Long Ngự Thiên bị thương nghiêm trọng nhất, là người khôi phục cuối cùng, đứng bên người Long Nguyệt Thanh, hung hăng nói với Ngải Khẳng:" Hôm nay để ta thay Long gia trên dưới mấy chục mạng người đòi lại món nợ này, ngươi có bản lĩnh gì cứ đem ra hết đi, xuất thủ."
Ảnh vệ bên người nghe được mệnh lệnh liền nhanh chóng đánh qua, trong đại sảnh rất nhanh lại hỗn loạn. Lúc này Khoa Đặc cũng chạy đến đại sảnh, trên thân kiếm còn lưu lại vết máu, đuổi đến bên người Long Nguyệt Thanh " Điện hạ".
" Ngươi tự tìm người ngươi muốn báo thù đi, chú ý an toàn."
" Vâng, điện hạ, tạ ơn điện hạ." Khoa Đặc lập tức xoay người tìm kiếm, nhìn thấy Ni Lạp trốn ở một bên, cười lạnh bước đi qua, chỉ kiếm về phía Ni Lạp:" Nương ta ngày đó bị các ngươi đánh đến chết, hôm nay rốt cục cũng có thể báo thù cho nương ta."
Ni Lạp vừa nhìn nguyên lai là phế vật của gia tộc hắn, nhất thời vui mừng nói :"Tên phế vật như ngươi lại vọng tưởng báo thù, đem mình đưa đến bên cạnh thiếu gia ta, vậy ta không khách khí." Cười dâm đãng vươn tay, lại tránh không kịp, trên cánh tay bị rạch một vết kiếm thật dài, giận dữ quát:"Tên tạp chủng ngươi, dám tổn thương bổn thiếu gia, lên cho ta, bắt hắn mang về cho ta, trở về xem ta thu thập ngươi như thế nào."
Bên cạnh hai thị vệ vẫn đi bên cạnh hắn tiến lên, trong lòng thấy kỳ quá vì sau phế vật này lại có công lực. Khoa Đặc nhanh chóng triển khai kiếm pháp trong khoảng thời gian này hắn sở học cùng bọn họ sống chết đánh nhau. Ni Lạp trên mặt đều một mực bất khả tư nghị.
Lúc này trong trận doanh Ngả Khẳng đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy Lý Nguyên triết cùng một bộ phận Thương Lang quân đoàn đột nhiên đảo chiều, giết những người bên cạnh, Ngả Khẳng mới tỉnh ngộ, mắc mưu rồi, toàn bộ những là do Long Ngự Thiên tạo ra, nguyên lai mình bố trí một cái bẫy cho y, không ngờ lại bị người trà trộn, cuối cùng lại là mình chui vào bẫy rập.
Long Ngự Thiên đi đến gần Ngải Khẳng âm thanh lãnh khốc nói:" ta sẽ vì người nhà mà tự tay báo thù, cũng sẽ đem một nhà của ngươi cùng ngươi đi xuống hoàng tiền cùng ngươi bầu bạn."
Ngải Khẳng cực hận Long Ngự Thiên, lần trước bởi vì Long Ngự Thiên khiến việc đến tay lại thất bại, hôm nay tiếp tục bại trên tay hắn, mặt mày dữ tợn, mắt sung huyết:" Hừ, ta đã phòng ngừa vạn nhất, không thể nào lưu ngươi lại, giết hắn cho ta!"
Nguyên lai bên người hắn còn có thêm hai vị Kiếm Thần, hai vị Pháp Thần theo bảo hộ, một Pháp Thần đang cùng Long Ngự Thiên giao đấu cùng một chỗ. Nhìn thấy hai vị Kiếm Thần đang đánh về phía phụ hoàng, Long Nguyệt Thanh hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đã đứng trước mặt hai vị Kiếm Thần kia:" Phụ hoàng, ngươi chuyên tâm đánh cái tên lão gia hỏa kia đi, còn hai người gọi là Kiếm Thần này cứ giao cho ta."
Long Ngự Thiên biết bảo bối đã đến Kim Đan kỳ, thực lực có thể sánh bằng Kiếm Thần, nhìn đến ánh mắt kiên định cùng tự tin của bảo bối liền gật gật đầu, vẫn lo lắng dặn dò:" Thanh nhi, cẩn thận một chút." Liền đem tinh lực tập trung trên người Ngải Khẳng:" Để xem ngươi còn thủ đoạn gì?"
Ngải Khẳng quả thật không dám tin, Lục hoàng tử mới 11 tuổi hắn luôn luôn không để vào mắt này cư nhiên dám tiếp hai vị Kiếm Thần, sợ hãi, đầu tiên là giải Cắn Linh tán, xem ra thực lực của hắn rất cao, ngay cả Long Ngự Thiên cũng rất an tâm, chẳng lẽ hôm nay hắn phải vong ở chỗ này sao? Hắn thật không cam lòng, hắn bài đầy thủ đoạn suốt mấy chục năm, đột nhiên lại hóa thành bọt nước, toàn thân bọt phát đấu khí ngân sắc, cầm lợi kiếm trong tay:" Long Ngự Thiên, ngươi phải chết."
Một đạo quang mang ngân sắc đánh về phía Long Ngự Thiên, thế nhưng Long Ngự Thiên đạt đến đỉnh cao của cấp Kiếm Thánh, lại là ma vũ song tu, một Kiếm Thánh trung cấp căn bản không có khả năng so sánh, kiếm quang ngân sắc còn chưa đến gần Long Ngự Thiên đã bị đánh bay. Long Ngự Thiên nhoáng một cái đã đi tới phía sau Ngả Khẳng, vung một quyền đánh vào lưng Ngả Khẳng, Ngả Khẳng thấy không đánh trúng Long Ngự Thiên đảo mắt lại không còn bóng dáng, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng gió truyền đến, không kịp tránh thoát, một quyền kia trực tiếp đánh bay gã ra ngoài, phun ra một ngụm máu lớn. Lúc này gã mới hiểu được, dù có cùng là Kiếm Thánh nhưng thực lực của hai ngươi sai biệt đến mức nào.
Long Ngự Thiên trực tiếp quăng kiếm dùng quyền, cảm thấy cú đánh trực tiếp đánh lên người hắn mới có thể thoải mãn cơn phẫn nộ của mình, một tia ý thức trong nháy mắt đã xuất ra hơn mười quyền, từng quyền đánh trúng mục tiêu, Ngả Khẳng căn bản trốn không thoát tốc độ của hắn, hộ thân đấu khí chỉ có thể triệt tiêu một phần nhỏ, rất nhanh đã không chống đỡ nổi té lăn trên đất, cả người đầm đìa máu tươi, không có sức lật thân. Tận lực cầu xin nói :"Tha cho ta đi, ta nhận thua."
" Tha ngươi? Long gia ta từ cao đến thấp mấy chục nhân khẩu có người nào chịu ta cho ngươi sao? Nhiều năm ta bị đuổi giết, nếu không phải có người bảo hộ ta sớm đã bỏ mình, ngươi nói ai sẽ tha cho ta?" Long Ngự THiên lên án trực tiếp phát tiết hận ý cùng lửa giận trong lòng. Lập tức Ngải Khẳng như già đi mấy chục tuổi, trong lòng biết cầu xin tha thứ cũng vô dụng, hắn là người tâm ngoan thủ lạt, rốt cục hết hy vọng:" Giết ta đi."
Long Ngự Thiên giơ lên trường kiếm nhắm ngay trái tim hắn, nhìn thoáng qua Long Nguyệt Thanh vẫn còn đang chiến đấu, trong lòng thầm nói : "Thanh nhi, bảo bối của ta, từ hôm nay ta sẽ chân chính buông xuống cừu hận, không khiến người nhà bi thương, sẽ đặt hoài niệm trong lòng, sau này cùng bảo bối sấm đãng thế giới, ngắm nhìn phong cảnh." Một kiếm đâm vào trái tim Ngả Khẳng, không muốn nhìn lại hắn thêm lần nào nữa. Ngả Khẳng chính thức kết thúc một kiếp nhân sinh.
Gánh nặng đã buông xuống, Long Ngự Thiên cảm thấy cả người thư sướng, trong đầu một mảnh thanh minh, xoay người quan sátThanh nhi cùng những người khác chiến đấu trong sảnh.
Long Nguyệt Thanh đối mặt hai vị kiếm thần không hề ẩn giấu thực lực, toàn lực ứng phó, trên thân mặc hộ giáp, Thiên Linh kiếm nắm chặt trong tay, chân nguyên rót vào khiến nó phát ra quang quang đẹp mắt, "Hai vị không nên đi quấy rầy phụ hoàng ta."
Hai gã kiếm thần mới đầu không nghĩ tới bị một thiếu niên thoạt nhìn qua mới mười mấy tuổi ngăn lại, trong lòng không khỏi cười chế nhạo một tiếng, tiểu hài tử không biết trời cao đất dày, nhưng ngay sau đó phát hiện trên người hắn phát ra một cỗ khí thế không kém gì khí thế của bọn họ cùng với một loại sức mạnh chưa từng thấy qua, kinh hãi, bọn họ phải đến hơn một trăm tuổi mới tiến vào giai đoạn kiếm thần, thiếu niên nho nhỏ đối diện lại có thực lực như thế, không khỏi thu hồi khinh thị, xem trọng hơn.
Hai người một trên một dưới phối hợp, hai đạo quang mang kim sắc công kích Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh nhún người nhảy lên không trung đánh về phía trên quang mang, "Phanh" một tiếng ba người đều lui bước, nhất là một vị kiếm thần vừa rồi đã chịu đựng phần lớn phản lực, khóe miệng tràn tơ máu, trường kiếm trong tay đã gãy vụn, nhìn về thanh kiếm trong tay thiếu niên, vẫn tỏa ra quang mang lóa mắt, không chút nào tổn hại, hoảng hốt. Long Nguyệt Thanh lập tức thi triển Tiêu Dao thân pháp xuyên vào trong lúc hai người di động.
Chỉ thấy hào quang chợt lóe, vị kiếm thần vừa bị gãy kiếm không thể tin được ôm lấy cổ của mình, mắt trừng to, máu theo khẽ ngón tay phun trào, chậm rãi ngã về phía sau.
"Giờ đến lượt ngươi." Kiếm thần còn lại chưa từng thấy qua kiếm pháp sắc bén cùng thân pháp tấn tốc (nhanh chóng, cấp tốc) như thế, thấy ý cười trên mặt thiếu niên hiện tại lại giống hệt như ác ma, chỉ nháy mắt liền đoạt đi sinh mạng của một kiếm thần, mình căn bản đấu không lại hắn, trong lòng đã mất đi ý chí chiến đấu, xoay người chạy ra bên ngoài, mong thoát được càng xa càng tốt.
Long Nguyệt Thanh cười lạnh, không nhanh không chậm theo sát phía sau hắn. Mắt thấy đã cách xa đại sảnh, lại tiến vào một mảnh sương mù, nhìn không thấy lối ra, lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế, cũng không dám dừng lại. Đột nhiên ngực đau xót, cúi đầu nhìn, một mũi kiếm đâm xuyên lồng ngực, lại một gã kiếm thần không cam lòng ngã xuống. Long Nguyệt Thanh thu hồi kiếm, đối với địch nhân hắn không muốn lưu tình, lưu lại mầm tai họa cho mình cùng người thân bằng hữu, từ lúc bọn họ đối lập cũng đã chú định trước cái chết của bản thân.
Long Nguyệt Thanh quay đầu lại, nhìn thấy phụ hoàng đang ôn nhu thâm tình nhìn hắn, trên mặt là nụ cười tuyệt mỹ, đầu nhập vào lòng ngực phụ hoàng.
Lúc này Khoa Đặc cũng đã hạ sát hai gã thị vệ bên người Ni Lạp, nâng kiếm bước đến gần Ni lạp, hiện tại, ma pháp sư cao cấp Ni Lạp căn bản không được hắn để vào mắt , "Giờ tới phiên ngươi." Ni Lạp vội vàng nhìn khắp bốn phía muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, lại chứng kiến người bên ta người ngã xuống, ngay cả cha cũng nằm trên mặt đất không còn động tĩnh, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống dập đầu khóc ròng van xin: "Tha cho ta đi, ta là ca ca của ngươi a, buông tha ta đi." Chỉ thấy hạ thân ẩm ướt một mảnh, một cỗ dị vị truyền ra.
Khoa Đặc nhìn người trước mắt quỳ dưới chân mình cầu xin tha thứ, ngày xưa mình và mẫu thân cũng từng cầu xin như vậy, mẫu thân vẫn chết, nếu không có điện hạ cứu mình, dạy cho mình công pháp, chỉ sợ mình cũng đã đi cùng mẫu thân, tất cả là do bọn hèn nhát trước mặt này tạo thành, còn vọng tưởng mình bỏ qua cho hắn. Nhớ tới chuyện cũ một kiếm đâm xuống, thanh âm biến mất.
Trận chiến rất nhanh đã chấm dứt, Bên Long Ngự Thiên sở hữu hai vị kiếm thần cùng hai vị pháp thần, bình thường bốn người luân phiên canh giữ hoàng cung, lần này Long Ngự Thiên đặc biệt gọi tất cả trở về, dưới sự liên thủ của bốn người, hai kiếm thần đối địch rất nhanh đã mất mạng, những kẻ còn lại không đáng bận tâm.
Người đã kết thúc trận chiến của mình hội tụ đến bên cạnh Long Ngự Thiên, đều sùng bái nhìn về phía người và Lục điện hạ bên cạnh, không ngờ thực lực Lục điện hạ lại cao cường như thế, ngoại nhân đều bị lừa gạt, bọn hắn từ trước đến nay sùng bái cường giả. Lý Nguyên Triết lại càng chạy đến bên người Long Nguyệt Thanh, “Tiểu Thanh Thanh, ngươi thật lợi hại, bộ dạng càng thêm phiêu lượng a. Đến, để thúc thúc ôm ôm ngươi cái nào, thúc thúc rất nhớ ngươi a.” Nói xong lại muốn đến gần ôm lấy, bị Long ngự Thiên ra tay ngăn lại, đem bảo bối của mình ôm vào trong ngực, lãnh khốc quét mắt nhìn hắn một cái. Lý Nguyên Triết chỉ có thể ủy khuất chờ đợi ở một bên.
"Phụ hoàng," Một người bước ra từ trong đám người, là Tứ hoàng tử Long Nguyệt Tân, một tay cầm kiếm, tay kia kéo theo một người, là Tam hoàng tử Long Nguyệt Minh, "Phụ hoàng, xử trí Tam hoàng huynh như thế nào." Nói xong ném người xuống trước mặt Long Ngự Thiên. Long Nguyệt Minh sớm đã bị chuyện phát sinh dọa đến sợ ngây người, khi Long Nguyệt Tân tìm tới hắn thì căn bản không chống được vài kích đã bị bắt được, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ:" Phụ hoàng, tha cho ta đi, đều là ngoại công bức ta, không phải là do ý của ta." Một mặt đầy nước mắt nước mũi, chẳng còn ra bộ dạng của một vị hoàng tử.
Khi gã buông tha cho cơ hội cuối cùng kia, Long Ngự Thiên đã không còn xem gã là nhi tử của mình, cũng không liếc mắt qua một cái, hỏi bảo bối trong lòng:"Thanh nhi, ngươi nói nên xử trí như thế nào?"
Long Nguyệt Minh vừa nghe lại dập đầu về phía Long Nguyệt Thanh:"Lục hoàng đệ, cầu ngươi xem phân lượng chúng ta là thân huynh đệ cầu phụ hoàng bỏ qua cho ta đi, hoàng huynh ta cầu xin ngươi."
Long Nguyệt Thanh một chút cũng không thích vị hoàng huynh này, mặc dù chỉ là một con cờ, nhưng đến cuối cùng gã vẫn đứng về phía Ngả Khẳng khiến hắn chán ghét vô cùng, nhưng dù thế nào cũng là nhi tử của phụ hoàng, không muốn phụ hoàng lại mang trên lưng tội danh bức chết con mình, nghĩ một chút mới lên tiếng: "Phụ hoàng, nếu hắn không để ý thân phận mình là người Long gia, vậy phế đi đấu khí của hắn, trục xuất hắn khỏi Long gia để hắn tự sinh tự diệt."
Long Ngự Thiên nghe ra bảo bối ở vì chính mình lo lắng, vui sướng đương nhiên gật đầu đáp ứng:"Vậy nghe Thanh nhi, Long Hành, dẫn đi xử lý, đừng cho hắn lại xuất hiện ở Đế đô."
"Vâng, bệ hạ."
"Nguyên Triết, tức khắc dẫn người bao vây phủ tả tướng, người phản kháng y luật giết chết tại chỗ, những kẻ phạm tội tống cả vào đại lao, ngày mai công bố cho toàn bộ đế quốc tội chứng tả tướng Ngả Khẳng thông địch phản quốc."
"Vâng, bệ hạ."
"Mọi người nghe đây, chuyện về Thanh nhi bất luận kẻ nào cũng không được tuyên truyền ra ngoài, nếu không luận tội xử trí, mọi người cần nghiêm thủ (giữ kín) bí mật, hiểu chứ?" Long Ngự Thiên nhìn về phía mọi người lạnh lùng phân phó.
"Vâng, bệ hạ."
Long Nguyệt Thanh triệt hồi trận pháp bên ngoài đại sảnh, đám hắc y nhân liên can toàn bộ kiệt lực ngã xuống đất, toàn bộ thúc thủ.