Tiểu Đệ

Chương 4




“Còn không cám ơn đại ca?”

Một người ở kế bên nhắc nhở, Sử Kiến Nghiệp liền hiểu được, cậu cũng biết nếu nhận thức lão đại này, về sau có thể ít bị khi dễ chút. Vội vàng nói.

“Cám ơn lão đại.”

“Cảm ơn thì miễn, về sau hảo hảo biểu hiện là được.”

Cư Ứng Phong xoay người bỏ đi, người kế bên cậu liền hỏi.

“Hiện tại tiểu đệ này làm sao bây giờ?”

“Đem con thỏ đổi phòng tiến vào.”

Người nọ quay đầu liếc mắt nhìn Sử Kiến Nghiệp một cái. Hướng cậu nhết mí mắt.

Đêm đó Sử Kiến Nghiệp bởi vì chưa ăn cơm chiều, đang ngồi một bên chờ ngâm mì ăn liền, đột nhiên cửa phòng giam mở ra.

“303, đi ra đổi phòng giam.”

Toàn bộ người trong nhà giam nhìn về phía cậu, Sử Kiến Nghiệp không dám hỏi vì cái gì, nghĩ đây là chuyện thường, thu thập này nọ, liền đi ra, vào phòng giam mới, lần này học được quy củ, trước tiên chào hỏi, cúi đầu hành lễ.

“Các vị lão đại hảo.”

Ngẩng đầu, như thế nào lại là bọn họ, mắt Sử Kiến Nghiệp hiện lên sự kinh ngạc, là năm người không thể chọc tới kia.

“Tao gọi là Lôi.”

Sử Kiến Nghiệp nhìn người đầu tiên bắt chuyện với cậu, thẻ tên trước ngực số 90.

“Tôi gọi là Sử Kiến Nghiệp.”

“Giường của mày, trãi phía dưới bên kia.”

Sử Kiến Nghiệp nhìn theo hướng tay của Lôi. Cư Ứng Phong giống như một đế vương ngồi trên giường phía trên nhìn cậu, ánh mắt kia khiến cậu có loại ảo giác, phảng phất như chính mình là một con thỏ bị diều hâu nhìn chòng chọc bên trên.

Sử Kiến Nghiệp cẩn cẩn dực dực* đi vào, mỗi khi đi ngang qua một người liền thấp đầu chào hỏi.

*Cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí, dè dặt, thật thận trọng

Sử Kiến Nghiệp thấp thỏm bất an chịu đựng đến khi đèn tắt, nhưng đèn tắt chưa được bao lâu, trong phòng năm người kia liền xuống giường.

Hai người đi tới cửa hai tay chắp sau lưng, song song đứng cạnh vững chắc cơ bản không để lọt một tia sáng vào phòng. Hai người khác thì đưa lưng về phía cậu, đứng ở hai đầu giường cậu.

Cư Ứng Phong đứng bên cạnh cậu, Sử Kiến Nghiệp ngồi dậy.

“Anh có việc?”

“Đi theo tôi đều phải có lý do, bốn người bọn họ có thể đánh nhau, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi không biết.”

“Cậu nghe cho kỹ, ở trong này nếu muốn tìm người bảo hộ, chung quy phải xuất ra chút chi phí.”

“Tôi không có tiền.”

“Ai nói nhất định phải là cái đó, tôi muốn là một món đồ chơi mới, giống như vầy.”

Nói xong, Cư Ứng Phong đem áo sơ mi của cậu mạnh mẽ xé rách, cúc áo rơi đầy đất.

“Anh muốn làm gì?”

Cư Ứng Phong bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo sau đó là quần, cuối cùng là quần lót, nhìn thấy vật dựng thẳng lên trời tượng trưng cho đàn ông kia, Sử Kiến Nghiệp mới hiểu được hắn muốn làm cái gì.

Sử Kiến Nghiệp trừng lớn mắt, không dám khẳng định nhìn lên mặt Cư Ứng Phong, vẫn là nét tươi cười thản nhiên, khiến người ta sợ hãi.

“Cứu…….”

Sử Kiến Nghiệp vừa muốn hô to cứu mạng, mới hô lên một tiếng cứu, đã bị Cư Ứng Phong bịt kín miệng. Cư Ứng Phong tiến đến sát mặt cậu.

“Muốn bị phán tù thêm vài năm sao?”

Sử Kiến Nghiệp hoảng sợ nhìn hắn.

“Cậu nếu dám hô to, qua đêm nay, tôi sẽ khiến cho mọi người trong nhà giam này đến tìm cậu gây sự, tôi cho cậu từ thời hạn ba năm thi hành án biến thành năm năm, năm năm biến thành mười năm, không tin cậu liền thử xem sao.”

Sử Kiến Nghiệp mắt ứa đầy nước.

Cư Ứng Phong hài lòng bắt đầu đè xuống, áo sơmi bị lột đi, một bàn tay to, chạm đến lưng quần, Sử Kiến Nghiệp cố chấp chống đối vài giây, nhưng cuối cùng trước ánh mắt đe dọa nhìn chăm chú mà buông ra.