Tiểu Đậu Khấu

Chương 72: Cơ quan




Minh Đàn xấu hổ đến mức đi trước một mình gần hết nửa con phố.

Sắc trời dần tối, đi đến đầu phố, Minh Đàn mới nhớ tới chính sự nhìn ngó khắp nơi mới phát hiện mình đi ngược hướng.

Nàng dừng bước, muốn xoay người, nhưng lại vô thức bị đám đông cách đó không xa thu hút ——

Ở chỗ hai con phố giao nhau, người qua đường vây lại kín ba tầng trong ba tầng ngoài không kẽ hở, còn thỉnh thoảng châu đầu ghé tai thì thầm nói nhỏ.

Giang Tự đi theo tới nơi, kẹo đường trong tay không biết bị hắn ăn hay ném đi rồi, Minh Đàn cũng không chú ý, chỉ tò mò ngó nghiêng nhìn về phía đám người lẩm bẩm: “Diễn xiếc ảo thuật à.”

Giang Tự quét mắt.

“Cái này khó quá, không giải được!”

“Theo ta thấy không lấy được con chim nhỏ kia ra đâu, cái này lừa đảo đó.”

“Đúng vậy, đầu lấy ra được thì không lấy được cánh ra, lấy cánh ra được thì thân chim lại bị kẹt, sao lại như vậy chứ?”

Hai người tiến lên, dân chúng vây xem đang thảo luận rất sôi nổi.

Minh Đàn nhìn thấy cũng có vài vị nữ tử đang xem, bèn hỏi thăm một câu: “Cô nương, xin hỏi ở đây đang làm gì vậy?”

“Bày quán giải đố cơ quan mô hình đó.” Cô nương kia vẫn không rời mắt, chỉ nhiệt tình giải thích nói, “Người này nói, hồi xưa có một cao nhân chuyên làm cơ quan mô hình ở nhà ông ấy tá túc một đêm, trước khi đi tặng lại ông ấy một cái mô hình có cơ quan ẩn bên trong để tạ lễ, đó, chính là thứ đồ kia.”

Minh Đàn nhón chân nhìn theo tầm mắt người đó, chỉ thấy trên quán nhỏ bày một cái lồng gỗ nho nhỏ, trong lồng còn có một con chim gỗ bé, bên cạnh viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “50 văn một lần, mỗi lần nửa nén hương.”

“Đừng tưởng, thứ này được làm tinh xảo lắm đó, người này lấy nó ra để bày quán, nói là nếu ai có thể lấy con chim ra khỏi lồng mà không làm hỏng thì sẽ tặng luôn cho người đó. Một lần giải 50 văn, mỗi lần chỉ có thể làm trong thời gian đốt nửa nén hương, còn phải đặt cọc trước năm lượng bạc, nếu làm hỏng đồ vật thì mất năm lượng.”

Minh Đàn nghe vậy nhìn xung quanh, trong bát cũng phải có mấy trăm văn, nói cách khác đã có mấy người thử qua nhưng chưa thành công.

“Sao mọi người chỉ xem mà không thử vậy, chẳng nhẽ trong đó còn có cái gì cần chú ý sao?” Minh Đàn không nhịn được hỏi.

Cô nương kia lúc này mới quay đầu nhìn nàng một cái, cho rằng nàng không nghe rõ lời nói trước đó, cố ý xòe ra làm dấu “năm”.

“Phải đặt cọc năm lượng đó, sao có thể tùy tiện lấy ra từng đó. Kể cả có bỏ ra được năm lượng bạc thì ai biết đồ chơi gỗ kia có thể bị hỏng ngay khi không cẩn thận chạm vào không, nếu thế cứ ném không năm lượng bạc ra ngoài cửa sổ, ai chẳng đau lòng!”

Năm lượng bạc nhiều lắm à? Minh Đàn chần chừ trong chớp mắt, lại nhìn Giang Tự.

Giang Tự cúi đầu hỏi nàng: “Thích không?”

“… Nhìn rất là tinh xảo, chắc không phải đồ vật có thể dễ dàng làm ra.” Minh Đàn rụt rè ám chỉ.

Giang Tự gật đầu chậm rãi tiến lên, lập tức thả một thỏi bạc lên bàn.

Thấy hắn thả một cái ra thỏi mười lượng bạc, người bày quán cũng không yêu cầu hắn bỏ ra 50 văn trước, vội trưng ra gương mặt tươi cười đưa cái lồng gỗ có cơ quan bên trong kia ra: “Công tử, mời ngài, mời ngài.”

Giang Tự cầm cái lồng chim kia lên, ánh mắt hơi dừng lại trong giây lát, trong lòng Minh Đàn đứng bên cạnh cũng không khỏi kinh ngạc.

Giang Tự nhận thấy phản ứng của nàng bèn hỏi: “Biết à?”

Minh Đàn gật đầu, nhẹ giọng dè dặt nói: “Đây chắc hẳn là… mô hình có cơ quan mà Vân Yển đại sư làm ra? Trước kia thời con gái thiếp đã đọc quyển “Luận bàn về cơ quan” của Vân Yển đại sư, tuy chưa bao giờ nhìn thấy vật thật nhưng cũng nghe nói cơ quan ông ấy làm ra sẽ đều khắc ký hiệu đám mây.”

Mô hình lồng chim trước mặt này có bệ lồng khắc một ký hiệu đám mây cực kỳ tinh xảo, giống như đúc hình con dấu đóng trên quyển “Luận bàn về cơ quan”.

Người lấy mô hình này ra để bày quán chắc không biết đến Vân Yển đại sư nên chỉ đòi người ta đặt cọc năm lượng, ý là trong mắt người ấy cái mô hình này chỉ có giá trị năm lượng thôi, nếu đồ này mà đem đến kinh thành bán, gặp người hiểu biết có khi bán 500 lượng cũng được.

Vân Yển là đại sư chuyên làm cơ quan thời Cao Tông, nghe nói khi Cao Tông còn sống đã để ông thiết kế bẫy rập trong lăng mộ của mình, để đảm bảo bọn đạo tặc đời sau không thể quấy nhiễu thanh tịnh của ngài. Sau khi Cao Tông qua đời đại sư cũng biến mất, chưa từng nghe tin tức, tiên đế hình như còn tìm ông nhưng chưa tìm thấy, hiện giờ tác phẩm có ẩn giấu cơ quan của ông còn lại rất ít.

Giang Tự đánh giá một lát thì bắt đầu giải.

Chiếc lồng gỗ này chỉ có hai cái lỗ tròn nhỏ ở trên và dưới, không có cách nào để di chuyển, toàn bộ cái lồng được bao quanh bởi năm thanh gỗ nhỏ, cánh của con chim gỗ có thể di chuyển lên xuống, những chỗ khác đều không động đậy được.

Rõ ràng là chim nhỏ chỉ có thể được lấy ra từ khe hở giữa các nan gỗ, nhưng đầu chim thì tròn nên sẽ bị kẹt giữa khe hở. Nếu đổi lại hướng lấy chân ra trước thì cánh sẽ bị nan gỗ giữ lại. Nếu nâng cánh lên để lách ra từ bên sườn, thân chim sẽ bị giữ lại…

Tóm lại, cho dù di chuyển thế nào cũng chỉ lấy ra được một bộ phận, các bộ phận khác sẽ bị nan gỗ giữ lại.

Ban đầu Giang Tự cho rằng đơn giản, nhưng chơi một lúc lâu mà cũng không giải ra được, vẻ mặt hắn chăm chú, cực kỳ khống chế sức lực để tránh không cẩn thận một cái là bẻ gãy mô hình này thành từng mảnh.

Hết thời gian cháy nửa nén hương, Minh Đàn nhìn người nào đó toàn thân lạnh lẽo, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác hơi bị xấu hổ.

Khi nãy mấy cô gái nhỏ vây xem đều thì thào nói vị công tử này tuấn lãng bất phàm, nhìn có vẻ cực kỳ chắc chắn, nhất định có thể giải được cơ quan này.

Nàng cũng tưởng là như thế, nên mới lặng lẽ ba hoa mấy câu với cô nương bên cạnh, cõi lòng tràn đầy chờ mong phu quân đại triển thần thông thắng được mô hình của Vân Yển đại sư đưa cho nàng, nhưng hiện giờ…

“Công tử, hết nửa nén hương rồi.” Người bày quán vô cùng dè dặt nhắc nhở.

Giang Tự cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Lại thêm nửa nén hương nữa.”

“Ôi, được rồi, được rồi.”

Thấy nửa nén hương nữa lại sắp hết, người xung quanh bàn tán sôi nổi, cũng không phải cảm thấy Giang Tự giải sai mà đều chỉ cho rằng đồ chơi này hố người ta, căn bản không có cách nào lấy ra được.

Minh Đàn đứng ở một bên xem Giang Tự giải hồi lâu nhưng tự mình lại nhìn ra đường hướng, nàng kéo ống tay áo Giang Tự, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Phu quân, hay để thiếp thử xem?”

Giang Tự ngừng lại, đưa cơ quan cho nàng: “Hơi khó.”

Sau khi nàng nhận lấy, cầm ở trong tay cũng không vội vã làm gì, đầu tiên là quan sát cẩn thận một lát, xác nhận suy nghĩ trong lòng xong mới thử thay đổi phương hướng cầm lồng gỗ, động tác cực nhanh khảy khảy bên trái rồi lại ấn ấn bên phải, cuối cùng ấn đầu con chim trừ trong ra ngoài ——

Lấy ra rồi.

…?

Nhanh thế đã lấy ra rồi?

Đến bản thân Minh Đàn còn giật mình.

Khỏi phải nói, những người còn lại đều không khỏi im lặng trong giây lát. Phải biết rằng mấy người trước cũng chưa giải được, nhưng nàng động tay động chân có mấy cái đã lấy được con chim từ trong lồng ra đúng là khó mà tưởng tượng nổi.

“Cô nương, có phải cô đã từng chơi cơ quan này từ trước không?”

“Đúng vậy, sao lại nhanh thế?”

“Thế mà có thể thực sự tháo ra, sao làm được vậy, các ngươi có nhìn thấy không? Lúc này ta nhìn mà hoa cả mắt.”

Những người khác có lẽ không thấy rõ, nhưng Giang Tự đứng cạnh Minh Đàn đã thấy rõ.

Trên thực tế từ khi Minh Đàn bắt đầu đổi hướng cầm lồng gỗ, hắn đã chú ý tới chi tiết lúc nãy hắn bỏ qua, cũng nghĩ ra được phương pháp phá cơ quan này rồi.

Thoạt nhìn thì có vẻ năm nan gỗ của lồng cách đều nhau và có chiều rộng bằng nhau, nhưng thực tế khoảng cách khác biệt rất nhỏ, chỗ có thể lấy chim ra hơi rộng hơn những chỗ khác một chút xíu. Đương nhiên, góc độ để lấy chim ra và trình tự lấy ra cũng rất quan trọng, sai một bước là không lấy ra được.

Người xung quanh đều bàn tán, cả ông chủ sạp cũng tò mò có phải nàng biết cách phá giải từ trước không, Minh Đàn nói không có mà mọi người còn không tin.

Nhưng Giang Tự biết nàng không thể biết trước được, tác phẩm nào của Vân Yển đại sư cũng chỉ có một bản, sách “Luận bàn về cơ quan” cũng không ghi lại cách sử dụng mô hình này, hẳn là sau khi ở ẩn mới làm, nàng không thể biết trước cách giải.

Minh Đàn vui sướng nhận lồng chim có cơ quan từ trong tay chủ sạp, không lấy lại mười lượng bạc, còn giải thích nguồn gốc mô hình này, định thêm bạc cho ông.

Nhưng ông chủ này cũng thật thà, nói là từ sáng sớm đã đặt ra quy tắc như vậy, không lấy lại mười lượng bạc đã làm cho ông thấy băn khoăn rồi sao có thể lấy thêm nữa, cực kỳ kiên quyết từ chối Minh Đàn, Minh Đàn đành nói vài tiếng cảm tạ..

Thắng được mô hình nên vô cùng vui vẻ, đi ra ngoài được một đoạn không biết Minh Đàn nhớ ra cái gì, bỗng nhiên chậm bước chân nhẹ nhàng kéo áo Giang Tự, cố ý tỏ ra thật dè dặt hỏi: “Phu quân có giận không?”

Trước khi xuất giá ma ma trong cung tới phủ dạy dỗ, nói con gái lấy chồng theo chồng, mọi chuyện phải đặt chồng lên trước, đặc biệt ở hoàng gia, vạn lần không có chuyện Vương phi nổi bật hơn trước mặt Vương gia.

Lúc trước nàng học rất nghiêm túc, ma ma nói gì cũng tuân theo răm rắp, nhưng phu quân chiều nàng, sau khi gả đến phủ Định Bắc vương hình như nàng cũng làm vài chuyện vượt quá quy tắc.

“Tức giận cái gì, giận Vương phi thông minh hơn bổn vương sao.”

Minh Đàn căng thẳng lại chân thành giải thích: “Không phải thiếp thông minh hơn phu quân, là bởi vì từ nhỏ thiếp đã thích giải cửu liên hoàn, khóa Khổng Minh, khóa Lỗ Ban… Khi nãy cũng là thấy phu quân vân vê hồi lâu nên mới quan sát ra manh mối bèn nói muốn thử một lần, thiếp cũng không ngờ sẽ thuận lợi như thế. Thật ra nếu cho phu quân nhiều thời gian hơn nhất định phu quân cũng có thể giải ra được.”

Giang Tự đang muốn nói cái gì đó, bảo nàng không cần phải cẩn thận như thế, hắn cũng không phải loại người nhỏ mọn.

Nhưng Minh Đàn bỗng nhiên quơ quơ cơ quan trước mặt hắn, còn nháy mắt nói: “Vậy nếu phu quân tức giận thì tặng cái này cho chàng được không, sau này A Đàn nhất định nỗ lực giấu dốt, không để chính mình thông minh hơn phu quân nhé?”

Nói đến “nỗ lực giấu dốt”, rốt cuộc Minh Đàn không diễn nổi nữa, “Phụt” một cái cười rộ lên.

Nàng xoay người, cầm theo mô hình mới thắng được, nhảy nhót bước lên phía trước, trong miệng còn nhắc mãi “Sao ta lại thông minh như vậy”, “Danh hiệu tài nữ của Tĩnh Uyển nên dành cho ta mới đúng”, “Trí tuệ thế này quả nhiên không che giấu được”……

Giang Tự nhìn bóng dáng Minh Đàn, hơi khựng lại.

Có lẽ hắn điên rồi mới tin tiểu vương phi của hắn sẽ nhát gan đến mức lo sợ bất an vì nổi bật hơn hắn.

Sắc trời đã tối, hàng quán ven đường lên đèn rực rỡ. Huyện thành tuy nhỏ nhưng lại có sự náo nhiệt khác với Thượng Kinh xô bồ.

Giang Tự tiến lên, xoa đầu vị tiểu vương phi đang khoe khoang, lại dắt lấy tay nàng lặng thầm tránh khỏi xe ngựa đang đi nhanh phía sau.