Tiểu Đậu Khấu

Chương 61: Ca ca (phần 1)




Lần này Vân Y ở lại Bành thành làm việc, Thư Cảnh Nhiên cũng chủ động ở lại chờ nàng, đợi việc xong xuôi rồi đuổi theo đội ngũ đi trước thì đoàn ngựa xe đã đến Vũ Tây.

Vũ Tây là khu vực thành trì giáp với Tây Vực, phong cảnh ven đường có phong cách khác lạ. Huynh trưởng ruột thịt cùng một mẹ đẻ ra của Minh Đàn nhậm chức huyện lệnh ở huyện Bàng Sơn Vũ Tây, Giang Tự đã đồng ý với nàng sẽ vòng qua Bàng Sơn ở lại một ngày để nàng gặp mặt huynh trưởng.

Huynh trưởng của Minh Đàn tên là Minh Hành, hơn nàng tám tuổi, tham gia thi mùa xuân hai lần, đến năm Thành Khang thứ hai thì đỗ tiến sỹ. Cùng năm đỗ đạt ấy, hắn đính hôn với trưởng nữ của Tả gián nghị đại phu, không ngờ sau khi đính hôn không lâu, trưởng nữ Tả gián nghị đại phu mắc bệnh hiểm nghèo qua đời.

Tuy Minh Hành không có tài lớn nhưng là người cần cù kiên định, trọng tình trọng nghĩa, mới gặp mặt vị hôn thê một lần nhưng nguyện ý để tang cho nàng, ba năm không cưới. Hơn nữa hắn nhất định đi theo con đường riêng của mình, không muốn ỷ thế Hầu phủ ở lại kinh thành làm quan mà tự xin ra ngoài cam chịu làm một huyện lệnh nho nhỏ.

Năm nay là năm thứ tư hắn làm quan ở Bàng Sơn, sang năm sẽ hết nhiệm kỳ về kinh đợi báo cáo công tác và điều nhiệm.

Giang Tự đã xem qua kiểm tra đánh giá Minh Hành ở Lại bộ, mỗi năm đều được hạng xuất sắc, công trạng phong phú, dường như là một quan phụ mẫu không tồi. Chuyến này đi vòng tới Bàng Sơn không chỉ vì chiều ý Minh Đàn mà chính hắn cũng muốn thấy mặt Minh Hành một lần.

Biết muội muội nhỏ mấy năm mình không gặp và vị Vương gia phu quân nàng sẽ cùng tới Bàng Sơn, trong lòng Minh Hành rất là phấn khích.

Ngày Minh Đàn thành hôn hắn không thể về kinh dự lễ, chỉ có thể sai người thêm của hồi môn cho nàng.

Sau đám cưới của Minh Đàn, hắn viết thư về kinh mấy lần, lần nào hỏi đến Minh Đàn cũng nhận được hồi âm nói nàng rất tốt. Nhưng hồi âm là hồi âm, không thể tận mắt nhìn thấy nên chưa thể kết luận có tốt hay không được.

“Đại nhân, không phải hôm nay cần đến nghĩa trang sao?” Tiểu bộ khoái đi sau đuổi theo hỏi.

“Bảo ngỗ tác* đi là được, hôm nay muội muội bản quan tới.”

*Ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi.

Phán xong vụ án tranh cãi ruộng đất, Minh Hành tháo mũ quan xuống, vội vàng chạy đến nơi hắn sống trong huyện nha.

Đi được nửa đường hắn bỗng nhiên dừng bước nói với tiểu bộ khoái đi theo: “Thanh Hòa, nàng cũng đừng đi, nàng là cô nương, vừa tiện có thể giúp bản quan dọn dẹp nhà ở một chút.”

Tiểu bộ khoái ngẩn ra trong giây lát, trên mặt khó giấu sự kinh ngạc: “Muội muội? Sao muội muội của đại nhân… lại đến Bàng Sơn?”

Không phải đại nhân nhà bọn họ là người Thượng Kinh sao, muội muội của đại nhân tất nhiên là tiểu thư kinh thành, sao lại đến huyện nhỏ như Bàng Sơn?

“Nói ra thì rất dài, tóm lại nàng đến sắp xếp lại phòng ốc cùng bản quan đã.”

Thanh Hòa gật đầu đuổi theo bước chân Minh Hành, trong lòng nổi lên chút tò mò với vị muội muội của huyện lệnh đã nghe tiếng từ lâu.

Mọi người trong huyện nha chỉ biết nhà của đại nhân ở Thượng Kinh, rất ít người nghe thấy đại nhân nhắc tới chuyện nhà mình, thỉnh thoảng nói chuyện gì cũng đều nói về muội muội bé nhỏ xinh đẹp đáng yêu như tiên trên trời của hắn.

Xưa nay đại nhân giản dị, ăn uống đều ở huyện nha, trang phục ăn mặc chỉ tính là sạch sẽ nhưng lại tiêu tiền như nước không hề nương tay để vơ vét đồ vật hiếm lạ gửi cho muội muội. Nàng thật sự cực kỳ muốn gặp vị muội muội kỳ bí trong lời đại nhân, xem xem rốt cuộc nàng ấy là nhân vật kiểu gì.



Sau khi đoàn xe tiến vào huyện Bàng Sơn, Minh Đàn không kìm nén được mà vén màn xe lên, tò mò nhìn ra khắp nơi bên ngoài.

Đã gần bốn năm chưa gặp mặt huynh trưởng, nàng muốn nhìn thật kỹ địa phương mà huynh trưởng cai quản bốn năm rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

Nhưng nhìn xong trong lòng Minh Đàn không khỏi chua xót.

Bàng Sơn tuy là một huyện nổi tiếng nhưng cũng không thể so được với Thượng Kinh. Những thế gia công tử trong kinh thành đó không ai không cưỡi ngựa phong lưu, được nhiều cô gái vây quanh, nhưng huynh trưởng nàng lại thành thật nhất định phải đến địa phương nho nhỏ này để làm huyện lệnh gì đó, còn vì chuyện để tang không cưới mà cãi vã với phụ thân, hiện giờ còn chưa thấy chị dâu đâu.

Chỉ chốc lát sau, ngựa xe dừng bên ngoài huyện nha.

Minh Đàn dẫm nhẹ lên ghế kiệu, mặt che bằng khăn mỏng, vịn tay Vân Y xuống xe ngựa.

Cả người nàng mặc váy tơ hoa lê trắng ngọc, tà váy phất phơ theo chiều gió, bồng bềnh như tiên, vì không có Lục Ngạc khéo tay đi cùng nên nàng búi tóc đơn giản, chỉ cài trâm ngọc bích nhưng vẫn khó giấu khuôn mặt đẹp như tranh.

Tuy điều kiện không cho phép, không thể giống như ở kinh thành ra vào đều có nô tỳ theo hầu, nhưng Vân Y vì muốn để Vương phi nhà mình được hưởng sự hầu hạ tốt nhất nên lặng lẽ ôm hết việc vào mình, đỡ Minh Đàn xuống xe xong lại lập tức mở ô che nắng cho nàng.

Thanh Hòa nhìn đến ngây người.

Minh Hành cũng nhìn đến choáng váng.

Lúc hắn rời kinh Minh Đàn vẫn là bé gái xinh đẹp có gương mặt phúng phính, khi cười rộ lên thì đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, luôn ngọt ngào gọi hắn “ca ca”, không ngờ bốn năm không gặp, cô nhóc lại thực sự trổ mã thành tiên trên trời, dáng vẻ cử chỉ như hoa lê rơi trong dòng suối, xinh đẹp kiều diễm.

“Ca ca!”

Ánh mắt Minh Đàn xẹt qua đoàn người ra nghênh đón rồi nhanh chóng dừng lại trên người đàn ông đứng đầu mặc quan phục huyện lệnh màu xanh đậm.

Nam tử tướng mạo đường hoàng, ngay thẳng hiền lành, là kiểu khuôn mặt vừa nhìn đã biết dễ gần, nàng không nhịn được khẽ kêu lên.

Minh Hành hoàn hồn, suýt nữa buột miệng gọi “muội muội”, nhưng hắn tạm thời nhịn xuống, bởi vì, ánh mắt hắn rất nhanh bị thu hút bởi nam tử mặc đồ đen xuống xe ngựa ngay sau đó.

Người đàn ông mặc đồ đen này có thân hình cao dài, mặt mày lạnh lùng, vừa xuống xe đã có khí thế tự nhiên của kẻ bề trên.

Hắn đoán đây là em rể hắn, chiến thần Đại Hiện chiến công hiển hách, Định Bắc vương điện hạ.

Minh Hành ngẩn ra trong giây lát, ánh mắt lại dời về phía Minh Đàn, mãi sau mới kiềm chế được sự hưng phấn đang cuồn cuộn trong lòng trấn định nói: “Hai vị đi đường mệt nhọc, mời vào trong.”

Nhìn thấy Thư Cảnh Nhiên bước xuống từ chiếc xe ngựa phía sau, hắn cũng lễ độ nói: “Thư nhị công tử, mời vào.”

Thư Cảnh Nhiên gật đầu mỉm cười, vốn muốn chào “Thế tử” nhưng lại nghĩ người trong phủ nha Bàng Sơn chắc không biết thân phận của hắn nên sửa miệng gọi thành “Đại nhân”.

Hắn không quen biết Minh Hành nhưng hắn nhớ rõ trước kia khi huynh trưởng mời người đến nhà uống trà luận thơ, vị thế tử Tĩnh An hầu này là khách quen trong đám. Huynh trưởng còn nói thế tử Tĩnh An hầu là người rộng lượng, rất hòa đồng.

Đoàn người đi theo Minh Hành vào huyện nha Bàng Sơn.

Đi một đường đến phòng khách bên trong nha môn, rốt cuộc Minh Đàn không nhịn được nữa tháo khăn che mặt xuống tiến lên ôm Minh Hành, đỏ mắt gọi: “Ca ca!”

“Muội muội!” Minh Hành cũng vội ôm Minh Đàn, sờ đầu nàng, giọng nói phấn khích đến phát run.

Giang Tự: “……”

Tiểu vương phi này của hắn bình thường ở ngoài cực kỳ giữ lễ, hiện giờ thấy ca ca thế mà có thể tùy tiện ôm như vậy.

“Ca ca, sao huynh gầy thành như vậy, có phải ngày thường bận việc công vụ nên không ăn cơm đầy đủ không? A Đàn rất nhớ ca ca!” Hốc mắt Minh Đàn rưng rưng, vẻ mặt đau lòng.

Thanh Hòa đứng hầu cách đó không xa nuốt nước miếng, vừa trầm trồ trước vẻ đẹp của muội muội đại nhân đồng thời cũng rất muốn giải thích một câu: Sau khi đại nhân tới Bàng Sơn rõ ràng béo lên một vòng đó, quan phục năm nay mặc không vừa còn phải lĩnh hai bộ mới, cho dù ngài có xinh đẹp cũng không thể trợn mắt nói dối được đâu.

Nhưng người nói dối không chỉ có nàng, Minh Hành cũng nói: “Còn nói huynh, muội cũng gầy đến nỗi gió thổi bay đó, có phải —“

Hắn còn chưa dứt lời Giang Tự đã liếc hắn một cái, ánh mắt kia dường như đang hỏi: “Sao, thế tử cảm thấy phủ Định Bắc vương bạc đãi Vương phi à?”

“Muội rất tốt, ca ca không cần lo lắng.” Vẫn là Minh Đàn kịp hoàn hồn lấp liếm cho Minh Hành, “Đúng rồi ca ca, đây là phu quân của ta.” Nàng lại quay ra Giang Tự giới thiệu, “Phu quân, đây là ca ca thiếp.”

Rốt cuộc hai người đàn ông đối mắt với nhau.

Có người ngoài ở đây, hơn nữa bọn họ không chủ động nêu thân phận, nhất thời Minh Hành không biết nên xưng hô như thế nào, bèn cẩn thận cân nhắc gọi: “Em rể?”

Giang Tự trầm mặc thật lâu, sau đó hắn gật đầu nói: “Huynh trưởng, gọi ta là Khải Chi là được.”

Huynh trưởng? Minh Hành gật đầu, tuy rằng nghe không có gì sai nhưng hắn mơ hồ cảm thấy hình như mình chiếm được hời lớn rồi.

Lần này huynh muội gặp nhau không dễ, Giang Tự đã đưa Minh Đàn đến đây thì cũng không đến mức không cho nàng cơ hội nói chuyện riêng. Hắn chủ động rời đi cùng Thư Cảnh Nhiên, chỉ để lại Vân Y ở bên ngoài phòng khách chờ hai người nói chuyện.

Buổi nói chuyện này kéo dài cả buổi chiều, Minh Hành nói cho nàng nghe tình hình hắn ở phủ nha, nàng cũng kể rõ mọi việc trong nhà cho Minh Hành.

Buổi tối, Minh Hành đã sớm chuẩn bị một bàn đầy rượu thơm đồ ăn ngon để cùng chè chén với ông em rể Giang Tự và em trai của bạn cũ Thư Cảnh Nhiên.

Trong lòng Minh Đàn vui sướng nên cũng uống cùng bọn họ hai ly. Nhưng tửu lượng của nàng kém, rượu này lại không phải rượu trái cây, uống hai ly xuống bụng xong khuôn mặt nhỏ của nàng đã đỏ bừng.

Giang Tự vốn chỉ cho nàng uống một ly nhỏ, thấy nàng đang bắt đầu uống trộm ly thứ ba, hắn đột nhiên giật lấy uống một hơi cạn sạch, mặt mày vô cảm ra lệnh với Vân Y: “Phu nhân say, đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi.”

Hắn vừa nói ra, Minh Đàn chột dạ như trẻ con bị bắt quả tang làm sai chuyện gì, ngoan ngoãn đứng dậy.

Minh Hành thấy thế, trong lòng không khỏi lo lắng. Khi nói chuyện chiều nay, Minh Đàn nói Vương gia đối với nàng rất tốt, nhưng nhìn thế nào cũng thấy muội muội nhà mình như bị Vương gia áp chế hoàn toàn.

Ở đây đều không có người ngoài, hắn vừa rót rượu vừa do dự nói: “Vương gia, xá muội tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, nếu ngày thường làm sai chuyện gì xin Vương gia khoan dung nhiều hơn.”

Giang Tự rất nể mặt uống ly rượu hắn rót, giọng nói cũng mát lạnh lãnh đạm như rượu: “Huynh trưởng yên tâm, Vương phi của bổn vương đương nhiên không làm chuyện gì sai. Có sai thì cũng là người khác sai.”

Minh Hành: “……”

Rất tốt, rất bá đạo.



Đêm này ba người Giang Tự, Minh Hành, còn có Thư Cảnh Nhiên nói chuyện rất khuya.

Phần lớn thời gian đều là Giang Tự nói chuyện với Minh Hành, Thư Cảnh Nhiên rất ít chen vào, hắn biết, lần này cố ý đi qua Bàng Sơn vì Giang Tự có ý muốn tuyển người.

Một khi Đồng Cảng được mở ra, Toàn Châu và Vũ Châu đều cần được khống chế bằng người phe mình, Minh Hành ở Bàng Sơn đã bốn năm, cực kỳ hiểu rõ Vũ Châu, nếu cần người thì đương nhiên không thể bỏ lỡ.

……

Nói chuyện xong trở về phòng đã là đêm khuya.

Giang Tự thấy trong phòng yên tĩnh, cho rằng Minh Đàn say rượu đã ngủ say, không ngờ vào đến buồng trong, bỗng nhiên Minh Đàn chui từ chăn ra.

Không biết sao mà nàng lại thay bộ y phục vũ nữ Tây Vực hôm nay mới mua bên ngoài. Trang phục màu đỏ, thân trên lộ ra vai, cổ, eo, bụng trắng nõn tinh tế, viền áo có rất nhiều mảnh trang trí óng ánh, phần còn lại ở thân dưới là một tầng voan mỏng, mơ hồ che chỗ mấu chốt ở giữa đôi chân thon dài thẳng tắp.

“Phu quân, A Đàn đẹp không?”

Giọng nàng ngọt ngào nhuốm men say, đứng dậy lắc lư lay động, học động tác của vũ nương Tây Vực nàng nhìn thấy ở chợ hôm nay rồi nhìn thẳng về phía Giang Tự.

Nàng học không giống, nhưng trong ngây thơ lại có chút ra vẻ quyến rũ, hờn dỗi làm nũng càng đòi mạng người ta hơn.

Giang Tự ôm eo thon của nàng, kẹp đôi tay không yên phận của nàng ra sau lưng, giọng nói trầm khàn: “Đừng làm loạn, đang ở trong phủ huynh trưởng nàng đó.”

“Huynh trưởng? Ừm… Ca ca?”

Nàng đã say đến mức không hiểu Giang Tự đang nói cái gì cho lắm.

“Gọi ai là ca ca?” Ban ngày Giang Tự nghe nàng gọi Minh Hành hết tiếng “ca ca” này đến tiếng “ca ca” khác, trong lòng lại có cảm xúc cực kỳ khác thường, giờ phút này Minh Đàn không tỉnh táo, cảm xúc từ đáy lòng đó dường như lại đang rục rịch, hắn bình tĩnh hỏi: “Bổn vương tên là gì?”

“Ưm… Giang, Giang Tự.”

“Tên tự là gì.” Hắn dụ nàng nói tiếp.

“Khải… Khải Chi…?”

Hôm nay hắn đã nói với ca ca, nàng nhớ rõ.

“Đang ở trong phủ của ai?”

“Ca ca?”

“Nối lại đi.” “……?”