Tiểu Đậu Khấu

Chương 56: Cưỡi ngựa




Sau khi rơi vào bể tắm, Minh Đàn bị ngã hai lần. Quần áo lộn xộn trên người ướt đẫm phác họa ra đường cong lả lướt hấp dẫn.

Nàng nhắm mắt ho khan vì sặc nước, vất vả lắm mới thở được thì lại bị một lồng ngực ấm áp áp vào.

Nàng vô thức lùi lại, lồng ngực ấm áp ấy cũng tiến lên phía trước đẩy nàng tới tận mép bể, cuối cùng không còn chỗ để lui.

Minh Đàn rất biết thời thế, co được giãn được, thấy trốn không thoát, nàng lập tức thay đổi sắc mặt tủi thân giữ chặt tay Giang Tự vừa hoảng hốt vừa xin tha: “Phu quân, chỉ một lần, một lần thôi được không, mới qua kỳ của thiếp mà.”

“Một lần?” Giang Tự cúi người, giọng nói vang lên bên tai làm cho nàng nhồn nhột.

Minh Đàn rúm người lại theo bản năng, lưng căng cứng, ánh mắt cũng hơi trốn tránh.

Nhưng tay hắn đã vòng ra sau eo nàng ái muội vuốt ve phần xương cùng, nàng rùng mình tê dại vội vàng thử nhượng bộ: “Thế hai lần, nhiều nhất hai lần thôi, không thể nhiều hơn được!”

Đáy mắt Giang Tự lóe lên dục vọng, hắn duỗi tay nâng cái cằm nhỏ xinh xắn của nàng lên.

Cứ như hắn đang đánh giá một món đồ sứ tinh xảo, ánh mắt lưu luyến dừng trên mặt nàng càng ngày càng tối, tiến tới cũng càng ngày càng gần.

Khi đã áp sát vào nhau, gần chạm chóp mũi hắn mới trầm khàn thổi ra hai chữ: “Ba lần.”

Rồi sau đó lấp kín luôn miệng thơm, cắn liếm dây dưa, ép nàng tới mức không khỏi ngửa ra sau. Hơi thở xâm lược lâu chưa lắng xuống trên người hắn cực kỳ mạnh mẽ ngang tàn, căn bản không cho phép nàng cự tuyệt.

Ngoài cửa sổ tĩnh lặng âm u, bỗng nhiên gió đêm thổi tan hương hoa cây cỏ.

Ánh trăng giấu sau tán cây mờ ảo, những ngôi sao mùa xuân dày đặc điểm xuyết, thỉnh thoảng có mấy ngôi nhấp nháy lúc sáng lúc tối, dường như đang tò mò nhìn trộm cảnh xuân vô tận trong phòng người ta.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Minh Đàn quỳ đến nỗi đau cả đầu gối nên muốn liều mạng xin tha, nhưng giọng nàng bị đâm cho vỡ vụn, nói một câu cũng chỉ có thể nghe rõ tiếng nức nở đứt quãng cùng tiếng rên rỉ yêu kiều không tự chủ được.

Lớp áo ngủ mỏng manh ướt đẫm trên người nàng vẫn luôn nửa mặc nửa cởi, dập dềnh trên mặt nước, đong đưa theo biên độ động tác. Nàng chìm trong một cảm giác đau đớn nhức mỏi và khoái cảm khó có thể miêu tả nổi, eo nàng sắp đứt ra rồi, vừa cứng ngắc vừa tê dại.

Nhưng người đàn ông phía sau không hề có ý buông nàng ra, một lúc sau lại lật nàng lại, bế nàng ngồi trên người hắn, nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã lại rên lên, vô thức nhíu mày, chìm vào một trận khoái lạc mới.

Sau khi được bọc lại trở về giường, Minh Đàn không muốn động đậy chút nào, đôi nhắm khép hờ, hàng mi dài cong vút run rẩy.

Hôm nay nàng khóc mấy lần, trên mắt hơi sưng, chóp mũi phiếm hồng, gương mặt mềm mại cũng ửng đỏ sau sóng xuân, dáng vẻ yêu kiều khiến người ta muốn nâng niu.

Giang Tự không nhịn được xoa đầu nàng, lại cúi đầu hôn lên mặt mày nàng: “Ngày mai đưa nàng đi cưỡi ngựa được không?”

Không biết Minh Đàn có nghe được không, nàng không nói gì, xoay người đưa lưng về phía hắn, nhưng rất nhanh sau đó đã bị kéo lại nhét vào một lồng ngực quen thuộc.

Một đêm không mộng mị.

Khi tỉnh lại ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, trên người Minh Đàn mát lạnh, tuy cũng nhức mỏi nhưng tốt hơn nhiều so với dự tính.

Nàng duỗi tay để Lục Ngạc hầu hạ thay quần áo, hỏi thăm hai người sau khi bị đánh thì sao, rồi thuận miệng hỏi: “Ngươi bôi thuốc cho ta à? Hay là Tố Tâm?”

Lục Ngạc mím môi cười trộm: “Nô tỳ muốn bôi, nhưng Vương gia thương tiếc không muốn mượn tay người khác đâu.”

“……”

Minh Đàn xấu hổ buồn bực lườm nàng.

Lục Ngạc vẫn tươi cười, vừa sửa sang lại cổ áo cho nàng vừa tiếp tục nói: “Tố Tâm đi lấy đồ ăn rồi, hôm qua tiểu thư chỉ dùng một ít đồ ăn sáng, hôm nay ăn nhiều hơn một chút, chẳng phải đợi Vương gia về còn đưa tiểu thư đi cưỡi ngựa sao? Cưỡi ngựa hao thể lực lắm.”

“Cưỡi ngựa?”

“Vâng, trước khi ra ngoài Vương gia nói rồi, buổi trưa ngài ấy sẽ trở về đón người, còn bảo bọn nô tỳ chuẩn bị sẵn trang phục cưỡi ngựa bắn cung cho tốt nữa.”

Rốt cuộc Minh Đàn cũng nhớ ra trước khi đi ngủ hình như hắn có nói qua chuyện này, nghe giọng điệu của hắn thì có vẻ là đang dỗ dành, cố ý bồi thường.

Ừm… cái ngữ thô lỗ như hắn cũng chỉ có thể nghĩ ra cách dỗ dành bồi thường nàng mà chỉ có một bên tình nguyện là hắn thế này thôi.

“Đúng rồi, Thỏ trắng nhỏ được chăm tốt lắm, da lông sáng bóng láng mịn, toàn thân không tì vết, cực kỳ hợp với tư thế hiên ngang của tiểu thư.” Lục Ngạc lại nói.

“Thỏ trắng nhỏ nào?”

Minh Đàn nghi hoặc hỏi, vừa hỏi xong nàng đã tự nhớ ra là con ngựa Chiếu Dạ kia.

Nhắc mới nhớ, cái tên Thỏ trắng nhỏ này hơi không hợp, chỉ vì thuận miệng đặt thế thôi mà lại mang rắc rối trên giường cho nàng, đêm qua thỏ trắng nhỏ của nàng cũng gặp hạn lớn đó.



Đến trưa, Giang Tự trở về.

Tối hôm qua làm hơi tàn nhẫn, tiểu vương phi còn trách hắn không biết dỗ dành người khác, hắn bèn nghĩ vậy đưa tiểu vương phi đi trại nuôi ngựa Vĩnh Xuân Viên, dạy nàng cưỡi ngựa. Kiên nhẫn như thế cũng coi như dỗ dành rồi.

Thật ra Minh Đàn không hề có hứng thú với việc cưỡi ngựa, nhưng nàng thấy ngoại trừ lúc ở trên giường, thời gian nàng và phu quân ở chung rất ít, phu quân đã dành riêng thời gian để ở cùng dỗ nàng, nàng cũng không tiện làm hắn cụt hứng.

Quan trọng nhất là nàng cũng muốn ở bên phu quân nhiều hơn, tăng cường giao lưu ngoài chuyện giường chiếu.

Hôm nay thời tiết đẹp, trời không nắng, trại nuôi ngựa cũng vắng người, Minh Đàn thấy con ngựa Chiếu Dạ con toàn thân tuyết trắng, không nhịn được tiến lên nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nói, vừa thưởng thức vừa xuýt xoa: “Thật là đẹp, yên ngựa cũng đẹp, phía trên khắc hoa văn thực sự rất tinh xảo.”

“……”

Giang Tự im lặng một lát, tiến lên từ tốn xoay người lên ngựa làm mẫu cho nàng.

Sau đó hắn xuống ngựa ngay, kiên nhẫn giảng giải cho nàng nguyên tắc cơ bản để khống chế ngựa.

“Nhớ kỹ, sau khi lên ngựa, nắm chặt dây cương, dùng mũi chân dẫm lên bàn đạp chứ không phải dùng gan bàn chân ——” nói được một nửa, thấy Minh Đàn còn nhìn chằm chằm yên ngựa tinh xảo kia, hắn dừng lại hỏi, “Nghe hiểu không?”

“Vâng, hiểu ạ.” Minh Đàn gật đầu, để chứng minh mình có nghiêm túc nghe, nàng còn tóm tắt lại những lời hắn vừa dạy.

Nhưng mà đầu óc nàng đã hiểu, thân thể lại không hiểu. Vừa dẫm lên bàn đạp, trọng tâm người nàng đã lệch sang một bên.

Chuyện này cũng không trách được nàng, con ngựa nhỏ này là vật còn sống có thể chạy và di chuyển, để thực sự cưỡi được nó thì không thể đơn giản như nói bằng miệng được.

“Không phải sợ, bổn vương đỡ nàng.”

Giang Tự kịp thời nâng eo nàng, đẩy nàng lên.

Có người che chở, Minh Đàn mạnh dạn hơn, nàng nắm chặt dây cương, vượt qua căng thẳng do con ngựa bên dưới cứ dậm chân liên tục, nàng thấy thoải mái, nhắm mắt sải bước lên ngựa.

“Phu quân! Đừng buông đừng buông, mau đỡ thiếp!”

Sau khi lên ngựa, nàng cảm giác lực đỡ trên hông bỗng nhiên không còn nên hoảng loạn liếc sang bên cạnh, tiện đà ôm chặt lấy cổ ngựa không buông tay, hô hoán cầu cứu.

“Đừng ôm, theo lời bổn vương nói lúc trước, ngồi thẳng giữ chặt dây cương là được.” Giang Tự đứng sang một bên không hề giúp đỡ, chỉ mở miệng chỉ dẫn.

Nhưng Minh Đàn vô cùng sợ hãi, mỗi khi nàng hơi nhỏm người dậy một tí lại ngay lập tức sợ đến mức nằm bẹp xuống.

“Ngồi thẳng.”

“Không ngồi thẳng được, hình như eo của A Đàn tự biết suy nghĩ hay sao ấy…”

“Không vội, từ từ thôi, đầu tiên cứ buông tay đã, đừng ôm.”

Minh Đàn hoàn toàn không dám buông, nuốt nước bọt run rẩy nói: “Nói ra chắc phu quân không tin, có vẻ như tay của thiếp như cũng có suy nghĩ riêng của mình…”

Giang Tự: “…”



Cách đó không xa bên cạnh hàng cây, đoàn đội của Hoàng hậu dừng lại.

Chương hoàng hậu hơi nheo mắt lại đánh giá đôi trai tài gái sắc ở trại nuôi ngựa, trong lòng dường như có cảm xúc gì đó, buông tiếng thở dài cực nhẹ: “Tình cảm phu thê thời niên thiếu là hiếm có nhất.”

“Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng cũng là phu thê thiếu niên, người khác tất nhiên không thể so được.” Vị tài tử mới được đưa tới Vĩnh Xuân Viên vì hôm qua có túi thơm được Hoàng thượng thích ở phía sau xu nịnh nói.

Hoàng hậu cười nhạt, không nói gì.

Ngược lại, Thục phi lại cong môi nhìn hai người giằng co làm nũng ở trại nuôi ngựa, bỗng nhiên trêu ghẹo nói: “Hay là chúng ta đoán xem Định Bắc vương điện hạ đại sát tứ phương… rốt cuộc có chịu nổi mỹ nhân yểu điệu không?”

“Ta đoán là không chịu nổi đâu, chẳng phải tục ngữ đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân sao!” Một vị phi tần cười mỉa.

“Đúng vậy, Vương gia đối xử với Vương phi cũng không kém chút nào so với Hiến quận vương và quận vương phi, hai người đó ở bên nhau từ nhỏ tới lớn.”

“Lan phi muội muội, muội thấy sao?” Thục phi lại hỏi.

Lan phi không đáp, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Kỳ thật Giang Khải Chi mà nàng biết cũng không phải một người biết thỏa hiệp nhân nhượng.

Khi còn bé nàng là thư đồng của công chúa, cùng hoàng tử công chúa, thân thích hoàng tộc cùng nhau đi học ở trong cung, Giang Khải Chi cũng học cùng. Khi đó, nàng cực kỳ tò mò với vị Hoàng thái tôn suýt chút nữa được đính hôn với mình từ trong bụng mẹ.

Có lẽ vì sự tò mò này, nàng bất giác mà để ý hắn nhiều hơn, rồi để ý tích lũy dần dần thành một tình cảm khác.

Đến tuổi biết yêu cái đẹp, nàng từng có một mối tình đơn phương cực ngắn ngủi với Giang Khải Chi, mối tình ấy vừa day dứt lại chua xót.

Chua xót vì nàng biết hắn có khát vọng lớn lao, cuối cùng sẽ có một ngày hắn có thể thực hiện hoài bão nam nhi của mình, tình yêu đối với hắn chỉ là râu ria không đáng nhắc tới.

Mà nàng nhất định phải vào cung, trở thành người của đế vương, cho dù có gặp mặt cũng không thể có quan hệ gì với nhau.

Có một chút an ủi là nàng luôn cho rằng hắn là một nam tử tài giỏi đầu đội trời chân đạp đất như vậy, cho dù không thuộc về nàng cũng sẽ không thuộc về bất cứ người phụ nữ nào khác.

Nhưng giờ nàng phát hiện, có lẽ mình sai rồi.

“Quả nhiên đoán trúng!”

Nhóm cung phi cười duyên.

Cách đó không xa, Minh Đàn đang nằm trên lưng ngựa, sống chết cũng không có cách nào ngồi thẳng dậy, thỉnh thoảng lại mè nheo với Giang Tự đứng ở bên cạnh.

Ban đầu Giang Tự không dao động, nhưng bị lèo nhèo một lúc vẫn nhượng bộ nàng dắt ngựa đưa nàng đi một đoạn ngắn.

Minh Đàn được voi đòi tiên, vừa mè nheo thành công xong lại đòi Giang Tự ôm nàng ngồi lên con ngựa chạy nhanh như gió của hắn, bảo rằng hai người ngồi chung một con có thể cầm tay chỉ việc, Giang Tự cũng nghe theo.

Giang Tự muốn chỉ tận tay, nhưng thực sự Minh Đàn cũng không muốn học tại chỗ, ăn vạ xong nàng liền thoải mái dựa vào trong lòng hắn, tò mò hỏi: “Có phải phu quân cưỡi ngựa rất nhanh không? Nhanh nhất là thế nào?”

“Nếu không đổi ngựa thì nhiều nhất là 400 dặm.”

“Nhanh như vậy sao! Thế khi nào phu quân nhàn rỗi có thể đưa A Đàn ra ngoài cưỡi ngựa không? A Đàn chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác ngồi trên lưng ngựa phi như bay đâu.” Minh Đàn ngửa đầu, hơi sùng bái nhìn hắn.

Giang Tự đáp “Ừ”, trầm ngâm nói: “Đợi một thời gian sau đi, mấy ngày nữa bổn vương đi Linh Châu, khi nào từ Linh Châu về sẽ đưa nàng đi.”

“Linh Châu?” Minh Đàn biết Linh Châu cực kỳ phồn hoa, nhưng cũng cách kinh thành khá xa, so với Thanh Châu còn xa hơn nửa quãng đường, “Lần này phu quân phải đi bao lâu?”

“Ít thì hơn một tháng, nhiều thì ba tháng.”

“Lâu như vậy à…”

Từ khi thành hôn với Giang Tự tới giờ, tuy Giang Tự có ra ngoài công tác nhưng chưa bao giờ đi tới hai ba tháng. Đột nhiên nghe thấy hắn phải rời đi lâu như vậy, trong lòng Minh Đàn lại có chút mất mát vô cớ.



Buổi tối khi đi ngủ, Minh Đàn lăn qua lộn lại không ngủ được.

Nàng cứ nhích tới nhích lui, Giang Tự cũng không thể ngủ yên được, hắn đột nhiên ôm nàng ghì vào lòng, hỏi bằng giọng ngái ngủ: “Sao vậy?”

“Lần này phu quân đi Linh Châu, nhưng Linh Châu không giống Hòa Châu hay Thanh Châu… Nghe nói nơi đó náo nhiệt phồn hoa cũng không thua gì kinh thành.”

Giang Tự đáp “Ừm”, không để ý tiếp tục hỏi: “Còn nghe nói gì nữa?”

“Còn nghe nói, nghe nói Linh Châu có 180 thuyền, thuyền hoa nối liền nhau, thuyền nhỏ đến đến đi đi, nữ tử yểu điệu nhiều dáng nhiều vẻ, mập ốm cao thấp cái gì cũng có, thực sự là mỹ nhân như mộng.”

“Hơn nữa phụ nữ Linh Châu dịu dàng duyên dáng, là nơi nổi tiếng nhiều mỹ nhân. Trong phủ của cậu thiếp trước đây có một người tiểu thiếp được cậu mang về từ Linh Châu khi đi tuần phía nam, khi đó rất được sủng ái, chỉ là thân thể yếu ớt nên mất sớm. Trước kia Mẫn Mẫn thường nói, nếu vị di nương kia còn sống, chỉ sợ đến tỷ ấy cũng bị gạt sang một bên.”

“Vương phi nghe nói cũng không ít chuyện.”

Minh Đàn nhỏ giọng hỏi: “Cho nên, cho nên có phải phu quân cũng sẽ đột nhiên mang về một cô nương không…? A Đàn không phải đang ghen đâu, tuyệt đối không phải ghen, chỉ là nếu phu quân mang cô nương nào đó về, có thể gửi thư để cho A Đàn chuẩn bị tâm lý trước không?”

Chuẩn bị cái gì?

Chuẩn bị đi phá tượng Phật dát vàng ở chùa Linh Miểu vì không giữ chữ tín à?

Giang Tự còn chưa mở mắt, chỉ nghe Minh Đàn không ngừng dông dài, đợi nàng lải nhải xong hắn mới lười biếng nhỏ giọng đáp lời: “Thực ra nếu Vương phi không yên tâm cũng có thể đi cùng với bổn vương.”