Tiểu Đậu Khấu

Chương 93: Phá cục (phần 1)




Minh Đàn vừa mới lấy ra lập tức muốn thả lại, nhưng nàng còn chưa kịp làm thế thì cổ tay bỗng nhiên tê rần, viên dạ minh châu cứ thế quay tròn lăn xuống đất.

Mọi người khẽ kêu lên kinh ngạc, theo bản năng cúi đầu đi tìm. Nhưng nhiều người tụm lại một chỗ như vậy, làn váy mùa đông đều dày nặng phức tạp, còn chưa thấy bóng dáng dạ minh châu, đám người bỗng nhiên xôn xao một trận, cùng với hai tiếng hét chói tai lần lượt vang lên, giọng bọn tỳ nữ cũng đầy hoảng loạn sợ hãi —

“Nương nương!”

“Quý nhân!”

Minh Đàn cũng bị xô đẩy đến mức khó có thể đứng vững, may mà Dự quận vương phi đứng cạnh đỡ nàng.

Đợi nàng đứng yên, cách đó không xa đồng loạt vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, sau tiếng thét đó lại là một loạt tiếng kêu đau —–

“Đau quá, con ta!”

Đầu óc Minh Đàn chợt trống rỗng, có chuyện gì thế này, chỉ trong chớp mắt, Thục phi và Giai quý nhân cùng nhau song song ngã xuống đất!

Đúng lúc này, một đoàn người Thành Khang đế đi tới cách đó không xa, nghe được tiếng kêu, đoàn người đó vội vàng sang đây.

Thấy người bị ngã trên mặt đất là hai vị cung phi có thai, sắc mặt Thành Khang đế chợt vô cùng khó coi: “Thất thần làm gì, còn không mau truyền thái y!”

“Đã truyền, người đâu, mau đỡ Thục phi và Giai quý nhân tới Như Yên Các!” Đối mặt với sự việc xảy ra bất thình lình, Chương hoàng hậu vẫn khá bình tĩnh, chỉ đạo đâu vào đấy, chỉ có giọng nói lộ ra chút căng thẳng lo lắng.

Thị tỳ thân cận của Thục phi và Giai quý nhân đều vội vàng tiến lên, cùng với thái giám đỡ nương nương nhà mình đi tới Như Yên Các gần đó nhất.

Ban đầu Giai quý nhân chỉ thấy hơi đau, nhưng đứng dậy một cái, nàng thấy đau đến nỗi đầu váng mắt hoa, trên mặt cắt không còn giọt máu: “A… Đau quá!”

Bên phía Thục phi càng thảm thiết hơn, thị nữ sợ tới mức kêu lên đứt quãng: “Ôi… Chảy máu! Nương nương chảy máu rồi!”

Trên tay thị nữ là một mảng đỏ, vạt áo Thục phi cũng ngấm ra màu máu.

Lòng Minh Đàn chùng xuống.

Sắc mặt Thành Khang đế xanh mét, giận dữ hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”

Nhu tần cuống quít quỳ xuống nhận sai: “Đều là tần thiếp sai, tần thiếp nằng nặc xin Định Bắc vương phi tới giải đèn cơ quan này, Vương phi giải được, nhưng có lẽ vì vui quá nên không cầm chắc viên dạ minh châu kia, nó lăn xuống đất, Giai muội muội giẫm lên, trượt chân nên ngã xuống. Thục phi tỷ tỷ đứng ở bên cạnh Giai muội muội cũng bị Giai muội muội túm ngã trên mặt đất.”

Hoàng hậu và Lan phi thực sự muốn giải thích cho Minh Đàn, nhưng khi nãy tình hình quá mức hỗn loạn, các nàng cũng chưa thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại có vài vị cung tần cấp thấp làm chứng lời Nhu tần nói.

Thành Khang đế nghe vậy, lập tức nhìn về phía Minh Đàn, ánh mắt sắc bén.

Minh Đàn theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng Giang Tự bỗng nhiên đứng trước người nàng, duỗi tay che chắn, ánh mắt không tránh không nhường, lẳng lặng nhìn Thành Khang đế.

Thành Khang đế nhìn thẳng vào hắn trong chốc lát, ánh mắt phức tạp.

Xung quanh rất yên tĩnh, bầu không khí giữa hai người đối diện nhau đột nhiên đông cứng lại thành một sự im lặng đáng sợ, không ai dám thở mạnh.

Nhưng cuối cùng vẫn là Thành Khang đế quay đi trước, hắn cũng chưa nói gì cả, chỉ phất tay áo đi về phía Như Yên Các.

Mọi người rất nhanh đều đi theo hướng Như Yên Các, dưới đèn chỉ còn hai người Minh Đàn và Giang Tự.

Giang Tự nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của nàng, mãi sau đầu ngón tay nàng giật giật, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi phu quân, hình như A Đàn liên lụy tới chàng rồi.”

“Không liên quan tới nàng.”

“Không, là thiếp trúng kế rồi.”

“Không sao, để ta giải quyết.” Giọng hắn trầm như vàng ngọc lạnh băng, trầm thấp nhưng lại làm người ta không khỏi yên tâm.

Minh Đàn nắm chặt tay hắn, lúc này mới chậm rãi phục hồi tinh thần từ trạng thái hoảng hốt choáng váng.

Nàng chậm rãi giải thích: “Khi nãy khi mới cầm tới viên dạ minh châu kia thì thiếp thấy rất nóng. Thiếp phát hiện không ổn, không dám lấy ra, chỉ muốn thả lại vào trong, nhưng không biết vì sao bỗng nhiên cổ tay tê rần, chờ đến khi thiếp phản ứng lại thì dạ minh châu cũng đã rơi xuống mặt đất. Chuyện sau đó thiếp cũng không biết đã phát sinh thế nào.”

Lời của Minh Đàn, đương nhiên Giang Tự hoàn toàn tin tưởng, hắn trấn an nói: “Không cần lo lắng, có ta ở đây rồi.”

Hắn nắm tay Minh Đàn, đi đến nơi Thục phi ngã xuống khi nãy.

Trên mặt đất còn có vết máu tươi, hắn ngồi xổm xuống: “Đưa khăn tay cho ta.”

Minh Đàn vội đưa khăn tay ra.

Hắn cầm khăn tay dính vào vết máu trên mặt đất, cẩn thận đánh giá.

Minh Đàn cũng không ngốc, chợt căng thẳng hỏi: “Là máu người sao?”

“Đúng vậy.”

Minh Đàn còn chưa kịp thất vọng, Giang Tự lại nói: “Người đàn bà này tâm tư kín đáo, sẽ không lưu lại sơ hở ở điểm này.”

Minh Đàn ngẩn ra trong nháy mắt: “Ý của phu quân là, Thục phi nàng ta…?” Hắn có chứng cứ gì sao? Thế mà trực tiếp nhận định Thục phi có vấn đề luôn như vậy.

Giang Tự không đáp, ánh mắt quét một vòng, ở trong góc tìm được viên dạ minh châu lăn xuống.

Dạ minh châu đã không còn nóng như lúc trước, nhưng nắm ở lòng bàn tay vẫn có cảm giác âm ấm.

Giang Tự xem xét một lát, trầm giọng nói: “Là phấn Nguyệt Quang.”

“Phấn Nguyệt Quang?” Minh đàn khó hiểu.

“Là một loại đá khoáng ở phương bắc, nghiền ra thành bột phấn, có màu bạc, hơi phát sáng, sau khi bịt kín lại rồi cho lại tiếp xúc với không khí sẽ nóng lên nhanh chóng.”

“Cho nên viên dạ minh châu này được phủ phấn Nguyệt Quang?”

Giang Tự không tỏ ý kiến: “Đi.”

Giờ phút này trong Như Yên Các, cả hai gian nhà đều rơi vào trạng thái rối ren.

Giai quý nhân kêu đến thắt ruột thắt gan, đã có dấu hiệu sinh non, Chương hoàng hậu trông coi trong phòng nàng, vừa trấn an nàng vừa sai người đi tìm bà đỡ, chuẩn bị tốt các công đoạn cho việc sinh nở.

Trong phòng Thục phi chỉ có tiếng khóc nức nở kìm nén, thái y nhỏ giọng hồi bẩm lại với Thành Khang đế, sau đó không dám thở mạnh chậm rãi lui ra bên ngoài.

Thục phi dựa vào đầu giường ngây ra, nước mắt lặng im lăn xuống.

Thành Khang đế ngồi ở mép giường nắm tay nàng, nhất thời cũng cảm thấy rất đau đớn.

Con của Thục phi đã mất, hơn nữa thái y nói, thể chất của Thục phi vốn không dễ có thai, lần này cực kỳ khó khăn mới có, giờ không còn nữa, sau này chắc cũng sẽ không có bầu được.

Bên ngoài Giai quý nhân khóc lóc không ngừng, thảm thiết kêu lên: “Hoàng thượng! Hoàng thượng!”

Dường như Thục phi nghe thấy thì rất khó chịu, nước mắt ướt nhòe đôi mắt, nhưng nàng vẫn cố gắng gượng dậy, nức nở nói: “Thần thiếp ở đây không may mắn cho Giai muội muội, thần thiếp… xin Bệ hạ chấp thuận cho thần thiếp hồi cung trước.”

Thành Khang đế không biết nên nói gì, chỉ nắm tay nàng thật chặt, vỗ vỗ, lại trầm giọng bảo đảm nói: “Chuyện hôm nay, trẫm nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích. Trước tiên trẫm sai người đưa nàng hồi cung, Giai quý nhân ở chỗ này ầm ĩ, nàng cũng không thể tĩnh dưỡng được.”

Thục phi rưng rưng gật gật đầu.

Nhưng lúc kiệu liễn tới ngoài Như Yên Các, tỳ nữ đang muốn nâng Thục phi ra khỏi giường thì Giang Tự và Minh Đàn bước vào.

Thấy Giang Tự bảo vệ người sau lưng chặt chẽ, trong lòng Thành Khang đế vô cùng không vui, bầu không khí trong phòng càng thêm áp lực.

Giang Tự không quan tâm đến cảm xúc của hắn, chỉ đi thẳng vào vấn đề nói: “Bệ hạ, trên dạ minh châu có bột phấn Nguyệt Quang.”

Phấn Nguyệt Quang?

Thành Khang đế nghe vậy nhíu mày.

Minh Đàn đi ra từ sau lưng Giang Tự, hành lễ, không hề bối rối mà kể ra cảm giác khác lạ khi sờ vào dạ minh châu.

Thành Khang đế nghe xong lại càng nhăn mày sâu hơn: “Theo như lời ngươi nói, là có người động tay động chân với dạ minh châu, cố ý không để ngươi cầm chắc dạ minh châu?”

“Bẩm bệ hạ, đúng là như vậy.”

Thái giám trình dạ minh châu lên, Thành Khang đế cầm lấy rồi đánh giá một lúc lâu, mặt ngoài hơi ánh lên màu bạc, đúng là phấn Nguyệt Quang. Thứ này hiếm thấy trong kinh, cách bảo quản cũng cần chú ý, Giang Khải Chi không thể nào tùy tiện mang sẵn theo bên mình để giải vây cho tiểu vương phi của hắn.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua Lan phi và Nhu tần, ném dạ minh châu xuống không giận tự uy: “Các ngươi lo liệu chuyện đoán đố đèn, nói đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!”

Lan phi cùng Nhu tần đồng thời quỳ xuống.

Lan phi còn chưa hé răng, Nhu tần đã kêu oan trước: “Bệ hạ, tần thiếp không biết, tần thiếp căn bản chưa từng nghe tới phấn Nguyệt Quang gì đó, hơn nữa chuyện đố đèn và đèn cung đình đều là Lan phi tỷ tỷ chuẩn bị, tần thiếp oan uổng!”

Lan phi không khỏi nhìn nàng một cái: “Nhu tần muội muội có ý gì, đèn cơ quan này không phải là ngươi đề nghị sao.”

“Tần thiếp cũng vì nghe thấy Bệ hạ nói qua chuyện cơ quan mô hình mới có đề nghị này, nhưng tần thiếp cũng chỉ đề nghị thôi, còn lại chẳng lẽ không phải đều là Lan phi tỷ tỷ làm sao?”

Lan phi còn đang muốn phản bác thì Thục phi lại yếu ớt sửng sốt nói: “Lan phi muội muội, là muội? Sao muội phải làm như vậy?”

“Không phải ta.”

“Có phải hay không, ngoài miệng tỷ tỷ cũng không nói rõ được, rốt cuộc tối nay hoa đăng và đố đèn đều do tỷ tỷ chuẩn bị.” Nhu tần quỳ trên mặt đất lại nói, “Thỉnh Bệ hạ hạ chỉ tra rõ Lan Vu Điện, nếu là Lan phi tỷ tỷ gây ra chuyện này, trong điện nhất định có thể tìm được dấu vết để lại, nếu không tìm được thì cũng có thể trả lại trong sạch cho tỷ tỷ!”

Nghe thế, Minh Đàn lẳng lặng móc ngón tay út của Giang Tự, dù hai người chưa nói nhưng cũng đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.

Hóa ra kịch của tối nay đến giờ mới diễn.

Một mũi tên bắn bốn con chim, kế sách của Thục phi thật là ảo diệu.

Chắc là giờ này trong Lan Vu Điện đã có một lọ phấn Nguyệt Quang chờ ở trong góc nào đó.

Không ngoài dự đoán, nửa khắc sau thái giám tới bẩm báo, cũng trình lên một lọ phấn Nguyệt Quang được bịt kín.

Thành Khang đế quét mắt, lại nhìn về phía Lan phi, trong giọng nói không rõ cảm xúc: “Lan phi, nàng giải thích đi?”

Lan phi còn chưa mở miệng, Thục phi đột nhiên nhào lên trước, từng giọt nước mắt rơi như mưa: “Lan phi muội muội, sao muội lại hại ta như thế? Muội phải lòng Định Bắc vương điện hạ, ghen ghét Định Bắc vương phi nên mượn tay nàng ấy diệt trừ con của ta sao!”

Lời vừa nói ra, Lan phi đột nhiên ngẩng đầu.

Thục phi nhìn thẳng vào nàng, dường như đã lâm vào trạng thái đau lòng vì mất con mà không lựa lời nói: “Ngươi dám nói ngươi không hề phải lòng Định Bắc vương điện hạ không?!”

Bầu không khí im lặng đầy chết chóc.

Sắc mặt Thành Khang đế rất khó đoán.

Tâm trạng Minh Đàn cũng dần dần chùng xuống.

Nàng sai rồi, Thục phi không phải bắn một mũi tên trúng bốn con chim, mà là một mũi tên bắn năm con chim ——

Hại thai của Giai quý nhân; che giấu sự thật chuyện mình không có thai; để Minh Đàn gánh vác tiếng xấu vô ý hại người sảy thai; giá họa cho Lan phi; còn có, ly gián quan hệ tín nhiệm giữa Thánh thượng và phu quân.

Khó giải quyết nhất là chuyện cho dù phu quân có thể vạch trần bộ mặt thật của Thục phi nhưng cũng không có cách nào tác động tới lựa chọn của Lan phi, mà điều quan trọng nhất lại là lựa chọn của Lan phi.

Rõ ràng mới chỉ qua chốc lát mà Minh Đàn lại cảm thấy giống như thời gian đã trôi qua thật lâu thật lâu.

Mãi một lúc sau, cuối cùng Lan phi cũng hành động.

Nàng chợt buông xõa tóc của mình, trịnh trọng dập đầu lạy ba cái, hốc mắt đỏ lên.

“Khi còn bé thần thiếp làm thư đồng của công chúa, từng cùng đi học với Bệ hạ. Khi đó Bệ hạ biếng nhác ngồi phía sau thần thiếp, khi tiên sinh dạy học, Bệ hạ ham chơi cắt một lọn tóc của thần thiếp xuống, khiến cho thần thiếp khóc òa lên, khi đó Bệ hạ vì dỗ thần thiếp mà từng hứa hẹn khi thiếp cập kê sẽ tới cửa hạ sính lễ.”

“Có lẽ khi đó Bệ hạ còn bé nên không hiểu chuyện nên không coi lời hứa là sự thực, nhưng thần thiếp vẫn luôn coi là thật. Thần thiếp biết rõ hậu cung nhiều chông gai, nhưng khi biết mình có thể vào cung, vẫn bất chấp tất cả. Mấy năm nay ở trong cung thần thiếp đều không muốn đi tranh đoạt gì hết, cũng không dám quấy rầy Bệ hạ nhiều, chỉ lẳng lặng ở trong cung chờ khi nào Bệ hạ rảnh thì tới tìm mình.”

“Những tội lỗi bôi nhọ ấy cho dù có đẩy lên đầu thần thiếp thế nào cũng không quan trọng, nhưng nếu nghi ngờ thần thiếp hai lòng với bệ hạ, thần thiếp nguyện cắt tóc làm ni cô, tự thỉnh mãi mãi làm bạn với dầu đèn, từ nay không động đến việc trong cung, lấy quãng đời còn lại chứng minh trong sạch của mình!”

Trong lòng Thành Khang đế chấn động: “Lan nhi, nàng làm gì vậy? Mau đứng lên!”

Lan phi quật cường quỳ ở đó, dường như chưa chứng minh được sự trong sạch của nàng thì nàng sẽ quỳ ở đây mãi mãi không đứng dậy.