Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 34








"..."


Một trận trầm mặc trôi qua, Mộ Lam Huyền ngây người nắm chặt tay lại, hành động lẫn tốc độ của u linh mã nhanh đến mức khiến cho nàng không có phản ứng kịp, khi nhìn lại viên kết tinh vốn dĩ nắm ở trong tay nhưng sau đó bị lấy đi, lúc này nàng mới phản ứng đến, nổi giận đùng đùng siết chặt cổ con ngựa.


"Ngươi nhìn ngươi làm cái gì, mau nhả ra cho ta a!"


Nói xong nàng dùng sức quơ quơ đầu ngựa, hận không thể trực tiếp hoảng đi ra.


U linh mã vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên toàn bộ thân ngựa lòe ra ánh sáng.
Mộ Lam Huyền nhanh chóng buông ra cái tay đang siết chặt cổ con ngựa, hậm hực lui lại về phía sau mấy bước, bày ra tư thế phòng ngự.


"Cho ngươi ăn bậy, cái này có lẽ muốn nổ mạnh đi..."
Qua một hồi lâu, ánh sáng trên cơ thể u linh mã càng lúc càng lớn, thẳng đến khi bị bao phủ đến nhìn không thấy.


Đến lúc này, Mộ Lam Huyền đang trốn ở phía sau tảng đá mới phát giác có chút không thích hợp, hướng về phía u linh mã bị ánh sáng vây quanh quát: "Uy, Tiểu Hắc Lư ngươi không sao chứ?"


Tiếp theo, ánh sáng kia bắt đầu thu nhỏ lại, chậm rãi biến thành hình dạng giống như là con người, mà một âm thanh tràn đầy tức giận từ bên trong truyền đến.


"Tên ta không phải là Tiểu Hắc Lư!"
Nghe được thanh âm từ trong ánh sáng kia truyền ra, Mộ Lam Huyền giương miệng lên vẻ mặt giật mình chỉ vào ánh sáng chỗ kia còn chưa tán xuống hết: "Tiểu, Tiểu Hắc Lư, bị đoạt xác?"


Dần dần, ánh sáng quay ở xung quanh ở u linh mã bốn phía tiêu tán gần hết, ở tại chỗ của u linh mã vốn dĩ đang đứng bỗng dưng bị một người thiếu nữ mặc y phục màu đen thay thế.


"Đầu gỗ, đã nói tên ta không phải là Tiểu Hắc Lư!"


Nghe lời của Mộ Lam Huyền nói khi nãy, thiếu nữ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, bước ra một bước nhỏ sau đó đi đến tảng đá ở phía trước Mộ Lam Huyền, từ trên cao mà cúi xuống nhìn nàng.


Tiểu la lị* a...


*(La lị = Loli)


Mộ Lam Huyền đứng lên nhìn trên gương mặt của thiếu nữ la lị kia bày ra một bộ dạng nổi giận đùng đùng, nhìn không giống dọa người, trái lại còn có loại cảm giác đáng yêu, gương mặt ngẩng cao lên kia thật sự rất muốn để người ta nhéo nhéo...


Nàng nhíu mày, vươn tay nhéo nhéo gương mặt của tiểu la lị, lộ ra một nụ cười hiền lành: "Được rồi, vậy tên của ngươi là gì?"


"Ngô..." Tiểu la lị một phen nắm lấy móng heo của Mộ Lam Huyền đang động chạm trên mặt của nàng, phong khinh vân đạm nhéo xoáy một vòng, khiến cho nàng đau nhe răng nhết miệng: "Ai u, đau đau đau !"


Tiểu la lị hoàn toàn xem nhẹ tiếng kêu như giết heo của Mộ Lam Huyền, một đôi mắt to hướng về phía trước mà nhìn giống như đang tự hỏi cái gì, suy tư nửa ngày không có kết quả, một phen đẩy ra Mộ Lam Huyền, trên mặt vung lên một nụ cười ngọt ngào: "Không nhớ rõ!"


Mộ Lam Huyền bị quăng đến lảo đảo, thầm nghĩ thì ra tính tình của Tiểu Hắc Lư thật hung hăng, may là không có trêu chọc nàng quá đáng...


Nàng xoa xoa cánh tay bị nhéo đến đau, lòng còn sợ hãi nhìn tiểu la lị một chút trong miệng lầm bầm : "Từ từ mà nói chuyện, động tay động chân gì chứ..."


Chỉ thấy khuôn mặt dường như vô hại của tiểu la lị trầm xuống: "Ngươi nói cái gì?"
"Không có, không có, không có...".


"Tinh thạch mà ngươi nuốt vào là cái gì vậy? Hơn nữa ngươi vì sao từ một con lừa lại biến thành người? Hóa ra Tiểu Hắc Lư ngươi là nữ hài tử a, thật không nghĩ tới u linh mã mà cũng có giới tính a..."


Mộ Lam Huyền vội vã nói sang chuyện khác, một đống lớn nghi vấn giống đạn pháo từ trong miệng bắn ra.


"Hô."


Mặt của tiểu la lị nghẹn đỏ bừng, thở phì phì một hơi, nhịn xuống xung động để không đem Mộ Lam Huyền đánh bay, khóe miệng cứng ngắc ngoéo ngoéo.


"Ta nuốt tinh thạch này vào là dựng dục của Vạn Thi Cốc kết tinh được, vốn dĩ ta là người bảo vệ khối kết tinh này, nhưng có một ngày nọ có người đến đây đem viên thạch sáng long lanh mà ta bảo vệ hơn nửa đời ném đi!"


Nói đến đây trên mặt của tiểu la lị lộ ra vẻ tàn bạo, hai tay nắm chặt hướng vào không khí chém ra mấy quyền.
"Nếu để cho ta bắt được nữ nhân kia xem ta có hay không mà đem nàng đánh thành cái sàng!"


"Không có kết tinh ta cũng sẽ không có chỗ tu luyện phát ra, rất nhanh liền biến trở về tu luyện thành hình người trước hình dạng, tuy rằng thực khí phách, nhưng mà hình người vẫn tốt hơn..."


"Khoan đã! Có người đem tinh thạch của ngươi ném đi rồi? Lại còn là một nữ nhân?"


Nàng trong lòng bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt...


Tiểu la lị hừ lạnh một tiếng, còn đang nổi giận, gương mặt như tiểu bài tử tức giận mà phồng má lên.


"Hừ, đúng vậy, là một nữ nhân mặc hồng y đỏ thẫm đường hoàng lắm chứ! Khoác một cái túi da tốt như vậy nhưng lòng dạ lại hỏng như thế! Làm hại ta từ một bá vương trước đây ở trong cốc dần dần lưu lạc biến thành cái dạng này, còn bị tử khí của tên tướng quân kia điều khiển để hắn cưỡi!"


Nghe nàng nói, trong lòng của Mộ Lam Huyền bất đắc dĩ oán trách một phen, y phục màu đỏ lại thêm nữ nhân đường hoàng... Xác định chắc chắn là sư phụ không sai ...


"Ngạch, ngày ấy ta hấp thu hoa hoả diệm ngươi không có nhìn thấy sao?"
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến ngày ấy nàng hấp thu hoa hỏa diệm nhìn thấy được thân ảnh đó cùng Bạch Linh rất giống, nhưng nếu như là như vậy nói đến Tiểu Hắc Lư không có lý nào nhận không ra sư phụ, không lẽ người kia đem tinh thạch sáng long lanh ném đi...


"Cái gì? Hoa hỏa diệm ngày ấy?" Tiểu la lị nghe nói sờ sờ mũi: "Ngươi chẳng lẽ không biết u linh mã không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì sao? Đều là dựa vào ngửi thấy, ngốc!"


"Nói đến ngửi thấy, mũi này của ta có thể so bất luận mũi của linh thú nào đều dùng tốt hơn, dù sao không có đôi mắt, khứu giác khẳng định phải nhạy bén chứ."


Tiểu la lị kiêu ngạo hất cao cằm, ngưỡng cái mũi nhạy bén của nàng về phía Mộ Lam Huyền.


"Vậy ngày ấy cái mũi của ngươi bị nghẹt sao..."


"Làm sao ngươi lại biết !"


Tiểu la lị nháy nháy cặp mắt to của nàng, tò mò nhìn chằm chằm Mộ Lam Huyền.


Quả thực như vậy... Trong lòng nàng mừng thầm, nhóc con, ngươi mà lại bỏ lỡ một cơ hội đem sư phụ của ta đánh thành cái sàng a...


Mộ Lam Huyền đem mặt hất lên lộ ra một vẻ mặt tiện tiện: "Không nói cho ngươi !"


Nghĩ là nàng không mang thù sao? Vừa rồi xoay cái tay của nàng đau đến như vậy, còn bày ra bộ dạng gì cũng đều hiểu, cho dù là tiểu la lị cũng không được, dường như có cách nào khác hay không.


"Hứ, không nói thì không nói."


Vẻ mặt của tiểu la lị đầy xem thường, hung hăng đạp Mộ Lam Huyền một cái.


"Ôi chao ta nói ngươi ! Ngươi là một tiểu hài tử mà tính tình lại táo bạo như vậy để làm gì? Lúc ngươi còn là con lừa thiệt tốt biết bao a! Nhanh chóng biến trở lại cho ta đi!"


"Ta đã nói ta không phải là con lừa! Ta là con ngựa! Ngươi không có lỗ tai để nghe có phải hay không? Nếu không phải lúc trước vì mạng sống thì ta mới sẽ không để cho một nha đầu nghịch ngợm như ngươi cưỡi một đường dài!"


Nói xong, nàng bỗng nhiên phản ứng được theo bản năng che miệng lại, đối mắt len lén liếc Mộ Lam Huyền, vốn tưởng rằng nàng sẽ tiếp tục phản bác nàng, nếu Mộ Lam Huyền lúc đó không có đại khai sát giới mà cũng đem nàng chung. Chỉ bằng với sức lực u linh mã của nàng khi đó căn bản là không đủ công kích, tuyệt đối có thể không thấy được ánh mặt trời của ngày mai.


Chỉ thấy Mộ Lam Huyền thở dài, chẳng hề để ý lung lay tay: "Quên đi, không rảnh đi tính toán với một tiểu hài nhi."


"Ngươi !"


"Ai ! Ngưng lại!" Nàng vội vàng cắt đứt, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của tiểu la lị: "Đem miệng pháo của ngươi khép lại, nhoi nhoi như thế cũng có chỗ dùng có phải hay không? Nếu ngươi đã ở bên trong hạp cốc này, vậy liền cho ta nói một chút đã xảy ra chuyện gì đi."


"Chuyện gì xảy ra... Ngươi muốn biết cái gì?"


"Vì sao ngươi lại ở trong này bảo vệ khối kết tinh kia, những tử sĩ ở bên trong hạp cốc này từ đâu mà đến? Lại còn có đám sương mù kia có thể để cho người ta tăng tiến tu vi là cái gì? Còn nữa, làm thế nào mới có thể ra khỏi chỗ này?"


Nghe nàng nói, tiểu la lị như có chút suy nghĩ sờ sờ cằm.


"Ngô. Vấn đề này của ngươi hơi nhiều một chút, đợi ta chậm rãi hẳn nói."