Tiểu Đậu Khấu

Chương 62: Ca ca (phần 2)




Giờ Minh Đàn đang say mơ màng, mắt lờ đờ mê mang, hỏi một câu đơn giản không cần suy nghĩ thì nàng có thể trả lời được, nhưng bảo nàng nối lại… Nàng nấc cụt tựa đầu vào ngực Giang Tự, ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt mông lung bối rối.

“Nối lại?”

Nối lại thế nào?

Không biết nghĩ đến chuyện gì, đột nhiên nàng lui về sau vừa kéo dây đai trên tay áo Giang Tự vừa lảo đảo xoay tròn cuốn dây trên người mình.

Cuốn đến cuối, dây đai không đủ dài, nàng lại theo quán tính ngã vào ngực Giang Tự, cái đầu nhỏ vốn không tỉnh táo cho lắm quay cuồng choáng váng, đập vào lồng ngực quen thuộc kia dường như hơi đau.

Nàng nhăn đôi mày đẹp, vừa xoa trán vừa lôi kéo dây đai còn lẩm bẩm nói: “Nối rồi nha.”

Giang Tự: “…”

Tối nay hắn cũng uống không ít, trên người nồng nặc mùi rượu, nhìn đâu cũng thấy da thịt trắng nõn của Minh Đàn trên nền voan mỏng ửng đỏ, khuyên bạc lấp lánh trên vòng eo mềm mại của nàng đong đưa, gợi lên hương thơm thoang thoảng trên người nàng rồi xông thẳng vào mũi hắn. Ánh mắt hắn dần tối, cổ họng vô thức nuốt lên nuốt xuống.

Tình huống này mà Minh Đàn còn không biết sống chết đi trêu chọc hắn, nàng dán chặt vào người hắn nhúc nhích cọ tới cọ lui: “Phu quân, sao trên người chàng mát thế, ưm… thật tốt.”

Cơ thể Giang Tự bị cái tay nhỏ của nàng sờ soạng lung tung mà bốc hỏa, hắn vốn niệm tình đang ở trong phủ Minh Hành nên nhẫn nhịn một lát, nhưng cuối cùng không muốn nhịn nữa, bỗng nhiên bế thốc nàng lên đi đến giường, ném nàng xuống rồi ngay sau đó cúi người đè lên.

Hắn chống một bàn tay bên tai Minh Đàn, một bàn tay thong thả ung dung cởi từng vòng từng vòng dây đai rối rắm trên người nàng. Cởi xong hắn lại dùng dây đai trói cặp tay đang vỗ lung tung kia lên đỉnh đầu, không cho nàng có cơ hội quấy rối.

Minh Đàn say lắm rồi, trong ngực khó chịu, toàn thân như bốc hỏa, nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang dần dần tiến tới, mơ màng ưm ư mấy tiếng, theo bản năng muốn rúc vào trong góc giường.

Nhưng không ngờ vừa nghiêng người thì voan mỏng đang mặc bị Giang Tự đè lên phát ra tiếng rách rõ ràng, trên người nàng vốn đang vô cùng khó chịu, thấy xiêm y hỏng rồi thì hơi tủi thân oán trách nói: “Sao chàng lại làm hỏng xiêm y của thiếp rồi!”

Giang Tự nắm cằm nàng, ánh mắt cực gần mà lưu luyến trên mặt nàng. Vì say rượu nên sắc mặt nàng ửng hồng, khóe mắt cũng phiếm hồng, trong mắt ngập nước, rất hợp với vẻ mặt tủi thân, không hiểu sao lại càng khiến người khác muốn hung hăng bắt nạt nàng.

“Làm hỏng rồi,” giọng hắn trầm thấp mơ hồ, “vậy bổn vương bồi thường cho nàng được không?”

Nói rồi, hắn xé hết đống voan mỏng vốn dĩ không che đậy được thân thể nàng đi, lại dán sát vào tai nàng thủ thỉ: “Ngoan, hỏng rồi thì bỏ đi.”

Minh Đàn ngoan ngoãn gật đầu, còn muốn há mồm nói gì đó lại không ngờ bị chặn môi rồi bị cạy mở hàm răng bên trong.

Nàng vốn đã choáng váng muốn chết, hôn xong người lại càng nhũn ra, nàng ưm ưm mấy tiếng, không tự chủ được thế mà lại dính chặt vào người hắn, hòa cùng một nhịp với hắn.

Khi Minh Hành và Thanh Hòa giúp sắp xếp lại phòng ốc đã đặc biệt đổi màn giường thành màu hồng phấn mà cô nương yêu thích.

Giờ phút này màn giường hồng phấn lay động, Minh Đàn không biết nóng hay đau, nước mắt đọng trên khóe mắt hòa cùng mồ hôi, nàng nức nở xoay xoay, Giang Tự không khỏi hít vào một hơi: “Đừng lộn xộn, rất nhanh sẽ tốt thôi.”

“Chàng… vừa nãy chàng… cũng nói như vậy.”

“Thế à.” Đáy mắt Giang Tự như bốc hỏa, hôn hôn cắn cắn vành tai nàng, còn chậm rãi châm lửa dọc theo vành tai, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm, như dụ hoặc lại như dỗ dành, “Nàng gọi Khải Chi ca ca một tiếng, bổn vương sẽ làm nhanh chút được không?”

Minh Đàn đã xụi lơ bủn rủn, chỉ cần nhanh chút thì thế nào cũng được, tất nhiên không hề chần chừ thốt lên: “Khải Chi ca ca ——”

Ai ngờ lời còn chưa dứt thì mưa rền gió dữ với sức tàn phá kinh khủng ập đến, Minh Đàn hơi không chịu được hét lên, còn xin tha mà gọi “Khải Chi ca ca” hết tiếng này đến tiếng khác, càng kêu càng rách nát.

Thân thể nàng run lẩy bẩy, có khi như đang trên mây, có khi lại như ở đáy nước, khuôn mặt nhỏ lấm tấm nước mắt hòa với mồ hôi, tóc nàng ướt đầm, mấy lọn còn bám trên má, quyện vào dây dưa với tóc đen của hắn.

Một đêm tham hoan, ngày hôm sau tỉnh lại Minh Đàn vô cùng đau đầu, đầu giật đùng đùng, vì say rượu nên cũng không nhớ rõ đêm qua mình đã làm gì hay đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng nhìn thấy Giang Tự còn nằm bên người và chăn gấm lộn xộn tản ra mùi hương ái muội, trong đầu khi nãy còn hỗn độn lại nảy ra mấy hình ảnh xấu hổ.

Khải Chi ca ca?

Đêm qua nàng gọi Khải Chi ca ca?

Nghĩ vậy, mặt Minh Đàn đỏ hồng, vội che mặt lật người nằm nghiêng vào bên trong, thân mình cuộn thành con tép.

Nàng quá không biết xấu hổ rồi, sao lại kêu như vậy? Đang ở trong phủ của ca ca, cũng không biết đêm qua có bị người ta nghe được hay không, thật đúng là uống rượu hỏng việc, uống rượu hỏng việc!

Bỗng nhiên, cánh tay dài phía sau ôm nàng vào trong lòng, bàn tay thô ráp không hề kiêng nể gì mà nán lại trên người nàng.

Nàng vội vàng tét vào bàn tay đó, xoay người bực dọc nói: “Chàng đêm qua! Biết rõ đang ở trong phủ ca ca, chàng quá xấu rồi!”

“Bổn vương say.” Giọng hắn trầm thấp mà thoả mãn.

Say, bình thường sao không thấy chàng say? Với cả rõ ràng Vân Y đã nói chủ thượng ngàn ly không say! Minh Đàn xấu hổ bực dọc không có cách cãi hắn bèn đấm vào người hắn mấy đấm, nhưng lực tay nàng cũng nhẹ như không.

Giang Tự nắm bàn tay bé xinh của nàng, khàn giọng trấn an nói: “Không sao đâu, Thư Cảnh Nhiên và ca ca nàng cũng đều say.”

“Thật sao?” Minh Đàn hồ nghi.

Giang Tự nói “Ừ”.

Minh Đàn nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn là thoáng an lòng hơn một chút.

Ở trên giường thân mật một lát, hai người rời giường thay quần áo. Thấy Giang Tự lại muốn mặc một bộ màu đen, Minh Đàn chặn lại, chọn cho hắn thường phục màu tùng xanh, còn rất là hiền huệ mà giúp hắn mặc từng cái lên người.

Mặc xong, nàng tiện tay cầm lấy áo gấm màu đen Giang Tự thay ra, muốn lấy mấy thứ trong túi kín giấu trong áo của hắn ra.

Túi kín của hắn thường sẽ có chút tiền bạc ngân phiếu, đạn khói làm hiệu, còn có ấn tín thân vương.

“Ô, phu quân, đây là cái gì?” Bỗng nhiên Minh Đàn lấy ra một khối ngọc bài dài màu đen, tò mò xem xét.

Đỉnh của thứ này đục lỗ, hình như ban đầu để treo lên thứ gì đó, toàn thân đen tuyền, nhìn như ngọc nhưng cũng không phải ngọc, phía trên còn có dấu vết bị bào mòn rõ ràng, Minh Đàn nhìn thấy hơi quen quen nhưng nhất thời cũng không nhớ ra nổi đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi.

Giang Tự khựng lại: “Nàng không biết à?”

Minh Đàn thành thật lắc đầu: “Không biết, nhưng có chút quen mắt.”

“Vật ấy đã cứu bổn vương một mạng.”

Hắn nhận lấy từ trong tay Minh Đàn, vuốt ve một lát lại đặt vào bên trong túi kín.

Đã cứu một mạng? Minh Đàn muốn hỏi kỹ hơn một chút, nhưng Minh Hành chợt đến ngoài phòng gõ cửa, gọi bọn họ cùng nhau đi ăn sáng.

Nghe được tiếng Minh Hành, sợi dây đàn đang lên lên xuống xuống trong đầu Minh Đàn đột nhiên bị kéo căng.

Nàng vội vàng đáp lời rồi giơ gương nhỏ lên nhìn nhìn.

Rất tốt, búi tóc trang điểm đều rất ổn, nàng sửa sang lại vạt áo dưới rồi lôi kéo Giang Tự cùng nhau ra cửa.

Đồ ăn sáng bày ở phòng khách, khi dùng bữa Minh Đàn bóng gió hỏi: “Nghe phu quân nói, đêm qua ca ca và Thư nhị công tử đều say, hai người nghỉ ngơi thế nào?”

Minh Hành xoa thái dương, hơi bất đắc dĩ nói: “Đúng là hơi say, về phòng là ngủ.”

Thư nhị gật đầu, nhẹ nhàng thở dài: “Ta cũng vậy, nói đến tửu lượng thì vẫn không địch lại Khải Chi.”

Minh Đàn nghe vậy, lặng lẽ thở phào một cái.

Giang Tự tự mình ăn cháo, gần như không thể phát hiện mà cong khóe môi.

Đích đến chuyến đi này của bọn họ là Linh Châu, vốn chỉ có thể vòng qua Bàng Sơn ngừng nghỉ một ngày, theo ý Giang Tự thì ăn sáng xong sẽ tiếp tục xuất phát. Nhưng vì Minh Hành nhiệt tình nhất định giữ bọn họ ở lại dùng bữa trưa nên Minh Đàn chớp mắt nhìn Giang Tự.

Nể tình nàng đêm qua vất vả nên Giang Tự gật đầu đồng ý.

Ăn sáng xong Minh Hành dẫn bọn họ đi đến khắp nơi trong nha môn huyện rồi lại đi dạo phố.

Dân chúng Bàng Sơn vô cùng quen thuộc với Minh Hành, người già phụ nữ bán đồ ăn thấy hắn cười tít cả mắt, nhất định nhét cho hắn ít rau dưa tươi mới nhà trồng, bà chủ tiệm vải bên đường cũng gọi “Minh đại nhân” một tiếng rồi vặn vẹo vòng eo đẫy đà tiến lên, lời trong lời ngoài đều muốn giới thiệu cô nương cho hắn.

Minh Đàn che khăn che mặt, vẫn luôn quy củ đi theo cạnh Giang Tự. Nghe thấy có người giới thiệu đối tượng cho ca ca nàng, rốt cuộc nàng không nhịn được, lên tiếng nhắc mãi: “Ca ca, huynh vì tỷ tỷ Dương gia mà để tang hết ba năm, sang năm về kinh, cũng phải tính toán hôn sự rồi. Tuy cha không nói nhưng ông ấy cực kỳ để ý chuyện hôn nhân của ca ca, mẫu thân cũng đang ngầm tìm kiếm tiểu thư của mấy nhà cho ca ca đó.”

Đề cập đến đề tài này Minh Hành hơi mất tự nhiên. Thanh Hòa đi theo sau cũng bất giác khựng lại, liếc mắt nhìn trộm đại nhân nhà mình.

Chỉ trong chớp mắt Minh Đàn đã nhạy cảm tóm được phản ứng vi diệu của hai người.

Nàng tò mò nhìn về phía Thanh Hòa.

Vốn dĩ nàng cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ người ta là tiểu bộ khoái trong nha môn, cũng không nghĩ đến chuyện hình như tiểu bộ khoái này xuất hiện hơi thường xuyên quá.

Hiện nay đánh giá lại, vị Thanh Hòa cô nương này rất là xinh đẹp, nhìn còn có vẻ hoạt bát được việc. Quan trọng nhất chính là, nàng ấy cực kỳ sùng bái Minh Hành, nói ba câu thì kiểu gì cũng có một câu mở đầu bằng “Đại nhân nhà chúng ta”.

Trong lòng Minh Đàn rục rịch, khi nàng để ý nói chuyện khách sáo thì ít ai có thể chống đỡ được, huống chi Thanh Hòa cô nương này lại làm việc trong nha môn nên vẫn là một cô nương thẳng tính.

Nàng chỉ kể bừa mấy câu chuyện mà Thanh Hòa đã khai hết một mạch mồ mả tổ tiên họ hàng hang hốc ra cho nàng nghe.

Ừm, thân phận hơi chênh lệch, chắc sẽ khó mà qua cửa của cha. Nhưng phủ Tĩnh An hầu đã là cây cao bóng cả, thân thế của thế tử phu nhân cũng không nên quá mức hiển hách, tìm một nhà trong sạch hiểu biết cũng coi như được. Nhưng ca ca là thế tử, thê tử hắn sau này sẽ là tông phụ* của Minh gia, ngoài việc trong sạch còn cần hiền huệ hiểu lý lẽ, gánh được chức trách của tông phụ.

*Tông phụ: vợ của người đứng đầu dòng tộc hoặc có địa vị cao trong dòng tộc, phụ trách nhiều việc quan trọng.

Chưa biết vị Thanh Hòa cô nương này có gánh vác được trách nhiệm hay không, mà hơn cả là không biết nàng ấy có nguyện ý gánh hay không.



Khi trở lại nha môn, phòng bếp đang chuẩn bị cơm trưa, Vân Y cũng tranh thủ lúc này để thu dọn hành lý.

Minh Đàn phát hiện vị Thanh Hòa cô nương kia đang xem ngựa của bọn họ, vì thế lại tiến lên đáp lời nói: “Thanh Hòa cô nương biết cưỡi ngựa không?”

“Không biết nhưng tôi vẫn luôn rất muốn học.” Thanh Hòa lắc đầu, vẻ mặt thành thật.

“Cô muốn học không? Đúng lúc ta có thể dạy cô.”

“… Tiểu thư, người biết à?”

Thanh Hòa gãi đầu, nói trắng ra nghi ngờ thế này cũng hơi ngại, dù sao rõ ràng muội muội đại nhân nhà mình là người mười ngón tay không dính nước, bắt nàng lên ngựa cũng khó.

“Đương nhiên.”

Lúc trước Minh Đàn được Giang Tự tự mình dạy dỗ, suốt dọc đường ngồi trên xe chán muốn chết, nàng cũng thường cưỡi ngựa chung với Giang Tự một đoạn, thuận tiện tiếp thu sự dạy dỗ của sư phụ. Tuy rằng không biết cưỡi nhưng nàng nhớ rất nhanh, hiện giờ lý thuyết rất là phong phú.

Vì thế khi Giang Tự và Minh Hành đi ngang qua thì thấy, Thanh Hòa ngồi trên một con ngựa lắc lư, Minh Đàn ở bên cạnh nghiêm túc chỉ dạy: “Đúng vậy, chính là như thế, nắm chặt dây cương, thẳng lưng lên, nhất định phải ngồi thẳng, kẹp chặt bụng ngựa……”

“Vương gia, A Đàn biết cưỡi ngựa à? Còn có thể dạy người khác.” Minh Hành ngạc nhiên.

Giang Tự: “……”

Thật là một người dám dạy, một kẻ dám học.