Tiểu Đậu Khấu

Chương 84: Vật cũ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi kiệu của Giai quý nhân tránh ra, đường đi ở trước cửa Hoành Vĩnh đột nhiên trở nên rộng rãi hẳn.

Người tới phe phẩy quạt xếp tiến lên trước, dương chi ngọc bội bên hông cũng lắc lư theo bước chân.

Bạch Mẫn Mẫn thấy người đó, rõ ràng hơi ngẩn ra trong chốc lát: “Vị quý nhân kia đang mang thai, huynh nói chuyện với nàng ta như vậy ——”

“Sợ cái gì, có phải có mỗi nàng ta có thai trong cung này đâu, Thục phi cũng chưa  huênh hoang như nàng ta.” Chương Hoài Ngọc không để bụng, “bình thường không phải nàng giỏi lắm à, sao giờ rén thế.”

“Huynh!”

Thôi! Người ta là quốc cữu gia, đương nhiên không sợ trờ không sợ đất.

Bạch Mẫn Mẫn tức giận lại hỏi: “Sao giờ này huynh lại tiến cung?”

Chương Hoài Ngọc nhìn nàng một cái: “Sao, Hoàng hậu triệu ta dùng tới bữa tối, còn phải đi xin phép Bạch đại tiểu thư à?”

Chợt hắn gập quạt lại, chắp tay hành lễ với Minh Đàn: “Vương phi.”

Minh Đàn cũng gật đầu đáp lễ nói: “Chương thế tử.”

Nàng chào hỏi xong thì không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng suy nghĩ lời vừa rồi của Chương Hoài Ngọc —

Trong cung cũng không chỉ có nàng ta có thai, Thục phi cũng chưa huênh hoang như nàng ta… chẳng lẽ, Thục phi cũng mang thai?

Tuy rằng biết nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện, Bạch Mẫn Mẫn vẫn không nhịn được cãi cố với Chương Hoài Ngọc: “Lúc nãy rõ ràng Hoàng hậu nương nương nói, buổi trưa ăn rồi nên tối không ăn nữa, huynh nói dối cũng phải lấy lý do đáng tin một chút được không hả.”

Chương Hoài Ngọc nhướng mày: “Chẳng qua là Hoàng hậu không muốn giữ nàng lại dùng bữa nên nói vậy cho đỡ mất mặt nàng, nàng còn tưởng thật à?”

“Chương Hoài Ngọc huynh!”

Bạch Mẫn Mẫn tức đến nỗi suýt nữa bùng nổ trong cung.

Cuối cùng vẫn là Chương Hoài Ngọc nhìn trên nhìn dưới đánh giá một lát, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Hôm nay mặc bộ quần áo này không tồi, thôi thôi, không ra khỏi cung thì cửa cung đóng mất, Vương phi đương nhiên có chỗ để nghỉ lại, còn nàng…”

Bạch Mẫn Mẫn nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ coi thường, vừa kéo Minh Đàn vừa nổi giận đùng đùng đi về phía trước: “Không hiểu tại sao Thư nhị công tử lại quen cái loại người như thế này!”

Chương Hoài Ngọc: “Vậy thì còn nhiều điều nàng không hiểu lắm.”

Bạch Mẫn Mẫn kìm nén cảm xúc muốn đá hắn một cái, cố ý huých vào khuỷu tay hắn khi đi ngang qua.

Chương Hoài Ngọc quay đầu lại nhìn bóng dáng người con gái đang tức giận đến mức biến đi rất nhanh, cười tươi rồi vui vẻ sung sướng đến Trường Xuân Cung.

Trong Trường Xuân Cung, Chương hoàng hậu đang xem sổ sách nội cung, nghe thấy người ta bẩm thế tử tới, nàng đóng sổ sách lại, sai người truyền vào rồi bảo hạ nhân đi chuẩn bị trà Kim Tuấn Mi mà Chương Hoài Ngọc thích.

“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

“Ngồi đi.” Chương hoàng hậu thoải mái đáp.

Chương Hoài Ngọc cũng không khách sáo, ngồi xuống luôn một bên đệm.

Thị nữ châm trà cho Chương Hoài Ngọc rất nhanh, tuy còn nóng nhưng ngửi hương trà bay lên vô cùng quen thuộc, Chương Hoài Ngọc rất hiểu ý mà cười: “Vẫn là tỷ tỷ thương đệ.”

“Biết bổn cung thương đệ mà còn căng thẳng đến nỗi chạy tới xin tiến cung, sao, sợ bổn cung ăn tươi nuốt sống ý trung nhân của đệ à?” Chương hoàng hậu liếc xéo hắn một cái.

“Tỷ, sao người lại nói thế, chẳng phải đệ sợ nàng không hiểu quy củ nên làm tỷ phật ý hay sao.”

Chương hoàng hậu nghe xong nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tiểu thư khuê các nhà người ta chẳng nhẽ còn không quy củ bằng đệ?”

“Tiểu thư khuê các? Tỷ nhất định có hiểu lầm gì rồi phải không, nàng ấy thì tính gì là tiểu thư khuê các, nàng ấy —” Chương Hoài Ngọc nói được một nửa thì nhận ra không nên nói về cô dâu hắn muốn cưới như thế trước mặt tỷ tỷ, lại yên lặng nuốt lời về.

“Nàng ấy thì sao?”

Chương Hoài Ngọc uống ngụm trà, trái lương tâm khen: “Thì có quy củ hơn đệ.”

Chương hoàng hậu lại không nhịn được cười mỉa.

Chương Hoài Ngọc mặt không đỏ tim không loạn tiếp tục ngồi thừ ra ở đó, giả bộ không biết tỷ tỷ hắn đang cười nhạo, còn giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Đương nhiên đệ biết tỷ sẽ không làm khó nàng ấy, nhưng trong cung nhiều quý nhân, tính của nàng ấy không chẩn thận lại đụng chạm ai đó, tỷ, về sau tỷ đừng gọi nàng tiến cung làm gì nữa.”

“Bây giờ có thể không tiến cung, sau này thành phu nhân thế tử rồi, ngày Tết cũng không tránh vào cung được, sao có thể cứ trốn mãi?”

“Được rồi, bổn cung có chừng mực, đệ cũng không cần cứ thỉnh thoảng lại chạy vào trong cung thế đâu, trong cung này có bổn cung đây chẳng nhẽ còn để người ta bị bắt nạt? Nếu tới rồi thì đi Cần Chính Điện thỉnh an anh rể đệ đi.”

Cần Chính Điện rõ xa, Chương Hoài Ngọc gượng gạo đứng dậy đáp “Vâng.”

Cùng lúc đó, Minh Đàn và Bạch Mẫn Mẫn cũng thuận lợi rời cung trước khi cửa cung đóng lại.

Ra khỏi cửa cung, cuối cùng Bạch Mẫn Mẫn cũng có thể nói thỏa thích, cái miệng nàng bắn tía lia không ngừng mắng mỏ Chương Hoài Ngọc, nói liền một hơi không nghỉ, trách cứ hắn cho đến khi Giang Tự bước từ xe ngựa phủ Định Bắc vương ra nàng mới an tĩnh ngậm miệng.

Giang Tự quét mắt nhìn nàng rồi quay ra nói với Minh Đàn: “Đi thôi, về nhà.”

Minh Đàn hơi ngạc nhiên, vội tạm biệt Bạch Mẫn Mẫn rồi lên xe.

“Phu quân, sao chàng lại tới đây?” Ngồi trên xe ngựa, nàng có chút bất ngờ.

“Hôm nay đi Điện Tiền Tư, làm việc xong thấy cũng gần đến giờ rồi nên đến đây.”

Minh Đàn từ tốn gật đầu, lại nghĩ gì đó rồi vội vàng nói với hắn chuyện Hoàng hậu mới sang nàng làm lúc nãy ở trong cung.

Việc này đúng trong dự kiến của Giang Tự, hắn cũng không có gì ngạc nhiên cả.

Hai người cùng đi về phủ ăn cơm tối, Giang Tự lại đưa nàng cùng vào thư phòng, bày thêm cái ghế hoa cúc lê ở phía đối diện bàn hắn, hai người dùng chung một nghiên mực Đoan Khê, người viết công văn, người viết kế hoạch, thỉnh thoảng nói với nhau một câu, ánh nến vàng ruộm ấm áp, bàn sách tĩnh lặng.

Lúc trước ở trong cung vì để Bạch Mẫn Mẫn thể hiện thật tốt, Minh Đàn còn chưa nêu ra rất nhiều ý kiến.

Nàng nhớ trên đường xuôi nam khi tới Hòa Châu, phụ nữ Hòa Châu rất thích săn đón mấy y phục hoa lệ đó, nhưng quần áo trang sức mà các nàng ấy mặc trên người đều là kiểu dáng đã từng lưu hành một thời ở kinh thành.

Đến nơi xa hơn một chút, phụ nữ nhà giàu ở đó thậm chí còn mặc hoa văn và chất liệu thịnh hành ở kinh thành hai năm trước.

Theo nàng quan sát, có những loại đồ không phải những người này không mua nổi, mà là để lưu hành đến nơi đó cần có thời gian, thỉnh thoảng cũng có người bỏ nhiều tiền ra để người ta may đồ đã thịnh hành, có một bộ để lấy ra mặc đã rất có thể diện rồi.

Vì vậy nàng nghĩ, quần áo thu được cũng không cần phải sửa sang may vá lại gì nhiều, nếu có thể đưa mấy thứ này đi nơi khác thì không lo không bán được giá tốt.

Nàng nói ý tưởng và phương pháp này cho Giang Tự nghe, Giang Tự thoáng suy nghĩ nói: “Ý tưởng không tồi, nhưng cũng phải xét đến tiền vận chuyển và thời gian vận chuyển qua lại, nếu tính hết các chi phí vào mà giá cả không chênh lệch mấy với đồ ở địa phương đó thì không khả thi.”

Kinh nghiệm của Minh Đàn vẫn quá ít, Giang Tự nói đến đây nàng mới nghĩ ra.

Nàng gật đầu, vừa hạ bút bổ sung điểm này vừa nghiêm túc nói: “Vậy trước tiên phải hạch toán chi phí và chiết khấu chênh lệch giá bán ra…”

Chữ nhỏ dưới ngòi bút nàng được viết gọn gàng đẹp đẽ, má nàng hơi phồng lên khi miệng nàng cứ líu ra líu ríu.

Giang Tự nhìn nàng, thoáng thất thần, mực trên ngòi bút nhỏ xuống nhanh chóng loang ra một khoảng trên giấy, hắn hoàn hồn lặng lẽ vo giấy lại, rồi trải trang giấy mới viết tiếp công văn.

Ba ngày sau, Hoàng hậu mời vài vị phu nhân cáo mệnh có danh tiếng trong kinh vào cung ngắm hoa uống trà xong rồi nói với mấy người chuyện dự định quyên góp này.

Mấy phu nhân tất nhiên nhiệt tình hưởng ứng, vừa khen Hoàng hậu nương nương nhân từ, sau khi rời cung cũng vô cùng khéo léo truyền tin tức này ra.

Quyên góp ít đồ không dùng đến thôi mà, có thể có danh tiếng, còn giúp được người khác, đây là chuyện tốt, nữ quyến nhà quan đều rất tích cực.

Chưa tới hai ngày, vàng bạc châu báu đồ đạc đã quyên góp được khoảng hơn 80 rương, đến ngày thứ ba đã vượt quá 200 rương.

Sau đó mấy ngày, có người lại đi so với người khác, cảm thấy mình quyên hơi ít lại vội vàng góp thêm, có người còn đưa tới đồ mới làm sạch xong… Số lượng quyên góp không ngừng gia tăng.

Minh Đàn tạo danh sách đăng ký, Bạch Mẫn Mẫn thì phân loại chủng loại và chất lượng.

Chu Tĩnh Uyển cũng bị Minh Đàn kéo tới hỗ trợ, tài văn chương chữ nghĩa của nàng rất tốt, đồ được quyên góp nhiều như vậy, Minh Đàn bảo nàng viết lời cảm ơn, định là sau khi xong việc lại gửi từng phong thư hồi đáp các phủ.

Vì là đề nghị của Chương hoàng hậu, cũng không có ai dám lấy đồ rách nát ra để đối phó, tiểu thư mỗi nhà ít nhất quyên bốn, năm chiếc trâm, nhiều người còn có cả bộ trang sức, tuy không phải đồ đang lưu hành trong kinh nhưng rất nhiều thứ còn mới tinh, nhìn có vẻ chưa bao giờ dùng.

Đáng chú ý là Thẩm Họa, nàng sai người đưa tới một hộp trang sức đầy ụ, nàng có thai, rất nhiều trang phục mới làm đều không mặc được cũng tặng đi luôn.

Minh Đàn rời kinh mấy tháng, nguyên Tế tửu Quốc Tử Giám đã cáo lão về quê, Lý tư nghiệp thăng chức làm Tế tửu, Lý nhị công tử cũng vì có tài văn chương tốt nên được Thánh thượng chính miệng khen tặng, hiện giờ Lý phủ rất có tiếng.

Sau khi hồi kinh Minh Đàn tặng quà đến Lý phủ, nhưng trong chốc lát chưa gặp được Thẩm Họa, nhưng nhìn thấy nàng ấy gửi tới mấy thứ này cũng biết hiện giờ nàng ở Lý phủ chắc là vô cùng thoải mái.

Minh Đàn nhớ ở Hầu phủ còn mấy thứ đồ cũ nàng dùng khi còn là con gái, quyết định về phủ Tĩnh An hầu một chuyến kiểm kê lại hết đồ vật, cũng tiện thể đem quà phía nam về luôn.

Thật ra hôm trước khi về kinh nàng đã định đi về phủ luôn rồi, nhưng Bùi thị về nhà mẹ đẻ uống rượu mừng không ở trong phủ nên mãi mà nàng chưa về.

Biết Minh Đàn phải về phủ Tĩnh An hầu, Giang Tự cũng đang không có việc gì nên định đi cùng nàng.

Minh Đàn cũng biết, được hôn phu về nhà mẹ đẻ cùng là cực kỳ có mặt mũi, nhưng hắn đi cùng thì trên dưới Hầu phủ sẽ rất lo lắng mà bận bịu chân không chạm đất, nàng về là để làm việc chứ không phải gây thêm phiền toái, vì thế khuyên Giang Tự đừng về.

Ngày hôm sau nàng tự về phủ Tĩnh An hầu, Bùi thị tự tới cửa đón nàng, kéo Minh Đàn về Lan Hinh Viện, hai mẹ con nói chuyện rất lâu.

Hóa ra sau khi Minh Đàn rời khỏi Hòa Châu, tháng nào Phùng gia cũng đều gửi thư cho Hầu phủ.

Hiện giờ Minh Sở rất thông minh, thỉnh thoảng còn biết đến gặp Phùng lão thái thái để phụng dưỡng thuốc thang, mọi người ở Phùng gia cũng kính cẩn tuân theo lệnh của Vương phi, giữ người trong phủ, không cho nàng ta đi ra ngoài gây chuyện thị phi.

Nhưng nói toạc ra thì Minh Sở cũng là cô nương Hầu phủ, Phùng gia bọn họ không muốn gây mâu thuẫn với Hầu phủ, cho nên muốn làm gì cũng gửi thư nói một tiếng xin chỉ thị từ Hầu phủ trước.

Minh Đàn cảm thấy như vậy rất tốt, chỉ cần Minh Sở không gây chuyện, nàng cũng không có ý bắt bẻ gì nhiều.

Nói xong chuyện Minh Sở, không ngoài dự đoán Bùi thị lại nói đến Thẩm Họa: “Con bé mang thai đợt này tốt lắm, bụng nhòn nhọn, có khi là thai nam. Hàng cháu ở Lý gia còn chưa có bé trai, nếu sinh ra một thằng cu mập mạp thì Lý phu nhân có khi giao luôn quyền quản lý nhà cửa hết cho A Họa.”

“Đương nhiên, sinh con gái cũng tốt, Nhị lang nhà con bé đã nói từ lâu nó thích con gái nhỏ, sinh con gái mới tốt. Tóm lại, chỉ cần có thể bình an sinh con đã là tốt rồi. Hơn nữa A Họa thật có phúc, người ta thì nôn ọe đến tối tăm mặt mũi ra cả mật xanh mật vàng, không ăn được gì hết, nhưng con bé không nôn mấy, hiện giờ ăn uống ngon miệng. Lần trước gặp nó, người đã mượt mà có da có thịt hơn rồi, đứa bé ở trong bụng cũng ngoan.”

Minh Đàn nghe qua thấy cũng không có gì mấy, còn hùa theo phụ họa.

Nhưng ngay sau đó Bùi thị lại nói tiếp, bà về nhà mẹ đẻ uống rượu mừng là nhân dịp tiệc đầy tháng cặp song sinh, còn liên tục nói cặp song sinh kia đáng yêu thế nào, thông minh ra sao… Minh Đàn nghe từ từ rồi cũng hiểu ra ý tứ của bà.

Quả nhiên Bùi thị lại đổi đề tài nhìn về phía bụng của nàng, hỏi thử: “Nói đến chuyện này, con và Vương gia cũng thành hôn nhiều ngày rồi, không thấy có gì à?”

Minh Đàn lắc đầu chần chừ nói: “Phu quân bảo tuổi con còn nhỏ, không vội, còn nói phụ nữ sinh đẻ sớm cũng không tốt cho thân thể.”

Bùi thị thở dài cưng chiều nói: “Đó là Vương gia thương con, tuổi con còn nhỏ nhưng với tuổi vủa Vương gia, con nhà người ta đã có thể đến trường đọc sách rồi, sao có thể không vội chứ.”

Nhưng đây là vì hắn thành hôn muộn mà, kể cả ngay sau khi nàng gả qua mà có thai luôn thì con nàng bây giờ cũng có đọc sách được đâu. Trong lòng Minh Đàn nghĩ thầm.

Thấy Minh Đàn không đáp lời, Bùi thị lại lải nhải nói mãi, đơn giản là mấy chuyện cũ về việc con cái quan trọng, chuyện trong nhà tốt nhất nên có con nối dõi các thứ.

Từ trước đến nay Minh Đàn vẫn kính trọng bà nên cũng không cãi gì, nghe thấy đầu váng mắt hoa vẫn gắng gượng uống trà phụ họa.

Cho tận tới khi dùng cơm trưa, cuối cũng Minh Đàn cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng đưa Lục Ngạc về nghỉ tạm ở Chiếu Thủy Viện, nhân cơ hội sắp xếp lại đồ vật cũ trong viện.

“Đúng rồi, ngươi xem nếu thấy đồ đeo hông mà ta mang về từ chùa Hàn Yên thì bảo ta.”

Ngoài miệng Lục Ngạc vâng dạ, nhưng mắt nàng lại hoa hết cả lên. Tiểu thư nhà nàng có quá nhiều đồ, mấy rương đồ cũ mở ra vẫn rực rỡ muôn màu, vì vậy nàng căn bản không nhớ rõ đồ tiểu thư mặc khi đi chùa Hàn Yên năm đó là bộ nào.

Rốt cuộc vẫn là Minh Đàn tinh mắt ——

“Dừng.”

Nàng đột nhiên đứng dậy, đi đến trước một rương gỗ, lật xem bộ xiêm y đặt bên trong.

Không sai, khi nàng đi chùa Hàn Yên mặc chính là bộ này, dấu vết bị người dẫm bẩn vẫn còn đây, ở dưới là đồ thay ra khi nàng đến sương phòng hôm đó.

Ngay sau đó nàng lại mở hộp gấm trong rương ra.

Không có bất ngờ gì, trong hộp gấm là một chuỗi trang sức tinh xảo phức tạp, hiện giờ chính là một đồ đeo hông* cũ vô cùng độc đáo.

Minh Đàn cầm chuỗi trang sức lên, quan sát cẩn thận.

Ánh nắng từ ngoài phòng chiếu vào chuỗi đồ đeo hông nặng trĩu này vô cùng lóa mắt, ánh mắt nàng dịch lên từng tấc, mãi mà không tìm thấy ngọc bài nhỏ dài màu đen treo trên đó đâu, cuối cùng, tầm mắt nàng dừng ở chỗ trống nhỏ phía bên phải —

Chỗ trống này, chắc là do có trang sức gì đó bị rớt ra.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới khối ngọc bài kia trong túi Giang Tự.

———————————————————————————

Chú thích: *Đồ đeo hông (禁步 – Cấm bộ)  là một loại trang sức cổ đại để treo trên thắt lưng, rủ xuống theo váy/áo. Đồ đeo hông của Minh Đàn được nhắc đến trong truyện là loại một chuỗi gồm nhiều trang sức khác nhau như ngọc bội, vàng bạc, đá quý… Ngọc bài màu đen là một trong những thứ treo vào bộ đeo hông đó. Hình ảnh đồ đeo hông ở bên dưới (nguồn ảnh: Internet by google):