Không khí hôm nay… thật sự không được bình thường!
Trong lòng mỗi một vị đại thần vào triều đều có ý nghĩ như thế, nhìn về phía Vũ đại tướng quân cùng Kỳ hộ bộ thượng thư đại nhân, mặc dù hai người đều là mặt không biểu tình, nhưng tại sao lại cảm thấy có cổ khí tức mập mờ quay quanh hai người này?
Trước không nói đến mấy cái này, chỉ cần hành vi sáng nay của bọn họ cũng đủ để làm cho mọi người khó hiểu – cả hai đều không nói với nhau một câu nào cả!
Việc này trước đây chưa từng xảy ra, trong triều đình không ai không biết, đại tướng quân Vũ Mục cùng hộ bộ thượng thư Kỳ Thế Vấn chính là hảo hữu chí giao, ngày bình thường lui tới thân thiết, không những vậy, trong quốc gia đại sự, hai người đều có cùng lập trường làm cho các thế lực khác đều muốn lôi kéo.
Chỉ cần có được một người, thì người kia cũng tự động gia nhập, xuất thân quan lại thế gia, còn trẻ đã có chức vị cao như vậy, hai người kia chính là tiền đồ vô lượng đó!
Nhưng hôm nay chuyện gì đang xảy ra thế này?
Chẳng lẽ hai người trở mặt nhau sao?
Trong nội tâm chúng đại thần tuy vừa hiếu kì vừa nghi hoặc nhưng không ai dám tiến lên hỏi thăm.
Mặc dù hai người kia biểu hiện sảng khoái, nhưng trên thực tế nếu không có quan hệ gì mật thiết với bọn họ, lại tùy tiện đi lên hỏi thăm việc tư nhất định sẽ bị nói không còn mặt mũi.
Mà phản ứng của hoàng đế ngồi cao trên ghế rồng kia cũng làm cho chúng đại thần nghĩ mãi không thông, trong mắt ranh mãnh, trên mặt lại treo cái biểu cảm kia làm cho người ta liên tưởng đến con hồ ly đã ăn trộm gà thành công.
Mọi người nội tâm khó hiểu nhưng sợ gây ra đại sự, thánh ý khó dò, bọn họ vẫn là an phận một chút, miễn cho việc ngay cả mình vì sao chết cũng không biết, như vậy thì quá oan đi.
Độc Cô Tuyệt không muốn chính mình lộ ra vui vẻ nhưng cố gắng sao cũng không được, chỉ cần nhìn thấy hai người kia hắn liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Quả nhiên rất thú vị! Lát nữa phải kể lại cho Bảo Bảo nghe mới được.
Nội tâm không có chút áy náy nào, Độc Cô Tuyệt tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác.
“Vũ ái khanh có ý kiến gì không?”
Vừa vặn đại thần tấu về vấn đề phòng ngự biên cương, Độc Cô Tuyệt xấu xa quyết định mang hai người kia ra trêu đùa.
Nghe thấy hoàng thượng gọi tên, Vũ Mục tâm nhảy dựng, phiền toái đến đây, nhưng y vẫn mang cái nhìn của mình nói ra, dù sao quốc sự so với ân oán cá nhân nặng hơn rất nhiều.
Mà Kỳ Thế Vấn đứng bên trái y cũng có dự cảm tai vạ sắp đến, quả nhiên, hoàng đế vừa cười *gian* vừa gọi tên hắn.
Hung dữ trừng hoàng đế, Kỳ Thế Vấn nhịn không được mang 18 đời của hắn ra ân cần hỏi thăm một lần, tên hỗn đản!
Hãm hại người khác đã không biết hối cải, lại còn dám làm bọn họ xấu hổ trước mặt mọi người, cơn tức này hắn nuốt kiểu nào cũng không trôi, hoàng đế là cái thá gì, hắn nhất định sẽ trả thù!
Thói quen nhìn về phía bên phải, Kỳ Thế Vấn chú ý tới trong mắt Vũ Mục có cùng phẫn nộ với hắn, tầm mắt hai người tương giao, lập tức đạt thành hiệp nghị, bọn họ tuyệt đối phải làm cho hoàng đế trả giá thật nhiều!