Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 54








Mộ Lam Huyền nhìn hồng y của Bạch Linh, bỗng nhiên nàng nhìn thật không vừa mắt, trước đây cảm thấy sư phụ mặc rất đẹp, nhưng sau khi biết được nguyên nhân nàng nhìn nữa liền cảm thấy có chút khó chịu ...


Nàng không biết một cổ bốc đồng từ đâu đến, tay nắm chắc lấy tay của Bạch Linh, ánh mắt phá lệ chăm chú.


"Sư phụ, chúng ta thành thân đi."


"Sao?"


Bạch Linh trừng mắt nhìn, nàng rất bất ngờ nhìn Mộ Lam Huyền bỗng nhiên nói như thế.


"Không không không, ý của ta không phải là như thế... Ta chỉ là muốn nói sư phụ người có thể hay không đem y phục trên người đổi đi..."


Chợt nàng lại cảm thấy có chút thiếu thỏa đáng, liền nhanh nói sang chuyện khác, so với lời khi nãy, sư phụ cũng sẽ không đồng ý đi...


"Y phục sao?"


Nàng nhìn một thân hồng y trên người: "Tốt, đi chọn hai khúc vải đi."


"Hảo !"


Nàng không nghĩ tới sư phụ sẽ sảng khoái đáp ứng nàng như vậy, lập tức lôi kéo nàng đi về hướng tiệm vải.


"Nhị vị muốn chọn loại vải gì?"


Hai người vừa vào cửa lão bản liền nhiệt tình đi lên phía trước, xoa xoa hai tay cười tủm tỉm nhìn các nàng.


"Ân... Sư phụ muốn cái gì..."


"Hai thất hồng liêu tốt nhất, một bạch liêu."
Lúc nàng vừa định hỏi Bạch Linh thích màu gì liền nghe được nàng ở một bên bỗng nhiên mở miệng.


"Hảo, cái này để ta giúp ngài gói lại."
Lão bản kia vừa nghe sinh ý tới lập tức cười như hoa nở.


"Sư phụ rất thích màu đỏ sao?"
Vừa nghe người nọ muốn mua hai thất hồng liêu có thể thấy được độ yêu thích của nàng, lập tức không khỏi muốn hỏi.


"..."


"Cũng còn được."
Bạch Linh vuốt nhẹ sợi tóc sau đó buông xuống, thản nhiên nói.


"Tới đây, ta đã gói lại cho nhị vị xong rồi."


Lúc này lão bản gói lại ba thất vải đi đây, đặt ở trước mắt hai người, sau đó hắn cầm lấy hồng liêu: "Ngài nhìn xem hồng lụa này, thuận hoạt không gì sánh được, trơn bóng tinh mịn, màu sắc cũng là màu đỏ thẫm thuần khiết nhất, dùng để làm hỉ phục là thích hợp nhất!"


Lão bản càng nói càng kích động, lời nói cuối cùng càng khiến cho Mộ Lam Huyền kinh ngạc nhảy dựng, tuy rằng nàng cũng rất mong muốn để dùng tới làm hỉ phục, nhưng lời này cũng không thể nói lung tung a...


"Cái này không phải dùng để làm hỉ phục ..."
Nàng nhịn không được nhắc nhở nói.


"Là dùng để làm hỉ phục ."
Nghe thấy Bạch Linh lãnh đạm nói, từ trong tay áo lấy ra hai khối linh thạch đưa cho lão bản, sau đó nàng đem vải nhét vào trong lòng Mộ Lam Huyền, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.


"Sư phụ..."


Lúc này Mộ Lam Huyền đã bị kinh hỉ to lớn này bao trùm cả đầu óc, trong lúc nhất thời quên cả hành động, đợi cho đến khi Bạch Linh đi xa rồi nàng mới phản ứng đến vội vàng đuổi theo trước.


... ...


Lúc này trong đài luận võ, một đám người đang nhìn hai người ở trên đài mà kích động hoan hô .


"Cố lên a ! Mau đánh nhau !"


"Dùng đao chém đi a !"


"Diệp tiểu thư cố lên !"


"Thành cô nương cố lên a ! Ngàn vạn không thể bại bởi nàng !"


Chỉ thấy trên sàn chuẩn bị đánh nhau còn người vây xem ở xung quanh đều kích động la to.


Lúc này thi đấu bỗng nhiên ngưng hẳn, nguyên nhân cũng là bởi vì Thành Mộc Thu cùng Diệp Thiện. Thời điểm giữa lúc thi đấu, hai người bỗng nhiên xông lên đài muốn đơn độc quyết đấu với nhau. Vốn dĩ tài phán trưởng lão kia chuẩn bị đem hai người đang quấy rối đuổi xuống phía dưới, nhưng ngoài ý muốn người vây xem xung quanh dưới đài đều cực kỳ hưng phấn, la hét muốn xem hai người đánh nhau. Bất quá một bộ phận là chỉ vì muốn xem náo nhiệt, đại bộ phận còn lại là chúng môn phái đệ tử ồn ào, muốn để cho hai tên cường địch này tự giết lẫn nhau lấy việc này để tới tiêu diệt cường địch. Đùa giỡn khéo tay hảo tâm cơ bài, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra kế lớn đùa giỡn tâm cơ.


Sau khi được Thiên Hành Sách đồng ý, liền xuất hiện này một màn như hiện tại.


Bầu không khí trên đài nhiệt liệt mà trước giờ chưa từng có, chỉ thấy Thành Mộc Thu cùng Diệp Thiện đứng ở trên đài cả hai người đều mang theo sát ý nhìn đối phương.
Thành Mộc Thu từ trong nhẫn cụ lấy ra loan đao.
Mà trong tay Diệp Thiện cũng xuất hiện một thanh cự kiếm ! Cự kiếm vừa ra, mọi người dưới đài hoan hô càng thêm nhiệt liệt .


"Ta kháo ! Diệp Thiện ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, ngươi dùng món đồ đó là muốn làm cái gì !"


Thành Mộc Thu nhìn một chút thanh loan đao của chính mình sau đó nhìn lại bội cự kiếm kia của Diệp Thiện so với chính mình còn muốn tốt nhiều, nhịn không được mắng.
"Như thế nào? Nhị sư tỷ không sợ trời không sợ đất của chúng ta run rẫy?"
Diệp Thiện cười nhẹ nhõm phất phất cự kiếm trong tay, cầm một thứ vũ khí cồng kềnh như thế mà lại hoàn toàn không có một chút cảm giác khó chịu, không khí ở xung quanh đều bị chém có chút khe, tư thế này quả thực giống như là thề sống chết muốn đem Thành Mộc Thu đập chết.


"Sợ? Chê cười, Thành Mộc Thu ta đã sợ qua người nào? Ngoại trừ sư phụ ta, ta có sợ qua người nào sao?!"
Nàng xem thường cười một tiếng, chính nghĩa lẫm nhiên* nói.


*Chính nghĩa lẫm nhiên(正义凛然): Lòng dạ chính nghĩa cũng thần thái trang nghiêm, khiến người khác kính sợ.


"Không có việc gì, kế tiếp ngươi liền sẽ sợ thêm một người."


Dứt lời, Diệp Thiện vung lên cự kiếm liền hướng đến trên người Thành Mộc Thu, một đòn khiến cho đối phương trở tay không kịp.
Một màn này nghiến cho mọi người tiếng hoan hô liên tục, tức giận lên Thành Mộc thu nhanh né tránh, sử dụng lại bộ pháp khi nãy cùng Tịch Tước giao đấu.


Nhưng một bộ này đối với Diệp Thiện cũng không có ích lợi gì...


Chỉ thấy trong nháy mắt Thành Mộc Thu biến mất ở tại chỗ, Diệp Thiện đưa mắt thoáng nhìn, cự kiếm trong tay cũng vung hướng một chỗ.


Thành Mộc Thu vừa đạp bộ pháp vừa nhìn tập trung nhìn Diệp Thiện sau đó vội vã tránh về phía sau, nhưng cự kiếm này vẫn cọ tới cánh tay của nàng.


"Ngao !"


Chỉ nghe thấy nàng hét thảm một tiếng, sau đó Thành Mộc Thu ngả về sau hai bước, mắt nhìn y phục trên người bị cọ rách cả người nàng đều xù lông .


"Được lắm Diệp Thiện ! Ngươi lại có thể ra tay thật sự !"


"Bằng không ngươi nghĩ rằng ta đang đùa sao?"


Diệp Thiện nói không chút lưu tình, tiếp đến mặt nàng không chút thay đổi cầm lấy cự kiếm vung vài vòng, trong nháy mắt xung quanh hình thành kiếm khí cường đại, một nhát kiếm vung ra kia kiếm khí hướng thẳng đến Thành Mộc Thu bay đi.


Mà Diệp Thiện không lưu tình cũng hoàn toàn kích thích lửa giận của Thành Mộc Thu, nàng nâng đao bày ra tư thế phòng ngự, kiếm khí kia trực tiếp tác động đến, đao của nàng gần như vặn vẹo gần như vỡ vụn, sức mạnh của kiếm khí chấn đến cánh tay nàng thật đau đớn, chỉ nghe thấy nàng rống một tiếng lưỡi dao chém ra, thanh âm "Răng rắc" một tiếng vỡ vụn truyền đến, đao của nàng cũng vang lên tiếng liền vỡ thành vài miếng, kiếm khí còn sót lại đánh thẳng lên trên người nàng, trong nháy mắt một búng máu từ đó mà phun ra.


Thành Mộc Thu bất an lộ số ra bài dọa tới Diệp Thiện, không nghĩ tới Thành Mộc Thu không có né tránh mà là bất chấp tiếp một kích toàn lực này của nàng. Nhìn thấy nàng hộc máu, tươi cười trên mặt Diệp Thiện rốt cục biến mất, thay vào đó chính là thần sắc mang theo một mạt đau lòng.


Mà lúc này Thành Mộc Thu đã giận đến mê muội cả đầu, một kích kia của Diệp Thiện xét về độ mạnh yếu quả thực là muốn đem nàng đánh cho chết, một bên phẫn nộ Diệp Thiện nhẫn tâm một bên từ trong nhẫn cụ lấy ra một thanh kiếm đi thẳng đến Diệp Thiện, nhịp chân mau lẹ, gần như trong một cái chớp mắt liền đến đến trước mặt Diệp Thiện, lúc này bị phẫn nộ choáng váng đầu óc nàng gần như theo tiềm thức một kiếm đâm ra.


Mũi kiếm đó xoẹt qua vải trên vai Diệp Thiện, tiếp theo một cổ máu tươi từ giữa tràn ra tới, trong nháy mắt nhiễm đỏ cả bạch y...


Khi nhìn đến thần sắc đau đớn cùng máu tươi ở trên vai Diệp Thiện, Thành Mộc Thu mới phản ứng đến, nàng vội đem thanh kiếm ném xuống bước lên phía trước kiểm tra tình trạng vết thương của nàng.


Nàng đau lòng nhìn vết thương kia tuy rằng chỉ là xẹt qua một chút, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy hối hận cùng ảo não, nàng sớm đã đem phẫn nộ vừa rồi vứt ra sau đầu.
Đang đến thời điểm đặc sắc nhất mọi người ở dưới đài không biết vì sao bỗng nhiên nhìn không thấy tình huống ở trên đài, trong lúc nhất thời đều tranh cãi ầm ĩ lên.


"Thành Mộc Thu."


Thanh âm của Diệp Thiện vang lên ở bên tai.
Một khắc đó nghe được ngữ khí này của Diệp Thiện, Thành Mộc Thu liền héo xuống, bản năng khiến nàng bắt đầu xin lỗi.


"Ta... Thực xin lỗi, ta vừa rồi quá xúc động , bởi vì ngươi nhẫn tâm như vậy, ta nhất thời bị giận đến choáng váng đầu nên mới làm ngươi bị thương, ta. . . . . Ta thật sự sai rồi, ngươi đừng nóng giận, cũng đừng có không để ý tới ta có được hay không..."


"Ngươi. . . . . Thích ta sao?"
Nhìn vẻ mặt cùng ngữ khí tràn đầu đau lòng đó của Thành Mộc Thu, trong lòng nàng bỗng nhiên sinh ra một cái ý nghĩ, nhịn không được hỏi ra.


"A?"


Nàng sửng sốt một chút ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Thiện liền nói lắp đi: "Ta. . . . Ta là có chút. . . . Giống như. . . . Đại khái thích. . . ."


"Chỉ là giống như cùng đại khái, đã nếu như vậy thì ta cũng là đại khái."
Diệp Thiện tựa hồ một chút cũng đều không hài lòng câu trả lời của Thành Mộc Thu, hừ nhẹ một tiếng, xoay đầu qua một bên đi xuống phía dưới đài.
Thấy thế, Thành Mộc Thu sửng sốt vài giây sau đó trừng mắt to kinh hỉ nhìn Diệp Thiện.


Nhanh đuổi theo Diệp Thiện: "Mới không phải đâu, ta thích sư tỷ nhất a."


"Ai nha nha, thật đúng là lớn mật..."
Thiên Hành Sách ở phía trên đem kết giới che chắn ở trên đài thu hồi, thời điểm khi nhìn thấy xảy ra chuyện không đúng, trong nháy mắt hắn đem kết giới khởi động, trước không nói đến thế gian này sẽ đối đãi với tình cảm của nữ tử cùng nữ tử lẫn nhau như thế nào, nhưng nghe người ta bày tỏ tóm lại là không tốt, huống chi lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy.


Hai cái đệ tử này thật là không để cho người ta bớt lo .