Tiểu Đậu Khấu

Chương 57: Đi ra ngoài (phần 1)




Từ khi sinh ra trên đời đến nay Minh Đàn chưa bao giờ ra khỏi Thượng Kinh, đi ra ngoài xa nhất cũng chỉ đến chùa Kinh Giao cầu phúc. Đột nhiên nhắc đến chuyện cùng đi Linh Châu, nàng hơi thất thần.

Nàng đi á? Nàng đi làm cái gì? Nàng cũng có thể đi à?

Minh Đàn nhìn Giang Tự, đầu tiên là trố mắt, sau đó chậm rãi hoàn hồn, hơi do dự lại hơi có chút hưng phấn khó kìm nén.

Nàng dè dặt kéo ống tay áo Giang Tự xuống, nhích sát vào hỏi: Phu quân, chàng nói thật không? A Đàn cũng có thể đi à? Sẽ không quấy rầy phu quân làm việc chứ?

“Không sao, chỉ là đường xá xa xôi, ngựa xe mệt nhọc ——”

“Không thành vấn đề, A Đàn không sợ mệt đâu.”

Minh Đàn đáp mà không hề do dự, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Giang Tự chưa trả lời, hiển nhiên cũng không tin tưởng nàng lắm.

Nhưng chẳng bao lâu Giang Tự đã hiểu tại sao tiểu vương phi lúc nào có thể ngồi thì nhất định sẽ không bước một bước lại có thể tuyên bố dứt khoát mình không sợ mệt như vậy.

Ban đầu hắn tính toán hành trình đi Linh Châu sẽ xuất phát thẳng từ Vĩnh Xuân Viên, nhưng Minh Đàn muốn về Vương phủ một chuyến trước, đúng lúc hắn cũng định đi ngục Đại Lý Tự một lần nên đồng ý với nàng.

Nhưng hắn không ngờ khi từ ngục Đại Lý Tự về phủ, hắn liếc thấy một hàng xe ngựa đang đậu ngay ngắn trước cổng phụ của phủ mình.

Lông mày hắn giật giật, sau đó mới nhớ ra cái hồi nàng đi chùa Linh Miểu còn chuẩn bị hẳn năm chiếc xe ngựa.

“Đây đều là hành lý Vương phi muốn mang đi?” Hắn hỏi.

“Bẩm Vương gia, vâng. Vương phi nói ——”

“Phu quân!”

Người hầu còn chưa kịp nói xong, Minh Đàn đột nhiên đáp lời từ cách đó không xa rồi xách váy nhẹ nhàng tiến tới.

Đến gần, Minh Đàn nắm chặt tay Giang Tự như muốn khoe khoang, đôi mắt sáng long lanh, khóe môi vểnh lên nói: “Phu quân mau đến xem hành lý A Đàn chuẩn bị này.”

Nàng quay đầu lại, Tố Tâm lập tức kính cẩn trình lên một danh sách hành lý dày cộp.

“Thiếp dựa theo trình tự xe ngựa mà sai người viết thành một danh sách hành lý, trên đường cần lấy cái gì đều có thể đối chiếu kiểm tra, có phải cực kỳ tiện không?” Nàng vừa lật trang sách vừa nói: “Xe thứ nhất đương nhiên là xe ngựa chúng ta ngồi, Linh Châu ở xa lại đang giữa hè nóng nực, đương nhiên phải dùng băng, cho nên bên trong đã chuẩn bị đồ đựng đá, chỗ màn xe lắp thêm một cửa sổ ba lớp, nếu gặp mưa thì nước mưa cũng không lọt vào trong xe được.”

Giang Tự: “……”

Minh Đàn nói còn lôi kéo hắn đến chiếc xe ngựa đầu tiên, Tố Tâm cũng đi theo vén mành xe lên.

Chiếc xe ngựa này cực kỳ rộng, giường nệm bên trong có thể đủ cho hai người ngủ, trong buồng xe còn có thể bày một bàn cờ, bên cạnh có một tủ nhỏ, trên sập cũng trải tầng tầng lớp lớp đệm mềm. Tầng đệm trên cùng làm bằng chất liệu tơ lạnh, rất mát, ngồi lên trên không nóng, ngoài ra còn có bình hoa tranh chữ trang trí, tóm lại chỗ nào cũng thấy sang trọng tinh tế.

Trừ chiếc xe ngựa này, những chiếc xe phía sau chủ yếu chứa quần áo của hai người, đồ dùng và lương khô.

Giang Tự thấy tình hình này cứ như chuẩn bị đi chiếm lấy Linh Châu vậy, bỗng chốc không biết nên bắt đầu bác bỏ từ đâu, đành phải nhìn vào chiếc xe trống ở cuối hàng hỏi: “Mang xe trống đi làm gì?”

“Linh Châu phồn hoa, đương nhiên có rất nhiều của ngon vật lạ, thiếp cần phải mang về rất nhiều quà lưu niệm nên mang đi xe trống để chứa mấy thứ đó chứ sao.” Minh Đàn rất tự nhiên tiếp lời.

“Nếu không mang về hết được thì khi về kinh mua thêm một cái xe ngựa nữa là được mà?”

“Nhưng lúc đấy mới mua xe thì đương nhiên sẽ khác với xe ngựa phủ mình, đội ngũ trở về sẽ không đẹp đồng bộ nữa.”

“…”

Lông mày Giang Tự lại giật đùng đùng.

Minh Đàn nghiêng đầu đánh giá, thấy vẻ mặt hắn không ổn bèn dè dặt hỏi: “Phu quân, từng này xe ngựa đã là tinh giản lắm rồi, vẫn nhiều quá à?”

Thực ra Giang Tự tin là nàng đã hạn chế lắm, rốt cuộc nàng đi chùa Linh Miểu thôi cũng cần mang theo đến năm cái xe, Linh Châu đường xa, nàng hao hết tâm tư giảm đến mười xe đã là vô cùng cố gắng chịu thiệt rồi.

Nhưng không thể đồng ý cho nàng mang hết nhiều hành lý như vậy đi được, hắn nói ngắn gọn: “Nếu muốn đi cùng bổn vương thì nhiều nhất chỉ có thể mang theo hai chiếc xe ngựa.”

“Hai chiếc?” Minh Đàn trợn tròn mắt, lúc trước nàng nghĩ đến khả năng phải giảm bớt, nhưng không ngờ lại bớt nhiều như vậy, “Thế… có phải ít quá không?”

Giang Tự không dao động: “Tự nàng quyết định đi.”

Hắn kéo tay nhỏ của Minh Đàn ra cất bước đi vào bên trong.

Minh Đàn nhìn bóng dáng Giang Tự, cắn môi, nhẹ nhàng dậm chân. Chắc chắn nàng muốn đi Linh Châu, nàng sống lâu như vậy rồi còn chưa rời kinh bao giờ. Nàng cau mày nhìn vào hàng xe ngựa đã chuẩn bị, vô cùng khó khăn để đưa ra lựa chọn.

Chiếc xe ngựa để hai người ngồi cho dù thế nào cũng không thể bỏ được, tủ nhỏ trong xe gắng gượng cũng có thể nhét thêm ít đồ trang sức của nàng, những đồ không nhét được như đệm mềm chăn gấm, xiêm y giày thêu, còn có đồ dùng hàng ngày và lương khô, một chiếc xe ngựa còn lại làm sao để hết được.

Nàng nhìn quyển danh sách hàng lý dày cộp, thấy vô cùng đau đầu.

Sự thật chứng minh, trên đời này có rất nhiều chuyện không hẳn là không thể làm được. Thời gian có gấp đến đâu thì vẫn có thể tận dụng. Hai chiếc xe ngựa tuy là quá ít, nhưng vì có thể ra ngoài, đồ vật cần thiết vẫn nhét vừa được.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Giang Tự đã đưa Minh Đàn và hai chiếc xe ngựa đã tinh giản của nàng xuất phát.

Chuyến đi Linh Châu này chủ yếu đi bằng đường bộ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trên đường đi đều có thể tìm được khách điếm tốt để nghỉ ngơi ở nơi dân cư đông đúc.

Hành lý mang theo còn phải giản lược, đương nhiên nha hoàn không thể đưa theo nhiều người, Tố Tâm và Lục Ngạc, một người trầm tĩnh đáng tin, một người nhạy bén, Minh Đàn không biết nên đưa ai đi theo mới tốt, nên cuối cùng chọn đưa Vân Y đi. Ra ngoài có nhiều người biết võ thì cũng an toàn hơn.

Khi Thư Cảnh Nhiên tụ họp với họ ở ngoài thành nhìn thấy Vân Y thì hơi bất ngờ: “Vân cô nương.”

Vân Y nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Ngươi là?”

Thư Cảnh Nhiên hơi giật mình, đột nhiên bật cười.

Không phải hắn tự luyến khoe khoang, nhưng nữ tử đã gặp hắn ba lần còn không nhận ra hắn thì đúng là lần đầu mới gặp.

Đúng lúc này, Minh Đàn vén mành cười khanh khách chào hỏi hắn: “Thư nhị công tử.”

Thư Cảnh Nhiên vội chắp tay, cười vang nói: “Thỉnh an Vương phi.”

“Thư nhị công tử không cần đa lễ.”

Cuối cùng Vân Y cũng nhớ ra, đây là người đàn ông mà Vương phi bảo nàng nhất định phải cứu được, hôm trước còn gặp trong phủ, nói khách sáo vào câu suýt chút nữa đi tong luôn một con gà nướng.

Sau đó nàng đi thỉnh an Vương phi rồi kể lại chuyện này, lúc ấy giọng Vương phi rất buồn cười nói, người ta là đệ nhất mỹ nam kinh thành, không phải thực sự muốn ăn con gà nướng của nàng đâu, nàng nghĩ nhiều rồi.

Nghĩ đến đây, nàng vội cúi đầu nói theo Minh Đàn: “Thư nhị công tử.”

“Vân cô nương nhớ Thư mỗ rồi à?”

Vân Y thành thật gật đầu: “Vương phi nói ngài là đệ nhất mỹ nam kinh thành.”

Thư Cảnh Nhiên lại bật cười.

Minh Đàn cũng không ngờ đồ ngốc Vân Y này sẽ đột ngột thả ra một câu như vậy, hơi thoáng ngượng ngùng. Nhưng người trong kinh đều nói như vậy, nàng cũng không tính là nói sai.

Nhưng ở một bên khác, Giang Tự đang đọc binh thư bỗng nhiên cất lời: “Trước khi trời tối phải đến kịp trấn Thúc, nếu còn ở lại đây nói chuyện thì đêm nay chỉ có thể ngủ trong xe ngựa thôi.”

“…”

Mấy người đều câm miệng.

Suốt dọc đường không nói chuyện, không ngờ lời của Giang Tự lại thành sự thật.

Tới gần giờ dậu, bầu trời vốn đang trong xanh đột nhiên thay đổi, mưa rền gió dữ ập vào mặt, con ngựa hí vang, vó ngựa hất tung bùn lầy rồi không muốn tiến lên phía trước nữa.

“Vương gia, mưa quá lớn, không thể đi tiếp.” Ám vệ nắm chặt dây cương bẩm báo về phía sau.

“Phía trước có đình xây bằng đá, tới đó tránh một chút.” Giọng Giang Tự rất bình tĩnh.

Vì Minh Đàn đã chuẩn bị tươm tất nên trong chiếc xe ngựa này của bọn họ cũng không cảm thấy gì mấy, khép cửa sổ lại thì bên trong vẫn thoải mái như cũ, chỉ là tiếng mưa rơi bên ngoài hơi đáng sợ thôi.

“Phu quân, có phải như này thì chúng ta không kịp đến Hòa Châu đúng không?”

Giang Tự vẫn còn đang xem binh thư: “Như nàng mong muốn, ngủ xe ngựa.”

“……”

Sao lại là như nàng mong muốn?

Thật ra Hòa Châu sát với Thượng Kinh, sau khi ra khỏi thành chỉ cần đi qua hai ngọn núi nhỏ là có thể đi vào địa phận Hòa Châu. Bình thường một người cưỡi ngựa mà đi thì nửa ngày là đến.

Nhưng có hai chiếc xe ngựa nên tốc độ không bì được, vốn dĩ tính toán trước khi mặt trời lặn sẽ đến trấn Thúc của Hòa Châu, gặp phải trận mưa lớn bất thình lình này nên không tới kịp.

Lưng chừng núi có đình nghỉ chân cho khách đi đường, trừ Giang Tự và Minh Đàn ở lại trong xe, những người còn lại bao gồm Thư Cảnh Nhiên đi xe ngựa không có cửa sổ chống mưa cũng đều vào đình trú mưa.

Đợi cho mưa tạnh thì trời cũng đã tối đen.

Ban đầu Minh Đàn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng mưa sẽ mau tạnh có thể tiếp tục lên đường, nhưng đến khi nhìn trời tối dần, trong lòng nàng cũng lạnh hẳn. Nàng không dám tin mới ngày đầu ra ngoài đã gặp phải tình trạng ngủ một đêm ở nơi hoang vu.

“Vậy là tối nay thiếp không thể dùng bữa, không thể tắm gội, cũng không có giường to để ngủ đúng không?” Nàng không nhịn được nên hỏi.

Giang Tự khép sách lại, không nói gì xuống xe luôn.

Minh Đàn vốn định hỏi hắn muốn đi đâu, nhưng vì động tác của hắn quá nhanh nên nàng chưa kịp lên tiếng thì người đã đi xuống rồi.

Trong lòng nàng thấy tủi thân khó nói nên lời.

Lúc đầu hắn không nói không cho mang nhiều hành lý, thấy nàng chuẩn bị nhiều lại nhất định bắt phải giảm thành hai chiếc, nàng cũng đã giảm thành hai chiếc rồi, nhưng suốt dọc đường đi lại không nói với nàng một câu ngoại trừ “như nàng mong muốn”, nàng là người phiền toái đến mức hắn không thèm nói một lời à?

Nàng hơi không chịu được khổ nên mới hỏi thêm mấy câu, mới ngày đầu đã đối xử với nàng thế này, ai biết được đến khi tới Linh Châu rồi tình cảm vợ chồng của hai người còn được bao nhiêu? Chi bằng ngày mai nàng tự xin về phủ, cũng bớt phiền toái cho hắn được chưa!

Nghĩ vậy, đột nhiên nàng đá văng giày, hai chân co lên giường, đôi tay ôm đầu gối.

Chắc qua khoảng một khắc, Giang Tự vén mành, thấy nàng như vậy thì khựng lại: “Nàng làm gì vậy.”

Minh Đàn nghiêng đầu, không thèm để ý đến hắn.

Giang Tự duỗi tay đặt đôi giày thêu của nàng ngay ngắn dưới giường, trầm tĩnh nói: “Không phải nàng phải ăn cơm, muốn tắm gội, muốn ngủ ngon trên giường rộng sao? Xuống xe, bổn vương đưa nàng đi.”

Minh Đàn hơi giật mình, chậm rãi ngẩng đầu: “Đi đâu? Không phải nói không đến kịp sao?”

Giang Tự không đáp chỉ đi thẳng đến trước một con ngựa.

Minh Đàn cũng vội vàng đi giày xuống khỏi xe ngựa theo hắn.

Có lẽ vì bị dính nước mưa nên bờm ngựa đã bị dúm vào thành một đám với nhau, tuy vẫn bóng loáng nhưng trong không đẹp lắm. Trên thân ngựa còn treo một chiếc đèn bão được cột chắc chắn, vó ngựa thỉnh thoảng nện cồm cộp nhưng đèn bão cũng không bị ảnh hưởng.

Giang Tự xoay người, bỗng nhiên bế nàng đẩy lên thân ngựa. Nàng chưa chuẩn bị tâm lý, theo bản năng lại định như khi học cưỡi ngựa hồi trước, sợ đến mức ôm chặt lấy cổ ngựa.

Cũng may Giang Tự cũng lên ngựa rất nhanh, ngồi ở phía sau nàng nắm chắc dây cương, con ngựa hí lên một tiếng rất dài, khẽ nâng móng trước, lắc hết nước mưa dính trên bờm.

“Giờ đi trấn Thúc, chạy nhanh cũng cần nửa canh giờ, không tránh được xóc nảy, nàng kiên nhẫn chút.” Nói rồi Giang Tự chợt quất roi ngựa, “Đi —!”

Con ngựa nhanh chóng phi như bay, Minh Đàn còn chưa hoàn hồn mà đã thở hắt ra vì chuyển động vút đi bên dưới.

Gió núi trong đêm mưa mùa hè mát lạnh, tuấn mã bay nhanh giữa núi rừng, bên tai có tiếng gió vút qua, vầng sáng ấm áp của đèn bão tỏa ra, mơ hồ có thể thấy được con đường phía trước, bầu trời đêm như được cơn mưa gột rửa trong vắt, sao lấp lánh, trăng sáng tỏ.

Phi ngựa lướt đi được một đoạn đường dài, rốt cuộc Minh Đàn cũng kịp phản ứng lại, không nhịn được hỏi: “Phu quân muốn đưa thiếp đi trấn Thúc để nghỉ trước sao?” Giọng nàng bị gió thổi bay, sợ Giang Tự không nghe thấy, nàng lại nói to lại một lần.

“Không thì sao, nếu bổn vương không đưa nàng đến chỗ nghỉ chân trước, có phải mai nàng sẽ đòi về phủ không?” Nội lực của Giang Tự thâm hậu, không cần nói to lên cũng có thể lọt vào tai rõ ràng.

“Sao phu quân biết?” Minh Đàn buột miệng thốt ra.

“…”

Hắn không biết.

Ý thức được mình nói hớ, Minh Đàn lại vội vàng làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra, ngẩng cái đầu nhỏ ra sau để nói chuyện xun xoe nịnh nọt: “Phu quân đối với A Đàn thật tốt, đa tạ phu quân!”

“Chắc là cũng không tốt bằng đệ nhất mỹ nam kinh thành của nàng đâu.”

Không biết sao Giang Tự đột nhiên cụp mắt liếc nàng một cái rồi nhả ra một câu như vậy.

“……?”

Trong đầu Minh Đàn cũng đột nhiên lóe lên một suy đoán lớn mật: lúc nãy trên xe ngựa hắn lạnh lùng với nàng không phải vì câu khen Thư nhị công tử chứ?

Nàng lập tức nghiêm trang giải thích: “Tuy rằng các tiểu thư trong kinh khen Thư nhị công tử là đệ nhất mỹ nam kinh thành, nhưng trong lòng A Đàn phu quân mới xứng với danh xưng này. Các nàng kia chưa gặp phu quân, nếu phu quân lộ diện trong kinh từ mấy năm trước, chắc hẳn mỗi khi ra ngoài sẽ có thể nhận được một xe hoa quả người ta ném cho tưng bừng đó!”

Nói xong, nàng còn gật đầu khẳng định.

Giang Tự không đáp, chỉ ở phía sau nàng lặng lẽ cong môi rồi kẹp chặt bụng ngựa, phóng lên phía trước như bay.