Tiểu Đậu Khấu

Chương 63: Chuyện xưa




Có lẽ vì Minh Đàn có kiến thức lý thuyết đúng đắn, hoặc khả năng tiếp thu của Thanh Hòa rất tốt, hai người cứ lăn qua lộn lại mù quáng như vậy mà cũng không gây ra hậu quả gì.

Một lúc sau Vân Y đi tới.

Vân Y xuất thuân từ Tân Vân Vệ chính quy, giết người như ngóe, đương nhiên cưỡi ngựa rất giỏi. Minh Đàn tự biết thân biết phận nên nhường lại chức vụ sư phụ để Vân Y tới dạy Thanh Hòa.

Thấy Thanh Hòa thực sự hứng thú với việc cưỡi ngựa, Minh Đàn còn để lại con ngựa cho nàng.

Dùng cơm trưa xong, dù có lưu luyến đến đâu cũng phải tiếp tục lên đường, cũng may Minh Hành chỉ còn một năm nữa là sẽ về kinh báo cáo công tác, khi tạm biệt nhau cũng không đến mức quá buồn.

Trước khi đi, Minh Hành tặng cho Minh Đàn một hộp đồ chơi.

“Đây là đồ ca ca vơ vét gần nửa năm nay, ban đầu định gửi về Thượng Kinh vào tháng sau, nếu muội tới rồi thì cầm đi luôn đi, trên đường cũng có cái giải buồn.”

“Cảm ơn ca ca.”

Minh Đàn cong môi nhận hộp gỗ tử đàn, mở ra xem thử.

Bên trong có khóa Lỗ Ban tinh xảo phức tạp, cửu liên hoàn bằng ngọc, chong chóng nhiều màu, còn có trâm cài bằng đá quý lấp lánh bắt mắt, đều là những kiểu dáng mới mẻ rất khó tìm thấy ở kinh thành.

Xem xong đang muốn khép hộp lại, bỗng nhiên Minh Đàn thoáng nhìn thấy một vật màu đen cực dễ bị bỏ qua trong góc. Nàng tò mò, duỗi tay khảy khảy rồi cầm khối ngọc đen ở trong góc hộp kia ra.

Khối ngọc đen này có đặc điểm rất giống với ngọc bài màu đen trong túi của Giang Tự sáng nay, nhưng hình dạng thì khác, khối ngọc này hình bầu dục, gần giống đá cuội.

“Ca ca, đây là vật gì?” Nàng đặt vật ấy soi dưới ánh mặt trời, cũng không trong suốt.

Minh Hành giải thích: “À, đây là một loại ngọc thạch đặc sản ở một quốc gia nhỏ tên là Ô Hằng ở Tây Vực, tên là ngọc Ô Hằng, toàn thân đen tuyền, cực kỳ cứng rắn. Tuy Ô Hằng khai thác loại ngọc thạch này nhưng sản lượng cực ít, ca ngẫu nhiên có được khối ngọc này, thấy ngọc đen hiếm có nên nếu muội muốn làm trang sức thì có thể dùng được, vì vậy đặt trong hộp.”

Minh Đàn nghe vậy, hiểu rõ gật đầu.

Minh Hành nhớ tới chuyện gì đó, lại nói: “Nhưng ngọc này trước đây ca ca cũng tặng cho muội một khối rồi mà, muội không nhớ à?”

Minh Đàn: “……?”

Có à? Minh Đàn nghi hoặc trong lát rồi lại buông bỏ rất nhanh.

Đá quý trâm thoa của nàng nhiều không đếm xuể, lúc trước Phúc thúc lấy danh nghĩa Thác Kim Các tặng nàng đồ trang sức ngọc trai cực phẩm nàng cũng chỉ mở ra nhìn một lúc rồi cũng chưa đeo.

Ca ca nói như vậy thì chắc là có, thế thì cũng có thể hiểu được sao sáng nay nhìn thấy ngọc của phu quân lại thấy quen quen.

Minh Đàn không nghĩ nhiều, sau khi lên xe còn lấy khối ngọc Ô Hằng này ra huơ huơ trước mặt Giang Tự, vừa đánh giá vừa dông dài nói: “Phu quân, khối ngọc này hình như giống khối ngọc của chàng, gọi là ngọc Ô Hằng gì đó.”

“Ca ca nói, trước đây huynh ấy cũng từng đưa thiếp một khối rồi, thảm nào hôm nay thiếp nhìn thấy khối ngọc thạch của chàng thì thấy rất quen. Nhưng cũng không biết ca ca nghĩ gì, đen tuyền thế này mà đưa cho thiếp làm trang sức, cô nương nhà ai sẽ dùng cái loại ngọc đen xì thế này làm trang sức chứ, ca ca đúng là không hiểu con gái gì hết…”

Nói nói, Minh Đàn đột nhiên khựng lại.

Từ từ, nàng nghĩ ra rồi.

Mấy năm trước, hình như đúng là nàng nhận được một khối ngọc đen tuyền thế này, còn ngay lập tức thấy mới mẻ, đúng là đã dùng ngọc đen làm trang sức, loại trang sức cũng đúng là ngọc bài như cái trong túi của Giang Tự, treo bên hông như vật trang trí.

Đồ đeo hông ấy hình như sau khi về phủ sau chuyến đạp thanh đến chùa Hàn Yên ba năm trước đã bị nhét vào trong hòm xiểng cùng với một đống xiêm y trang sức, khóa lại để tránh đen đủi, sau đó cũng không lấy ra dùng nữa.

Nói đến chùa Hàn Yên, Minh Đàn không khỏi nhớ đến một chuyện cũ.

Mấy năm trước ở Thượng Kinh, chùa Hàn Yên cũng là nơi có nhiều hương khói. Nhưng ba năm trước có một đêm lửa lớn bốc lên thiêu rụi ngôi chùa hoàn toàn không còn gì cả, từ đó về sau mọi người trong kinh không hé răng nói gì về chùa đó nữa, giữ kín như bưng, không ai nhắc lại.

Minh Đàn nhớ rõ, lửa lớn thiêu chùa Hàn Yên chính là vào dịp đạp thanh năm ấy.

Lúc đó nàng đúng tuổi đậu khấu*, tiết đạp thanh đi cùng các tiểu thư trong kinh đến chùa Hàn Yên ngắm hoa thưởng thức cảnh xuân.

*tuổi đậu khấu: chỉ các cô gái độ tuổi 13 – 14, trước khi trưởng thành.

Chùa Hàn Yên ở xa, nhưng cũng khá nổi danh vì cầu con linh nghiệm, sau đó không biết vì sao truyền ra danh tiếng cầu nhân duyên cũng vô cùng tốt.

Thiếu nam thiếu nữ tới tuổi mới biết yêu, đối với chuyện nhân duyên có chút ham thích ngây thơ, gắng gượng vượt qua khổ ải kiểu gì cũng phải ra khỏi thành đến chùa Hàn Yên một chuyến.

Khi đó Minh Đàn đã đính hôn với Lương Tử Tuyên, vì chưa trải chuyện đời nên rất vừa ý với hôn sự này.

Đến chùa Hàn Yên, nàng cũng tranh thủ cúng vái, khẩn cầu nhân duyên trôi chảy, nhưng vái lạy xong xin xăm thì lại là quẻ đại hung, vì thế nàng vô cùng tức giận.

Vì có quẻ xăm này mà tâm trạng nàng không tốt, sau đó đi cùng một đám tiểu thư khuê tú đến ngọn núi phía sau chùa túm tụm ngắm hoa ngắm cỏ mà nàng vẫn không lên tinh thần được.

Cũng không nhớ rõ lúc ấy là tiểu thư nhà ai bỗng nhiên muốn thả diều, gió thổi diều bay vừa cao vừa xa, tiểu thư kia đuổi theo, mắt không để ý bên dưới nên dẫm mấy dấu chân vào làn váy nhạt màu của nàng.

Minh Đàn gặp tai bay vạ gió, tâm trạng vốn không tốt lại càng thêm buồn bực.

Nhưng nàng cũng không thể vì xiêm y bị bẩn mà gây chuyện mất mặt, chỉ có thể âm thầm giận dỗi trong lòng, sau đó nha hoàn hầu hạ nàng đi sương phòng thay quần áo lại đụng trúng ai đó nên tức giận cãi nhau ở bên ngoài.

Xiêm y mới thay được một nửa thì một vị sư trong chùa đập cửa uỳnh uỳnh, nói có thích khách vào chùa xin nàng mở cửa để tra xét.

Lúc ấy nàng bùng cháy lửa giận! Tra xét người khác mà tra đến tận chỗ này của nàng, nói bậy nói bạ như vậy thì làm gì còn thanh danh của nàng nữa?!

Nàng lôi lễ nghi quy định ra cãi nhau với bên ngoài một hồi, mồm năm miệng mười không ngừng nghỉ chút nào.

Sư sãi của chùa ở ngoài nhìn nhau, việc xét người cũng không tiện làm ầm lên, khách quý trong chùa cũng không thể đắc tội, nghĩ đi nghĩ lại bọn họ vẫn không xông vào bên trong, đi nơi khác tra xét trước.

Nhưng lúc nàng thay xong quần áo để rời đi thì đột nhiên liếc mắt nhìn thấy trong góc bình phong có vết máu rải rác.

Tim nàng đập lỡ một nhịp, đại não đột nhiên trống rỗng, cả người cứng còng suýt nữa không thể bước đi, cũng may cuối cùng nàng vẫn cố nén, bình tĩnh tại, coi như chưa có chuyện gì phát sinh, chậm rãi đi ra khỏi sương phòng.

Lần đạp thanh đó thực sự trắc trở, Minh Đàn vừa tức vừa sợ, chỉ cảm thấy chùa Hàn Yên là nơi đen đủi, sau khi về phủ tâm trạng nàng cực kém nên ngủ một giấc. Ai ngờ ngủ xong tỉnh dậy đã nghe nói đêm qua chùa Hàn Yên cháy lớn, cả chùa bị thiêu rụi

Nha môn kinh thành nói với bên ngoài là tiết thanh minh nhiều người đốt hương vàng mã nên gây ra hỏa hoạn, chùa Hàn Yên bất hạnh gặp nạn.

Nhưng chuyện này lại có rất nhiều điểm kỳ quái, nói là hỏa hoạn trên núi nhưng ngọn núi không bị thiêu trụi mà chỉ cháy chùa, người trong chùa chỉ bị thương một bộ phận nhỏ, còn đâu đều được sơ tán đến chùa khác.

Tuy lúc ấy Minh Đàn còn nhỏ cũng cảm thấy có chỗ không đúng, thậm chí còn hơi sợ vì mình thả thích khách chạy mất mới khiến chùa Hàn Yên lâm vào đại nạn này.

Nhưng sau đó nàng mơ hồ biết được từ Bùi thị, lần gặp nạn này của chùa Hàn Yên không phải chuyện ngoài ý muốn mà do bên trên cố ý quét sạch.

Chùa Hàn Yên có mấy tăng nhân làm loạn gì đó mà người khác không biết.

Cụ thể thì Bùi thị cũng không nói nhiều, có lẽ sợ bẩn lỗ tai nàng. Nhưng năm ấy trong kinh lục tục có phu nhân mấy nhà hoặc là thắt cổ tự sát hoặc là cáo bệnh rồi biến mất, mà mấy phu nhân đó đền đến chùa Hàn Yên cầu con rồi được như ước nguyện.

Liên kết các chuyện lại với nhau, hơn nữa thỉnh thoảng còn mơ hồ nghe thấy lời đồn trên phố, Minh Đàn dường như có một suy đoán lớn mật: trong chùa Hàn Yên kia sợ là có người giả làm tăng sư hoang dâm, cái gọi là cầu con linh nghiệm chẳng qua là cưỡng bức người khác mà thôi.

Rồi sau đó nàng cũng để ý mấy nhà có phu nhân mất kia, đều không ngoại lệ, con sinh ra đều vì đủ loại lý do mà dần dần chết non. Chỉ có một nhà nói con mình gầy yếu nên đưa về quê ở Giang Nam tĩnh dưỡng, đến tận bây giờ đã không còn tin tức gì, hiển nhiên xác thực suy đoán của Minh Đàn.

Nhưng dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán mà thôi, người bên trên không muốn công khai cho thiên hạ thì sẽ khó mà biết được, nàng chỉ cần biết nàng không có lỗi trong vụ việc chùa Hàn Yên là được.

Minh Đàn lâm vào hồi ức, lặng im mất một lúc lâu, Giang Tự chợt hỏi: “Suy nghĩ gì đó?”

“Không có gì.” Minh Đàn hoàn hồn, theo bản năng lắc đầu, “Đúng rồi phu quân, chàng nói trước kia khối ngọc Ô Hằng đã từng cứu tính mạng chàng à?” Nàng vẫn cảm thấy rất hứng thú với chuyện này.

Giang Tự đáp: “Ừ, ba năm trước thu phục Ngu Châu, có một trận đánh vô cùng gian nan. Thoát thân khỏi chiến trường lại bị đuổi giết, phần giáp bảo vệ ngực đã vỡ, nó chắn thay cho bổn vương một mũi tên độc.”

Minh Đàn bừng tỉnh, lập tức nhớ tới lời ca ca nói ngọc này cực kỳ cứng rắn.

Giang Tự chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy, nhưng nguy hiểm trong đó ngàn lời cũng không thể nói hết được.

Trước khi thu phục Ngu Châu, mặt ngoài Đại Hiện hòa bình phồn thịnh, thực tế loạn trong giặc ngoài đã lên đến đỉnh điểm.

Túc thái hậu như hổ rình mồi, năm lần bảy lượt ra tay với Thành Khang đế, thậm chí còn lợi dụng chuyện sư giả trong chùa Hàn Yên hoang dâm để khống chế gia quyến mấy vị trọng thần trong triều, từng bước uy hiếp, làm lẫn lộn con nối dõi để ép phu nhân các nhà làm việc cho mình moi móc thông tin tình báo.

Giang Tự lẻn vào trong chùa điều tra, vì khinh địch nên trúng kế, bị thương trốn trong sương phòng. Không khéo chính là gian phòng Minh Đàn thay quần áo kia.

Lúc đó hắn ẩn thân sau bình phong, mà Minh Đàn lại thay quần áo ở phía bên ngoài bình phong.

Nàng vắt áo ngoài lên mép bình phong, đồ trang sức lấp lánh và đồ đeo hông cũng được tiện tay vắt lên. Không biết sao đột nhiên một ngọc bài màu đen nhỏ rớt xuống từ đống đồ đeo hông, tiếng rơi vang lên lanh lảnh rõ ràng.

Trong chớp mắt ấy ——

Giang Tự muốn giết người.

Nhưng cô nhóc ở phía đối diện không để ý đồ vật rơi xuống, chỉ tức giận nhắc đi nhắc lại quẻ xăm trong chùa không chuẩn thế nào, xiêm y của nàng quý giá ra sao.

Sau đó có người tới tra thích khách, có vẻ nàng vô cùng tức giận, lý luận rõ ràng chặt chẽ cãi nhau từng câu một đuổi người kia tránh xa khỏi sương phòng.

Giang Tự không khỏi liếc nhìn qua khe hở giữa bình phong, cô nhóc kia hình như mới mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn hơi trẻ con.

Nhưng chính nhờ cô nương tính trẻ con này lý luận lễ nghi quy định như nhà thông thái, lại cố tình trì hoãn việc thay quần áo đã vô ý giúp hắn trong thời điểm cực kỳ mấu chốt.

Hắn lợi dụng một khắc ngắn ngủi này ngồi xuống chữa thương, khôi phục một nửa nội lực, thuận lợi rời khỏi chùa Hàn Yên.

Ban đêm đốt chùa bắt người, ban ngày sóng ngầm trên triều mãnh liệt. Rất nhiều nguyên do khiến cho sự việc không tiện nói ra bên ngoài, nhưng trong một đêm đã long trời lở đất.

Vụ án chùa Hàn Yên có thể nói là điểm mấu chốt khiến phe Thái hậu năm đó bất đắc dĩ phải im hơi lặng tiếng, vì sự việc đã vượt quá giới hạn, mấy vị trọng thần vốn dĩ ở phe trung lập tức giận mà tỏ rõ lập trường không đứng về phía Túc thái hậu.

Tiểu vương phi của hắn trong lúc vô ý đã giúp hắn ở chùa Hàn Yên, khối ngọc bài đen hắn thuận tay mang đi không bao lâu sau lại cứu hắn một mạng trong trận chiến Ngu Châu.

Thu phục Ngu Châu là chiến dịch hắn gặp nhiều nguy nan nhất trong đời. Tiền tuyến gặp khó khăn dồn dập, tham quan trong triều lộng hành, quân Đại Hiện liên tiếp bại lui, thương vong mấy vạn.

Khoảng khắc hắn bị trọng thương trong rừng lấy thân làm mồi dụ địch đuổi giết, đột nhiên một loạt mũi tên bắn ra, trong đó một mũi tên đâm thẳng vào tim hắn, hắn cho rằng khó thoát kiếp nạn này, nhưng khối ngọc bài đen hắn tùy tiện đặt trong ngực lại là ngọc Ô Hằng cực kỳ cứng rắn, thay hắn chặn lại một mũi tên độc.

Từ trước đến giờ duyên phận là một thứ kỳ diệu, có người quen biết nhiều năm cũng chỉ qua lại sơ sơ. Mà có người chỉ gặp một lần trong đời lại là định mệnh an bài.