Tiểu Đồ Nhi Cùng Bạch Sư Phụ

Chương 20






  Hai người đi qua nhìn kỹ, mới phát hiện sân khấu kia thật ra là một lôi đài.
Trên lôi đài có một công tử ôn nhuận đứng ở đấy, trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm nho nhã nhìn đám người ở dưới đài, sau đó mỉm cười: "Hôm nay lôi đài này Vấn mỗ đã quyết định được, không biết vị công tử nào có thể đến cùng Vấn mỗ so tài một trận?"


  "Nga a". Mộ Lam Huyền nhẹ giọng cười một tiếng, nhìn về phía Bạch Linh: "Sư phụ, đây là võ đài sao?"


  Bạch Linh nhàn nhạt thoáng nhìn: "Có lẽ đi".


  "Tiểu bạch kiểm, cút xuống đi". Bỗng nhiên, một âm thanh thô thiển truyền đến, công tử ôn nhuận kia nghe nói xong trên mặt hiện lên một tia âm lãnh chi sắc, ngữ khí bất thiện: "Xin hỏi người đến là người nào!"


  "Viêm Phong của Viêm thành!" Trên lôi đài có một thô khoáng đại hán đi đến, khinh thường nhìn xem Vấn Nguyệt Khanh, hai người nhìn nhau, cũng không nói nhảm trực tiếp đánh lên.


  Hồi lâu, Mộ Lam Huyền nhíu mày, mặc dù tên Viêm Phong kia làm cho người ta rất khó chịu, nhưng công phu cũng không tệ lắm, công tử ôn nhuận này chắc chắn thua.


  Chỉ thấy một quyền của Viêm Phong liền đem Vấn Nguyệt Khanh đánh bay, Vấn Nguyệt Khanh ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu, khí trực tiếp xổ một câu nói tục: "Ta phi! Hôm nay mạng của lão tử không cần cũng được, nhưng ngươi đừng nghĩ đến việc còn sống đi ra ngoài!"


  Mộ Lam Huyền nghe hắn nói trong nháy mắt thổi cái huýt sáo, người anh em này có ý tứ a.


  Dứt lời Vấn Nguyệt Khanh ăn vào một viên đan dược, khí sắc trong nháy mắt khôi phục lại, nhưng linh khí của Viêm Phong cũng sắp cạn kiệt, chỉ thấy một kiếm của Vấn Nguyệt Thanh đâm thẳng tới trung tâm trái tim của Viêm Phong, một kiếm đâm thủng tim, hai con mắt của Viêm Phong thẳng tắp trợn trừng mắt nhìn Vấn Nguyệt Khanh, thẳng tắp đổ xuống.


  Vấn Nguyệt Khanh rút kiếm về, lắc lắc máu tươi còn lưu lại trên thân kiếm, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Làm người không muốn như thế rác rưởi, dầy xéo tôn nghiêm của người khác, Vấn mỗ có thể để cho ngươi chết". Nói xong, nhìn về phía dưới đài cười nhạt một tiếng: "Còn có vị công tử nào có thể cùng Vấn mỗ đấu một trận?"


  "Ta đến". Một nam tử áo lam bay tới trên đài, Mộ Lam Huyền nhìn người kia thầm nghĩ "Thật sự là oan gia ngõ hẹp, tại sao lại nhìn thấy cái tên đại sư huynh của Vạn Kiếm Minh này nữa".
Trên lôi đài chính là Thăng Hạo Vũ, hắn lên đài ôm một quyền đối với Vấn Nguyệt Khanh nói: "Tại hạ Thăng Hạo Vũ của Vạn Kiếm Minh".


  Mộ Lam Huyền hừ lạnh một tiếng, nói với Bạch Linh: Cái tên Thăng Hạo Vũ thật đúng là tiểu nhân a, hiện tại tên Vấn Nguyệt Khanh nhìn là biết không ổn, hắn vừa vặn vội vàng đi lên để nhặt được cái tiện nghi".


   Bạch Linh chẳng hề để ý phủi một chút: "Có cái gì tốt mà nhìn".


  Những bọn tiểu bối này đánh nhau ở tại trong mắt Bạch Linh nhìn đến chính là mèo mèo chó chó đánh nhau, chả có gì.


  "Vấn mỗ tài nghệ không bằng người, cáo từ". Trong một chốc Bạch Linh cùng Mộ Lam Huyền đang đến chuyện này, Thăng Hạo Vũ dùng một kích toàn lực mưu sát Vấn Nguyệt Khanh, Mộ Lam Huyền thấy thế càng thêm xem thường Thăng Hạo Vũ, không khỏi liếc mắt, nhìn thấy Vấn Nguyệt Khanh đi xuống, nàng từ trong nhẫn cụ xuất ra một bình đan dược chữa thương: "Hắc, Vấn công tử". Chỉ thấy Vấn Nguyệt Khanh dừng lại, nhìn về phía Mộ Lam Huyền cùng Bạch Linh: "Vị công tử này có chuyện gì sao?"


   Mộ Lam Huyền đem đan dược ném cho Vấn Nguyệt Khanh, thản nhiên nói: "Cho ngươi".


  Vấn Nguyệt Khanh tiếp nhận đan dược, cũng không xem xét thứ gì ở trong bình, lễ phép cười một tiếng: "Đa tạ". Dứt lời, quay người rời đi.


  Mộ Lam Huyền gật đầu xem như đáp lại, tròng mắt của Bạch Linh nhìn về phía Mộ Lam Huyền, trêu đùa: "Bộ dạng này của ngươi thật giống như là đối với Vấn Nguyệt Khanh cảm thấy rất hứng thú, có muốn vi sư giúp ngươi một chút hay không?"


Mộ Lam Huyền sững sờ, tranh thủ thời gian lắc đầu, giải thích nói: "Không không không, ta chẳng qua là cảm thấy người này rất thú vị, không có ý khác, đồ nhi còn muốn bồi tiếp sư phụ cả một đời, nơi nào mà có công phu nhàn rỗi để nói chuyện yêu đương".


  "Phải không". Bạch Linh nhẹ giọng cười một tiếng: "Bồi tiếp vi sư cả một đời?"
  Mộ Lam Huyền gật gật đầu, khẳng định nói: "Đúng vậy a, đồ nhi phải bồi sư phụ một đời một kiếp".


  Đối với Mộ Lam Huyền, Bạch Linh cũng chỉ là cười bỏ qua, một đời một kiếp có thể nói đó chỉ là lời hứa hẹn, nhớ ngày đó người kia hứa hẹn nàng đời đời kiếp kiếp, nhưng hôm nay một đời một kiếp cũng không thực hiện, chớ nói chi là đời đời kiếp kiếp. Chỉ cần nghĩ đến người kia khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Linh không tự chủ được tràn ra băng lãnh khí tức.


  Mộ Lam Huyền phát giác ra được khí tức của Bạch Linh không đúng, cầm tay nàng không khỏi chặt một chút: "Sư phụ ngươi không sao chứ?" 


  Bạch Linh lấy lại tinh thần, nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Mộ Lam Huyền, lạnh lùng trên mặt nhu hòa đi rất nhiều: "Không ngại".


  Thăng Hạo Vũ ở trên đài chợt thấy hai thân ảnh quen thuộc, trong lòng hơi động, nhìn về phía Mộ Lam Huyền đang nắm tay Bạch Linh, kiếm trong tay chỉ hướng Mộ Lam Huyền thanh âm lạnh lùng nói: "Mộ Lam huyền, ngươi có dám hay không đánh với ta một trận!"


  Mộ Lam Huyền bất thình lình bị tiếng rống làm giật nảy mình: "Ngươi thì tính là cái thá gì? Nói muốn đánh thì ta phải đánh sao?"


  Thăng Hạo Vũ nghe nói hừ lạnh một tiếng: "Ta nhìn ngươi là biết không dám rồi đi". 


  "Đừng có dùng một chút phép khích tướng này, loại phép khích tướng cũng quá cũ kĩ rồi a?" Mộ Lam Huyền liếc mắt, nói xong cũng muốn lôi kéo Bạch Linh rời đi.


  Thăng Hạo Vũ thấy thế liền trở bên gấp gáp, chỉ vào Mộ Lam Huyền nói: "Không bằng chúng ta bỏ một chút tiền đặt cược như thế nào, nếu ngươi thua liền phải đem mỹ nhân bên cạnh ngươi để lại, còn nếu ta thua thì ta cho ngươi một bình Thăng Linh Đan, như thế nào?


  "Thăng Linh Đan?" Mộ Lam Huyền quay đầu cười lạnh một tiếng, nàng nổi giận, cái tên Thăng Hạo Vũ này nhiều lần tới khiêu chiến ranh giới cuối cùng của nàng, đem sư phụ của nàng để coi như tiền đặt cược, còn vọng tưởng dùng một bình Thăng Linh Đan mà tới làm tiền đặt cược để đổi lấy sư phụ của nàng?" Người có vảy ngược, chạm vào hẳn phải chết! Giống như tên Thăng Hạo Vũ này là cái tên ngu ngốc không biết sống chết, Mộ Lam Huyền hiện tại chỉ muốn đem hắn thiên đao vạn quả!
Không thể không nói đến lòng chiếm hữu của Mộ Lam Huyền quá mạnh, chịu không được người khác nói về Bạch Linh nửa điểm không tốt, chớ nói chi là tên Thăng Hạo Vũ này lại nhiều lần đùa giỡn cợt nhã.


  Thăng Hạo Vũ ngây thơ còn tưởng rằng dùng Thăng Linh Đan để dụ hoặc có tác dụng, tự ngạo giương lên cái cằm, tự tin nói: "Cược sao? Nếu như ta thua ta có thể tăng thêm hai bình Thăng Linh Đan". Thăng Linh Đan này có thể tăng lên linh khí để đan điền hấp thu được đan dược, đồng thời không có bất kỳ tác dụng phụ gì, là một đan dược rất hiếm thấy. Nếu như là người bình thường có lẽ sẽ đi đổi, nhưng Mộ Lam Huyền làm sao có thể cược, nàng tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ ra sát ý lạnh như băng, chẳng biết tại sao tim lại đập đặc biệt cấp tốc, ý thức cũng không phát giác ta bắt đầu mơ hồ, nàng buông ra tay của Bạch Linh, từ trong nhẫn cụ xuất ra trường kiếm, khí kiếm vô hình bao khỏa trên kiếm tứ phía, nàng cười lạnh, đi về phía Thăng Hạo Vũ.


  Thăng Hạo Vũ nhìn xem sát khí tứ phía bao lấy Mộ Lam Huyền, hắn vô thức mà lui lại một bước, bị khí thế của Mộ Lam Huyền dọa đến có chút phát run, nhưng còn ráng chống đỡ lấy hỏi: "Ngươi, ngươi cược?"
"Cược?" Mộ Lam Huyền cười lạnh một tiếng, hai mắt hiện lên một tia ngoan ý, xuất ra lăng ba vi bộ như quỷ mị đi đến trước mặt Thăng Hạo Vũ, nàng cười lạnh, một kiếm vung ra: "Đi chết đi".
Một nháy mắt khi Mộ Lam Huyền đi đến trước mặt Thăng Hạo Vũ, hắn liền cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách mà không cách nào phản kháng lại được, lập tức hắn liền hối hận, đáng tiếc thiên hạ không có thuốc hối hận, hắn phải vì lời nói của mình mà trả giá đắt, cho nên hắn chết.


   Bị một nhát kiếm của Mộ Lam Huyền chặt đứt cái cổ, máu trong nháy mắt phun ra, cái đầu lăn đến trên mặt đất, không ít vài giọt máu còn nóng dính ở trên khuôn mặt lạnh băng của Mộ Lam Huyền, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười kỳ quái. Sau khi Bạch Linh thấy được lông mày không khỏi nhíu một cái, Mộ Lam Huyền sờ lên máu tươi trên mặt, dùng kiếm nhẹ nhàng mổ bụng Thăng Hạo Vũ, ruột cùng một bài thứ trong bụng một mạch lật ra, trong nháy mắt vẻ mặt kích động lan khắp trên khuôn mặt trắng nõn của nàng.
Mọi người ở dưới đài đã bị một màn này sợ ngây người, mặc dù những người này cũng là giang hồ nhân sĩ, thế nhưng người hung tàn như vậy là lần đầu tiên trông thấy a, không ít nữ tử đều che miệng của mình để phòng ngừa phải nôn ra.


  Ngay lúc Mộ Lam Huyền muốn liếm máu tươi trên ngón tay, Bạch Linh chỉ lắc người một cái liền đến trước mặt Mộ Lam Huyền, một chưởng vỗ tới.


  Biểu lộ khát máu của Mộ Lam Huyền bỗng nhiên khôi phục bình thường, nàng trừng to mắt che lấy mặt bị Bạch Linh tát còn ẩn ẩn đau, một mặt không thể tin được, nàng lắc đầu khó hiểu nói: "Sư phụ vì sao đánh ta?"


  Bạch Linh nhíu mày lại liếc mắt nhìn dưới chân: "Ngươi không nhớ rõ?"
Mộ Lam Huyền cúi đầu nhìn lại, giày của mình đã dính lên không ít máu, mà ở bên cạnh có một cái thi thể không đầu mà còn bị mở ngực mổ bụng, nàng chợt nhớ tới vừa rồi có phát sinh một số việc, nhìn xem đống nội tạng bị lật ra đến, trong dạ dày quay cuồng một hồi, nàng vô thức che miệng.


  Bạch Linh thấy thế lông mày không khỏi nhăn lại, tiểu đồ nhi này rất không thích hợp......


  Nàng lại nhìn một chút trên thi thể của Thăng Hạo Vũ nằm ở trên mặt đất, tuy nói Thăng Hạo Vũ là đại đệ tử của Vạn Kiếm Minh, nhưng Vạn Kiếm Minh kia còn không vào được trong mắt Bạch Linh, lại nói đến tên Thăng Hạo Vũ lại nhiều lần nhìn trộm mình, nếu không phải Mộ Lam Huyền ra tay, nàng cũng đã chuẩn bị để cho tên Thăng Hạo Vũ này biến mất hoàn toàn ở trên đời này.


  Bạch Linh đỡ lấy lưng Mộ Lam Huyền, càng làm cho nàng kinh ngạc vẫn là tiểu đồ nhi này, nghĩ đến biểu hiện khát máu khi nãy của Mộ Lam Huyền, đó rõ ràng là biểu hiện của Ma tộc khi nhìn thấy máu tươi, đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Linh lại nhíu chung một chỗ, nàng tuyệt đối không thể để cho tiểu đồ nhi rơi vào ma đạo......


  Lúc này Mộ Lam Huyền cũng tỉnh táo lại, nàng lo lắng nhìn Bạch linh: "Sư phụ tên Vạn Kiếm Minh này......" Lần này nàng đem đại đệ tử của Vạn Kiếm Minh giết đi, thậm chí còn mở ngực mổ bụng, lỡ như Vạn kiếm Minh xem như thù mà kết lên, lập tức nàng lo lắng nhìn về phía Bạch Linh, nàng cũng không muốn bởi vì nguyên nhân của bản thân mình mà để cho Cửu Tuyền tông có một kẻ địch đối đầu.
Bạch Linh nghe nàng nói liền lắc đầu, hoàn toàn thất vọng: "Một cái Vạn Kiếm Minh mà thôi, cùng lắm thì để cho người ở trên đời này tiêu diệt, không có gì lớn".


  Nghe Bạch Linh nói, Mộ Lam Huyền sùng bái nhìn xem sư phụ nhà mình, làm sao lại lợi hại như vậy đâu!


"Ngạch, vậy còn có người nào hay không muốn khiêu chiến vị công tử này?" Lúc này trọng tài đứng ở trên đài cao đột nhiên hỏi.


  Dưới đài những đệ tử kia nghe xong đều lắc đầu, khiêu chiến ác ma này? Nói đùa chắc, bọn hắn cũng không muốn bị một kiếm mở ra bụng, trong mắt bọn hắn Mộ Lam Huyền hiện tại chính là một tên ác ma cái khát máu, trốn còn không kịp chứ đừng nói khiêu chiến.


  Trên đài trọng tài xem xét, nói: "Vậy ta tuyên bố, lần này luận võ chọn rể người chiến thắng chính là vị công tử này!"


  Lúc Mộ Lam Huyền còn đang cao hứng lôi kéo tay Bạch Linh đòi hỏi ban thưởng thì chợt nghe bốn chữ 'Luận võ chọn rể' này cả người như mộng mị, không thể tin được lặp lại một lần: "Luận, luận võ chọn rể?!"


  Sau đó, một lục y nữ tử hoa dung nguyệt mạo từ trong tửu lâu đi ra, sau khi nữ tử kia nhìn thấy Mộ Lam Huyền sắc mặt đỏ lên, nhưng thấy được bên cạnh nàng mang theo Bạch Linh đeo mặt nạ màu trắng lúc này lại nhíu nhíu mày.


  Nàng nhìn về phía Mộ Lam Huyền có chút hành lễ, dịu dàng nói: "Tiểu nữ tử Lữ Ngữ An".


  Mộ Lam Huyền cả mặt xấu hổ, Bạch Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Mộ Lam Huyền: "Lần này không cần vi sư phải thưởng cho ngươi, có người tự đưa đến cửa". Mặc dù là rất bình thường, nhưng không biết tại sao Bạch Linh lại nói ra một cỗ vị chua, nàng quay lưng lại không phản ứng đến Mộ Lam Huyền, chuyện tốt của mình thì tự mình giải quyết đi.