Tiểu Đậu Khấu

Chương 73: Pháo hoa




Huyện Lý nhỏ hơn Bàng Sơn nhiều, diện tích không lớn nhưng được cái đông vui, trên phố đêm người bán hàng rong rao hàng đèn đuốc sáng trưng.

Hai người đi quá khách điếm đang nghỉ nhưng Minh Đàn giả vờ không nhìn thấy, không ngừng nói hết chuyện này đến chuyện khác để ngắt lời, Giang Tự coi như không biết nàng định làm gì, từ tốn đi dạo với nàng.

Khi sắp đến cửa thành phía tây, Minh Đàn đột nhiên nói: “Đúng rồi phu quân, mấy ngày trước trên đường đến huyện Lý thiếp nghe người ta nói ngoài cửa thành phía tây có hồ Ánh Tuyết, hồ nước cực kỳ trong, đến cục đá ở đáy hồ cũng nhìn rõ được, khi ánh trăng chiếu trên mặt hồ thì sẽ vô cùng lung linh đẹp đẽ.”

“Thế sao không gọi là hồ Ánh Nguyệt?”

Minh Đàn không ngờ Giang Tự sẽ hỏi như vậy, im lặng một lát rồi nói: “Có khả năng khi tuyết rơi thì càng đẹp.”

Nàng không muốn lằng nhằng mãi ở chủ đề nàng không hiểu không trả lời được, bèn vội vàng nắm tay Giang Tự lắc lắc nói: “Phu quân, chúng ta đi xem được không, cửa thành tây ở phía trước rồi.”

“Nhưng cửa thành đóng từ lâu rồi.”

“Chẳng phải phu quân có thẻ thông hành à?”

Giang Tự không khỏi quét mắt liếc nàng: “Thế mà cái gì nàng cũng nhớ nhỉ.”

“Đương nhiên.” Minh Đàn rất tự nhiên mà đáp, không hề thấy ngại.

Hôm trước cưỡi ngựa đi riêng đến trấn Thúc vào ban đêm cũng đã qua thời gian đóng cửa thành, nhưng phu quân lấy thẻ thông hành ra thì thủ vệ cửa hành không nói hai lời đã mở cửa, cũng không hỏi thân phận hai người. Thứ tốt như thế sao nàng có thể không nhớ thương.

Giang Tự trầm mặc, nhìn cửa thành phía tây cách đó không xa.

Huyện Lý không phải vùng có vị trí địa lý ưu việt để quân đội giao tranh, tường thành được xây rất đơn giản thấp bé, ban đêm trên tường thành cũng chỉ có hai người canh gác, với võ công của hắn mà muốn ra khỏi thành thì hoàn toàn không cần phải dây dưa với thủ vệ.

“Ôm chặt.” Giang Tự bỗng nhiên ôm lấy Minh Đàn, nhỏ giọng nhắc nhở.

Minh Đàn còn chưa phản ứng lại đã bị Giang Tự ôm bay lên thành lâu rồi nhẹ nhàng nhảy xuống. Cho tận tới khi đã ổn định ở bên ngoài tường thành, câu nói “ôm chặt” kia dường như vẫn đang văng vẳng bên tai nàng.

Minh Đàn hoảng sợ còn chưa định thần lại nhưng lại thoáng cảm thấy hơi kích thích, nàng ôm ngực đuổi kịp Giang Tự, nhẹ giọng kinh ngạc trầm trồ: “Phu quân, vậy mà chàng có thể ôm người bay cao như vậy! Hôm trước thiếp hỏi Vân Y, Vân Y nói nếu nàng ấy ôm theo người khác thì cùng lắm chỉ có thể bay lên cây hoặc nóc nhà, mà tường thành này còn cao hơn nóc nhà nhiều.”

“Nàng hỏi Vân Y làm cái gì, để nàng ta đưa nàng lén ra ngoài à?”

Minh Đàn cứng họng.

Sao phu quân nhạy bén thế chứ?

Chẳng qua hôm trước có mấy ngày nàng không muốn gặp khách nên từ chối nói người nàng không khỏe cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, nhưng một hôm nọ đến đêm hắn chưa về phủ, nàng lại muốn ra khỏi cửa cho thoáng khí, không tiện đi ra từ cửa vì đã nói mình muốn nằm trên giường tĩnh dưỡng, vì vậy lén hỏi Vân Y vài câu thôi mà.

Nàng chột dạ mạnh miệng nói: “Đâu ra, thiếp là Vương phi, muốn ra ngoài đương nhiên có thể quang minh chính đại mà đi, phu quân không được đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.”

Khóe môi Giang Tự giật nhẹ gật đầu nói: “Ừ, bổn vương tiểu nhân, Vương phi quân tử.” Ngay sau đó lại liếc mắt nhìn bụng nhỏ của nàng.

Minh Đàn xấu hổ buồn bực lấy tay che lại.

Cũng may hồ Ánh Tuyết cách cửa thành cũng gần, nói mấy câu xong đã nhìn thấy từ xa.

Minh Đàn không khỏi thở phào, hôm nay kéo phu quân ra ngoài đi dạo lâu ơi là lâu, hai chân nàng đã nhức mỏi tê rần từ đời nào rồi, nếu hồ Ánh Tuyết lại còn cách xa thì nàng sợ chưa đi đến hồ mà cái mạng nhỏ của nàng đã đi tong!

Hồ Ánh Tuyết cũng không lớn, hồ nước gợn sóng lăn tăn, trong vắt thấy đáy. Bên bồ Vân Y đã chuẩn bị thuyền nhỏ đợi sẵn, trên thuyền còn có rượu và thức ăn.

Đến lúc này Minh Đàn cũng không giấu giếm nữa, vội vàng lôi kéo Giang Tự đi tới thuyền nhỏ: “Phu quân mau tới đây.”

Lên thuyền, Minh Đàn đang muốn giải thích rõ ràng cho Giang Tự nghe sắp xếp của mình thì lại thấy Giang Tự không để ý mấy, thuần thục cởi bỏ dây thừng để thuyền tự trôi theo dòng nước, còn cụp mắt lấy ly tự rót rượu cho mình.

……?

Minh Đàn giật mình.

“Phu quân biết trước rồi à?” Nàng chần chừ hỏi.

Giang Tự không đáp, chỉ ngước mắt nhìn.

Trong lòng Minh Đàn không khỏi mất mát, hơn nữa còn hơi giận. Mệt nàng suốt dọc đường còn ngắt lời hắn tìm cớ, vắt hết óc dẫn hắn tới hồ Ánh Tuyết, không ngờ hắn biết từ lâu rồi, vậy chẳng phải hắn vẫn luôn nhìn nàng làm trò cười sao, thế này thì làm gì còn ngạc nhiên bất ngờ nữa!

Giang Tự thấy thế, giải thích nói: “Ám vệ thấy Vân Y hành động một mình nên bẩm báo cho bổn vương, nhưng bổn vương cũng không biết Vương phi chuẩn bị cái gì.”

Hừ, cũng chẳng an ủi được mấy.

Nhưng mà tới cũng tới rồi, nhớ tới mục đích chuyến này, Minh Đàn lặng im một lát rồi vẫn điều chỉnh tâm tình: “Thôi kệ, coi như chàng không biết.”

Nàng hãy còn dừng lại một lát rồi mới tích cực rót cho Giang Tự thêm ly rượu, sau đó làm theo những gì nàng nghĩ, dẫn dắt câu chuyện đến khi còn bé, nói cho Giang Tự nghe chuyện khi nàng còn để tóc trái đào.

Giang Tự lẳng lặng nghe, cũng không nói chen vào.

“… Vốn tưởng rằng, khi thứ tỷ kia của thiếp đi rồi thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn nhiều, nhưng ai ngờ ngày tháng trôi qua lại càng thêm vất vả, mỗi ngày phải tập đàn, thêu thùa, còn phải đi phủ Xương quốc công học tư thục.” Minh Đàn chỉ còn thiếu mỗi bẻ đầu ngón tay đếm, “ban đầu mẫu thân muốn thiếp đến trường học của Chu gia cơ, Chu gia là nhà có dòng dõi thư hương, danh sỹ trong nhà xuất hiện tầng tầng lớp lớp, ở kinh thành thì trường học dành cho nữ tử ở đây cũng rất nổi tiếng, phu quân biết vì sao cuối cùng thiếp không đi không?”

“Vì sao?” Giang Tự rất nể tình hỏi lại một câu.

“Khi đó đường phía tây phố Nam Thước chưa thông, nếu đi Chu phủ phải đi đường vòng rất ra, đầu giờ mão ra cửa thì muộn nhất giờ dần canh ba đã phải dậy rồi, sớm quá. Phủ Xương quốc công gần hơn nhiều, đến giờ dần hai khắc dậy vẫn chưa tính là muộn.”

“Đầu giờ mão ra cửa, vì sao canh ba giờ dần đã phải dậy?”

“Rửa mặt, trang điểm, thay quần áo, dùng đồ ăn sáng… Thì chẳng phải dậy từ giờ dần canh ba sao.”

Giang Tự nhớ tới các loại thủ tục của nàng khi mới ngủ dậy ở trong phủ, bỗng nhiên đã hiểu.

Minh Đàn chống cằm tiếp tục nói: “May mà không đi, học ở Chu gia thật là đáng sợ, một ngày phải học tới ba canh giờ, sau khi về phủ còn có rất nhiều bài tập phải làm, nếu về phủ rồi còn phải học thứ khác thì cả ngày cũng không cần nghỉ ngơi nữa.”

Minh Đàn lại lải nhải nói mấy chuyện chờ đến tiết học thì vất vả thế nào, còn có chuyện học đàn không nghiêm túc bị tiên sinh phạt quỳ ở từ đường đến suýt nữa mắc phong hàn ra sao…

Nàng nói mấy chuyện này thật ra là vì muốn an ủi Giang Tự.

Từ khi ra đời nàng cũng không có mẹ ruột, cha lại không để ý đến một đứa con gái như nàng, ra ngoài làm việc mấy năm, vì để trở thành quý nữ xuất sắc trong kinh thành mà lúc nào nàng cũng nỗ lực, ngày tháng rất vất vả, cũng coi như đồng cảnh ngộ với hắn.

Không ngờ Giang Tự nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: “Lúc nàng đi học chắc bổn vương đang ở trong quân đội Tây Bắc. Tây Bắc hay bị hạn hán, mỗi ngày trong quân còn có định mức nước uống. Bổn vương nhớ rõ có một lần đi thăm dò tình hình quân địch ở doanh trại địch bị phát hiện, sau khi chạy ra ngoài thì bị lạc đường, hai ngày phơi dưới cái nắng chói chang, bổn vương và đồng đội không uống một giọt nước nào, suýt nữa vì thiếu nước mà chết khát trên đường về doanh.”

“……”

Minh Đàn câm nín không trả lời được.

Sao nàng lại thấy mình vất vả cơ chứ, chẳng qua chỉ là học mấy quyển sách, làm bài tập rồi học chút quy cử thêu thùa may vá tí thôi. Nếu nàng nhất định không chịu học cũng không có ai ép nàng, so với phu quân nàng thì nàng đúng là coi như sống trong nhung lụa rồi còn gì.

Nàng vẫn còn suy nghĩ đến hình ảnh trên đường về doanh trại suýt chút nữa bị chết khát, vừa đau lòng lại không biết nên nói tiếp cái gì.

Giang Tự vẫn còn chưa nhận ra lời nói khi nãy của Minh Đàn là vì mục đích gì, cũng chưa nhận ra được mình nói hai ba câu đã đưa câu chuyện vào ngõ cụt, hắn tự rót tự uống, hiếm có mà còn rót cho Minh Đàn một ly.

Minh Đàn hơi bối rối bưng chén rượu lên nhấp một ngụm, một tay khác vòng ở sau lưng, khẽ khàng lén lút ra hiệu.

Đề tài này không tiếp tục được rồi, tốt nhất là làm luôn chính sự cho xong.

Vân Y đợi đã lâu bắt đầu thấy hơi mệt, cuối cùng Vương phi cũng có động tĩnh, nàng tránh ở sau cây, vặn vặn cổ, xoay xoay eo.

Chỉ chốc lát sau, chợt có ánh sáng bên bờ hồ vút lên kèm theo một âm thanh lạ, đến một độ cao nhất định thì —

“Bùm!”

“Bùm bùm bùm!”

“Phu quân mau xem kìa!” Minh Đàn buông chén rượu, một tay giữ chặt ống tay áo Giang Tự, một tay vội chỉ lên bầu trời đêm.

Giang Tự ngẩng đầu nhìn.

Tối nay bầu trời đêm xanh thẳm trong vắt, ánh trăng sáng tỏ, sao trời lác đác điểm xung quanh, cách đó không xa là từng chùm từng chùm pháo hoa bay lên, nở rộ rực rỡ chói lọi trong đêm, phản chiếu ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ yên tĩnh.

Pháo hoa này rất đặc biệt, chưa bao giờ có ở kinh thành trước đây.

Sau khi pháo hoa nở rộ trên không, rõ ràng là hình ảnh tĩnh, nhưng thoạt nhìn lại như hình động. Giống như một cuốn sách nhỏ vẽ người, khi lật liên tục các trang hình ảnh nối liền sẽ thành chuyển động, pháo hoa này cũng được bắn thành từng cụm liên tiếp, khi lên trên không hình dáng sẽ biến động nhỏ thay đổi cực nhanh tạo thành hình nam tử múa kiếm.

Tuy rằng hình pháo hoa không giống như đúc, nhưng Giang Tự nhận ra những chiêu kiếm đó hắn đều đã từng dùng trước mặt nàng.

“Là bổn vương?”

Thấy hắn nhận ra, Minh Đàn kìm nén sự tự đắc nho nhỏ trong lòng, tranh công nói: “Có phải giống lắm không? Thiếp vẽ hai canh giờ mới ra được hình đó, có mấy động tác không nhớ được thì ít nhiều Vân Y cũng nói cho thiếp biết nên vẽ như thế nào.”

Giang Tự đứng dậy ngửa đầu nhìn về phía trời đêm, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

Minh Đàn cũng đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, thỏ thẻ thì thầm: “Nghe nói huyện Lý có thể làm bất cứ loại pháo hoa nào, thiếp bèn bảo Vân Y cầm bản vẽ thiếp vẽ đến huyện Lý tìm người làm trước, ban đầu cũng chỉ muốn thử xem sao, không ngờ gấp như vậy mà có thể làm ra được, nhưng nếu cho họ thêm thời gian, có khi lại làm càng giống…”

Nàng chợt nảy ra ý nghĩ: “Ui, phu quân, sau khi về kinh hay là chàng bảo với Thánh thượng đi, chẳng phải trong cung mỗi năm đều bắn pháo hoa sao? Nghe nói pháo hoa trong cung cũng là huyện Lý làm, nhưng hình thức cũng không đặc sắc, thiếp ở ngoài cũng nhìn rất nhiều lần rồi, lần nào cũng giống lần nào, năm nay có khi có thể làm chút hình động đó, ví dụ như hình trẻ nhỏ chúc tết? Nhìn cũng mới mẻ.”

“Không được.”

“Vì sao?” Minh Đàn nghi hoặc, chẳng lẽ hình thức pháo hoa bắn trong cung cũng có quy định à?

“Đây là pháo hoa nàng nghĩ riêng cho bổn vương, sao phải để cho những người khác xem.”

Hắn từ tốn nói xong thì nhìn về phía Minh Đàn, ánh mắt thật sâu.

Minh Đàn hơi sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy.

Pháo hoa vẫn nở bung trên bầu trời đêm, khuôn mặt hai người khi thì sáng bừng lên, khi lại chìm vào bóng tối.

Minh Đàn nhìn hắn, hai bên tai nóng bừng.

Lời nói này nghe thật bá đạo, nhưng nàng nghe lại vô cớ thấy vui vẻ thỏa mãn.

Nàng cụp mắt né tránh ánh mắt Giang Tự, lại hơi tiến lên thẹn thùng giữ chặt tay hắn: “Vậy phu quân thích pháo hoa A Đàn làm cho chàng không?”

Giang Tự: “Ừ, thích.”

“Phu quân thích thì tốt, thật ra A Đàn làm cái này… vì sợ phu quân nhìn thấy vị Thanh Vũ cô nương kia sẽ nhớ tới mẫu phi, trong lòng đau buồn, A Đàn hy vọng phu quân có thể vui vẻ một chút.” Mặt Minh Đàn đỏ hồng, lấy hết can đảm giải thích.

Giang Tự cụp mắt nhìn nàng.

Mấy năm nay cũng có người thực lòng thực dạ muốn tốt cho hắn, nhưng chưa từng có ai nói, hy vọng hắn có thể vui vẻ một chút. Đời hắn, dường như chưa bao giờ có liên quan gì với vui vẻ.

Thật lâu sau, hắn nắm lấy tay Minh Đàn: “A Đàn có tâm, hôm nay bổn vương… rất vui.”

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng, lòng bàn tay hơi ướt, hiếm khi toát ra mồ hôi.