Tiểu Đậu Khấu

Chương 92: Du ngoạn ban đêm




Ngày mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu.

Nguyên Tiêu năm nay đã khác xưa, có cung phi đề nghị tới hồ Kim Minh mở tiệc, mời thân thích trong hoàng tộc tới du ngoạn ngắm đèn vào ban đêm, Thành Khang đế thấy ý tưởng này không tồi, nên từ lâu đã bàn bạc với Chương hoàng hậu chuẩn bị tổ chức.

Hôm trước Giang Tự từ chối đến cung yến Trừ Tịch nên đến hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu, Thành Khang đế nói gì cũng không cho hắn trốn nữa.

Minh Đàn vẫn còn tưởng có thể đi du ngoạn phố Nam Ngự Hà vào buổi tối với phu quân, nhưng giờ dự định đã tan thành mây khói.

Nghĩ đến chuyện vào cung lại phải ứng phó đám phi tần không người nào sống yên ổn kia, nàng vô cùng đau đầu.

Hiện giờ chuyện du ngoạn ban đêm tại hồ Kim Minh là do hai vị phi tần Lan phi và Thục phi, và người gần đây được sủng ái trở lại là Nhu tần cũng nhau xử lý, dù sao việc ngày Tết rất nhiều, những chuyện trong cung này một mình Hoàng hậu cũng không làm hết được.

Minh Đàn đã rất quen thuộc với hai vị Lan, Thục phi, nhưng Nhu tần này thì trong mấy lần tiến cung của Minh Đàn, nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì cả.

Trong bữa tiệc, Minh Đàn nhỏ giọng hỏi Giang Tự: “Phu quân, Nhu tần nương nương này có địa vị gì?”

“……”

“Bổn vương có phải thái giám đâu.”

“……”

Cũng đúng, phu quân đang trù tính chuyện thu phục Vinh Châu, nào có thời gian chú ý tới mấy chuyện phi tần hậu cung ai được sủng ai không nữa.

Ngồi gần đầu chính là vợ chồng Dự quận vương. Phu thê Dự quận vương là thanh mai trúc mã nổi tiếng trong kinh thành, phu thê thiếu niên. Minh Đàn và Dự quận vương phi thường xuyên vào cung với nhau, hai người cũng hay nói chuyện.

Lúc này Nhu tần ngồi đối diện đang kính rượu Hoàng thượng Hoàng hậu, Dự quận vương phi thoáng cúi người nhỏ giọng giảng giải cho Minh Đàn: “Đàn tỷ tỷ có biết địa vị của Nhu tần như thế nào không?”

Minh Đàn khẽ cúi người lắc đầu.

Dự quận vương phi lại thần thần bí bí mà nói: “Trước đây Nhu tần là người của Ngọc quý phi, sau khi Ngọc quý phi bị giam vào lãnh cung thì nàng ta cũng thất sủng theo. Tỷ cũng biết tình hình trong cung là thế nào đó, phi tần không có gia thế lại không được sủng, cuộc sống sẽ không tốt, nên mấy năm nay Nhu tần không hề có cơ hội lộ diện trước mặt người khác, Hoàng thượng cũng quên nàng ta từ lâu rồi.”

Minh Đàn nhìn nàng tò mò.

Dự quận vương phi còn muốn nói nữa, Dự quận vương lại kéo góc áo nàng, ý bảo nàng nghiêm túc chút đi.

Nàng giận dỗi kéo góc áo ra khỏi tay hắn, tiếp tục tám chuyện với Minh Đàn: “Nghe nói hiện giờ nàng ta được sủng ái trở lại, ít nhiều cũng vì được Thục phi nương nương dìu dắt, chẳng phải Thục phi nương nương có thai sao, muốn tìm người trợ giúp cũng bình thường. Nhu tần có phân vị không thấp, hơn nữa là thủ hạ trước kia của Ngọc quý phi nên đã bị chuốc thuốc từ lâu, không thể mang thai…”

Dự quận vương phi kéo Minh Đàn thì thà thì thầm không ngừng nghỉ, Dự quận vương đau đầu cũng không làm gì được nàng, chỉ là vô cùng hổ thẹn nhìn Giang Tự.

Giang Tự cũng không cảm thấy có gì to tát, lấy ly rượu thị nữ mới rót cho Minh Đàn, uống một hơi cạn sạch.

Hôm nay là gia yến, người tham gia đều là thân thích trong hoàng tộc, quy củ cũng thả lỏng hơn so với ngày thường, khi dùng bữa còn có không ít phi tần có phân vị thấp bình thường ít khi được nhìn thấy thiên nhan giờ trổ hết tài nghệ, thể hiện chiêu trò để được chú ý.

Không thể không thừa nhận những người có thể vào cung vẫn có chút bản lĩnh, múa hay đàn đều ra dáng ra hình.

Minh Đàn vừa nghiêm túc thưởng thức vừa nhỏ giọng nói với Giang Tự: “Vị mỹ nhân khi nãy đàn rất dễ nghe, tuy rằng kém hơn thiếp một chút nhưng giai điệu này lại khá mới mẻ.”

“……”

Cái câu “kém hơn thiếp một chút”, nghe rất chủ quan.

Giang Tự liếc nàng, không tỏ ý kiến: “Nếu nàng muốn học khúc nhạc mới, ta sẽ sai người tìm mấy bản cho nàng.”

“Cũng không cần phải như thế, tự thiếp có thể phổ nhạc được.” Nàng lại thuận miệng khoác lác khả năng sáng tác của mình.

Giang Tự không nói gì.

Trăng sáng lên cao, ca vũ rộn ràng, mọi người uống rượu cười đùa, đúng là một khung cảnh hòa thuận vui vẻ.

Chương hoàng hậu ngồi ghế trên dịu dàng cười nói: “Hôm nay yến tiệc được tổ chức rất tốt, làm phiền Thục phi, Lan phi và Nhu tần muội muội rồi.”

Ba người vội đứng dậy phúc lễ.

Thục phi cười nhạt khiêm tốn nói: “Hoàng hậu nương nương làm chủ lục cung là vất vả nhất, có thể san sẻ với Hoàng hậu nương nương là phúc phận của thần thiếp và hai vị muội muội. Nhưng ngặt nỗi thần thiếp mang thai, làm việc không tiện lắm nên chỉ có hư danh thôi, đứng ra lo liệu thực sự vẫn là Lan phi muội muội và Nhu tần muội muội.”

Lan phi trước sau như một, nhàn nhạt nói: “Thần thiếp cũng chưa làm gì ——”

Không đợi nàng nói xong, Nhu tần lại cười khanh khách giành lời: “Lan phi tỷ tỷ quá khiêm tốn rồi, thần thiếp nào biết cái gì, Thục phi tỷ tỷ mang thai nên thần thiếp không tiện quấy rầy, bình thường quyết định gì cũng đều theo Lan phi tỷ tỷ, công lao này, tỷ tỷ không thể không nhận.”

Minh Đàn không để ý lắm mấy người kia đang nói cái gì, chỉ lơ đãng đánh giá bụng Thục phi một lát.

Hình như Thục phi này đã có thai hơn ba tháng, vào đông mặc xiêm y dày nên chưa nhìn ra dấu hiệu mang thai, không thể so với Giai quý nhân ngồi dưới, bụng nhỏ tròn trịa, cùng với đó là tiếng nàng ta thi thoảng hô to gọi nhỏ bắt bẻ. Còn chưa sinh con mà cả người nàng ta đã tràn ngập bốn chữ to “Mẹ quý vì con”.

Minh Đàn hơi tò mò, đợi đến khi không có ai chú ý lại hỏi Dự quận vương phi: “Nghe nói Thục phi nương nương là người cũ từ thời tiềm để?”

“Vâng, đúng vậy,” Dự quận vương phi tuổi còn nhỏ nhưng lại biết rất nhiều mấy chuyện này, vứt cho nàng một câu chuyện, nàng có thể mang ra nói không ngừng từ đầu đến cuối, “Thục phi nương nương ở tiềm để là Lương viện của Thái tử, phân vị cũng không cao. Nhưng nàng ta được cái bầu bạn với Hoàng thượng đã hơn mười năm, tuy không có con nhưng Thánh thượng vẫn để nàng ta đứng trong bốn vị phi, hơn nữa còn đưa Tứ công chúa con của Vương mỹ nhân mất sớm vì khó sinh cho nàng nuôi nấng, cũng coi như rất vinh dự rồi, hiện giờ có thai… Chắc là cách vị trí Quý phi cũng chỉ một bước thôi.”

Thái tử của triều đại này, ngoại trừ Thái tử phi còn có thể có hai vị Lương đệ, hai vị Lương viện, bốn bị Tuyển hầu. Khi ở tiềm để Thục phi chỉ là một Lương viện, phân vị đúng là không cao.

Nhưng nói vì có thân phận là người vào cung từ tiềm để nên được làm một trong bốn vị phi thì cũng không có gì là vinh quang được sủng lắm, Lan phi cũng chưa có con, chẳng phải cũng ngồi trong bốn vị phi đó sao, nói qua nói lại thì vẫn là được lòng Hoàng thượng mà thôi.

Nhưng mà Minh Đàn lại càng tò mò hơn chuyện hiện giờ Thục phi đã gần ba mươi tuổi, sao ở bên Hoàng thượng hơn mười năm còn chưa có con, đột nhiên giờ lại có?

Kết thúc bữa tiệc, trăng đã khuất dạng. Mọi người lại theo Thành Khang đế và Chương hoàng hậu cùng nhau đứng dậy đi ra bên ngoài, thưởng thức đèn đêm dọc theo hồ Kim Minh.

Lúc trước ở trong điện Nhu tần đề nghị đêm nay ngắm đèn nên làm theo cách mới, Thánh thượng và Hoàng hậu tách ra dẫn theo hai đoàn hoàng thân nam và nữ, vòng theo hai bên bờ hồ Kim Minh để thưởng đèn. Ven đường, cứ mười bước lại có một câu đố đền, đến khi nào hai đoàn gặp nhau thì xem bên nào đoán được nhiều câu đố hơn.

Đề nghị này rất hay, Thành Khang đế không nghĩ nhiều đồng ý luôn.

Ra khỏi cung điện nơi tổ chức tiệc, nam nữ chia ra mà đi.

Không thể không nói, người tổ chức hội thưởng ngoạn ban đêm mất rất nhiều công sức. Ven đường cứ mười bước là lại có một chiếc đèn lồng tinh xảo hoa mỹ, đẹp đến nỗi khiến người ta không rời mắt được. Trên mặt hồ Kim Minh thả nhiều hoa đăng như sen vàng lấp lánh trong sóng nước, nở rộ rực rỡ. Cách đó không xa có trà nóng đồ ăn nhẹ, mệt mỏi có thể ngồi xuống nghỉ một lát, đố đèn cũng rất lắt léo đa dạng, có đoán chữ, đoán thơ, đoán đồ vật, thậm chí còn có tự tay giải cơ quan mô hình.

Trong đám cung phi không thiếu người giỏi thơ phú, đoán chữ đoán thơ tuy hơi khó nhưng dừng lại một lúc là sẽ có người giải ra, đến khi giải đố cơ quan thì lại khó có người giải được.

Đèn có cơ quan kia được làm vô cùng tinh xảo, cũng không phải đèn lồng có nến bình thường mà bên trong có thả một viên dạ minh châu. Trên mặt đèn chiếu ra ánh sáng rất dịu nhẹ, đáp án của đèn này là phải lấy ra được viên dạ minh châu bên trong kia.

Vài vị cung phi tiến lên thử nhưng vẫn chưa lấy được, tiểu công chúa tuổi nhỏ cũng tò mò, ghé vào đùa nghịch một lát, nhưng cuối cùng vẫn mếu máo lui ra.

Minh Đàn và Dự quận vương phi đi cùng nhau, không muốn trở nên nổi bật trong dịp này, nhưng luôn có người không quên được nàng.

Giai quý nhân vác cái bụng to tùy tiện giễu cợt mấy vị cung phi thử tài trước đó, còn không quên kéo thù hận cho Lan phi: “Nói đến tài năng loại này thì trong cung đám chúng ta không ai qua được Lan phi tỷ tỷ, đáng tiếc Lan phi tỷ tỷ là người ra đề, không tiện giải cơ quan. Vài vị muội muội mới tiến cung, cho rằng chỉ cần đọc mấy quyển sách linh tinh bên ngoài là đã coi mình tài năng xuất chúng, nào hiểu được trong cung còn kém xa tít tắp. Tốt nhất là các ngươi nên đi học tập Lan phi tỷ tỷ đi.”

Lan phi vẫn không thèm chấp nàng ta. Trong vài vị cung phi kia có người cùng cấp Quý nhân với nàng ta, nhưng nàng có cái bụng to, chẳng ai dám tranh giành gì với nàng, nên cũng chẳng ai phản đối, chỉ ngậm mồm nhín nhịn sự mỉa mai châm chọc của nàng.

Vốn dĩ Giai quý nhân chỉ nói vài câu rồi bỏ qua câu đố đèn này, nên tranh thủ thời gian giải đố nhiều câu khác thì hơn, nhưng Nhu tần lại cười nói tiếp: “Người trong cung chúng ta không có ai giải được, nhưng các vị Vương phi, Quận chúa, Huyện chúa… còn chưa tiến lên xem đâu.”

Nàng nhìn về phía Minh Đàn, nhẹ nhàng uốn gối thi lễ, giọng nói uyển chuyển cung kính: “Trước kia nghe Hoàng thượng nói, Định Bắc vương phi thông minh hơn người, rất giỏi giải cơ quan mô hình, đến mô hình của Vân Yển đại sư cũng giải được, đèn này… hay Vương phi giải thử xem?”

Minh Đàn dừng lại.

Lúc hồi kinh nàng gửi quà cho mấy nhà người quen, cũng chuẩn bị một phần gửi vào cung. Nhưng nghĩ trong cung cái gì cũng có, trừ chút quà đặc sản bên ngoài, nàng còn tặng thêm cả mô hình lồng chim thắng được ở huyện Lý kia.

Thành Khang đế rất thích thưởng thức tác phẩm của Vân Yển đại sư, sau khi nhận được mô hình còn tìm Giang Tự hỏi riêng, Giang Tự cũng không giấu giếm, nói thẳng là cơ quan này do Vương phi thắng được, nên Minh Đàn cũng không bất ngờ khi Nhu tần biết chuyện này.

Vốn dĩ Minh Đàn muốn thoái thác, nhưng đúng lúc này Giai quý nhân lại nhỏ giọng cười cười: “Định Bắc vương phi? Chỉ nghe nói Định Bắc vương phi thích ăn quả vải, từ khi nào lại biết giải cơ quan vậy?”

Minh Đàn: “…”

Không nói tới chuyện quả vải nàng còn có thể nhẫn nhịn, thế mà nàng ta lại dám ngạo mạn nói bừa trước mặt nàng như vậy, Giai quý nhân bị giáng phân vị nên quên cũng nhanh đấy.

Minh Đàn quét mắt nhìn nàng ta, thong thả nói một câu: “Giai quý nhân bị cấm túc lâu rồi nên không nắm được nhiều tin tức cho lắm.”

Nghe đến chuyện cấm túc, sắc mặt Giai quý nhân cứng đờ, còn muốn đốp lại thì Chương hoàng hậu lại thoáng nhíu mày: “Giai quý nhân nếu mệt rồi thì có thể đi về nghỉ ngơi trước.”

Giai quý nhân câm miệng.

Bên tai đã thanh tịnh, Minh Đàn chậm rãi tiến lên đánh giá cái đèn có chứa cơ quan này.

Đèn có cơ quan này khá nặng, nàng cầm trong tay thử xoay tròn cái đáy bên dưới, chăm chú nghe tiếng động bên trong.

Lạch cạch, lạch cạch… Tiếng động đó rất có quy luật, cứ ba nhịp lại ngắt một nhịp.

Nàng xoay hết hai vòng, rốt cuộc cũng xác định được bên trong có kết cấu rãnh, mỗi khi đến rãnh có thể đẩy lên trên được khoảng nửa tấc, nàng tìm ra một số chỗ, từ từ vừa nghe vừa thử.

Giai quý nhân đang câm miệng chưa được nửa khắc chỉ cảm thấy Minh Đàn đang giả vờ làm màu, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Ta thấy Vương phi có vẻ khó xử, lãng phí thời gian ở đây còn không bằng đi giải đố đèn khác, ta đoán Hoàng thượng cũng sắp qua đây rồi, chúng ta mới giải được bao nhiêu đâu, chờ lát nữa thua lại quá khó coi đi.”

Không ai đáp lời.

Nàng ta cảm thấy đứng ngây người ở đây không ai để ý thì chán muốn chết, vừa muốn chờ xem Minh Đàn thành trò hề, lại tự mình lầm bà lầm bầm: “Cũng không biết còn phải đợi bao lâu nữa, long thai trong bụng thần thiếp cũng không thể chịu đựng lâu được, thần thiếp vẫn nên đi sang bên kia nghỉ ngơi…”

Nàng ta còn chưa nói xong, tiếng “Cạch” vang lên, đèn có cơ quan đã mở.

Mặt bên của đèn tự động mở ra một ô cửa nhỏ, một viên dạ minh châu cực lớn được giữ bởi một giá sáu cạnh, sáng bóng loáng, rực rỡ lấp lánh.

Trong lòng Minh Đàn thả lỏng, không khỏi cong môi cười duỗi tay ra lấy.

Nhưng tay nàng vừa đụng vào dạ minh châu, nàng chợt nhận ra có gì đó không ổn ~

Dạ minh châu này rất nóng.