Tiểu Địa Chủ - Huyết Huyết

Chương 69




Buổi tối tới ăn cơm thật đúng là không ít người, không chỉ lầu một, ghế lô lầu hai cũng đầy, người tới chậm chỉ có thể mất mát rời đi.

Bên trong nhã gian lầu hai, bởi vì hơn phân nửa là ăn lẩu, cũng là làm canh đế, mặt khác cũng yêu cầu một chút đồ phối, cũng không quá hao phí thời gian.

Sau một buổi sáng thích ứng, hiện tại Yến Bạch Thu nấu ăn cũng rất thuần thục, xào rau cũng thuận buồm xuôi gió, không còn luống cuống tay chân, mãi cho đến giờ Tuất, khách nhân ở lầu một mới rời đi, mà trên nhã gian lầu hai cũng đã rời đi một nửa.

Thu thập tốt mâm đồ ăn, mấy tiểu nhị bên trong tửu lâu cũng đã trở về, mấy gia đinh chân tay liền sớm đến đây.

Vì chăm sóc tửu lâu, tránh cho có người tay chân không sạch sẽ mà trộm đồ, đồng thời cũng lo lắng có người bên trong tửu lâu giương oai, nên thuê thêm mấy tên gia đinh chân tay.

Người sau bếp cùng trước  quầy, cùng người mời chào khách nhân,thời điểm này đều chưa có ăn cơm. Bởi vì ngưởi một nhà nói muốn ăn lẩu 🥘 (từ cháp trước), Yến Bạch Thu cho mấy tiểu nhị về trước để mai tới sớm, nhìn bàn ghế đã thu dọn không sai biệt lắm, lại nhìn mấy gương mặt quen thuộc, liền bảo mọi người lên nhã gian ngồi.

"Cha, mẹ hai người không cần vội, lên nhã gian trước đi, trên đó còn mấy phòng, ta ứng phó xong sẽ lên sau."

Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai cũng không có khách khí, tuy rằng hôm nay không có làm gì, nhưng cũng qua lại giúp chiêu đãi khách nhân, làm người chạy đường, khách đông, cũng rất mệt mỏi.

Đặc biệt gương mặt tươi cười đều đã cứng đờ.

"Cầu Cầu, vậy chúng ta liền đi lên trước."

Yến Bạch Tuyết cũng đi theo lên lầu.

Tư Trấn Khấu ý bảo Thẩm Trác cũng lên trước đi, y cùng Lăng Cửu lưu lại một lúc, bưng các loại phối thái lên.

Nhã gian đã thu thập sạch sẽ, đồ phối nầy là do Yến Bạch Thu cố ý lưu lại từ trước, buổi sáng hắn nói muốn cả nhà cùng ngồi ăn lẩu, cũng không thể nói không giữ lời.

Hơn nữa đã mệt mỏi một ngày, cũng nên ăn một bữa tốt chút.

Lăng Cửu cùng Tư Trấn Khấu mang lên các loại đồ phối như nấm các loại, cải thìa, cải trắng, rau chân vịt, còn có nhỡ ninh rau, giống nấm có nấm kim châm, cây trà nấm, nấm bào ngư, nấm hương, nấm hạnh bào, còn có thịt bò thái mỏng, thịt 🐐dê, thịt 🐷lợn, rong biển, đậu hũ, đậu phụ khô, đậu phụ trúc, ngư hoàn, bò viên, ngó sen, củ cải, củ từ.

Cuối cùng Yến Bạch Thu bưng lên một nồi nước đế canh xương sườn hương thơm tỏa bốn phía, vẫn là khẩu vị cay nồng, bởi vì mọi người đều tương đối thích ăn cay, Yến Bạch Thu cũng không có hàm hồ, buông các loại gia vị vào, lại là người một nhà ăn, nước đế là nước nguyên vị, không có thêm gì khác, đổ vào một cái bồn to.

"Có thể cho đồ ăn vào, một lát là có thể ăn, bên trong là xương sườn hiện tại cũng đã có thể ăn." Yến Bạch Thu một bên nói một bên cho thêm các loại gia vị và các đồ phối liệu.

Ở bên kia Tư Trấn Khấu thấy canh đế đã được đổ vào, tay chân lanh lẹ liền gắp một khối than đá cho vào. Bởi vì sợ bếp lạnh, Yến Bạch Thu liền cố ý bảo người làm bếp mỗi lần dọn đều lưu lại ít lửa, dùng bật lửa ngạch mộc đầu nhóm lửa như vậy sẽ nhanh hơn.

Sau khi nhóm lửa, vì canh vẫn còn nóng nên rất nhanh liền sôi trào.

Một bàn người, Thẩm Trác cùng Lăng Cửu dựa gần, người nhà họ Yến cũng ngồi dán lẫn nhau, mọi người cùng nhau cầm đũa nói:" Tới, tới đừng khách khí a, vội cả ngày, chính mình kẹp ăn a."

Canh dùng để chế lẩu là canh xương sườn, rất thơm, xương sườn mềm, bổ dưỡng, cho các loại gia vị rồi đun nóng, mùi hoa tiêu cùng ớt phả ra xộc lên khí cay, còn có các loại hương  tương vừng, bơ lạc dung hợp, sau khi Yến Bạch Thu chế gia vị xong, nồi lẩu đơn giản lại có sức hấp dẫn lớn lao.

Yến Bạch Sinh đem đậu hũ mình thích ăn cho vào một tiểu ô vuông rồi không để ý đến nữa mà nhìn vào một tiểu ô vuông khác, nơi đó có không ít nấm hương, bây giờ nước canh đang sôi trào, làn nước lăn tăn không ngừng phập phồng, ông kẹp một khối, thổi khí liền cho lên miệng.

Yến Bạch Sinh cảm thán nói:"Trước kia thật đúng là không có phát hiện ra, ăn lẩu phải ăn như vậy mới đã nghiền." Nấm hương vừa mới nấu chín rất thơm lại nộn nộn ngấm canh đế vị cay bên trong, dị thường mỹ vị.

Yến Bạch Tuyết vớt được thịt viên nàng thích ăn nhất, miệng tràn đầy, bởi vì cay cái trán tinh tế bịn rịn mồ hôi, gương mặt cũng hồng hồng.

"Đúng vậy, ăn lên rất thơm, đặc biệt là ngư hoàn, lúc trước ta cảm thấy chỉ cần nấu với nước là đã ngon, hiện tại cảm giác càng đủ vị, cay đã ghiền, ca ca, về sau ta mỗi ngày đều ăn lẩu được không?" Tiểu cô nương làm nũng hỏi.

Yến Bạch Thu vớt một ít rau xanh ăn, nghe vậy cười cười:"Tuy lẩu ăn ngon nhưng không thể ăn mỗi ngày, nếu không, cứ cách ba ngày ăn một lần." Hơn nữa mọi người đều khẩu vị nặng, thích cay nồng.

Yến Bạch Tuyết cười hì hì:"Đúng là ý muội muốn nói, qua mấy ngày nhất định phải ăn lẩu a."

Liễu Thanh Mai cười khẽ:"Ngươi nha đầu này, trước kia sao không nhìn ra, ngươi lại có bộ dáng tham ăn như này."

Yến Bạch Tuyết cúi đầu hắc hắc cười.

Lăng Cửu cùng Thẩm Trác không có cùng Yến Bạch Sinh bọn họ nói chuyện, cúi đầu ăn, kỳ thật bọn họ cũng muốn nói hai câu, đều cùng một bàn, hơn nữa đối phương vẫn là trưởng bối, cứ không nói lời nào, chỉ lo ăn, thật không tốt.

Cuối cùng vẫn là Thẩm Trác mở miệng nói, tướng mạo hắn thoạt nhìn giống thư sinh văn nhược, không giống với Lăng Cửu luôn mang một bộ mặt khốc.

"Cầu Cầu rất có thiên phú nấu ăn a, giống ta trước kia ở kinh thành..." Thẩm Trác vừa mới nói đã bị đại nhân nhà mình hung hăng đá cho một cái, trong ánh mắt Tư Trấn Khấu đều là ý cảnh cáo.

Cầu Cầu là nhũ danh chỉ y mới có thể kêu, ngươi cái người ngoài như thế nào dám kêu?

Sửa trở về nhanh cho ta!

Tướng quân, nga không, hiện tại là đồ tể, chiếm hữu dục tràn đầy, một chút cũng không muốn nghe ai ngoài Yến gia gọi hắn là Cầu Cầu.

Thẩm Trác khóe miệng run rẩy, nhìn ra đại nhân nhà mình lòng dạ hẹp hòi, chỉ có thể sửa lời, còn phải làm bộ cái gì cũng chưa hề phát sinh, tiếp tục cười ha hả tán gẫu cùng Yến Bạch Sinh.

"Giống như ta trước đây ở kinh thành, cũng ăn qua rất nhiều đồ ăn, có ngon có dở, nhưng tiêu chuẩn như Yến Bạch Thu đây, kinh thành bất quá chỉ có mấy nhà thôi, trù nghệ này của Bạch Thu rất được a." Thẩm Trác nói lời hay lấy lòng Yến Bạch Sinh.

Có cha mẹ nào mà không thích được nghe người khác khen con nhà mình đâu.

Tức khắc trên mặt Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai đều nở nụ cười. Yến Bạch Sinh trước kia cũng chỉ là địa chủ thu tô, làm người tương đối thành thật, tâm tính cũng ngay thẳng, hào sảng, lập tức phi thường hưởng thụ.

"Ha ha, người trẻ tuổi ngươi nói không tồi a, trù nghệ Cầu Cầu nhà ta phi thường tốt, kia cũng không phải quá khen a." Yến Bạch Sinh tức khắc cảm thấy nâng nâng.

Thẩm Trác gắp một ít đồ ăn vào bát Yến Bạch Sinh nói:"Bá bá, ngươi dùng bữa."

Yến Bạch Sinh vô cùng cao hứng, mặt đỏ bừng bừng, ông đối với nhi tử kì thật yêu cầu rất cao, đáng tiếc vẫn luôn không nên thân, cũng không đạt đến loại kết quả ông muốn, trước kia ham ăn biếng làm, còn thường thường phải đi sau chùi đít, nghe từ miệng người khác đều là lên án, oán giận, ngữ khí đặc biệt không tốt, nói lời gì tốt trước mặt mình kì thật là châm chọc.

"Ai u, tạo nghiệt a, Yến gia các người thật đúng là đáng thương a, như thế nào lại sinh ra cái thứ này."

"Nghe nói tổ tiên Yến gia chính là gia đình giàu có, ngươi xem một cái thổ địa tốt như vậy lại nhảy ra một Yến Bạch Thu, thật là liên lụy Yến gia a."

"Nếu Yến gia không có Yến Bạch Thu này, phỏng chừng ở Thái Hòa huyện này cũng có danh dự uy tín, đáng thương Yến Bạch Sinh cùng Liễu Thanh Mai sinh ra thứ này, làm bậy a, làm bậy a, đem hai lão nhân gia liên lụy..."

........

Trước kia đều là nghe mấy câu này, Yến Bạch Sinh tức không chịu nổi, ông chỉ có thể giả bộ không nghe thấy, chỉ có Liễu Thanh Mai mỗi lần đều hung hăng mắng lại.

Cầu Cầu như thế nào lại vô dụng, dù sao cũng là con ông a, ông có đủ năng lực cấp nhi tử ăn uống, cũng không tiêu phí của người khác một đồng, như thế nào lại nói những lời không xuôi tai như vậy, hơn nữa dù Cầu Cầu hay ăn biếng làm nhưng cũng không vi phạm pháp luật a.

"Ta cùng ngươi nói a, Cầu Cầu nhà ta khi còn nhỏ rất ngoan, lại nghe lời, tuy rằng hắn thích các loại mỹ thực, nhưng tâm nhãn đặc biệt tốt."

Thẩm Trác yên lặng ăn đồ ăn vặt, một bên phụ họa Yến Bạch Sinh.

Yến Bạch Sinh trò chuyện phá lệ hăng hái, Cầu Cầu nhà ông thật sự có bản lĩnh, nhìn đi, những món đồ ăn đó, cái tửu lâu này, đều là Cầu Cầu nhà ông mở a, tuy rằng có một nửa là công lao của đồ tể kia.

"Trước kia Cầu Cầu nhà ta không có nấu ăn, chính là từ khi trong nhà nghèo túng, Cầu Cầu nhà ta liền tốt hơn, trở nên thông minh, giống bộ dáng khi còn nhỏ, hắn thế nhưng sẽ nấu ăn, chỉ cần nhìn nguyên liệu là biết nên nấu như thế nào, ngươi nói Cầu Cầu nhà ta có phải hay không thật thông minh?" Yến Bạch Sinh giống như tiểu hài tử, thanh âm rất lớn, vữa khen vừa cổ vũ khiến Yến Bạch Thu ngượng ngùng.

Liễu Thanh Mai ăn rất chậm, rất ưu nhã, bất quá xem ra, nàng cũng thật vừa lòng khi có người khích lệ nhi tử.

Đặc biệt là khi nghe có người nói đồ ăn nhi tử làm không kém so với kinh thành, thậm chí còn ngon hơn, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.