Tiểu Đậu Khấu

Chương 37: Di nương




Minh Đàn luôn cảm thấy hôm nay sau khi về nhà mẹ đẻ, ánh mắt phu quân nhìn nàng rất kỳ lạ. Cụ thể kỳ lạ ở chỗ nào nàng cũng không nói được, chỉ có khi chạm mắt nhau thì nhìn lâu hơn một chút. Nàng cũng không quá để tâm.

Yến tiệc tại gia kết thúc, Bạch Mẫn Mẫn và Thẩm Họa đều phải trở về nhà

Gần đây, mẹ và chị dâu cả của Bạch Mẫn Mẫn rất nghiêm khắc với nàng, dù sao cũng là cô nương đến tuổi xem mắt lập gia đình, không thể nào cả ngày chạy nhong nhong ra ngoài tổn hại thanh danh được.

Thẩm Họa còn phải đi về gặp mấy chủ tiệm. Từ khi vào Lý phủ, nàng theo mẹ chồng cùng nhau quản lý việc nhà, tuy nàng thích ngâm thơ làm câu đối nhưng cũng không phải không hiểu chuyện quản gia, xử lý chuyện trong phủ từ trên xuống dưới gọn gàng ngăn nắp, hiện giờ rất có uy ở Lý phủ.

Các nàng đi rồi, Minh Đàn lại đến Lan Hinh Viện nói chuyện với Bùi thị một lát.

Bùi thị còn lấy Thẩm Họa làm ví dụ: “…… Con bé cũng có phúc, hiện giờ ở phủ Lý tư nghiệp cũng coi như là cá gặp nước, lang quân có chí tiến thủ, phu thê hòa thuận, chị em dâu cũng dễ ở chung, chị dâu cả nhà nàng còn không phải là tỷ tỷ của Chu tiểu thư bạn tốt của con sao? Tính tình dáng vẻ cũng không có gì để chê. Còn quan trọng nhất chính là cha mẹ chồng dễ tính, không bắt chẹt người khác, vừa mới vào phủ đã có thể cùng xử lý chuyện trong nhà, con cũng nên học hỏi.”

Minh Đàn gật đầu, trầm ngâm một lát lại nói: “Mẫu thân, đạo lý con hiểu, nhưng con không có chị em dâu cha mẹ chồng nào, ngày đầu tiên sau khi thành hôn quản sự Vương phủ đã đem tất cả sổ sách chìa khóa đưa hết cho con rồi.”

“Trong phủ cũng không có ai gây khó dễ cho con?”

Minh Đàn nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Trường hợp như này thật hiếm thấy, Bùi thị nói: “Đã giao cho con thì chính là tin con, con càng phải xử lý sản nghiệp Vương phủ cho tốt.”

Minh Đàn đáp “Vâng”.

Thấy bốn bề vắng lặng, Bùi thị lại hắng giọng, thì thầm hỏi: “Trong phủ có di nương thông phòng gì không?”

Phủ Định Bắc vương không giống nhà người khác còn có thể hỏi thăm một chút trước khi thành hôn, cũng không giống nhà khác là nếu có chuyện xấu xa gì lộ ra trước hôn lễ thì còn có thể từ chối không gả, vấn đề này, Bùi thị vẫn luôn rất lo lắng.

Minh Đàn không hề nghĩ ngợi liền lập tức nói: “Không có.” Nhưng bỗng nhiên nàng lại dừng một chút, giọng nói hơi do dự, “Chắc là không có đâu. Con vào phủ ba ngày, cũng không nghe nói trong phủ còn có nữ nhân khác.”

“Ba ngày nay điện hạ đều ngủ ở trong phòng con?”

Minh Đàn đỏ mặt thưa “Vâng”, rụt rè nói: “Nơi con ở hình như chính là nơi phu quân vẫn ở, quần áo chàng đều ở trong phòng.”

Hai người lại còn cùng ở một viện? Bùi thị cảm thấy hơi bất ngờ.

Nhưng mà thế thì cái câu “vô cùng thương yêu thê tử” mà Hầu gia nói ra sau khi trở về hôm nay có vẻ tin được.

Trong lòng Bùi thị yên tâm hẳn, lại nắm lấy tay Minh Đàn, nói lời thấm thía: “Hiện giờ Vương gia chỉ thích con, chuyện này tất nhiên là không thể tốt hơn. Nhưng mẫu thân cũng muốn con chuẩn bị tâm lý, Vương gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn, quyền cao chức trọng, lúc này chỉ có con, không có nghĩa sau này cũng chỉ có con.”

“Chuyện trong nhà quan trọng nhất là con nối dõi, tranh thủ lúc tình cảm phu thê còn nồng nàn lại không có người khác quấy rầy, sớm mang thai, ổn định vị trí Vương phi của con mới là đúng. Chỉ cần con quản lý chuyện nhà, lại có con vợ cả, sau này ở Vương phủ không ai có thể vượt qua được con.”

Bùi thị nói rất có lý, cũng đều là suy nghĩ trong lòng của phụ nhân đương thời. Nhưng Minh Đàn tưởng tượng đến chuyện sau này sẽ có nữ nhân khác cùng quấn quít với phu quân nàng sinh con đẻ cái, trong lòng bất giác thấy khó chịu.

“Mẫu thân biết, hiện giờ nói thế này con không thích nghe, nhưng mọi việc đều nên nhìn về lâu về dài để đến cuối cùng mới không đến nỗi cảm thấy đau lòng.”

“Con gái đã biết.”

Minh Đàn cắn môi, gật đầu.

“Còn chưa xuống xe?”

Lúc hoàng hôn, xe ngựa ngừng ở trước cửa phủ Định Bắc vương, Giang Tự đứng ở ngoài xe, quét mắt nhìn Minh Đàn vẫn còn đang ngồi thẫn thờ ngay ngắn trong xe.

Buổi sáng lúc ra cửa, vị tiểu vương phi này của hắn còn quấn lấy hắn hỏi đông hỏi tây, tinh thần hừng hực, hồi phủ một chuyến lại thất thần không nói tiếng nào, cũng không biết có phải đang nghĩ chuyện “gọi nước” trong tiểu thuyết mà bạn tốt của nàng nhắc tới hay không.

Giang Tự vốn định khi màn đêm buông xuống sẽ kiểm chứng với nàng một phen xem gọi bảy lần nước sẽ có cảm giác gì, tiếc rằng trong cung có việc, sắp đóng cửa cung rồi còn truyền khẩu dụ triệu hắn vào, hắn hồi phủ đổi xiêm y rồi vào cung.

Ngày thứ tư sau thành hôn, bỗng nhiên phòng không gối chiếc, Minh Đàn lại hơi không quen.

Nửa đêm mưa đổ, sấm sét ầm ầm, nàng cuộn mình trong chăn gấm lăn qua lộn lại, tưởng tượng đến sau này trong phủ có người mới vào, đều là nhan sắc xinh đẹp như hoa, phu quân nàng mưa móc ban đều, cả đêm cùng các nàng đảo mây làm mưa, càng nghĩ càng buồn, có cảm giác lo sợ thương cảm cho con đường mờ mịt phía trước.

Sáng sớm ngày hôm sau, mưa tạnh mây tan, cửa sổ mở rộng có hương hoa cỏ cây tươi mát ùa vào mặt.

Minh Đàn ngồi trước bàn gương với đôi mắt thâm quầng, không có tinh thần.

Trong lúc nàng đang tự trấn an mình chuyện sau này về sau lại tính, cũng không cần buồn lo vô cớ làm gì, bỗng nhiên có một tiểu nha đầu tiến vào từ bên ngoài, đầu cúi gằm, dáng vẻ ngập ngừng khó nói, mở miệng truyền lời: “Vương phi, Vân di nương tới thỉnh an ngài.”

Minh Đàn ngẩn ra, đầu như bị nổ tung, sốc đến nỗi mãi vẫn không thể hoàn hồn.

Lục Ngạc cũng ngơ người, lược ngọc ngừng trên tóc Minh Đàn quên cả chải tiếp.

“Ngươi… Ngươi nói cái gì? Di nương gì cơ?” Lục Ngạc không thể tin nổi hỏi.

Tiểu nha đầu dè dặt đáp: “Vân di nương… Vương phi vào phủ nhiều việc phức tạp, cho nên đến hôm nay di nương mới đến thỉnh an Vương phi được.”

Lục Ngạc: “Vì sao trước kia chưa bao giờ nghe nói trong phủ còn có di nương?”

Tiểu nha đầu lắc đầu, ấp úng nói: “Nô tỳ không biết.”

Tố Tâm hơi bình tĩnh lại, cho tiểu nha đầu lui xuống, vội trấn an nói: “Chắc là thông phòng trong phủ của điện hạ trước kia, cưới chính thất, nâng thông phòng thành di nương cũng là chuyện bình thường, tiểu thư không cần để ý quá mức. Trước đây điện hạ chưa đề cập tới, chắc là không để người đó trong lòng.”

“Đúng vậy, đúng.” Thấy vẻ mặt Minh Đàn thất hồn lạc phách, Lục Ngạc tỉnh ra cũng vội phụ họa, “Nếu là người nào quan trọng, điện hạ không nhắc tới, Phúc thúc cũng sẽ nói, kẻ dưới trong phủ hẳn cũng sẽ bàn tán. Nếu mấy ngày nay đều không có ai đề cập tới, vậy tất nhiên không phải người quan trọng gì. Lúc này tới thỉnh an, có lẽ là vì phải kính ly trà thiếp thất cho tiểu thư, nhưng điện hạ chưa về, trà này tiểu thư không thích uống thì tìm lý do không uống là được.”

Minh Đàn không nói một lời, cũng không biết suy nghĩ cái gì, yên lặng một lúc lâu mới bảo Lục Ngạc tiếp tục trang điểm cho nàng.

Qua hơn nửa canh giờ, Minh Đàn ăn mặc chuẩn bị sẵn sàng, chậm rãi xuất hiện ở thính phòng trong nhà kính trồng hoa hồng của Khải An Đường. Nàng ngồi xuống ghế đầu, khẽ nhướng mày, thong thả đánh giá vị di nương từ trên trời rơi xuống này.

Vị Vân di nương này tuy không xinh đẹp bằng nàng, nhưng cũng không xấu, rất thanh tú mỹ lệ, còn có vẻ quyến rũ của mỹ nhân.

Nàng còn chưa kịp tiêu hóa xong những cảm xúc lẫn lộn trong lòng, Vân di nương có dáng vẻ thanh lệ liền lưu loát chắp tay, quỳ một gối xuống đất: “Nô tỳ Vân Y, tham kiến Vương phi.”

?

Hình như có gì đó sai sai.

Nhất thời Minh Đàn không kịp suy nghĩ kỹ, theo bản năng hỏi: “Ngươi là, Vân di nương?”

“Vâng.”

Minh Đàn đè cảm xúc trong lòng xuống: “Đứng lên đi, dọn chỗ ngồi.”

Tuy đã cố gắng đè nén cảm xúc, nhưng nàng cũng không muốn nhìn người kia nữa, nàng khảy khảy nắp chén trà của mình, thật sự không thể làm trái lương tâm mà nói ra mấy câu linh tinh kiểu như “về sau đều là tỷ muội, phải đồng tâm hiệp lực hầu hạ Vương gia cho tốt, sớm ngày khai chi tán diệp cho Vương gia”.

Quá khó chấp nhận, trong lòng quá khó chấp nhận rồi.

Làm tượng vàng trong chùa Linh Miểu lỗ rồi!

Nàng nhấp ngụm trà, hơi nóng lượn lờ hun đến đau cả mắt nàng, trước mắt mông lung một tầng sương mù.

Vân Y không nhận ra, nhìn chằm chằm bàn tay ngọc nhỏ dài của Minh Đàn đang khảy chén trà không chớp mắt.

Trong lòng Lục Ngạc vì Minh Đàn mà đè nén uất ức, thấy hành động vô ý của Vân Y bèn giận dữ nói với nàng ta: “Di nương nhìn chằm chằm Vương phi làm gì, sao không hiểu quy củ như vậy!”

Vân Y theo bản năng liền đáp: “Động tác khảy nắp trà của Vương phi rất đẹp, tay cũng rất đẹp, ta chưa thấy tay ai đẹp như vậy.”

Nói xong, nàng cũng bưng tách trà bên cạnh lên bắt chước, động tác thô cứng khảy khảy, sau đó còn thổi bay mấy lá trà còn chưa bung ra đang chìm ở đáy tách.

“……”

Đứa ngốc này ở đâu chui ra vậy!

Lục Ngạc khinh bỉ gần như trợn ngược mắt nhìn lên trời.

Trong lúc phòng khách chìm vào một bầu không khí yên tĩnh quỷ dị, nha đầu tới bẩm: Vương gia trở về.

Ngón tay Minh Đàn giật giật, lúc này nàng khó chịu đến nỗi không muốn nhìn thấy nam nhân kia, cho đến khi một mảnh vạt áo gấm hoàn toàn đi vào trong tầm mắt, nàng mới rũ mắt đứng dậy, hành lễ qua loa.

Giang Tự không phải người để ý tiểu tiết, nhưng từ đầu đến chân tiểu vương phi của hắn đều tràn ngập bốn chữ “Ta rất không vui”, cũng không đến nỗi hắn không nhận ra.

Ngồi xuống bên cạnh Minh Đàn, hắn quét mắt nhìn Vân Y, nhàn nhạt giới thiệu nói: “Đây là hộ vệ bổn vương tìm cho nàng, Vân Y có võ công rất giỏi, sau này nếu bổn vương không ở trong phủ, nàng ấy sẽ tới bảo vệ nàng.”

“……?” Minh Đàn đột nhiên ngước mắt.

“Thuộc hạ Vân Y thuộc Tân Vân Vệ, phụng mệnh bảo vệ Vương phi bình an.” Nàng đứng đắn hành lễ.

Minh Đàn càng ngơ người.

Vệ gì cơ? Tân Vân Vệ?

Giới thiệu xong, Giang Tự liếc Vân Y một cái, Vân Y biết điều cúi đầu, khom người lui về phía sau.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Minh Đàn và Giang Tự.

Minh Đàn vẫn đắm chìm trong cảm xúc lên xuống đột ngột, hơi hoàn hồn mới nói: “Vân di nương là… hộ vệ? Nàng ta chỉ là hộ vệ thôi đúng không?”

“Chỉ là hộ vệ.”

“Vậy vì sao phải để nàng làm di nương?”

Trong tiểu thuyết nữ hộ vệ đều là tỳ nữ bên người.

“Bổn vương không thích trong phủ có nhiều người.”

Nói xong câu này, Giang Tự đứng dậy sai người dọn cơm. Sáng sớm hắn trở về, cho rằng sẽ có ngụm cháo nóng để ăn, nhưng không ngờ Vương phi nhà hắn vì một nữ hộ vệ mà tạm dừng sự hiền lương thục đức ở ngày thứ tư sau khi cưới.

Minh Đàn không biết hắn suy nghĩ cái gì, còn đang cân nhắc câu kia của hắn “không thích trong phủ có nhiều người”, nghĩ đi nghĩ lại cả ngày, xem xét hết các loại tình huống, nàng đưa ra một kết luận tương đối đáng tin cậy: Phu quân nàng tạm thời không định nạp thiếp.

Vương phủ khó có thể chỉ có một vị Vương phi, tuy nói người bình thường không ai dám nhét người vào phủ Định Bắc vương, có nhét hắn cũng không nhận, nhưng sẽ luôn có mấy người không bình thường, ví dụ như Túc thái hậu.

Nói đến đây, ngày ấy khi ra khỏi cung, nàng còn cố tình nói chuyện Túc thái hậu trước mặt phu quân, ám chỉ Túc thái hậu có ý nhét người vào phủ.

Hiện giờ phu quân nàng sắp xếp thế này, có ý “so với việc chờ người ta nhét, còn không bằng tự mình chọn trước”, kể từ đó cũng có cớ cự tuyệt những mỹ nhân được đưa tới rằng “trong phủ đã có di nương rồi”.

Vào đêm, khi nằm trên giường Minh Đàn xác thực lại việc này Giang Tự, cũng nhận được câu trả lời khẳng định, nàng nhất thời vui vẻ đến nỗi nhiệt tình hơn nhiều, cho dù vất vả cũng phối hợp với Giang Tự tới nửa đêm.

Gọi nước xong, Minh Đàn cho rằng có thể nghỉ ngơi như mấy hôm trước rồi, bèn thanh thản bình tĩnh nhắm mắt ngủ.

Nhưng ai ngờ Giang Tự ôm nàng từ đằng sau một lúc, bỗng nhiên lại có vẻ ngóc đầu hồi phục. Rất nhanh sau đó Minh Đàn bị lật lại mà không thể cự tuyệt. Mày đẹp nhíu lại, mồ hôi rơi như mưa. Nàng nức nở, nước mắt trào ra, vừa đánh hắn vừa đứt quãng lên án.

Trong lúc mơ màng, chợt nghe Giang Tự nói dõng dạc bên tai nàng: “Chẳng phải trong tiểu thuyết nói phải gọi bảy lần nước sao? “……?”

Minh Đàn nhớ tới chuyện gì đó, lập tức bác bỏ, “Nhưng đó không phải… không phải thiếp nói, ưm!”