Tiểu Đệ

Chương 37




Bạch thiếu gia gần đây biểu hiện sự hứng thú đối với Điền Vân tựa hồ còn nhiều hơn so với công việc, Sử Kiến Nghiệp từng giới thiệu qua, đó là bạn gái cậu, vì thế hắn bỏ qua Sử Kiến Nghiệp đi hỏi Trịnh Hàn.

“Điền Vân tiểu thư thích hoa gì vậy?”

“Ngươi muốn theo đuổi cô ấy? Cô ấy là bạn gái của Sử Kiến Nghiệp mà.”

“Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả đi, chuyện này ở nước ngoài rất bình thường, cuối cùng ai mới là người có được hiện tại không thể vội kết luận được.”

Bạch thiếu gia thể hiện bộ dạng của một công tử nhà giàu thấy gái liền theo đuổi.

Ánh mắt Trịnh Hàn chợt lóe lên một tia sáng.

“Tôi giúp anh hỏi thử.”

Cùng hôm đó Sử Kiến Nghiệp một mình cố gắng công tác, Trịnh Hàn tìm đến Điền Vân. Nói cho cô ta biết vị đại thiếu gia kia muốn theo đuổi theo cô ta. Bất quá cũng không quên dội nước lạnh.

“Cái loại thiếu gia này, tìm nữ nhân cũng chỉ là chơi đùa, thế nhưng đây cũng là một cơ hội, Bạch thiếu gia kia nhìn qua chính là một tên dê béo, mấy trăm vạn quăng vào đều giao cho Sử Kiến Nghiệp xử lý, tôi nghĩ qua, nếu không cô liền đi xã giao với hắn vài ngày, cố gắng thuyết phục hắn đem một phần tài sản và con dấu tên của hắn giao cho tôi phụ trách, về sau kiếm được nhiều hơn, công việc ổn định tôi liền cưới cô.”

Điền Vân xoay người lén bĩu môi, trong lòng biết rõ, nói cho cùng thì tên này cũng trở mặt rồi, lợi dụng rồi vức bỏ, y nếu thật lòng muốn cưới cô sao có thể nói những lời này, để bạn gái mình đi cùng thằng khác?

Điền Vân trong lòng có suy tính khác, có lẽ chính mình thật sự có thể cùng Bạch thiếu gia thử qua, nếu cô có cơ hội khiến Bạch thiếu gia yêu thương cô, gả cho Bạch thiếu gia thì cô chính là Bạch thiếu phu nhân rồi.

Bên ngoài có Trịnh Hàn giúp đỡ Bạch thiếu gia theo đuổi Điền Vân. Sau đó không vài ngày Bạch thiếu gia cùng Điền Vân đã ở sau lưng Sử Kiến Nghiệp bắt đầu hẹn hò, Điền Vân cũng bắt đầu bị Trịnh Hàn thúc giục cô ta xin Bạch thiếu gia con dấu và tài sản. Điền Vân vì ứng phó nên chỉ thuận miệng nhắc tới việc đó thế nhưng Bạch thiếu gia lại thực sự đáp ứng.

Điền Vân cũng bắt đầu tin tưởng cho rằng Bạch thiếu gia đã si mê cô ta.

Bạch thiếu gia so với Trịnh Hàn công phu trên giường càng khiến nữ nhân mê luyến hơn, chỉ là mỗi lần cô ngỏ ý muốn lên giường, Bạch thiếu gia đều nói còn nhiều thời gian, tôn trọng phụ nữ cho nên để việc đó sau khi kết hôn cũng không vội. Việc này khiến cô ta tức giận, nhưng cũng có thể lý giải vì hắn coi trọng cô. Cô ta liền cảm mình thấy cách mục tiêu càng ngày càng gần.

Đột nhiên có một ngày Bạch thiếu gia kéo Điền Vân đi tham dự một buổi đấu giá trang sức, mua một cái vòng cổ bằng đá quý trị giá hơn trăm vạn, sau đó tặng cho cô ta, nói với cô ta.

“Cái này tặng trước cho em, anh hiện tại không thể cho em bất kì hứa hẹn nào, anh cùng người trong nhà có giao ước, nếu ở trong nước đầu tư thành công, họ sẽ liền cho anh tiếp quản công ty của gia tộc, nếu ở trong nước đầu tư thất bại anh có lẽ sẽ mất đi sự tính nhiệm của gia tộc, chỉ có thể đi làm công, đến lúc đó muốn mua những vật quý như thế này sẽ rất khó khăn. Khi đó em sẽ cùng anh trải qua những ngày tháng nghèo đói chứ?”

“Cuộc đầu tư lần này của anh là khảo nghiệm của gia tộc sao?”

“Có thể nói như vậy.”

“Anh thật sự sẽ cưới em?”

“Kết giao hai tháng anh vẫn không chạm qua em, còn chưa nhìn ra sự thật tâm của anh sao?”

Điền Vân bắt đầu do dự, về nhà nhìn vòng cổ đá quý kia, cô ta ra quyết định.

Ngày hôm sau, Điền Vân đem mọi chuyện Trịnh Hàn là một tên lừa đảo nói với Bạch thiếu gia, cũng thanh minh mình chỉ mới biết được không lâu, Bạch thiếu gia biểu lộ vẻ mặt do dự.

“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ, anh đã ký tên đem phân nữa tài sản tiền bạc cùng con dấu chữ ký giao cho y rồi. Trừ phi có thể khiến hắn ký tên cùng đem toàn bộ hồ sơ của anh về thì mới ổn.”

Điền Vân tỏ vẻ cô có biện pháp.

Không biết Điền Vân dùng biện pháp gì, ba ngày sau quả nhiên đem chữ ký của Trịnh Hàn cùng sổ sách với con dấu cầm vội về cho Bạch thiếu gia. Bạch thiếu gia lấy nó ký tên một ít văn kiện đã trở về. Bạch thiếu gia đem văn kiện giao cho một thuộc hạ, cố ý phân phó.

“Cầm lo liệu, cẩn thận đều là đồ quan trọng.”

Quay đầu lại hắn nói với Điền Vân.

“Chuyện của anh đã xong xuôi, chuyện của chúng ta có phải cũng nên nói với Sử Kiến Nghiệp rồi không, anh không muốn để người khác nói, vị hôn thê của anh là bạn gái người khác.”

Kết quả là đêm đó, Thỏ con hai mắt đỏ hồng về nhà. Kỳ thật mọi tiến độ Chồn Bạc đều đã báo cáo lại, nhưng Cư Ứng Phong biết rõ còn cố hỏi.

“Thỏ con làm sao vậy?”

“Điền Vân hôm nay nói lời chia tay với tôi.”

“A!”

“Từ đại học đến giờ đã sáu năm, cô ấy lại đột nhiên nói cô ấy yêu Bạch thiếu gia.”

“Cậu xác định không phải là yêu tiền chứ?”

“Này, Điền Vân có vẻ yêu tiền a, nhưng mà……. Nhưng mà thay lòng đổi dạ cũng không nhanh như vậy, từ lúc gặp mặt người kia tới giờ cũng không quá năm tháng mà.”

Cư Ứng Phong đem cậu kéo vào trong lòng, đem đầu của cậu đặt lên vai, ý vị thâm trường* nói một câu.

“Cái gì nên xảy ra thì phải xảy ra không phải sao?”

*ý vị thâm trường: ý tứ hàm xúc, thích thú; hứng thú.