Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 32








"Hí hí !"


Chỉ thấy u linh mã kia nghe được Mộ Lam Huyền gọi nó là Tiểu Hắc Lư rất bất mãn kêu vài tiếng, còn cố ý giơ lên móng trước hi vọng mượn việc này để tới biểu đạt kháng nghị của bản thân.


"Tốt tốt tốt, Tiểu Hắc Lư tên nghe rất hay a, rất thích hợp với ngươi a!"


  Mộ Lam Huyền bình phục cảm xúc của u linh mã một chút, nàng vốn dĩ cảm thấy luôn gọi là u linh mã u linh mã rất không được tự nhiên a, một chút đều không có thân mật tí nào, cho nên nàng đã nghĩ lấy một cái tên cho u linh mã. Vốn dĩ là muốn gọi một cái tên khí phách một chút Hắc Viêm hay A Khốc gì đó, nhưng kêu vài tiếng cảm thấy không đúng chỗ nào, suy tư nửa ngày, cuối cùng  nàng linh quang chợt lóe vỗ vỗ bàn tay, là tên này quá trung nhị! Kêu lên rất không được tự nhiên, cho nên nàng quyết định gọi một cái tên đại chúng một tí, bình dị một ít.


  Ở một giây đồng hồ sau khi Mộ Lam Huyền do dự xong, cái tên Tiểu Hắc Lư này dễ nghe liền không còn cái tên u linh mã trên người nữa.


Mỗi một lần gọi, u linh mã đều sẽ phát ra âm thanh kháng nghị để biểu đạt bất mãn của bản thân, rõ ràng nó là một u linh mã uy vũ thần bí có được hay không! Như thế nào đi đến người này thì trên người liền trở thành Tiểu Hắc Lư?!


"Tốt! Chúng ta đi thôi! Tiểu Hắc Lư!"


  Mộ Lam Huyền một chút không phản ứng tới u linh mã kháng nghị, vỗ vỗ lưng mã leo lên hướng về phía trước xuất phát.


  U linh mã thấy bản thân kháng nghị hoàn toàn không có có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ để cho Mộ Lam Lam Huyền cưỡi trên lưng dị thường hưng phấn đi về phía trước.


Mấy ngày đi qua, nàng cũng tra xét một phen tình huống của Vạn Thi Cốc.
Nàng phát hiện ở bên trong Vạn Thi Cốc này cũng chỉ là có hoa cỏ cây cối, chỉ bất quá là không giống với mấy cái bình thường, màu sắc biến thành màu đen, mà nước ở nơi này cũng là không thể uống, toàn bộ nước sông đều là màu đen. Cũng may nàng đã đến Kim Đan kỳ rồi nên cũng đã bắt đầu Tích Cốc, đến bây giờ chỉ cần linh khí cung cấp như vậy đủ rồi.


  Bất quá tốt xấu vẫn là có chỗ để có thể nghỉ tạm, có đôi khi còn có thể nhìn đến sơn động trống trải một ít có thể để cho nàng đi vào nghỉ tạm đỡ mệt một chút.


Đang cưỡi ngựa đi về phía trước tìm kiếm sơn động nghỉ tạm, Mộ Lam Huyền bỗng nhiên bị một tia sáng ở cách đó không xa hút dẫn qua.


"Di?"


Mộ Lam Huyền thò đầu ra hướng tới kia lấy tay che lại tia sáng, hoài nghi sờ sờ cằm: "Cái ánh sáng long lanh là vật gì vậy..."


Nàng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, dựa theo tình tiết thường trong tiểu thuyết, ở loại địa phương chim không thèm thả sh*t này mà có ánh sáng long lanh phát ra tuyệt đối là thứ tốt!
Nàng vội vã cuồng chụp u linh mã vài cái: "Mau mau mau, Tiểu Hắc Lư mau dẫn ta qua đó!"


"Hí !"


U linh mã bất mãn kêu một tiếng, đầu lập tức bị Mộ Lam Huyền chụp một cái tát.


"Đừng kêu to! Đánh ngươi nga."


  U linh mã thấy thế không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, nhưng vẫn là nhịn không được ma ma vó ngựa.


"Ai u ! Đã nói là nói nhỏ một chút !"
Mộ Lam Huyền lại tát thêm một cái chụp ở trên đầu u linh mã.


  U linh mã chịu đựng xung động đem Mộ Lam Huyền ném đi, nổi giận đùng đùng đạp đi về phía trước.


  "Rầm rầm rầm !!!"


Tức khắc móng ngựa đạp trên đất làm ra âm thanh rung động truyền đi.


"A a a ! Mau dừng lại !"


  Mộ Lam Huyền trực tiếp tan vỡ hô lên, sau đó nhìn một chút tia sáng long lanh kia, phát hiện không có mất đi.


  "Quên đi quên đi, ta tự mình đi !"


  Nàng từ trên lưng ngựa đi xuống dưới, đi trước vỗ vỗ mông ngựa, nhắc nhở nói: "Đừng nhúc nhích a."


  "... ."


  Mộ Lam Huyền nhiều lần phủi nó, còn có thể ngay lúc gần đi lại vỗ vỗ cái mông của nó?!


  Tiểu Hắc Lư toàn bộ ngựa sinh* đều sống không còn gì luyến tiếc, từ khi gặp Mộ Lam Huyền nó cảm giác mỗi ngày đều ở trên ranh giới sinh tử bồi hồi, có một lần nó thiếu chút nữa bị ngộ thương xém nữa cùng thế giới này nói lời cúi chào.


*Người thì là nhân sinh(人生), ngựa là ngựa sinh(马生)


"Hí..."


  U linh mã đem đầu ngựa quay qua một bên, nếu không phải lúc trước vì mạng sống, mắt nó bị mù mới thần phục con nhóc Mộ Lam Huyền làm khó dễ ngựa này!


Ngạch, tuy rằng nó thật sự không có mắt...


Lúc này Mộ Lam Huyền nào biết rằng trong lòng u linh mã nghĩ gì, nàng đang thật cẩn thận từng chút một đi phía trước di chuyển bước chân, hướng tới kia sáng long lanh xê dịch.


  Ngô, đó là vật gì vậy?


Nàng rất nhanh liền đứng ở trước ánh sáng long lanh kia, kia ánh sáng đó bao vây lấy một quả... Cầu?!


Thừa dịp ánh sáng không có phản ứng tới được mà chặn bắt lấy, chỉ thấy kia ánh sáng kia ở trong tay đấu tranh một chút, tiếp theo liền vẫn không nhúc nhích ...


  "Đó là cái đồ chơi gì a! Vì sao là một quả cầu a !"


  Nàng nắm lấy quả cầu sáng trong tay, oán trách vài câu, vốn đang tưởng là vũ khí gì lợi hại hoặc là các loại công pháp gì lợi hại, kết quả chỉ là một quả cầu không biết dùng ánh sáng gì giữ lại...


  Nàng cầm quả cầu sáng quơ quơ, nghiêng tai nghe qua.


"Không có âm thanh a..."


  Tiếp theo nàng lại đập vài cái mà vẫn như trước không chút sứt mẻ, một quả cầu sáng một chút cũng không có bất luận dấu hiệu biến dạng gì.


  "Thiết, cái gì đây..."


  Mộ Lam Huyền thất vọng đem quả cầu sáng nắm ném vào trong nhẫn cụ, chỉ thấy quả cầu sáng kia bị Mộ Lam Huyền ném vào trong nhẫn cụ nhưng lại lăn vài cái đứng ở một bên lẳng lặng đứng sừng sững ở một bên.


Lúc nàng đang chuẩn bị xoay người đi tìm Tiểu Hắc Lư, bỗng nhiên nhìn đến chỗ khi nãy đặt quả cầu sáng kia có một đóa hoa xinh đẹp đỏ rực, lập tức lực chú ý của nàng đã bị hấp dẫn qua, hạ thấp người cẩn thận nhìn đóa hoa kia. "Ngạch, hoa ước chừng dài mười ba tấc, cánh hoa mở ra hướng phía ngoài, đường kính khoảng chín tấc, đại biểu tượng trưng sâu sắc chính là màu sắc đỏ rực như nhau..."


  "Không sai, đây tuyệt đối là loài hoa hỏa diệm, không nghĩ tới đúng là ở chỗ này lại có, nhặt được bảo vật rồi a !"


Nàng một bên kích động lẩm bẩm một lần thật cẩn thận đem nguyên gốc đào lên, trải đất ra ở trong không gian trong nhẫn cụ.


Nàng sờ sờ vào chiếc nhẫn màu đỏ tươi, thật may vì trước đây không cần nghĩ ngợi mà mua ngay, bằng không cũng không có thể tùy thời mà có chỗ để trồng linh thảo .


Thế giới không gian ở trong nhẫn cụ của nàng đã dần dần thành hình, có bãi cỏ, hồ nước, cùng với thế giới bên ngoài gần như là như nhau.


Lại nói thêm loài hoa hỏa diệm này, ăn vào nó có thể để cho người dùng nó điều khiển được ngọn lửa. Thay lời khác mà nói chính là có thêm một thuộc tính, nhưng thiên hạ này rất ít người có thể điều khiển được sức mạnh của tự nhiên, ngay cả nàng cũng không có bất luận thuộc tính gì, thuộc tính không, người thuộc tính không chiếm phần lớn, trong mười ngàn người có thể tìm ra hai kẻ có được thuộc tính cũng đã rất khó, nhưng Bạch Linh chính là thuộc về trong trăm vạn duy nhất một người. Nàng có ba loại thuộc tính phong, hỏa, thủy.


Sức mạnh này thuộc về trời sinh đều là từ lúc sinh ra đã có, nhưng có thể mượn dùng ngoại lực thu được, mà ngoại lực đó là dùng loại hoa này, nhưng mỗi loại thuộc tính của thực vật biến thành là bất đồng, có khi là hoa, có khi là cỏ, chủng loại nghìn kỳ bách biến, mà loại hoa hỏa diệm này là từ thuộc tính hỏa hóa thành.


  Nàng kích động chạy về phía u linh mã chuẩn bị tìm một chỗ để đem hoa hỏa diệm kia hấp thu .


U linh mã nhìn thấy Mộ Lam Huyền chạy rào rạt tới nó thiếu chút nữa theo bản năng quay đầu bỏ chạy. Chỉ thấy Mộ Lam Huyền nhảy lên trên lưng ngựa, vỗ vỗ đầu ngựa: "Chúng ta đi sơn động! Đi thôi! Tiểu Hắc Lư!"


  Nói nàng kích động vỗ vỗ mông u linh mã.


  "Hí !!"


  U linh mã hí một tiếng dài, đạp móng ngựa hướng phía xa xa chạy đi.
Chỉ chốc lát liền tới chỗ sơn động, nàng nói cho u linh mã cảnh giới xong, sau đó liền tiến vào lấy ra kia hoa hỏa diệm kia một ngụm nuốt xuống dưới.
Nuốt vào trong nháy mắt, nhiệt độ của hoa hỏa diệm trong nháy mắt như đốt cháy toàn thân.


  Mộ Lam Huyền trong nháy mắt té trên mặt đất co người lại, hoa hỏa diệm mang theo nóng rực giống như muốn đem nàng hoả táng , lục phủ ngũ tạng đều thiêu hủy sôi trào, linh khí ở trong cơ thể đấu đá lung tung, chấn động đan điền của nàng thẳng run.


  "Ngạch, aa..a."


  Mộ Lam Huyền nóng rực ở trên mặt đất lăn tới lui, không tự giác xé rách y phục của bản thân, khuôn mặt trắng nõn cũng biến thành màu đỏ, nơi bị xé ra cũng là như vậy, trong miệng nàng thở ra khí mà mắt thường có thể thấy được. Tia sương mù đều mang theo một chút hơi thở nóng rực.


Dần dần, cảm giác nóng rực này không chỉ không có giảm bớt, ngược lại còn càng phát ra lợi hại, thời điểm mà nàng tới gần hôn mê, bỗng nhiên nghe được u linh mã phát ra một tiếng hí rống lên cảnh báo.


Ý thức mơ hồ rất nhiều, nàng nghe được này tiếng kêu này.


  Sợ là tử sĩ sắp tới...


Khóe miệng nàng hơi hơi vung lên, cười có chút bất đắc dĩ.


Không nghĩ tới đời này đúng là chết ở chỗ này, thực sự là châm chọc, đáng thương cho Tiểu Hắc Lư...


Trước khi hai mắt nhắm lại, nàng thấy được bóng dáng quen thuộc kia.
Không nghĩ tới trước khi chết thế nhưng là sẽ sản sinh ra ảo giác...


Tiếp theo nàng bỗng nhiên cảm giác trên người lạnh lẽo, trong nháy mắt nàng giật cả mình, cảm giác bị bỏng trên người bị cũng trong nháy mắt biến mất, nàng mãnh liệt đứng dậy, nhìn phía cửa động.


"Là sư phụ !"


Nàng vội vàng chạy đi ra, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm một phen, kết quả không có gì cả, một nửa bóng người đều không có.


"Đó rõ ràng chính là sư phụ a..."


Nàng thở dài, một mặt hướng sơn động đi một mặt nỉ non , trước khi hôn mê bóng dáng màu đỏ kia tuyệt đối là sư phụ không sai.


"Thiết, nói là để cho ta tự mình rèn luyện, còn không phải là lo lắng cho ta nên mới không đi xa?"


Nói xong Mộ Lam Huyền hừ nhẹ sờ sờ mũi, trong lòng cực kỳ vui mừng.