Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 53







"Tân tổ, số ba mươi tám."


Đến phiên Thành Mộc Thu lên khán đài, nàng cũng không quay đầu lại mà hướng về phía luận võ trên đài đi đến.


"Sư tỷ cố gắng lên a !"
Mộ Lam Huyền vẫy tay tiếp sức cho Thành Mộc Thu ở trên đài.


"Cửu Tuyền tông Thành Mộc Thu, có thể bắt đầu rồi chứ?"


Cùng Thành Mộc thu đối chiến chính là một cô nương xinh đẹp như hoa, nếu như bình thường Thành Mộc Thu khẳng định sẽ đi lên đến gần, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình kia.


"Vạn Hoa tông, Tịch Tước."
Cô nương mỉm cười tượng trưng một chút, sắc mặt Thành Mộc Thu như sương mù không khỏi khiến cho nàng nhìn nhiều thêm vài lần.
Nghe nàng nói, Thành Mộc Thu gật đầu, trong tay bỗng nhiên có thêm hai thanh loan đao màu bạc, khí thế cả người trong nháy mắt bất đồng, chỉ thấy Tịch Tước cầm một cây trường tiên hướng đến Thành Mộc Thu, một trận xung lượng mãnh liệt thẳng hướng đến trên mặt của Thành Mộc Thu, không khí đều chấn kinh đến dư âm trận vừa rồi, nhưng cái danh Nhị sư tỷ của Thành Mộc Thu cũng không phải để nói không, một roi mới vừa vút ra, Thành Mộc Thu liền biến mất ở tại chỗ, tốc độ cực nhanh, thân ảnh xuất hiện không cố định, gần như là một hồi ở bên trái giây tiếp theo trong nháy mắt lại xuất hiện bên phải, nhưng nhìn kỹ liền phát hiện nhịp chân quỷ dị của nàng.


Hành động cùng tốc độ lại nhanh chóng không gì sánh được, vì thế cho nên Tịch Tước ngay cả một sợi lông của Thành Mộc Thu cũng đều không nhìn thấy được, chỉ có thể ở tại chỗ vút đánh, mưu tính ở xung mình chính mình bốn phía tạo thành một vòng cơn lốc để phòng ngừa Thành Mộc Thu bỗng nhiên xuất hiện.


Thành Mộc Thu thấy Tịch Tước tự loạn đầu trận tuyến, trong nháy mắt đổi thành trở tay nắm đao, né tránh một roi của Tịch Tước đánh tới.


Tiết tấu vung roi của nàng gần như đã bị Thành Mộc thu nắm bắt kịp, tìm một khe hở tốt để đột phá đòn roi đang hình thành cơn lốc giữa mắt lưới chợt lóe một chút tinh quang, giống như là thấy được con mồi, hai thanh đao trong nháy mắt trong nháy mắt ngăn lại Tịch Tước. Chỉ thấy trong nháy mắt nàng ngưng trọng lại, roi cũng rơi xuống đất.


"Ta đi, Nhị tỷ tỷ lần này xuất ra đại chiêu !"


Lúc này hai thanh đao trên tay của Thành Mộc Thu hoàn toàn vây quanh Tịch Tước gầy yếu mảnh khảnh, một thanh đao kề sát cổ của nàng, một cái còn lại là chặn ngang phủ lấy, chỉ cần dùng một chút lực nàng nhất định sẽ bị chém thành hai đoạn.
Mộ Lam Huyền thấy thế cũng một phen sợ hãi mà thầm than, đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thành Mộc Thu đối với cô nương không thủ hạ lưu tình như thế.


"Tân tổ, Thành Mộc Thu thắng !"


Đợi đến một khắc khi nghe được kết quả tuyên bố, Thành Mộc Thu giống như khôi phục một ít lý trí, nhìn đến hai mắt đẫm lệ của Tịch Tước nhìn chính mình, trong lòng cũng không khỏi trách cứ bản thân, sao lại có thể đối với một cô nương nặng tay như thế, tuy rằng nàng ta cũng là đại cô nương đi...


Nàng thu hồi đao, mặt mang áy náy nhìn tTch Tước: "Thật ngại quá, dọa đến ngươi sao?"


"Không có việc gì..."
Tịch Tước cười lau đi nước ở khóe mắt.


"Cô nương này..."
Cùng trong lúc nhất thời dưới đài, Mộ Lam Huyền ở bên cạnh Diệp Thiện bỗng nhiên mở miệng.


"Làm sao..."


Mộ Lam Huyền nghe tiếng nhìn lại, mới vừa xoay đầu qua liền bị cứng lại, chỉ thấy Diệp Thiện nhìn Tịch Tước ở trên đài nở một nụ cười xinh đẹp: "Cô nương này rất ưa nhìn đi..."


"Vâng. . . . . Phải không."
Mộ Lam Huyền tùy tiện ứng phó một tiếng liền nhanh đem đầu quay lại, vẻ mặt kia của Diệp Thiện tuyệt đối là muốn biến đen, lúc nàng nói "Cô nương rất ưa nhìn", nàng để ý nàng gần nhất rõ ràng chính mình cảm nhận được một cổ sát khí nhàn nhạt...


"Lớn lên đẹp mắt cũng được, nhưng lưu nước mắt câu dẫn người chính là ngươi không đúng ..."


Ngữ khí dịu dàng của Diệp Thiện lần thứ hai truyền đến.


Nghe đến câu này nàng hướng bên cạnh xê dịch, cùng Diệp Thiện bảo trì khoảng cách.
Sư tỷ ngươi có thể hay không không cần dùng bộ mặt dịu dàng như vậy để nói ra lời đả kích người như thế...


"Tới đây, để ta dạy cho ngươi như thế nào để làm người."
Nói xong, Diệp Thiện liền đứng dậy hướng trên đài đi đến, nhưng một phen bị Mộ Lam Huyền kéo lại.


"Dừng dừng dừng !"


"Ngươi muốn ngăn ta sao?"


Diệp Thiện híp mắt, nhìn Mộ Lam Huyền, trong nháy mắt khiến cho nàng phải rùng mình, thiếu chút nữa đã buông tay ra, nhưng vì không muốn để cho người với tội bị thương nàng vẫn gắt gao cầm lấy tay Diệp Thiện: "Sư tỷ ! Chuyện của các ngươi thì các ngươi tự mình trở về phòng xử lý, đừng liên lụy người vô tội a !"


"Cái gì?"


"Hai người đang nói cái gì vậy?"


Lúc ở hai người nói chuyện song song, Thành Mộc Thu đi tới bên cạnh hai người.


"Không có. . . . ."


"Nga đúng rồi, Tịch cô nương như thế nào a, ta rất vừa ý."


Không chờ Mộ Lam Huyền đáp lời, chỉ thấy Thành Mộc Thu khiêu khích nhìn Diệp Thiện, đem hai chữ "Vừa ý" nói ra cực kỳ nặng.


"Đúng vậy, cũng không tệ đâu."
Diệp Thiện cười tủm tỉm nhìn Thành Mộc Thu, trên mặt hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm hoản loạn.
Thấy thế, Mộ Lam Huyền nhanh chân lui ra thật xa, hai người này mà nháo lên, dư âm đều có thể đem người đánh chết.


"Đây là thế nào ..."
Mạc Thanh ở một bên xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Thành Mộc Thu cùng Diệp Thiện ở trước mắt đang sắp muốn đánh nhau.


"Khuyên ngươi trốn xa một chút, còn có, ta chuồn đây, ngươi thi đấu cố lên nha, chớ có trách ta không có cỗ vũ cho ngươi, hai người này quá dọa người!"
Nàng vỗ vỗ bả vai Mạc Thanh, nói xong liền nhanh như chớp chạy mất dạng.


"Sao?"


Vẻ mặt của Mạc Thanh vẫn mờ mịt như trước, nhưng nhìn thấy hai người trước mặt tuy rằng biểu hiện ra cười hì hì nhưng giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng sự tình cũng không có đơn giản như vậy, lẳng lặng di chuyển mấy bước chạy đến sau ghế của Vạn Hoa tông ngồi lên.


"Huynh đệ, mượn chỗ ngồi trốn một chút a."


Nàng một bên quan sát tình huống của hai người một bên đối với một nam đệ tử bên cạnh nói.


"Nga. . . . . Nga."


Tên đệ tử của Vạn Hoa tông kia nhìn thấy Mạc Thanh bỗng nhiên ngồi vào bên cạnh hắn, cả người của hắn đều cứng đờ, tiểu hài tử đáng thương lại bị một vẻ bề ngoài lừa dối.


Bạch Linh ở phía trên nhìn đến Mộ Lam Huyền bỗng nhiên chạy mất không nhịn được nhướng mày.


Tiểu đồ đệ này đang làm cái gì, tại sao
lại chạy?


"Phù phù phù phù."
Chỉ nghe một âm thanh kỳ quái từ phía sau truyền đến, nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn xem, kết quả phát hiện Mộ Lam Huyền đang tươi cười nhìn nàng.


Các chưởng môn ở một bên cũng phát hiện Mộ Lam Huyền xuất hiện, đều lần lượt nhìn lại.


"Ngươi tại sao lại lên đây."
Bạch Linh liếc mắt thản nhiên nói.


"Đây là quý đồ đi, vừa rồi nhìn nàng thi đấu thực sự là anh hùng xuất thiếu niên..."


  "Đúng vậy, tuổi còn nhỏ mà lại rất là lợi hại a."
Các chưởng môn ở một bên  đều mở miệng khen Mộ Lam Huyền, vừa nghe liền biết chỉ là lời nịnh hót, cảnh tượng vừa nãy mà có thể nhìn ra thực lực của nàng mới là lạ...
Tuy rằng như vậy nhưng cũng không có thể nói ra, chỉ thấy nàng mỉm cười ngọt ngào.


"Đa tạ tiền bối khen ngợi."


"Quá khen."

Bạch Linh cũng hơi gật đầu, sau đó nhìn qua Mộ Lam Huyền: "Cho nên ngươi tới làm gì?"


"Cái này sao..."


Nàng do dự một chút, sau đó môi dán đến Bạch Linh bên tai: "Quá buồn chán, chúng ta chuồn ra ngoài đi."


"Đây làm sao có thể chuồn ra?"
Bạch Linh nghe vậy dở khóc dở cười, trước không nói đến trên đài , dưới đài người ta tấp nập sao có thể êm đẹp chuồn đi?


"Không ngại, Bạch chưởng môn cảm thấy muốn trò chuyện có thể trước rời đi, chúng ta một hồi cũng sẽ đi, nhưng qua ba canh giờ sau đó hội nghị cũng làm ơn ngài nhất định tham gia."
Lúc Mộ lam Huyền còn đang khổ sở buồn bực, Thiên Hành Sách ở một bên bỗng nhiên mở miệng.


Bạch Linh mắt nhìn Mộ Lam Huyền kích động lại nhìn một chút các vị chưởng môn, cười nhẹ: "Được, ta đây rời đi trước."


Sau đó liền cùng Mộ Lam Huyền đi ra ngoài.


"Ngươi không điều tra nội tình của đối thủ như thế nào để đoạt trước hạng thứ ba?"
Vừa ra khỏi cửa, Bạch Linh liền bắt đầu quay qua thuyết giáo Mộ Lam Huyền.


"Yên tâm đi, ta đã nhờ Mạc Thanh giúp ta nhìn xem."


"... Cũng được, ra tới làm cái gì?"
Bạch Linh thở dài, nâng tay áo, hỏi tiếp nói.


Mộ Lam Huyền nhìn hồng y của Bạch Linh, bỗng nhiên nàng nhìn thật không vừa mắt, trước đây cảm thấy sư phụ mặc rất đẹp, nhưng sau khi biết được nguyên nhân nàng nhìn nữa liền cảm thấy có chút khó chịu ...


Nàng không biết một cổ bốc đồng từ đâu đến, tay nắm chắc lấy tay của Bạch Linh, ánh mắt phá lệ chăm chú.


"Sư phụ, chúng ta thành thân đi."


"Sao?"


Bạch Linh trừng mắt nhìn, nàng rất bất ngờ nhìn Mộ Lam Huyền bỗng nhiên nói như thế.