Tiểu Đậu Khấu

Chương 64: Hỏa hoạn (phần 1)




Xuất phát từ Bàng Sơn đi từ từ thì mười ngày sau cũng đến Linh Châu.

Trước đây Minh Đàn chưa bao giờ rời kinh, chỉ biết Linh Châu có buôn bán trên biển phát đạt, kinh tế phồn thịnh, có nhiều mỹ nhân. Nghe nói tuyển chọn qua các đời, nữ tử mà Linh Châu đưa tới kinh thành đều nhiều hơn các chỗ khác, đến triều đại trước, Túc thái hậu hiện giờ cũng là người Linh Châu.

Cho đến khi vào địa phận Linh Châu nàng mới vô tình biết được từ Giang Tự rằng hóa ra Túc thái hậu không chỉ là người Linh Châu, Túc gia sau lưng bà ta thậm chí đã khống chế hơn nửa nơi đây.

Từ triều trước đến nay, Thị Bạc Tư Linh Châu vẫn luôn thuộc quyền quản lý của Túc gia, tất cả người nhậm chức Thị thuyền sử đều thuộc phái Túc gia, đội tàu buôn tư nhân lớn nhất Linh Châu cũng là do Túc gia bỏ vốn xây dựng. Điều này có nghĩa là bất luận buôn bán trên biển theo đường công hay tư đều hoàn toàn nằm trong tay Túc gia.

Quan lại quản lý địa phương từ trên xuống dưới ở Linh Châu đều ít nhiều liên kết với Túc gia, nếu không liên kết hoặc không muốn liên kết thì kiểu gì cũng bị chết oan chết uổng vì đủ loại lý do.

Minh Đàn nghe xong thì ngơ luôn: “Vậy không phải chúng ta giờ rất nguy hiểm sao?”

Minh Đàn vẫn luôn được dạy dỗ rằng phụ nữ không được tham gia chính sự, nên nàng cũng không hỏi việc công của Giang Tự. Chuyến xuôi nam đến Linh Châu này nàng cũng không hỏi Giang Tự đi để xử lý việc gì, còn theo bản năng cho rằng đã có thể đưa nàng đi theo thì tất nhiên không có gì hung hiểm.

“Sợ à?” Giang Tự ngẩng đầu liếc nàng.

Minh Đàn đắm chìm trong cú sốc mới biết về độ nguy hiểm của việc này, thành thật gật đầu. Gật xong nàng mới phản ứng lại, lập tức lắc đầu, kiên cường bình tĩnh nói: “Có phu quân ở đây, A Đàn không sợ, có gì mà sợ chứ.”

Miệng nàng nói rất dõng dạc nhưng thân thể lại rất thành thật, trong nháy mắt lưng đã cứng đờ, còn rón rén vén mành xe lên một góc nhìn ngó ra bên ngoài.

Giang Tự cong môi rất nhẹ đến mức khó phát hiện ra, cụp mắt giở sách, vẫn chưa nói với nàng rằng không cần lo lắng.

Linh Châu là con bài cuối cùng của Túc gia, bọn họ sẽ không hy vọng thân vương đương triều và công tử nhà hữu tể tướng sẽ xảy ra chuyện tại đây. Lùi lại một vạn bước mà nói, nếu thực sự có người có lòng gây rối muốn làm gì đó thì để xem bọn chúng có bản lĩnh đó không.

Buổi trưa, ngựa xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ phía tây nam Linh Châu, đoàn người tìm tửu lầu trong trấn để nghỉ chân dùng bữa.

Mấy người ngồi ở nhã gian lầu hai, Minh Đàn nhíu mày, vừa định nói trà Long Tỉnh không ngon, bên trong trộn lẫn vụn trà, dưới lầu đột nhiên náo loạn hình như có người ăn xong không trả tiền.

Minh Đàn nhìn xuống dưới lầu, chưởng quầy rất là kiên quyết sai người chặn người  không trả tiền kia không cho phép ra khỏi cửa.

Nhưng kẻ ăn quỵt kia cũng rất ngang ngạnh, vén tay áo, đạp một chân lên mặt ghế, thô tục nhổ ra một bãi đờm trên mặt đất toang toác nói: “Ta khinh! Ông đây nói cho các ngươi biết, muội muội của ta được đi hầu hạ cửu cô nương tam phòng Túc gia! Chờ muội muội ta có lương tháng, còn sợ không trả được mấy đồng bạc cắc ở đây? Muội muội ta rất được cửu cô nương cưng, mấy ngày nữa còn giao việc cho ta làm ở Túc phủ, con mẹ nó ngươi có mắt không tròng không nhìn ra ông đây!”

……?

Thời buổi này ăn quỵt mà còn kiêu ngạo thế à?

Minh Đàn quan sát kỹ, chỉ thấy chưởng quầy nghe xong lời này lại thật sự do dự. Kẻ ăn quỵt kia thấy thế thì vô cùng đắc ý cầm nửa con gà nướng bóng nhẫy trên bàn, nghênh ngang ra khỏi tửu lầu, thế mà chưởng quầy cũng không sai người ra cản.

Gượm đã, có em gái là nha hoàn được chiều của cửu cô nương tam phòng Túc gia mà đã có thể làm người huênh hoang như thế á? Xem ra Túc gia này ở Linh Châu đúng là làm vương làm tướng một phương.

Trong lòng Minh Đàn càng thêm lo lắng.

Hai ngày sau, một đoàn người bọn họ rốt cuộc cũng tới đích đến chính của chuyến đi này, Tuyền thành Linh Châu.

Tới Tuyền thành rồi, Giang Tự không định tiếp tục khiêm tốn nữa, khi ở cửa thành kiểm tra liền tỏ rõ thân phận.

Tri phủ nghe tin, vội vàng đến cửa thành đích thân nghênh đón.

“Không biết Vương gia đích thân tới, hạ quan không tiếp đón từ xa, xin Vương gia thứ lỗi.” Tri phủ kinh sợ, rõ ràng biết vì sao Giang Tự đến đây cũng căng thẳng giả bộ hồn nhiên không biết, còn phải thật cẩn thận hỏi thêm một câu, “Chuyến này Vương gia đại giá quang lâm là có chuyện riêng gì sao?”

“Bổn vương hành sự còn cần báo trước cho Tri phủ đại nhân à.” Giang Tự khoanh tay, hiển nhiên không đặt người ta vào mắt.

“Hạ quan không dám!”

Chân của Tri phủ cũng mềm nhũn rồi, hắn là biết vị Diêm Vương này sẽ tới, nhưng không ngờ người ta sẽ trực tiếp lộ thân phận, lúc trước đến nhiều nơi như vậy chẳng phải vị Diêm Vương này vẫn an tĩnh ở lại khách điếm sao, vì sao vừa đến Tuyền thành lại tìm đến hắn? Hắn cũng có phải người Túc gia đâu!

Trong lòng Tri phủ không ngừng kêu khổ nhưng ngoài miệng vẫn tìm lý do hay ho để lấp liếm: “Ý, ý của hạ quan là chuyện Vương gia cần làm nếu quan địa phương như tại hạ có thể giúp được gì thì hạ quan nhất định dốc hết sức phối hợp!”

Giang Tự nhàn nhạt quét hắn một cái: “Vậy vất vả Tri phủ đại nhân rồi.”

Tri phủ gật đầu, vừa xoa mồ hôi vừa ân cần đưa một đoàn bọn họ trở về phủ nha, chiêu đãi ăn ngon uống tốt, không dám chậm trễ chút nào.

Nhưng Minh Đàn lại cảnh giác không dám chạm vào thứ gì, đồ gì cho vào miệng cũng phải thử độc trước, đồ dùng bên cạnh cũng không tha, đệm giường trải ra cũng bắt người khác xem xét thật kỹ.

Buổi tối, Tri phủ lo lắng sắp xếp mời Giang Tự và Thư Cảnh Nhiên đến Tiên Tuyền Phường mở tiệc chào mừng hai người.

Tiên Tuyền Phường này là phường thuyền có quy mô lớn nhất trong 180 phường thuyền ở Linh Châu, bao gồm 68 thuyền nối liền với nhau, cô nương trong phường có nhan sắc tài năng không thua kém gì Biệt Ngọc Lâu ở kinh thành.

Biết buổi tối Giang Tự muốn đến nơi đó xã giao, trong lòng Minh Đàn lo lắng, khi dùng bữa năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi.

Giang Tự cho rằng tiểu vương phi của hắn lại nổi cơn ghen, cân nhắc kỹ càng hiếm khi chủ động nói: “Tối nay có việc, nàng… không cần lo lắng, nếu nữ quyến trong nhà Tri phủ mời thì nàng cũng có thể đi cùng mấy người ấy thăm thú các nơi.”

Nàng thích đông vui náo nhiệt, thời gian qua đi đường mệt nhọc buồn chán, chắc nàng cũng nghẹn đến mức bồn chồn rồi.

“Nhưng phu quân đi Tiên Tuyền Phường kia ——”

“Vương phi nên tự tin vào bản thân mới phải.” Nói rồi, hắn gắp cho Minh Đàn một miếng thịt.

“…?”

Nàng rất tự tin vào mình mà? Nàng còn đu theo đến tận Linh Châu rồi, chẳng nhẽ còn sợ hắn đưa một nữ tử từ thuyền hoa về hay sao?

Thôi, đúng là nàng cũng hơi sợ như thế, nếu nàng cùng đi mà hắn còn có thể tiện đường đưa một nữ tử khác hồi phủ thì về Thượng Kinh nàng cũng không cần làm người nữa.

Nhưng sự sợ hãi của nàng hôm nay rõ ràng là vì sợ Túc gia hại hắn, chính là cái gọi là phép vua thua lệ làng. Hiện giờ ở địa bàn của người ta, nếu hắn muốn làm việc gì động đến ích lợi của người ta, cho dù có tài giỏi đến đâu cũng rất nguy hiểm.

Trước khi Giang Tự ra ngoài, Minh Đàn không nhịn được dông dài dặn dò: “Tửu lượng của phu quân tuy tốt nhưng đến Linh Châu thì vẫn nên uống ít rượu đi, mọi điều phải cẩn thận mới được.”

Nói rồi còn đưa viên thuốc giải độc nàng lén lấy từ chỗ Phong thái y trước khi rời kinh đưa cho hắn, nhỏ giọng nói: “Nếu phu quân cảm thấy có gì không thoải mái thì ăn một viên, đây là thiếp tìm Phong thái y bảo ông ấy làm, những loại độc dược mê dược bình thường đều giải được.”

“…”

Giang Tự muốn nói gì đó, lại cảm thấy không có gì cần thiết cả, trước khi đi chỉ gật gật đầu, dặn dò Vân Y: “Chăm sóc Vương phi cho tốt.”



Việc Giang Tự đột nhiên công bố thân phận không chỉ làm cho Tri phủ trở tay không kịp mà còn khiến cho nữ quyến trong phủ Tri phủ cũng luống cuống tay chân.

Các nàng biết Định Bắc vương điện hạ đưa Vương phi cùng vào ở trong phủ nhà mình, mà đại nhân nhà mình mời Vương gia cùng vị công tử nhà hữu tướng đến Tiên Tuyền Phường mở tiệc chào mừng, vị Vương phi kia các nàng cũng không thể bỏ mặc trong phủ không quan tâm, cho nên đến tối Tri phủ phu nhân cũng sắp xếp diễn kịch giữa sông mời Minh Đàn đến xem.

Vở diễn giữa sông là nét đặc sắc đặc biệt của Linh Châu, ban đầu chỉ có 180 thuyền Linh Châu, sau đó có gánh hát lại cải tiến, sáng chế ra hình thức diễn xướng giữa sông ban đêm chỉ có ở Linh Châu phồn thịnh.

Đúng như tên gọi của mình, diễn kịch giữa sông có nghĩa là sân khấu được dựng lên giữa lòng sông, đến đêm đèn dầu bập bùng thắp lên quanh sân khấu, mặt sông cũng dập dềnh hoa đăng, khán giả xem diễn ngồi trong thuyền hoa tận hưởng không khí, ngửi mùi thơm của hoa sen, thưởng thức vở kịch thì vô cùng thú vị.

Minh Đàn nhận thiếp mời thì ngay lúc đó trong đầu định từ chối, ở nơi đất trời xa lạ này sao nàng có thể đi ra sông một mình, chê mình thanh danh tốt quá hay sống được lâu quá hay sao?

Nhưng chuyện nàng từ chối khiến phu nhân Tri phủ hoảng hốt một phen, tưởng bản thân mình tiếp đãi không chu đáo, lại tự mình tới mời, lời nói tha thiết nhiệt tình.

Minh Đàn vốn định nói thân thể không khoẻ, nhưng đột nhiên nàng lại nghĩ tới lời nói của phu quân lúc trước ——

Sao phu quân lại cố ý nhắc nhở một câu “Có thể cùng nữ quyến trong phủ Tri phủ đi thăm thú”? Chẳng lẽ là đang ám chỉ nàng, bảo nàng tiếp xúc để thêm hiểu biết nữ quyến trong phủ Tri phủ sao?

Thấy Minh Đàn do dự, Vân Y nói nhỏ: “Vương phi yên tâm, chủ thượng còn để lại hai cao thủ Tân Vân Vệ đi theo bảo vệ người.”

Có à? Sao nàng không có cảm giác gì?

Nếu đã như vậy thì nàng cũng không thể tiếp tục cự tuyệt, nghĩ thầm nếu mình còn muốn ở lại Linh Châu mấy ngày thì không chừng việc tiếp xúc để biết thêm về nữ quyến ở đây có lẽ cũng có ích với công việc của phu quân.

Phủ của Tri phủ cách nơi xem diễn là sông Linh Vũ rất gần, dọc đường đi phu nhân Tri phủ còn giải thích cặn kẽ lai lịch của sông Linh Vũ cho nàng nghe. Có vẻ như là ngày xưa ở đây cầu mưa rất linh nghiệm nên được cho là chuyện lạ quỷ thần, Minh Đàn nghe câu được câu chăng cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Nhưng thực ra nhị tiểu thư nhà Tri phủ lại nói mấy câu rất hấp dẫn —

“Vương phi nương nương, ngài đã từng nghe nói tới 180 thuyền của Linh Châu chúng ta chưa? Nhìn kìa, nơi có ánh đèn tỏa sáng rực rỡ đó là 180 thuyền Linh Châu chúng ta đó, mấy người Vương gia và cha đến Tiên Tuyền Phường là chỗ ở bên phải.”

Phu nhân Tri phủ vội trừng mắt lườm nàng ta một cái ý bảo nàng ta câm miệng, đưa phu quân người ta đi thuyền hoa tìm vui thì có gì hay mà khoe ra chứ? Vương phi không trách tội đã là nể mặt lắm rồi, cô nương bình thường sao có thể nói chuyện này ra trước mặt người ta chứ!

Nhưng Minh Đàn lại thực sự nhìn theo nơi vừa được kể, trên mặt sông phía xa xa đèn đuốc sáng trưng, rực rỡ lấp lánh ẩn hiện phía trên sóng nước, tỏa sáng như cảnh tượng phồn hoa trong mộng. Nàng nghĩ nếu lại gần thêm chút nữa có lẽ còn có thể nghe thấy tiếng cười duyên của phụ nữ.

Thuyền hoa phu nhân Tri phủ sắp xếp để xem diễn rất rộng rãi, trên bàn bát tiên đã bày biện trái cây điểm tâm tinh xảo từ trước.

Gió đêm thổi phất phơ trên mặt sông, thuyền đi cách bờ sông một đoạn thì ngừng lại, cách đó không xa là sân khấu kịch, con hát cũng thoa phấn lên sân khấu.

Minh Đàn biết vùng sáng bắt mắt ở nơi xa kia là 180 thuyền Linh Châu xong thì luôn thất thần khi xem diễn, hơi tí là nàng phải quay đầu nhìn liếc qua bên kia một cái.

Đợi cho đến khi câu hát cuối cùng của vở “Đêm trăng trên sông hoa xuân” cất lên trên sân khấu, đột nhiên Minh Đàn thoáng nhìn thấy làn khói mỏng bốc lên ở vùng sáng xa xa kia.

Đây… chẳng nhẽ là tiết mục mới gì đó ở chỗ bọn họ à?

Nàng không khỏi nhìn chằm chằm, nhưng càng nhìn chằm chằm càng thấy không ổn, nhìn kỹ thì hình như có hàng đống hàng đống bóng người đang di động?

Nàng ngồi thẳng lưng, bỗng nhiên, nàng cả kinh nói: “Bên đó có phải đang đi lấy nước hay không?”

Lời vừa nói ra, người xem diễn trên thuyền hoa đều không khỏi nhìn sang bên kia.

Cách khá xa, bọn họ không thấy rõ, phu nhân Tri phủ ra lệnh cho gã sai vặt lên thuyền nhỏ chèo sang bên kia xem xét, thuyền nhỏ đi được nửa đường thì vội chèo quay lại, gã sai vặt hô to về phía thuyền hoa: “Phu nhân, đi lấy nước! Bên kia, bên kia đang cứu hỏa!”

Giờ phút này không cần hắn nói mọi người cũng thấy rõ, thế lửa lớn che trời, từng cụm khói bốc lên, nhìn vị trí kia thì đúng là mảng sáng nhất phía bên phải, Tiên Tuyền Phường!