Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 43








Mộ Lam Huyền mang theo Lục Cửu trở lại ngọn núi của mình.


"Ngươi không đi tìm sư phụ của ngươi sao."
Lục Cửu khơi mào cầm một khối bánh ngọt khẽ cắn một ngụm, nhẹ liếc mắt, lông mi cong cong cùng đôi mắt to của nàng khẽ chớp càng thêm kinh diễm động lòng người.


"Ta..."
Nàng cúi đầu, lần thứ hai nhớ tới thái độ như gần như xa của Bạch Linh, trong mắt nàng có một chút do dự.


"Nếu không thì đi thôi, đừng làm cho nàng đợi lâu quá."


Thấy thế, Lục Cửu chỉ là giúp đỡ một chút sau đó hạ váy dài ngồi lên ghế tiếp tục chọn bánh ngọt trong hộp.
Qua một hồi lâu, nàng giống như là đã hạ quyết tâm gật đầu.


"Phiền phức ngươi rồi, ta đi trước đây..."
Dứt lời, nàng xoay người rời đi, bước lên kiếm phi thẳng về hướng quen thuộc.


"Hảo ~ "
Lục Cửu cầm lấy khăn lụa nhẹ lau vụn bánh dính trên tay, nhẹ giọng đáp.


.....


Mộ Lam Huyền đi tới nơi quen thuộc, mới vừa định bắt tay định đẩy cửa chính, nhưng rồi lại thu trở về. Vốn dĩ nàng đã hạ quyết tâm tới ngả bài nhưng khi tới rồi nàng lại trở nên do dự, nàng sợ vẫn như trước là chính mình tự đa tình, hành động lo lắng của sư phụ có lẽ chỉ là một sư phụ lo lắng cho an nguy của đồ đệ mình mà thôi, chỉ là tình cảm sư đồ bình thường nhất mà thôi...


Nàng sợ sau khi ngả bài hoàn toàn, thứ nàng thấy lại là sắc mặt lạnh lùng cùng với lời nói quyết tuyệt...


Nàng vẫn là thu tay về, đứng ở tẩm ngoài điện.
"Sư phụ.... Mộ Lam Huyền cầu kiến."


Bạch Linh ở trong phòng nghe được lời nói cung kính của người kia ở ngoài phòng, buông xuống đôi mắt, đem quyển sách trên tay khép lại.


"Vào đi."


"Vâng."


Nghe được ngữ khí quen thuộc, nàng thở ra một hơi, bình phục một chút thứ ở giữa lồng ngực đang rung động, đẩy cửa đi vào.


"Có chuyện gì?"
Bạch Linh ngồi ở trên ghế hờ hững nhìn nàng.


"Nghe Nhị sư tỷ nói lúc ta trở ra, sư phụ vẫn luôn đứng ở bên ngoài kết giới chờ đồ nhi trở về, không ngủ không ngừng, hao tổn khí lực, cho nên đồ nhi có chút lo lắng, liền đến xem."


Ánh mắt của nàng không dám cùng Bạch Linh đối diện, chỉ là lẳng lặng cúi đầu nói.


"Như ngươi đã thấy vi sư không đáng ngại, còn có chuyện gì?"


Hai tròng mắt của Bạch Linh vẫn như trước không hề có cảm tình mà nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền, ngữ khí thật xa lạ.


"Ta..."


Mộ Lam Huyền không nhịn được nắm chặt hay bàn tay lại, Bạch Linh vẫn luôn cho nàng cảm giác như gần như xa, cảm xúc như vậy cũng là nguyên nhận vẫn luôn khiến cho nàng bất an.


"Qua một đoạn thời gian, đồ nhi muốn một mình ra ngoài rèn luyện, không biết sư phụ có thể đồng ý hay không..."


Bạch Linh nghe nói, không nhịn được nheo lại mắt.
"Đi ra ngoài? Cùng ai? Là nữ tử tên Lục Cửu kia sao."


"Vâng..."
Mộ Lam Huyền gật đầu, ra ngoài rèn luyện chỉ là nàng mượn cớ để thăm dò Bạch Linh.


"Lục cô nương kia cũng không tồi, hơn nữa tu vi cũng rất cao, ngươi với nàng cùng một chỗ vi sư sẽ không phản đối ."


Tuy rằng Bạch Linh nói thật phong khinh vân đạm, nhưng trong lời nói vẫn bất giác mang theo một chút vị chua nhàn nhạt.


Nhưng Mộ Lam Huyền hình như là không nhìn ra được, chỉ là cung kính hành lễ sau đó liền lui đi ra ngoài.
"Tạ sư phụ đã thành toàn, vậy đồ nhi cáo từ ."


Đợi sau khi Mộ Lam Huyền đi ra ngoài, bàn tay nắm đến trắng bệch trong ống tay áo của Bạch Linh từ từ lộ ra, mà sách trong tay cũng đã nắm đến có nếp uốn. Cho tới bây giờ, ngay cả lời thề son sắt hứa hẹn của tiểu đồ nhi muốn cùng với mình suốt một đời nay nàng cũng muốn xa cách nàng mà đi...


Bất quá tất cả những rối tắm này đều là hậu quả tự nàng mang đến mà thôi, từ khi biết được cảm tình trong lòng, nàng liền hết đường xoay xở, làm sao không vượt qua được rào cản sư đồ kia, kỳ thực vượt không qua được vẫn luôn là cảm tình trì độn của nàng mà thôi... .


Hiện tại đã như nàng mong muốn, Mộ Lam Huyền đã tìm được một người khác rồi, hành động xa lạ, lời nói cung kính, thành thục trong lòng, đây chẳng phải là điều mà nàng kỳ vọng Mộ Lam Huyền trở thành sao...


Nhưng hôm nay, nàng nhìn người nọ thay đổi như vậy thật hy khó chịu.
Có thể như vậy cũng tốt...
Bạch Linh buông ra sách đã bị nàng nắm đến nhăn nhúm. Nàng nhìn chiếc nhẫn màu đỏ như máu trên ngón áp út, đó là món quà đầu tiên mà tiểu đồ nhi đưa nàng, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ biểu lộ của Mộ Lam Huyền khi đeo nhẫn lên cho nàng, là nét mặt khi nhìn người mình yêu thích...


Đến tột cùng là từ khi nào nàng đã đối với tiểu đồ nhi động tâm, có thể là bởi vì có tiểu đồ nhi vô phiền chán làm bạn, lấy lòng, lại có thể là bởi vì lần chắn thương kia.


Nghĩ vậy, nàng không nhịn được liền sờ sờ chiếc nhẫn màu đỏ kia, cười lắc lắc đầu, sự tình cho tới bây giờ mới nghĩ lại thì còn làm gì nữa...
Nàng không hề suy nghĩ đến chuyện cùng Mộ Lam Huyền có quan hệ, nhưng không biết vì sao ngực sẽ thật đau nhức...


Thời gian dài không có hấp thu linh khí nên nàng cũng có chút mệt đảo, nàng mệt mỏi đứng lên, hướng bên trong đi đến.


Nhưng vừa mới xoay người, lại bị một người ôm chặt thân thể, đem đầu chôn đến bên cổ nàng.


"Sư phụ... ."
Người ở phía sau lên tiếng.


Lúc nghe được thanh âm quen thuộc kia, nàng ngây ngẩn cả người.


Mà Mộ Lam Huyền cũng không có rời đi, nàng chỉ là trốn ở một bên muốn nhìn đến phản ứng của Bạch Linh ra sao, vốn dĩ nàng cho rằng Bạch Linh sẽ giống như bình thường phong khinh vân đạm mà đem chuyện này quên lãng, đem chính mình quên lãng. Nhưng khiến cho nàng không nghĩ tới chính là nhìn thấy một màn kia, nàng chưa bao giờ thấy được sư phụ như thế...


Vẻ mặt của người nọ quạnh quẽ giống như là muốn đem chính mình lần thứ hai nhốt lại trong nhà giam tịch mịch, nàng không hề do dự, thời điểm Bạch Linh xoay người nàng nhịn không được tiến lên đem nàng ôm vào trong lòng. Hiện tại nàng chỉ nghĩ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh Bạch Linh, không cho nàng lại một mình cô độc.


"Ngươi lại quay về tới làm cái gì."
Bạch Linh khẽ cắn môi dưới, mưu toan giãy ra khỏi cái ôm ấp này.


"Nếu ta không trở lại, sư phụ có phải hay không sẽ vẫn cứ đem cảm tình của bản thân chôn dưới đáy lòng..."
Nàng lại gia tăng thêm vài phần lực, đem đầu chôn càng sâu .


"Có ý gì? Chuyện vô căn cứ ngươi đừng vội nói lung tung."


Bạch Linh không nhịn được giãy dụa thân thể, Mộ Lam Huyền thở ra khí đánh trên cổ của nàng, trong nháy mắt một trận cảm giác tê dại truyền tới trong lòng.


"Sư phụ... Trên đời này cá không đến giả ngu để sa lưới."


Nàng buông ra cái ôm này, chuyển hướng nhìn nàng, cười như không cười nhìn Bạch Linh có chút ngốc lăng.


"Ngươi nói ai là cá?"


Cặp mắt phượng chớp vài cái, vẻ mặt rất không giải thích được.


"Ngoại trừ sư phụ người, còn có thể có người nào lại ngốc như vậy, đáng tiếc con cá ngốc này lại để cho ta câu được."
Nói đến này nàng cũng nghe hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộ Lam Huyền. Nàng đang muốn xụ mặt phản bác, lại nhìn đến khuôn mặt kia hướng về phía nàng dán tới, trong nháy mắt trên môi có một chút độ nóng...


Nhìn bộ dáng hiện tại của Bạch Linh cùng với bộ dáng bình thường hay nghiêm trang hoàn toàn bất đồng, quả thực để người ta cảm thấy thật đáng yêu, trong lúc nhất thời tâm động không thôi, mà người nọ cũng không hề đề phòng khiến nàng rốt cuộc nhịn không được, hướng lên trên môi hôn tới.


Lạnh lạnh , mềm mại , đây là cảm giác đầu tiên của Mộ Lam Huyền.
Nàng rốt cục hiểu rõ kiếp trước xem trong tiểu thuyết nói môi của nữ hài tử là thạch trái cây là cái cảm giác gì, nàng vừa hôn đi lên, suy nghĩ liền không chịu theo khống chế của nàng. Tình cảm chôn sâu trong đáy lòng cũng rốt cuộc ức chế không được nữa tràn ra bên ngoài, lưỡi của nàng dễ dàng cạy ra khớp hàm của Bạch Linh, trong nháy mắt quấn quanh cùng một chỗ.


Nàng không tự giác ôm chặt vòng eo mảnh khảnh kia của Bạch Linh. Xúc cảm từ trên môi truyền đến khiến cho Bạch Linh có chút không đứng vững, hai tay bất giác đặt ở trên lưng Mộ Lam Huyền, hành động này cùng với nụ hôn giống như là ngòi nổ đã đốt cháy lên Mộ Lam Huyền, cũng đem tia lý trí cuối cùng của Bạch Linh tiêu diệt sạch sẽ, nàng cũng dần dần đáp lại Mộ Lam Huyền.
Phát giác ra sư phụ nhà mình đáp lại nàng, Mộ Lam Huyền cũng không khỏi hưng phấn lên, hai tay cũng dần dần không yên phận.


Nụ hôn vừa qua đi hai người thở phì phò tách ra, nàng đem Bạch Linh chống ở tủ quần áo bên cạnh, một tay không thành thật ở trên hồng y tơ lụa du ngoạn, xẹt qua thắt lưng, tiếp theo đặt lên trước ngực.


Khi Mộ Lam Huyền chạm đến trong nháy mắt, nàng cảm giác được Bạch Linh ở trong lòng run rẩy một chút, đem tay đặt trên cái tay không thành thật của nàng, âm thanh có chút run: "Đừng..."


Mộ Lam Huyền lần đầu tiên thấy được sư phụ nũng nịu như thế, nàng một tiếng liền tạm biệt lý trí vừa đem nàng trở về. Mộ Lam Huyền một phen ôm ngang Bạch Linh lên. Bỗng nhiên thân thể bị nhấc bổng lên không, Bạch Linh cũng hơi hoảng sợ, theo bản năng ôm chặt lấy cổ của Mộ Lam Huyền, trong lúc đó ánh mắt của tiểu đồ nhi bừng lửa nóng, liền muốn hướng trên giường đi đến.


Đúng lúc này, ở cửa ra vào bỗng nhiên xuất hiện một người, Ngô Chỉ Hạc vừa nói vừa tiến vào.


"Sư muội ! Lam Nhi trở về..."


Nói còn chưa nói xong, liền nhìn thấy được Mộ Lam Huyền đang ôm Bạch Linh, tay của nàng vẫn còn đang đặt ở trên cổ Bạch Linh.


Ba người sửng sốt vài giây, Ngô Chỉ Hạc phản ứng đầu tiên, hai tay lôi kéo cửa chính sau đó lùi lại, trực tiếp đem cửa chính đóng chặt.


Lúc hai người còn đang ngây người, ở ngoài cửa truyền đến thanh âm của Ngô Chỉ Hạc.
"Cái gì ta cũng đều không nhìn thấy hết a!"