốn nhóc Đại Hoàng, Đại Hoa, Tiểu Bạch và Tiểu Văn đồng loạt ngồi trên sô pha. Cậu chưa từng thấy bốn nhóc nghiêm túc như vậy.

Đại Hoàng không do dự, dứt khoát ném một quả bom cho Tư Không Dịch: [Cha mẹ tiểu chủ nhân không phải là người.]

Tư Không Dịch đang uống nước, nghe thế liền phun ra. Đại Hoa liếc Đại Hoàng một cái, suýt nữa đã giơ móng cào nó, meo meo!

[Không phải người thường! Là có thể tu thành tiên đó, hiểu không? Giống như tụi em, tụi em là đặc biệt trong giới động vật, cha mẹ anh là đặc biệt trong nhân loại. Nhưng hai chủ nhân tài giỏi hơn, có thể đạt đến lôi kiếp. Tụi em không rõ quá trình đó, nhưng trong thế giới này, người có thể đạt đến lôi kiếp không nhiều lắm. Hai vị chủ nhân rất lợi hại!]

Tư Không Dịch tiêu hóa câu này một chút, sau đó gật đầu nhìn Yến Khôn đang bày vẻ mặt cầu phiên dịch bên cạnh: “Đại Hoa và Đại Hoàng nói, ba mẹ em là người tu đạo, còn có đạo hạnh rất cao.”

Câu này phiên dịch hết sức chính xác. Yến Khôn nghĩ trong lòng, thảo nào ngoại hình thằng nhóc này đẹp như vậy, đôi mắt giống như có ma lực.

“Sao đó thì sao? Tao nhớ rõ năm tao mười tuổi, ba mẹ tao đã bị sét đánh đi rồi, có thể là đến thế giới khác, cũng có khả năng bị đánh chết, nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến cái bóng đen kia?” Cậu hỏi tiếp.

Lúc này Tiểu Bạch chít chít kêu lên. [Đương nhiên là có liên quan! Trước kia bọn họ có nhận một đồ đệ, dù sao tiểu chủ nhân trời sinh không thể tu luyện, chú của anh thì có thể chất vẩn đục, tâm tính cũng kém, cho nên hai vị chủ nhân quyết định nhận đồ đệ để sau này chăm sóc anh!]

Lúc này Tư Không Dịch ngược lại giật mình: “Nhưng tao chưa từng nghe ba mẹ tao nói có học trò nha?”

Tiểu Văn vo ve nói tiếp. [ Nghiệp chướng phản bội sư môn sao có thể được gọi là đồ đệ? Nhưng nhờ phúc của hắn, chúng em vốn lưu lạc khắp nơi mới được hai chủ nhân thu dưỡng. Chúng em không phản bội, sẽ chăm sóc tiểu chủ nhân thật tốt.]

“Vậy cái bóng đen kia là do tên học trò phản bội ba mẹ tao làm ra?”

Bốn nhóc đồng loạt gật đầu.

Gâu meo chít vo ve! [Trước khi tên nghiệt đồ chạy trốn đã trộm mất nguyệt thạch vốn chuẩn bị cho tiểu chủ nhân phòng thân. Có thể hấp thu ánh trăng, giúp ngăn cản đại kiếp nạn! Là một bảo bối rất quý, thế mà bị trộm mất!]

[Nhưng hai chủ nhân rất thông minh, chỉ có tiểu chủ nhân mới có thể sử dụng nguyệt thạch kia, người khác dùng sẽ biến thành minh thạch, chỉ có thể xem như tà vật hấp thu máu âm, giúp người khác kéo dài sự sống. Nhưng cho dù sống lâu cũng sẽ không có kết quả tốt!]

[Chuyện hôm nay, cô gái kia sinh vào giữa tháng quỷ, trong cơ thể liền có máu âm, đó là lý do! Nhất định là tên nghiệt đồ kia! Khốn nạn! Hại người!]

[Nhưng tiểu chủ nhân đừng sợ! Tên nghiệt đồ kia chỉ học sơ sơ trong một năm mà thôi, cho dù hắn có minh thạch, chúng em cũng có thể giúp anh đánh chết hắn! Chúng em sẽ bảo vệ anh! Bốn đứa chúng em nhất định đánh được một mình hắn!]

Tư Không Dịch nghe bốn nhóc mỗi đứa một câu giải thích mọi chuyện, cuối cùng cũng hiểu được tại sao cái bóng đen kia lại liên quan đến ba mẹ cậu, đồng thời cũng nhịn không được nghĩ đến ba mẹ, bản thân cậu không thể tu đạo, chắc là làm ba mẹ thật khó xử đúng không? Cho nên mới hao tâm tổn trí tìm một người và bảo vật có thể bảo vệ cậu, còn nuôi mấy nhóc Đại Hoàng. Trong lòng cậu vừa ấm áp vừa chua xót, đồng thời còn cảnh giác.

Tên học trò phản bội trộm mất bảo vật vốn thuộc về cậu, cố tình hắn lại không thể sử dụng bình thường. Tuy hắn không biết cậu là ai, nhưng lỡ như nguyệt thạch có phản ứng với cậu, không biết tên phản đồ kia sẽ làm ra chuyện gì. Bây giờ đã gần hai mươi năm trôi qua, mặc dù hắn chỉ là đạo sĩ gà mờ học một năm, nhưng sau khi lăn lộn hai mươi năm, đương nhiên sẽ học được rất nhiều thủ đoạn và tâm tư, không chừng hiện tại đã thành một tên ác nhân. Cậu nhất định phải cẩn thận.

Hiển nhiên Đại Hoàng và mấy nhóc cũng ý thức được điểm này, vì thế chúng nó mới tức giận và căng thẳng như vậy, còn kể rõ chuyện nguyệt thạch cho cậu biết. Hơn nữa vừa rồi Tư Không Dịch chú ý đến câu nói “Bốn đứa chúng em nhất định đánh được một mình hắn.” của tụi nhóc, nói cách khác Đại Hoa cũng không có thể bảo đảm chúng nó tất thắng, đây thật là…

Tư Không Dịch cau mày nói chuyện này cho Yến Khôn.

Hai mắt được hóa trang của Yến tổng lập tức trở nên sắc bén, sau đó hắn xoa đầu cậu, nói một cách chắc chắn: “Chỉ cần hắn là con người thì có thể đổ máu, có thể bị thương, anh có thể giết hắn bảo vệ em. Đừng sợ, anh có rất nhiều thủ đoạn.”

Lúc này, cậu cảm thấy chỉ số đẹp trai và khí phách của bạn trai tăng vọt, bèn nhìn Yến Khôn nở nụ cười, nụ cười này làm hắn suýt nữa không kiềm chế được. Hắn nhanh chóng nói: “Hiện tại em phải cẩn thận, dù sao em họ Tư Không, cho dù ngoại hình không giống cha, nhưng thời gian dài tên kia sẽ phát hiện ra em. Bây giờ em còn là minh tinh, vậy nên có chuyện gì không giải quyết được phải nhanh chóng tìm anh, tuyệt đối không được tự kiên cường chống đỡ.”

Tư Không Dịch cũng nghĩ vậy, dù ngoại hình cậu giống mẹ, nhưng tên họ không lừa được người khác, huống chi tên kia cũng từng gặp mẹ cậu. Hiện tại nhìn xem tên kia cảm thấy đuối lý không dám gặp cậu, hay là phát điên muốn lợi dụng cậu. Mặc kệ thế nào, vẫn nên chuẩn bị trước.

“Đã biết, nhưng chuyện Hạ Thiến Thiến phải xử lý thế nào? Cũng không thể mặc kệ chứ?” Tư Không Dịch hơi lo lắng hỏi.

Yến Khôn nghĩ nghĩ rồi nói: “Anh sẽ tìm một người đi theo Hạ Thiến Thiến, em nói minh thạch chỉ dùng để kéo dài mạng sống của người khác đúng không? Anh sẽ điều tra xem, ở Bắc Kinh có nhân vật tai to mặt lớn nào sắp qua đời, hoặc là đóng cửa ở trong nhà một thời gian dài không, phỏng chừng sẽ có thu hoạch. Nhưng có lẽ phải một hai tháng sau mới có kết quả.”

Tư Không Dịch không gấp chút nào: “Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng. Hiện giờ chúng ta không có cách nào chủ động đi thăm dò tìm xem tên kia là ai, cũng không biết ngoại hình của hắn ra sao. Không sợ chậm một chút, nhưng nhất định phải tìm đúng nhân tài đi. Anh bảo Tiểu đội cầu vồng của anh chú ý một chút, em cũng sẽ bảo đàn em lưu ý, một khi tìm được tên kia, chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường!”

Lúc Yến Khôn nghe thấy bốn chữ “Tiểu đội cầu vòng”, khóe miệng hắn co giật, thế nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. Lúc này Tư Không Dịch đã nhắc nhở bốn nhóc và Cỏ Nhỏ chú ý, nhất là bốn nhóc đã từng tiếp xúc với tên học trò phản bội từ rất lâu về trước, tìm được hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Cuộc sống trôi qua như nó vẫn thế, cuối tháng 12, Tư Không Dịch được Khổng Triệu thông báo, bộ phim điện ảnh đại tác phẩm vốn casting tháng này đột ngột xảy ra vấn đề, phỏng chừng phải đợi đến giữa tháng hai. Địch Nam Trúc cũng gọi điện thoại đến, nói kịch bản phim truyền hình đã sửa xong, nghỉ đông Tư Không Dịch có thể đến xem, qua nghỉ đông, Quang Diệu Tinh Quang sẽ khởi quay. Ngoài ra, việc casting cho bộ phim Nhân tính thú liệp bị tạm dừng, bởi vì sức khỏe nhà sản xuất không tốt, phải đi về phía nam nghỉ ngơi. Cố tình ông ấy còn phải đích thân xét tuyển vài nhân vật chính, thế nên phải đợi đến giữa tháng hai.

Tư Không Dịch vốn cũng không nghĩ gì, nhưng Khổng Triệu và Địch Nam Trúc đều nói casting vào giữa tháng hai, trùng hợp như vậy làm cậu nhịn không được nghĩ nhiều một chút. Cậu lập tức gọi điện thoại cho Khổng Triệu, có được đáp án làm cậu dở khóc dở cười – Đạo diễn bộ phim điện ảnh đại chế tác trong lời Khổng Triệu cũng chính là đạo diễn trong bộ phim Nhân tính thú liệp. Nghe nói hắn còn tốn rất nhiều tâm tư mới nghe được, kết quả, Địch Nam Trúc trực tiếp để lộ nội tình.

Nhưng nhờ vậy có thể thấy được, Địch Nam Trúc là một biên kịch không tồi, nếu không Mạnh Thanh Thu và ông lão lợi hại bên phía sản xuất, cùng với đại đạo diễn sẽ không coi trọng hắn. Ngẫm lại sang năm phỏng chừng cậu sẽ thường xuyên gặp anh trai trạch nam coi cậu là đại hiệp rồi.

Ngày 15 tháng 1, Tư Không Dịch tinh thần phấn chấn kết thúc học kỳ 1. Nhìn thành tích của Hắc Suất và Mạnh Mạt, cậu cực kỳ vừa lòng tự biểu dương bản thân. Nhưng quay đầu lại nhìn thành tích ưu tú gần như tất cả đều là điểm tối đa của Hình Lưu Vân, cậu cười ha hả một tiếng, cậu không so với tên học đến biến thái này. Cậu chỉ là tiểu học bá, còn người này đúng là biến thái.

Hình Lưu Vân nhìn vẻ khó chịu của Tư Không Dịch, sung sướng nở nụ cười: “Đừng quên nghỉ đông đi trượt băng đó nha.”

Cậu bĩu môi: “Biết rồi.”

Bên kia Hắc Suất và Mạnh Mạt nghe thế lập tức trợn mắt, sau đó hai người cùng nhào qua, mỗi người lắc một người: “Có phải là anh em bạn bè không hả?!”

“Đi trượt băng sao có thể không rủ chúng tôi?!”

“Nếu không cho chúng tôi đi, các cậu đừng nghĩ có thể đi được! Có tin tôi khóc cho mấy cậu xem không?”

Hai người làm Tư Không Dịch và Hình Lưu Vân dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể quyết định bốn người cùng đi.

Hình Lưu Vân cười cười, dù sao, ai nói trượt băng chỉ có thể một lần? Chỉ cần gặp được người, sau này còn rất nhiều cơ hội.

Nghỉ đông bắt đầu từ 15 tháng 1, ngày 17 sẽ đi Mỹ quay quảng cáo. Khoảng thời gian này, Yến Khôn đã chuẩn bị xong máy bay riêng, sau đó đóng gói Tư Không Dịch đang hưng phấn và nhóm đàn em của cậu nhét vào máy bay, vài giờ sau, bọn họ tới được đất khách quê người.

Lúc này ở Mỹ đang rét đậm, Tư Không Dịch xuống máy bay liền phát hiện tuyết bay đầy trời.

Gâu gâu gâu gâu!! [Địa bàn mới, đàn em mới!!]

Meo! [Cá nhỏ mới mẻ làm thức ăn thật ngon!]

Chít chít chít chít! [Không biết chuột bên này có nghe hiểu không? Có thích sạch sẽ không? Nếu không em không muốn phản ứng với chúng chút nào.]

Ba nhóc hưng phấn kêu gào nhảy loạn, nhưng Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ lại rất bình tĩnh – Ngày đông lạnh, gần như muỗi đều chết hết, Tiểu Văn tỏ vẻ nó càng thích thưởng thức cảnh đẹp ở nước ngoài. Mà mùa đông lạnh như vậy, dù là cỏ khác chủng loại ở nước ngoài cũng héo rũ, Cỏ Nhỏ tỏ vẻ nó yên tĩnh vây xem là được rồi.

“Tuyết rơi kìa! Nghe nói bên Mỹ hay có bão tuyết, không biết tuyết sẽ lớn thành cái dạng gì nữa?” Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nhíu nhíu mày: “Ngày 20 là đưa ông Táo, 27 là giao thừa. Xem ra năm nay phải ăn Tết ở nước ngoài rồi.”

Cậu nói xong nhìn Yến Khôn: “Nhà anh nghiệp lớn như vậy, không về đón giao thừa và ăn Tết có được không?” Tuy mọi người đều biết quan hệ của Yến tổng và cha ruột không được tốt, nhưng còn ông bà nội ngoại, các chú các bác mà, ngày Tết vẫn phải về nhà.

Yến Khôn phất tay: “Ngày 25 hoặc 26 anh về một chuyến gặp họ một chút là được. Em cũng là người nhà của anh, không thể để em lại ăn Tết một mình.”

Cậu nghe thế hơi dừng lại, sau đó xoa đầu chó của Đại Hoàng nói: “Không sao đâu, có mấy đứa Đại Hoàng bên cạnh em rồi.”

Yến tổng nghe cậu nghĩ một đằng nói một nẻo, nhướng nhướng mày: “Em đã nói như vậy thì ngày 28 anh đi về.”

Tư Không Dịch mím môi, gắng gượng nói: “Được, dù sao người thân quan trọng.”

Yến Khôn nhìn cậu nói xong liền im lặng, chậc một tiếng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, bên kia có mấy người sải bước đi tới.

“Yến! Coi như đợi được cậu, cậu cũng thật không có suy nghĩ, rõ ràng có thể đến hồi đầu tháng, nhất định phải kéo dài đến bây giờ, chúng tôi còn tưởng cậu không muốn làm ăn đó.” Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, tóc màu nâu nhạt, mặc áo khoác rất dày, nhìn rất xa xỉ, tóc chải ngược, đeo mắt kính, thoạt nhìn rất có khí thế, lại có chút kiêu căng, vừa nhìn là biết người này là loại người thường xuyên ra lệnh. Mà bốn người cung kính phía sau ông ta cũng chứng minh điểm này.

Thế nhưng lúc Tư Không Dịch nhìn ông ta lại hoàn toàn không cung kính nổi, thậm chí còn nhịn không được phụt cười một tiếng, hai mắt sáng ngời quét qua lại giữa Yến Khôn và người này, đúng là thú vị.

“Richard.” Yến Khôn gật gật đầu: “Từ đầu đến cuối người không muốn bàn chuyện làm ăn không phải là tôi, ông hẳn là rất rõ điểm này. Gió lớn, vừa đi vừa nói chuyện.”

Richard nghe thế lộ ra vẻ không vui, thế nhưng giờ không phải là lúc nổi nóng, ông hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn đi. Kết quả thấy được vẻ mặt mang ý cười của Tư Không Dịch.

“Cậu cười cái gì?”

Tư Không Dịch nhìn Richard, vẻ mặt người này nhìn cậu như đang nhìn một đống rác hình người vậy. Cậu nở nụ cười, chỉ chỉ Richard rồi lại chỉ qua Yến Khôn: “Ông không phát hiện hai người đụng hàng kiểu áo, kiểu tóc, đến cả mắt kính sao? Trung Quốc chúng tôi có câu châm ngôn ‘Người so với người phải chết, hàng so với hàng phải ném’. Hôm nay xem như tôi được tận mắt chứng kiến, quả nhiên A Khôn của chúng ta đẹp trai hơn nhiều.”

*人比人得死,货比货得扔: Người so với người phải chết, hàng so với hàng phải ném: ý là so hai thứ với nhau, thứ tốt được chọn thứ xấu thì vứt, còn người so với người, ai kém sẽ xấu hổ mất mặt.

Richard và bốn người vệ sĩ phía sau không hiểu cậu có ý gì, nhưng bốn người Tiểu đội cầu vồng đi cùng Yến Khôn thì trực tiếp cười ra tiếng.

Tống Tranh càng cười lớn, hắn đã nói mà, nếu vị này không có điểm đặc biệt gì, sao lão đại nhà hắn lại coi trọng chứ? Chỉ một phần táo bạo và khí thế này cũng đã rất thú vị rồi. Thế nhưng thực lực lại hơi yếu, còn thích nuôi thú cưng vô dụng.

Tống Tranh đang cười, bỗng nhiên phát hiện mấy con chó, mèo, hamster còn đang vui vẻ chơi đùa phía trước đột nhiên ngừng lại, sau đó đồng loạt nhìn hắn, làm hắn cười không nổi nữa.

Gâu meo chít vo ve.

[Tìm cơ hội, làm hắn phải khóc gọi ba ba.]

________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Yến tổng: Không ai đẹp trai bằng tôi!

Tiểu đội cầu vồng: Đúng đúng đúng!