Bởi vì là Tình hoa tiết, trên cơ bản tất cả khách điếm đều đã đầy người, Mộ Lam Huyền thật vất vả tìm tới một nhà có phòng trống, nhưng chỉ còn lại một gian phòng!
Mộ Lam Huyền tất nhiên là thật cao hứng, đã cảm tạ ông trời chiếu cố, cho nàng một cái lý do hoàn mỹ để nàng cùng với sư phụ ở chung phòng.
Tiểu nhị mang theo hai người lên phòng, bàn giao một phen liền lui ra ngoài.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh, có lẽ là vừa rồi nhìn thấy một màn kích thích như vậy, nên lúc này Mộ Lam Huyền cùng với Bạch Linh một mình ở trong một cái phòng rất căng thẳng, trái tim đập phanh phanh nhảy nhảy.
Bạch Linh tháo mặt nạ xuống, đặt lên bàn, đem mấy sợi tóc vươn xuống mà vén đến sau tai, nhìn về phía Mộ Lam Huyền đứng thẳng tắp ở tại cửa ra vào, không nhịn được cười một tiếng, cầm lấy cái chén đổ một miệng nước trà thản nhiên nói: "Đứng đấy làm cái gì?"
"Nga!" Mộ Lam Huyền mãnh liệt gãi đầu một cái rồi ngồi vào bên cạnh Bạch Linh đang uống trà, nhìn một chút trong phòng chỉ có một cái giường, trong mắt mang theo ngôi sao sáng nhìn xem Bạch Linh: "Sư phụ, chúng ta đêm nay ngủ chung một cái giường sao?"
Bạch Linh nghe nói nhàn nhạt cong lên, để chén trà trong tay xuống, vừa chỉ chỉ Mộ Lam Huyền, vừa chỉ chỉ sàn nhà, lãnh đạm nói: "Ngươi, ở trên mặt đất".
Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Bạch Linh, Mộ Lam Huyền trong nháy mắt lộ ra bộ dáng đáng thương: "Sư phụ ngươi nhẫn tâm để tiểu đồ nhi ngủ ở trên mặt đất sao?Trên mặt đất lạnh lắm......"
"Được". Thấy Bạch Linh một ngụm đáp ứng, Mộ Lam Huyền muốn kích động mà vẫy đuôi, chỉ nghe tiếp thanh âm thanh lãnh của Bạch Linh lại vang lên: "Ngươi ngủ trên giường vi sư ngồi là được".
"Nga". Mộ Lam Huyền thất vọng kêu một tiếng, vẻ mặt đau khổ đi đến một bên: "Được được được, ta ngủ trên mặt đất không phải là được rồi sao......"
Bạch Linh chỉ là cười nhạt một tiếng liền không có lại để ý đến Mộ Lam Huyền, mà Mộ Lam Huyền ở một bên phiền muộn một hồi lại giống hệt như tiểu cẩu mà chạy tới tìm Bạch Linh nói chuyện.
Mộ Lam Huyền vẫy đuôi: "Sư phụ sư phụ, chúng ta ở chỗ này mấy ngày a?"
Bạch Linh bưng chén trà: "Ngày mai liền về".
Mộ Lam Huyền vẫy đuôi thêm lần nữa: "Sư phụ sư phụ, ngươi không phải là không thú vị như vậy chứ, chúng ta ở đây chơi nhiều mấy ngày nữa đi, ngươi nhìn xem ngay cả Ngô sư thúc cùng Tử Y sư thúc cũng đều tới đây chơi......"
Nói đến đây, Mộ Lam Huyền bỗng nhiên dừng lại, mà Bạch Linh cũng như vậy, hai người lại nghĩ tới hình tượng một màn kịch liệt kia, bầu không khí một trận trầm mặc. Mộ Lam Huyền trước tiên mở miệng, nàng thận trọng tiến lên trước: "Sư phụ, Ngô sư thúc cùng Tử Y sư thúc là người yêu sao?"
Nàng đương nhiên biết quan hệ của hai người kia là như thế nào, nàng hỏi như vậy chỉ là muốn nhìn một chút xem Bạch Linh phản ứng ra sao.
Chỉ thấy Bạch Linh nhíu nhíu mày, nhớ tới một màn kia cũng rất kinh ngạc, nhiều năm như vậy nàng thế mà không có phát hiện hai sư tỷ nhà mình thế mà lại yêu nhau: "Có lẽ vậy". Nàng liếc mắt nhìn Mộ Lam Huyền, thản nhiên nói.
Mộ Lam Huyền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lấy dũng khí hỏi: "Sư phụ ngươi cảm thấy việc nữ tử cùng nữ tử yêu nhau là việc sai trái sao?"
Bạch Linh ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Mộ Lam Huyền sẽ hỏi vấn đề này, vô ý thức đáp: "Yêu chính là yêu, sao lại gọi là đúng hay sai".
Mộ Lam Huyền nghe nàng nói liền mừng rỡ, nàng kích động nhìn Bạch Linh nói: "Vậy nếu như về sau đồ nhi có thích nữ tử, sư phụ có tức giận không?"
Bạch Linh nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng kích động của Mộ Lam Huyền, quả nhiên, tiểu đồ nhi này tám phần là thích nữ tử nào, là Diệp Thiện hay là Mạc Thanh kia, vân vân, ngày bình thường tiểu đồ đệ cùng Thành Mộc Thu đi rất gần nhau, có lẽ có thể là Lữ Ngữ An kia cũng khó nói......
Bạch Linh không khỏi càng nghĩ càng xa, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói ra được, cứ như món đồ chơi yêu thích của bản thân bị cướp đi nên không vui.
"Sư phụ?" Mộ Lam Huyền liếc thấy sắc mặt của Bạch Linh không đúng, nàng nghĩ là Bạch Linh tức giận nên yếu ớt kêu một tiếng.
"Ân?" Bạch Linh lấy lại tinh thần, nhìn xem Mộ Lam Huyền khiếp đảm, khóe miệng nàng gảy nhẹ, đưa tay sờ lên đầu của nàng: "Ngươi thích liền tốt, vi sư vì sao phải tức giận? Đúng a, vì sao phải tức giận?" Câu nói này là nói cho Mộ Lam Huyền nghe, cũng giống như là đang nói cho chính nàng nghe, nàng vì sao phải tức giận......
Mộ Lam Huyền kích động nắm chặt tay của Bạch Linh, nhìn xem người kia ngây người, không khỏi cười ra tiếng, lúc đầu nàng cứ nghĩ Bạch Linh là loại người như trưởng bối mặt thường kéo căng ra, nhưng ở chung thời gian dài, lại phát hiện không phải như thế. Sư phụ mặc dù có khi sẽ rất lạnh, kéo căng lấy khuôn mặt, nhưng ở cùng với nàng lúc càng nhiều, cảm xúc của nàng có sướng vui giận buồn có khi cũng sẽ giống như một tiểu hài tử.
Nàng cầm tay Bạch Linh, lần đầu tiên nhu tình ở trong mắt giấu không được: "Sư phụ, ngươi thật tốt".
Đối mặt với ánh mắt như muốn thiêu cháy người của Mộ Lam Huyền, Bạch Linh vô thức rút tay về, cố ý tránh đi ánh mắt kia, cúi xuống rủ xuống mấy sợi tóc: "Ân".
Nhìn thấy bộ dạng của Bạch Linh không được tự nhiên, Mộ Lam Huyền kịp phản ứng, cuống quít đem cảm xúc ở trong mắt giấu đi, xoay người đi trải chăn mền để cho mình để chuyển dời lực chú ý.
Mà Bạch Linh thì lại nhìn chằm chằm bóng lưng của Mộ Lam Huyền một hồi lâu, chợt nhớ tới bộ dáng đầy máu tươi của Mộ Lam Huyền ngày hôm nay, không khỏi nhướng mày, đem tiểu đồ nhi đang trải giường chiếu gọi tới".
"Sư phụ thế nào?" Cũng không biết nên nói là cái phương pháp chuyển dời lực chú ý này không tệ hay là khả năng đè nén tình cảm của bản thân Mộ Lam Huyền quá mức cường đại, nên trong lúc này ở trong mắt nàng nhìn không ra một chút tình cảm không nên có nào.
Bạch Linh vẫy vẫy tay, chỉ hướng cái ghế: "Đến, ngồi xuống".
Mộ Lam Huyền nhu thuận ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn: "Thế nào?"
Bạch Linh duỗi ra một ngón tay tinh tế chỉ tại mi tâm Mộ Lam Huyền, nhắm mắt lại phân ra một sợi thần thức.
Lúc đầu óc của Mộ Lam Huyền còn đang mơ hồ nhìn Bạch Linh, bỗng nhiên cảm giác được thức hải của mình bị trọng kích một chút, kém chút ngất đi.
Mộ Lam Huyền vuốt vuốt đầu, nàng vừa muốn phàn nàn sư phụ nhà mình vì cái gì dùng thần thức đề kích nàng, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy bộ dạng của Bạch Linh có chút kinh ngạc.
Bạch Linh nhìn Mộ Lam Huyền mà trong lòng khiếp sợ không thôi, nàng mặc dù giáng xuống một cảnh giới nhưng cũng tốt xấu là Luyện Thần viên mãn a, tiểu đồ nhi không nhưng không có ngất đi ngược lại vuốt vuốt đầu liền tốt? Bỏ đi, chỉ cần đi vào thần thức là được.
"Sư phụ ngươi.." Mộ Lam Huyền đang muốn mở miệng, chỉ thấy Bạch Linh từ từ nhắm lại hai mắt vươn tay ra hiệu nàng ngậm miệng.
Mộ Lam Huyền thấy thế đành phải ngoan ngoãn ngồi bất động, Bạch Linh dùng thần thức tra xét Mộ Lam huyền thể nội, trong lòng nghĩ lại, Mộ Lam huyền khí tức tuyệt đối là ma tộc khí tức, nàng hiện tại hoàn toàn không cảm giác được bất cứ khí tức hay huyết mạch gì của Ma tộc, cho nên tiểu đồ nhi không thể nào là người của Ma tộc, vậy cũng chỉ có một khả năng......
Nàng nhớ tới lần đó nàng ngẫu nhiên cứu được tiểu đồ nhi, có lẽ là đã bị tên đệ tử Ma tộc đánh xuống một kích sau đó tuy được linh giáp ngăn cản lại nhưng có thể còn tàn dư Ma khí lưu lại, sau đó lại bị kia con chim Tước lớn kia vạch phá lồng ngực để kia cho ma khí thấm đi vào, hôm nay trong lúc nhất thời cảm xúc kích động mà phát động lên khiến Ma khí vận hành......
Bạch Linh khống chế thần thức tìm được ở chỗ lồng ngực Mộ Lam Huyền, nhìn thấy được đám mây màu đen không lớn kia, không khỏi nhướng mày, quả nhiên......
May mắn phát hiện được sớm, Bạch Linh rất nhẹ nhàng đem nó tiêu diệt, bằng không đợi lấy màu đen đám mây có trái tim lớn nhỏ kia Mộ Lam huyền đem đối mặt chính là rơi vào ma đạo.
Trong mắt Bạch Linh lóe lên một tia lãnh sắc, đem thần thức thu hồi sau đó từ nhẫn cụ lấy ra xâm nhập vào tháp, đem linh hồn tên đệ tử Ma tộc kia tiêu diệt sạch sẽ. Nhìn thấy cảnh này, dọa đến những tiểu yêu trong tháp chạy trốn tứ phía, sợ Bạch Linh một cái run tay đem bọn nó tiêu diệt hết.
Cũng không khác biệt, Mộ Lam Huyền từ đầu đến cuối đều không có cảm giác được có ma khí bên trong cơ thể mình, thẳng đến khi cảm giác được Bạch Linh đem thần thức thu hồi nàng liền vặn vẹo một chút, tiến lên trước, hỏi dò: "Sư phụ ta có thể nói chuyện được sao?"
Bạch Linh không khỏi nhẹ giọng cười một tiếng, trong lòng không khỏi một trận xúc động, cái này ngốc đồ đệ không sợ mình đem thần trí của nàng tiêu diệt a......
Mộ Lam Huyền đương nhiên cũng thấy kỳ quái vì sao Bạch Linh sẽ dùng thần thức dò xét trong cơ thể nàng, nhưng nàng biết Bạch Linh chắc chắn sẽ không đối với nàng không tốt, nàng cũng không có hỏi đến.
...
Ở bên trong chính đường của Vạn Kiếm Minh......
Một đám người đi tới cửa, ở giữa có bốn người giơ lên một vải bố che lại thi thể.
"Khởi bẩm minh chủ! Diệp Toàn có chuyện quan trọng bẩm báo!" Chỉ thấy bên ngoài cửa có một người mặt đầy ngưng trọng, khí tứ trong lời nói có có một chút tức giận.
"Nga?" Các ngươi không phải là đi tham gia Tình hoa tiết hay sao, tại sao trở về rồi?" Thăng Diệu Huy nghe nói xong bưng lên chén trà đặt ở trong tay cười nhạt nhấp một ngụm.
Diệp Toàn cắn chặt hàm răng đi tới, trên đầu toát ra từng mảng gân xanh, có thể thấy được hắn ta có bao nhiêu tức giận, liền ngay cả nói chuyện cũng là một bộ dạng cắn răng nghiến lợi.
"Minh chủ, đại sư huynh hắn bị người ta giết!"
"Cái gì!"
Chén trà ở trong tay của Thăng Diệu Huy rơi trên mặt đất vỡ làm đôi, hai tay không nhịn được run rẩy, khuôn mặt đã có một chút nếp nhăn kia lộ ra thần sắc không thể tin được: "Ngươi nói Hạo Vũ chết?"
Diệp Toàn một mặt bi thống, cúi đầu xuống: "Vâng......"
Dứt lời, bốn người kia giơ lên giá đỡ đi lên trước, để dưới đất rồi lui lại sang một bên.
Thăng Diệu Huy duỗi ra cái tay run rẩy đem vải trắng xốc lên, đập vào mí mắt chính là kia thi thể của Thăng Hạo Vũ bị mổ bụng, thân tách ra......
Thăng Diệu Huy ngã ngồi trên ghế, con của hắn cứ như thế mà không còn nữa......
Nhi tử mà hắn cẩn thận bồi dưỡng nhiều năm như vậy, cứ như thế không còn nữa!
Hắn biết Thăng Hạo Vũ trời sinh tính ham chơi, cũng không quản nhiều, nhiều năm như vậy hắn cũng chọc không ít phiền phức, thật không nghĩ đến lần này lại gây họa sát thân trở về!
Hắn nắm chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nhìn Diệp Toàn, lời nói ở giữa sát khí doạ người: "Nói! Là ai làm!"
"Bẩm minh chủ, là người của Cửu Tuyền tông......."
"Cửu Tuyền tông?!"
Thăng Diệu Huy nghe hắn nói mặt lộ vẻ vẻ buồn rầu, trêu chọc ai không trêu hết lần này tới lần khác trêu chọc người của Cửu Tuyền tông......
Diệp Toàn nhìn thấy biểu lộ u sầu của Thăng Diệu Huy, hắn tiến lên một bước: "Minh chủ, người sát hại Thăng sư huynh chỉ là một hộ vệ của Cửu Tuyền tông, tên là Mộ Lam Huyền".
Ánh mắt của Thăng Diệu Huy lóe lên, mang theo sát ý không ngăn nổi, nếu là một hộ vệ nho nhỏ vậy thì không có chuyện rồi.
Hắn cười lạnh một tiếng, sắc mặt quyết tâm, nhìn thoáng qua thi thể của Thăng Hạo Vũ, tiến lên đem vải trắng nhẹ nhàng đắp kín: "Vi phụ nhất định sẽ đem nàng chém thành trăm mảnh!"