Tiểu Đậu Khấu

Chương 88: Trừ Tịch




“Tiếng gì đấy?” Minh Đàn bỗng chốc nghi hoặc, đứng dậy đến gần giá bác cổ.

“Sách đổ xuống thôi.” Nàng không nghĩ nhiều, dựng lại binh thư cho ngay ngắn rồi quay trở lại bàn.

Mật thất có thể nghe được âm thanh bên ngoài, vài vị tướng lãnh ngồi nghiêm chỉnh bên trong, căng da đầu nhìn nhau, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng xuất sắc.

Trong lòng mấy người không hẹn mà cùng thầm nói: Trăm triệu lần không ngờ khi Vương gia với Vương phi ở riêng với nhau lại sến súa như thế…

Nhớ trước đây Vương gia thành hôn, bọn họ cũng tới Vương phủ uống rượu mừng. Lúc ấy không biết Vương gia coi trọng việc hôn nhân này đến mức nào, hơn nữa sau khi thành hôn Vương gia cũng rất ít khi nhắc tới Vương phi, giống như chỉ là người đâu đâu, mọi người đều cho rằng tình cảm của hai người cũng bình thường thôi.

Hiện giờ mấy người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, có người thậm chí còn nghĩ hôm nay nghe được chuyện không nên nghe, Vương gia sẽ không khiến cho bọn họ vĩnh viễn ở lại trong mật thất này chứ? Không biết hiện giờ khiến cho bản thân bị mù điếc còn kịp để giữ cái mạng nhỏ này không?

Cũng may Giang Tự không định để mấy người này tiếp tục ngồi trong mật thất nghe lén chuyện trong phòng, cũng không định để Minh Đàn vì chuyện mình đột nhiên hứng khởi mà xấu hổ đến mức dùng ngón chân đào ra cái lỗ chứa đủ mười ba tầng lầu.

Hắn gập sách lại đứng dậy, một tay dắt Minh Đàn, một tay cầm hộp đồ ăn: “Thư phòng không thông gió, cùng về phòng ăn thôi.”

Minh Đàn thấy hơi khó hiểu, vốn định nói mở cửa sổ ra là thông gió mà, nhưng bị hắn dịu dàng nắm chặt tay, nàng lại nuốt lời muốn nói xuống, chỉ ngoan ngoãn gật đầu để hắn nắm tay đưa ra ngoài.

Nhưng trong khoảnh khắc hai người sắp sửa ra khỏi cửa, một vị tướng lĩnh đang bị cảm trong mật thất thực sự không kìm nén được, đột nhiên “Hắt xì” một cái!

Cửa vừa được mở ra, gió mùa đầu đông thổi vào trong phòng rét căm căm.

Minh Đàn như bị hóa đá, trong đầu trống rỗng, cũng không biết mất bao lâu nàng mới nhận ra, ngẩng đầu nhìn mắt Giang Tự.

Giang Tự trầm mặc, thấy không giấu được đành phải lời ít ý nhiều giải thích: “Sau giá bác cổ có mật thất, trước khi nàng tới ta đang nghị sự với người ta ở trong đó.”

Theo bản năng Minh Đàn muốn hỏi ngay hắn sao không nói sớm! Nhưng trong đầu nàng nhanh chóng lóe lên chuyện vừa rồi, xấu hổ khó chịu cuồn cuộn dâng trào, đồng thời nàng cũng không có cách nào mở miệng chất vấn cho phải, dù sao khi nãy nàng căn bản không cho phu quân có cơ hội mở lời trước.

Nàng vung tay Giang Tự ra, toàn thân như bị lửa đốt, che mặt vội vàng chạy về Khải An Đường.

Muốn chết quá muốn chết quá! Đỉnh cao mất mặt xấu hổ lần thứ tư bất ngờ xảy ra! Lúc trước nàng không nên nghĩ đã có ba lần xấu hổ đỉnh cao rồi thì không thể vượt qua được nữa, giờ chẳng phải đã vượt được rồi hay sao? Sao lại xảy ra chuyện như thế này chứ, thế này thì cũng quá lắm rồi!

Không bất ngờ gì, chờ tới khi Giang Tự trở lại Khải An Đường, người nào đó xấu hổ ngượng ngùng đến mức trốn vào trong nhà, cuộn chăn lại sống chết cũng không chịu thò ra ngoài.

Giang Tự ngồi bên mép giường, cân nhắc một lát, mặt không đỏ tim không loạn nói dối an ủi nàng: “Nàng làm gì vậy, vợ chồng với nhau quan hệ thân mật cũng là bình thường, bọn họ không nghĩ nhiều đâu, nàng cũng không cần để bụng như thế.”

Hiển nhiên Minh Đàn không tin nửa chữ.

“Ta đã cảnh cáo bọn họ, nàng yên tâm, bọn họ sẽ không dám nói với bất cứ kẻ nào về chuyện tốt nay, thanh danh tốt của Vương phi hiền lương thục đức sẽ càng không bị bất kỳ ảnh hưởng nào bởi chuyện này.”

Lời này là thật, nhưng Minh Đàn cũng chỉ ậm ừ mấy tiếng trong chăn, cũng không phản ứng lại mấy.

Cũng không biết hắn gượng gạo an ủi nàng bao lâu, cái đầu nhỏ của người nào đó cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn, nhưng nhìn thì có vẻ cũng không phải đã nghĩ thông suốt, mà là buồn đến héo cả người.

Nàng nhỏ giọng nói: “Phu quân không cần an ủi thiếp, để thiếp yên tĩnh một mình đi.”

Nói rồi, nàng bèn xoay người úp mặt vào thành giường, thân thể cuộn tròn thành con tép.

Giang Tự đã nói khô cả cổ để an ủi nàng, im lặng một lúc lâu, hắn tắt đèn lên giường xoa xoa đầu nàng.

“Ngủ đi.”

Minh Đàn rầu rĩ đáp “Vâng”.

Hắn ôm nàng từ phía sau, thấy nàng không chống đối, lại lật người nàng lại, kéo nàng vào ôm trong ngực. Trầm ngâm một lát hắn gắng gượng nói: “Bổn vương, ta —“

“Phu quân không cần an ủi thiếp nữa đâu, thiếp không sao.”

“Không phải ta an ủi, chỉ là ta muốn hỏi, cuộn vải bị lỗi thời ba tháng thì sao, bị mốc à?”

“……”

Minh Đàn dịch dịch ra khỏi lồng ngực hắn, tiếp tục quay lại úp mặt vào thành giường, tức đến nỗi tự kỷ.

Giang Tự chưa có được đáp án từ miệng nàng, còn đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cũng định ngày mai dậy sớm sẽ tìm hiểu từ chỗ nha hoàn hầu hạ bên người tiểu vương phi xem sao.

Đông Chí đã qua, một năm cũng gần kết thúc, trong triều không có chuyện gì lớn, trong cung lại khua chiêng gõ trống chuẩn bị tiệc Trừ Tịch.

Trong Ngự Thư Phòng, hiếm khi Thành Khang đế buông tấu chương ngồi đánh cờ nhàn nhã với Giang Tự.

“Thật sự không tới à? Năm nay pháo hoa trong cung đổi mới đa dạng lắm, Ngự Thiện Phòng cũng có mấy vị đầu bếp mới, với cả cũng không thể thiếu đệ được.”

“Thần đã nhìn thấy pháo hoa đẹp nhất rồi.”

“Cái gì?” Thành Khang đế vô thức ngẩng đầu.

“Không có gì.” Giang Tự cụp mắt nhìn bàn cờ, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Vương phi đã chuẩn bị nhiều ngày trong phủ, thần không tới đâu.”

Thành Khang đế nghĩ nghĩ rồi cũng không ép buộc, người ta là vợ chồng mới cưới lần đầu ăn Tết với nhau, muốn ở trong phủ ríu rít cũng bình thường.

“Vậy đến hôm đó trẫm bảo nội thị ban đồ ăn tới phủ đệ.”

Giang Tự không từ chối nữa, dù sao chuyện ban đồ ăn cũng không chỉ đơn thuần là ban đồ ăn, chủ yếu vẫn đại diện cho sự tín nhiệm và thân mật giữa quan hệ quân thần.

Đánh xong hai ván cờ, thái giám đưa tới danh sách ban thưởng năm mới mà Hoàng hậu đã nghĩ kỹ, trình lên để Thành Khang đế xem qua.

Thành Khang đế mở ra, nhìn bừa một cái, thấy xếp hàng đầu là phủ Định Bắc vương thì ném quyển danh sách qua: “Đệ nhìn xem còn thiếu cái gì không.”

Một đôi trâm vàng bát bảo mãn phúc hải đường, một đôi ngọc như ý nam hải, một bộ chăm gấm làm bằng lụa dệt tơ vàng hoa văn mây như ý …

Giang Tự kiên nhẫn xem đến cuối cùng, chợt hỏi: “Lụa Cẩm Xuân và lụa Lưu Vân này là loại lụa may quần áo mới nhất đúng không?”

Thành Khang đế: “……?”

Hắn chỉ khách sáo để Giang Tự xem danh sách một cái thôi, không ngờ Giang Tự lại thực sự xem kỹ, xem xong rồi còn phát biểu ý kiến.

Thái giám đứng bên cạnh kính cẩn đáp: “Bẩm Vương gia, lụa Cẩm Xuân là chất liệu mới Tô Châu mới tiến cống mấy ngày trước, tổng cộng chỉ mới tiến cống hai mươi cuộn, làm y phục mùa xuân là đẹp nhất. Còn lụa Lưu Vân tuy không phải loại vải mới nhưng lại là cống phẩm khâm định, nếu không được ban thì người ở ngoài cung cũng không thể mặc.”

Giang Tự gật đầu, khép quyển sách lại trả về.

Thành Khang đế không nhịn được hỏi một câu: “Đệ hỏi vải vóc làm gì?”

“Không có gì, lần trước mua hai cuộn vải, Vương phi chê lỗi thời.” Giang Tự không để bụng nói.

Từ trước đến nay hắn chỉ biết quần áo có mới có cũ, cũng không biết phụ nữ trong kinh mặc xiêm y còn chú trọng đến vải may mới hay cũ. Tuy hắn cảm thấy thế này hơi thái quá nhưng cũng không đến mức để Vương phi nhà mình chịu tủi thân suốt ngày phải mặc đồ làm bằng vải lỗi thời.

“……”

“Đệ còn biết đi mua vải?”

Giang Tự dùng một loại ánh mắt “Sao mà không biết” thản nhiên nhìn lại.

Nhất thời Thành Khang đế á khẩu không trả lời được, chỉ kinh ngạc trầm trồ nhìn hắn, đến khi hắn đã cáo lui rời đi, bóng dáng đã biến mất hoàn toàn một lúc lâu rồi vẫn chưa thể hoàn hồn.

Giang Khải Chi biết mua vải lụa cho Vương phi nhà mình, hiện giờ cho dù có người bỗng nhiên tới bẩm Vinh Châu không công mà phá hắn cũng tin được.

Ngày cuối năm các nhà đều bận, tuyết lành báo hiệu năm mới bội thu, ngày Trừ Tịch năm Thành Khang thứ bảy cuối cùng cũng tới trong một ngày tuyết rơi dày như mưa.

“Tuyết rơi!” Sáng sớm tinh mơ, Minh Đàn nghe thấy tiếng mưa tuyết rơi ngoài phòng, bèn chân trần đứng dậy mở cửa sổ ra.

Nàng chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, tóc đen phủ xuống như tấm áo choàng, hưng phấn nhón chân ngó nghiêng ra ngoài, còn duỗi tay hứng tuyết, dường như không cảm thấy lạnh.

Không bao lâu sau, có người cầm áo choàng thật dày khoác lên vai nàng: “Cẩn thận cảm lạnh.”

Áo choàng không phải của nàng, vừa dày vừa nặng, phủ lên người nàng như một cái chăn trên giường ấm áp.

Minh Đàn không để ý, chỉ cẩn thận hứng bông tuyết rồi giơ ra trước mặt Giang Tự: “Chàng xem này phu quân, tuyết rơi thật rồi, bông tuyết sáu cạnh đó!”

“Nàng lần đầu thấy tuyết à?”

“Không phải nha, nhưng năm nay chẳng phải tuyết tới muộn sao, lúc trước còn ước với Mẫn Mẫn muốn đắp sư tử tuyết, nhưng mãi mà tuyết không rơi.”

Ừ nhỉ.

Đúng là năm nay trận tuyết đầu mùa đến tận Trừ Tịch mới rơi.

Ngoài cửa sổ phủ một lớp bạc, nóc nhà như bị một chiếc chăn lông ngỗng trùm lên, nhánh cây cũng cong xuống vì tuyết rơi nặng trĩu, gió rít ào ào, mang theo hơi tuyết mới rơi lạnh lẽo thổi vào trong phòng, khiến không khí hoan ái kiều diễm trong phòng cũng tan đi phần nào.

Đêm qua lăn lộn đến canh ba, người nào đó cằn nhằn nếu ngày mai Trừ Tịch không xuống được giường thì tất cả đều là tội lỗi của hắn. Thế nên hắn đành chịu đựng kìm nén một chút, nhưng hiện giờ xem ra người nào đó cũng chỉ nói quá lên ngoài miệng thôi, sáng sớm tinh thần rất tốt, còn có tâm trạng chạy tới cửa sổ ngắm tuyết.

Giang Tự gom mái tóc dài đen nhánh của nàng lại, rồi bế nàng lên ôm lên trên giường trầm giọng nói: “Chân trần chạy trên mặt đất dễ bị cảm lạnh.”

“Đốt địa long rồi làm sao cảm lạnh được.”

Minh Đàn vừa phản bác vừa chột dạ đem chân giấu vào trong áo choàng.

Giang Tự thấy vậy cũng chưa nói gì.

Minh Đàn lại xác nhận lại với hắn: “Phu quân, hôm nay chúng ta không cần tiến cung đúng không?”

“Không cần.”

Minh đàn cuối cùng cũng yên tâm, đã nghe Dự quận vương phi nói từ lâu, năm vừa rồi nếu ở kinh thành, bệ hạ đều sẽ triệu hoàng thân quốc thích thân cận vào cung, cùng nhau ăn cung yến Trừ Tịch, thưởng thức pháo hoa năm mới, còn phải ngủ lại trong cung.

Đây là lần đầu tiên nàng cùng phu quân ăn Tết, nàng không thèm vào cung nhìn một đống cung phi ầm ĩ đâu.

Không biết nghĩ gì mà nàng lại nói: “Phu quân, lát nữa chàng có đi Diễn Võ Trường không?”

“Đi.”

“Chúng ta cùng đi nhé.”

“Nàng đi làm cái gì.” Cung còn không cầm nổi, từ lâu hắn đã không còn ngóng trông nàng có thể hạ mình đi Diễn Võ Trường rèn luyện.

“Thiếp muốn đắp sư tử tuyết, phu quân làm cùng thiếp được không?” Mắt Minh Đàn sáng lấp lánh nhìn hắn.

“……”

Đồ trẻ con.

Giang Tự muốn cự tuyệt ngay, nhưng Minh Đàn duỗi tay kéo góc áo của hắn, vì thế lời nói đến miệng lại biến thành một tiếng “Ừ” gượng gạo.

Được câu đồng ý của hắn, Minh Đàn vui sướng đến độ đứng thẳng dậy từ trên giường đi xuống ôm cổ Giang Tự, hôn một cái lên má hắn làm nũng nói: “Phu quân đối với A Đàn tốt nhất!”

Áo choàng vì động tác này của nàng mà rơi xuống đất, Giang Tự duỗi tay ôm nàng, lại bế thốc nàng lên ôm tới giường.

“Bổn vương thấy nàng vẫn chưa đến mức không đi nổi, không nói nên lời như đêm qua nói, tinh thần vẫn rất tốt.”

Giọng hắn hơi trầm khàn mang theo sự nguy hiểm quen thuộc, nhưng khi Minh Đàn kịp phản ứng lại thì đã không kịp trốn.

“Thiếp — Ưm! Ưm ưm!”