Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 24






  "Mấy năm sau đó, Tiểu Linh Nhi từ một thiếu nữ thiên chân ngây thơ trở thành chưởng môn băng lãnh đạm mạc như hiện tại, mà ở mấy năm này nàng cũng rốt cuộc không có cởi ra giá y kia, vì không phải hoài niệm, mà là cảnh cáo chính mình không cùng với người truy cầu nàng, nàng sẽ không lại cùng người mến nhau ..."


  Nghe Tử Y tự thuật lại chuyện xưa về đoạn cảm tình của sư phụ nhà mình, trong lòng suy nghĩ hàng vạn hàng nghìn, vừa tức giận lại đau lòng, tức giận tên Thanh Văn kia bất nhân bất nghĩa, không niệm cảm tình mà ở hôn đường trước mặt mọi người từ hôn, đau lòng sư phụ nhà mình yêu phải một tên tra nam như thế mà trở nên đau thương thấu tâm.


  Lúc này, Tử Y than thở vỗ vỗ bả vai Mộ Lam Huyền: "Ngươi đối với sư phụ của ngươi tốt hơn nhiều, ta nhìn ra được Tiểu Linh Nhi đối với ngươi là có chút lưu ý, chỉ bất quá là nàng không có phát giác mà thôi. Từ khi gặp ngươi, tính tình của Tiểu Linh Nhi cũng không hiểu sao mà chuyển biến tốt đẹp lên, ít nhất nàng sẽ cười , đây cũng là công lao của ngươi."


"Công lao, của ta sao..."
Mộ Lam Huyền âm thầm nỉ non , tâm tình cũng hào hứng trở lại, nhớ tới dáng vẻ tươi cười ôn hoà của sư phụ, khoe miệng của nàng cũng không tự giác giơ lên. Đúng vậy, nàng phát giác ra từ ban đầu nàng yên lặng nỗ lực đến nay nàng không muốn lại yên lặng nỗ lực, nàng không muốn chỉ làm một người nỗ lực ràng buộc, nàng muốn cùng sư phụ, che chở nàng suốt đời, dành cho nàng ấm áp một đời.


  Mộ Lam Huyền bỗng nhiên khơi dậy tinh thần, muốn theo đuổi sư phụ cũng không phải là một lần hai lần là có thể thành công , bị cự tuyệt cũng là chuyện bình thường chuyện. Huống hồ Tử Y sư thúc cũng đã nó,i sư phụ đối với nàng đã có chút lưu ý , chỉ cần có một ít là đã rất tốt rồi, nàng cũng rất thỏa mãn .


"Các ngươi đang cùng nói thầm cái gì?" Lúc này, Ngô Chỉ Hạc đứng ở một bên nhịn không được tiến lên nhìn hai người hỏi.


  "Bí ! Mật !" Tử Y buông ra Mộ Lam Huyền, hướng về phía Ngô Chỉ Hạc nghịch ngợm le lưỡi.


  Ngô Chỉ Hạc bĩu môi, ngữ khí hơi một chút chua xót: "Hừ, có bí mật gì không thể nói cho ta a..."


  "Ai nha." Tử Y thấy thế kề sát ôm lấy thắt lưng Ngô Chỉ Hạc mà cọ cọ làm nũng: "Như thế nào, ngay cả tiểu sư điệt của ngươi mà ngươi cũng ăn dấm chua a."


"Chậc, còn có người ở đây, đừng nháo." Ngô Chỉ Hạc vội vã nhẹ đẩy Tử Y một chút, hơi xấu hổ hướng về phía Mộ Lam Huyền cười cười, nhưng không thể không nói bộ dạng làm nũng này của Tử Y rất lợi hại, vẻ mặt ăn dấm chua của Ngô Chỉ Hạc trong nháy mắt tản bớt đi.


Mộ Lam Huyền cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Y như chim nhỏ nép vào người, trước kia Tử Y đều là bộ dạng quyến rũ, có thể nói quyến rũ người trong lòng cũng là tâm tình của thiếu nữ.


  "Hắc hắc hắc, các sư thúc chậm rãi thân thiết nha, tiểu sư điệt ta đi trở về tìm sư phụ ."


  Dứt lời, Mộ Lam Huyền thừa dịp hai người không chú ý chuồn mất.
Để lại hai người đứng tại chỗ sững sờ, đến tột cùng tiểu sư điệt này khi não đã phát hiện ra?
 
  Mới vừa chạy không có bao lâu, phía sau của Mộ Lam Huyền bỗng nhiên xuất hiện một nam tử áo lam.
Tuy rằng ẩn dấu rất tốt, nhưng khi kia nam tử áo lam kia xuất hiện ở phía sau Mộ Lam Huyền, cùng lúc đó hàn quang trong mắt của nàng chợt lóe lên nhanh chóng lui lại mấy bước.


  "Ngươi là ai?" Nàng cảnh giác nhìn kia nam tử áo lam, tay không tự giác bắt lấy chuôi kiếm.


  Người này tới không có ý tốt, hơn nữa nhìn phục sức cửa hắn...Không phải chính là kia người của Vạn Kiếm Minh sao? Tin tức Thăng Hạo Vũ chết, nhanh như vậy liền truyền đi trở về...


  "Ngươi là Mộ Lam Huyền?" Sắc mặt của Thăng Diệu Huy âm lãnh, lạnh lùng nói.


  "Nga" Mộ Lam Huyền cười nhẹ, tay cầm chuôi kiếm chậm rãi buông ra, lộ ra vết mặt nghi hoặc nhìn Thăng Diệu Huy: "Thực xin lỗi, tên ta không phải là Mộ Lam Huyền."


  Tuy rằng biểu hiện ra vẻ phong khinh vân đạm, nhưng cả người của Mộ Lam Huyền đã căng thẳng, người tới chỉ có một, so sánh với tu vi của hắn không phải là Nguyên Anh kỳ mà chính là Luyện Thần kỳ ... Nhất định phải cẩn thận hành sự, hiện nay xem ra vẫn là trước tiên giả ngây giả dại cho thỏa đáng...


  "Nga? Ngươi không phải Mộ Lam Huyền?" Vẻ mặt của Thăng Diệu Huy lộ ra kinh ngạc.


  "Phải, nếu như không có việc gì ta có thể đi rồi chứ."


  Nhìn đến vẻ mặt của Thăng Diệu Huy như là đã tin tưởng, Mộ Lam Huyền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn là không dám lộ ra.
  Chỉ thấy vẻ mặt của Thăng Diệu Huy bỗng nhiên trầm xuống dưới, đôi mắt kia mang theo sát khí, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới vẫn là một tên tiểu tử, đáng tiếc trách ngươi không có mắt !"


  Dứt lời, Thăng Diệu Huy lấy tốc độ nhanh chóng hướng về phía Mộ Lam Huyền bay tới.


  Hắn một chưởng đánh tới, Mộ Lam Huyền nhanh chóng phản ứng đến, nàng linh hoạt tránh thoát một kích, bởi vì Mộ Lam Huyền đã né tránh, một chưởng phong kia đánh lên trên mặt đất trong nháy mắt lõm xuống hình thành một cái hố hình tròn thật to.


  Mộ Lam Huyền nhìn một chút cái hố bị đánh xuống kia, thần sắc không khỏi ngưng trọng vài phần, tu vi của lão nhân này tuyệt đối so với nàng cao hơn, một chưởng lớn này mà đánh ở trên người nàng, sợ rằng đầu khớp xương đều sẽ bị chặt đứt đi, nàng từ trong nhẫn cụ lấy ra trường kiếm, khai triển xong tư thế lạnh lùng nhìn chằm chằm Thăng Diệu Huy.


Tay kia của nàng gắt gao nắm chặt lệnh bài, khoảng cách đến bên hồ vừa lúc có hơn một ngàn mét, về phần khách điếm bình dân ở nơi nào thì nàng không xác định được, bởi vậy cũng không có thể phó mặc đi qua, chỉ cần tên Thăng Diệu Huy kia tiến lên nàng liền bóp nát lệnh bài truyền tống đến bên hồ, tuy rằng không biết Tử Y cùng Ngô Chỉ Hạc còn ở hay không ...


Thăng Diệu Huy mặt mũi dữ tợn, tàn bạo trừng mắt Mộ Lam Huyền: "Vận khí rất tốt, lần này để xem coi ngươi còn trốn tránh khỏi hay không !" Nói xong, hắn dùng tám phần mười sức lực dồn vào một chưởng chụp đến.
Thần sắc Mộ Lam Huyền khẽ động, bóp chặt lấy lệnh bài, ngay lúc Thăng Diệu Huy cách Mộ Lam Huyền một nắm tay thì có một cổ hơi thở vô hình bọc lấy Mộ Lam Huyền, sau đó m cả người nàng biến mất ở tại chỗ.
Một chưởng của Thăng Diệu Huy lại  đánh ở khoảng không, trong nháy mắt ở trên mặt đất lại hình thành một cái hố to lớn.


  "Tiểu tử này lại có thể còn có linh khí hệ không gian, hừ, thú vị." Thăng Diệu Huy cười lạnh một tiếng, dò theo hơi thở của Mộ Lam Huyền mà đuổi theo đi.


  Mộ Lam Huyền thuấn di đến bên hồ, vội vàng hướng về chỗ ba người đã đứng khi nãy nhìn lại, kết quả không có một bóng người, khiến nàng muốn nhảy dựng lên .


  "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Ngô sư thúc ! Tử Y sư thúc ! Hai người cứu mạng a !" Nàng thăm dò kêu lên vài tiếng, nhưng không dám phát ra tiếng quá lớn, nếu khiến cho người nọ đuổi tới liền xong đời, nàng ở dưới tay người nọ hoàn toàn không có phần thắng.
  Thấy không ai đáp lại, nàng chà chà chân.


  "Hai người cứu mạng a !!"


   "Ai nha, kêu to cái gì, ngươi như thế nào lại trở về." Hai người từ phía sau cái cây đi tới bất mãn nhìn Mộ Lam Huyền vừa cắt đứt chuyện tốt của hai người.


"Ai u, sư thúc các ngươi còn ở đây là tốt rồi !" Mộ lam Huyền đại hỉ, đang muốn đi về phía trước, bỗng dưng nhìn đến kia hai người biến sắc, nàng mới chú ý tới được cái gì đó, vội vàng hướng một bên tránh đi, nhưng vẫn là bị chưởng phong từ sau đánh lén mà cọ đến tay.


  Trong nháy mắt, cánh tay cảm giác như là bị xé rách đau đớn, nàng vội vã ăn một viên thuốc chữa thương, vội vã thối lui đến bên người Ngô Chỉ Hạc.
Ngô Chỉ Hạc giống như che chở một tiểu hài tử mà bảo vệ Mộ Lam Huyền, mặt hai người âm trầm nhìn kia tên kia lớn mật cuồng đồ khi dễ tiểu sư điệt của các nàng.


  "Ngươi là ai?" Ngô Chỉ Hạc đi lên phía trước lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thăng Diệu Huy, sát khí tứ phía như có như không tản ra làm cho người ta sợ hãi.


  Thăng Diệu Huy thấy tu vi của Ngô Chỉ Hạc bất phàm, thần sắc lập tức ngưng trọng vài phần: "Xin hỏi các hạ là người phương nào?"


  "Người phương nào sao? Ngươi là ai?" Ngô Chỉ Hạc cười lạnh một tiếng, xem thường nói.


  "Tại hạ Thăng Diệu Huy là minh chủ của Vạn Kiếm Minh." Thăng Diệu Huy hai tay ôm quyền, bộc ra tên tuổi của bản thân ý định có thể lấy cái này mà đẩy lui Ngô Chỉ Hạc: "Vẫn là mời các hạ không cần quản đến chuyện bao đồng, để cho tại hạ đem tên súc sinh kia chém đi!"


  "Nga?" Ngô Chỉ Hạc chớp chớp mắt, ánh mắt cũng càng phát ra lạnh lẽo đứng lên: "Lo chuyện bao đồng? Đây là tiểu sư điệt của ta, cần gì nói tới lo chuyện bao đồng?!"


  "Ngài là?" Thăng Diệu Huy mơ hồ cảm giác được không ổn, lập tức cẩn thận đứng lên.


"Cửu Tuyền tông, Ngô Chỉ Hạc."


  Ngô Chỉ Hạc nhàn nhạt nói ra danh tự, quạt cầm trong tay lắc nhẹ vài cái, vẻ mặt tản mạn, giống như không đem Thăng Diệu Huy đặt ở trong mắt.
Thăng Diệu Huy nghe nàng nói xong cảm thấy cả kinh, chính là Ngô Chỉ Hạc đại trưởng lão của Cửu Tuyền tông!

Hơn nữa tên tiểu tử kia là sư điệt của nàng? Không phải Diệp Toàn đã nói người này là lúc một hộ vệ sao! Như thế nào lại biến thành đệ tử chân truyền của Cửu Tuyền tông! Chuyện là như thế nào cho phải...


  "A a a a, ta nghĩ đến đây đều là hiểu lầm, tại hạ cáo từ ." Chỉ nghe Thăng Diệu Huy xấu hổ cười vài tiếng, hai tay ôm quyền nói xong liền muốn chuồn mất.
Tử Y tra xét tình trạng vết thương của Mộ Lam Huyền sau đó đơn giản xử lý một phen, liền tiến lên: "Như thế nào, làm tiểu sư điệt của chúng ta bị thương xong liền muốn chạy? Ý nghĩ của ngươi cũng quá kỳ lạ đi !"


  Nói xong, Tử Y một bước tiến lên trong tay trống rỗng bỗng xuất hiện một thanh trường đao, chụp đến cánh tay phải của Thăng Diệu Huy một đao chém xuống, một cánh tay rơi xuống.
Chỉ thấy Thăng Diệu Huy cắn răng bưng lại nơi bị chặt đứt sắc mặt trắng bệch.


  Yêu diễm trên khuôn mặt của Tử Y không chút thay đổi, vết máu trên thân đao chậm rãi nhỏ giọt lên mặt đất, trong nháy mắt dung đi vào.


  "Cút đi, giữ cho ngươi một cái mạng chó."


Thăng Diệu Huy cắn răng không cam lòng mắt nhìn Mộ Lam Huyền, cuối cùng kéo đi thân thể không trọn vẹn rời khỏi .


  Thăng Diệu Huy đi rồi Ngô Chỉ Hạc cau mày nghiêm túc nhìn đến Mộ Lam Huyền: "Ngươi như thế nào mà chọc đến mình chủ của Vạn Kiếm Minh?"


  Tuy rằng nàng thực cưng chiều tiểu sư điệt này, nhưng mà lần này còn may là bởi vì hai nàng vừa lúc đi không xa lắm, bằng không lần sau gặp lại Mộ Lam Huyền chỉ sợ cũng chỉ còn lại một cái xác lạnh lẽo. Nên giáo dục cũng phải giáo dục, lần này cũng nên hảo hảo quản giáo tiểu sư điệt .


  Mộ Lam Huyền nhìn một chút vẻ mặt nghiêm túc của hai người kia, bất đắc dĩ thở dài, đem đầu đuôi câu chuyện thuật lại một lần.


  "Đáng chết! Tại sao ngươi lại không nói sớm! Sớm biết được như vậy ta sẽ bắt hắn lại chém đi! Ăn tim hùng gan báo hay sao mà dám đánh tâm can của Tiểu Linh Nhi của chúng ta!" Tử Y nghe nói xong một đao đâm vào trong đất vù vù mắng.


  "Thì ra là thế..." Ngô Chỉ Hạc vuốt cằm gật gật đầu, như có chút suy nghĩ: "Nhưng phương pháp của ngươi vẫn là thiếu suy nghĩ, bất quá không muốn như vậy mà chọc cho người khác nhìn chăm chú, hẳn là tìm một góc khuất không có ai mà đem hắn chém nát sau đó đút cho yêu thú ăn là được rồi."


  "Ngạch...." Mộ Lam Huyền nhìn chằm chằm Ngô Chỉ Hạc còn đâu khuôn mặt chính nhân quân tử. Nhìn một hồi lâu, nàng bỗng nhiên phát hiện Ngô sư thúc của mình cũng không ôn hoà giống như vẻ mặt bên ngoài...