Tiểu Đậu Khấu

Chương 15: Diễu hành




Những ngày bình yên trôi qua thật mau, nhoáng cái Minh Đàn đã ngây ngốc ở chùa Linh Miểu đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày, thời gian cầu phúc đã xong, có thể trở về nhà.

Tuy nói cầu phúc chỉ là cái cớ, thời gian này ở trong chùa Minh Đàn cũng thành tâm chép không ít kinh văn, cũng hay tự ngẫm rồi cầu nguyện với Phật Tổ.

Phật gia chú trọng duyên pháp, Minh Đàn cũng tin điều này, cho nên mỗi khi nàng ước nguyện đều sẽ cố ý đi vòng tới tòa bảo điện nàng đi nhầm ngày đầu tiên.

“Phật Tổ trên cao, tín nữ A Đàn hôm nay phải trở về nhà, gần đây con hay quấy rầy xin Phật Tổ chớ trách. Tín nữ cũng biết ước nguyện rất nhiều nhưng từng điều từng việc đều vô cùng quan trọng, việc quan trọng nhất trước mắt là lại chọn được một cửa hôn nhân tốt……”

Phải trở về nhà?

Tiểu sa di mặc niệm “A Di Đà Phật”, đáy lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác giải thoát.

Rốt cuộc không có ai có thể tưởng tượng được yêu cầu kén rể ngày ấy mới chỉ là bắt đầu, vị nữ thí chủ này vào chùa ở mấy ngày lâu lâu sẽ tiến đến bổ sung thay đổi điều ước.

Thật ra nàng cũng cầu xin việc khác nữa, thí dụ như nguyện cha mẹ bạn tốt của con thân thể khoẻ mạnh, nguyện thế gian phồn thịnh thanh bình vô tai vô nạn……

Nhưng các loại yêu cầu của vị nữ thí chủ này với việc hôn nhân thật sự để lại ấn tượng quá mức sâu sắc với hắn, thế cho nên hắn bỗng dưng thấy mình may mắn khi đã xuất gia, không cần lấy vợ như người thường.

Không bao lâu sau, Minh Đàn khấn xong đã vái ba vái.

Khi ra khỏi bảo điện, nắng gắt ngày xuân sáng quắc, cành cây cổ thụ chiếu ra cảnh xuân loang lổ.

Minh Đàn đang định đi ra ngoài lại không ngờ trùng hợp gặp được Tuệ Nguyên đại sư, người hơn tháng không thấy bóng dáng bỗng nhiên trở về chùa.

Nàng không biết Tuệ Nguyên, chẳng qua khi gặp gỡ tăng nhân trong chùa nàng đều sẽ chắp tay trước ngực, lễ phép mà lên tiếng chào: “A Di Đà Phật, chào sư phụ.”

“A Di Đà Phật.” Tuệ Nguyên bỗng nhiên nghe thấy giọng nói này, nhớ tới chuyện gì đó, trên mặt mang ý cười nhẹ nhàng, “Thí chủ thành tâm, nhất định có thể được như ước nguyện.”

“……?”

Đây là khách sáo hay nói nghiêm túc?

Minh Đàn khựng lại, vị sư phụ này thoạt nhìn có gương mặt hiền từ lại có chút cao thâm khó đoán không giống người sẽ nói chuyện khách sáo tùy tiện… Đợi nàng hoàn hồn muốn hỏi nữa, Tuệ Nguyên đã tản bộ bước vào trong điện. Nàng quay lại đuổi theo, thế nhưng cũng không thấy bóng người.

Trong Tàng Kinh Các, tiểu sa di vừa rồi vốn định ra cửa đưa tiễn cũng nghe thấy lời nói của Tuệ Nguyên, hắn nhịn không được hỏi: “Sư phụ, vị nữ thí chủ kia có thật có thể được như ước nguyện hay không?” Phu quân như vậy bình thường rất khó kiếm được.

Tuệ Nguyên chậm rãi tìm kinh, không biết tìm được cuốn kinh thư nào, ông đem cuốn này giao cho tiểu sa di, trong mắt mỉm cười có thâm ý khác mà nói: “Người xuất gia không nói dối.”

Bên ngoài Tàng Kinh Các, Minh Đàn không tìm lại được người vừa gặp nên đã rời khỏi bảo điện từ sớm. Nàng cũng không để chuyện này ở trong lòng, rốt cuộc nàng cũng không biết người đó là cao tăng đắc đạo Tuệ Nguyên đại sư, người hàng năm vân du không rõ tung tích.

Khi tới chùa cầu phúc có năm chiếc xe ngựa mênh mông cuồn cuộn, lúc trở lại Minh Đàn để tôi tớ đi tiền trạm vận chuyển quần áo về phủ, bản thân nàng cùng Tố Tâm Lục Ngạc đi sau, vừa thưởng thức phong cảnh ngày xuân vừa khiêm tốn hồi kinh.

Ở trong chùa ngây người một tháng rưỡi, Thượng Kinh ngựa xe như nước phồn hoa náo nhiệt đã như chuyện từ rất lâu rồi. Nhưng trời xuân tươi đẹp trong xanh, liễu cổ rủ bên bờ sông xanh tươi mơn mởn, nam nữ già trẻ đều đã thay áo bông cũ đổi áo mới, mang lại cảnh tượng mới mẻ đầy sức sống.

Nghe nói kết quả thi hội tân khoa đã ra, tên của Thư Cảnh Nhiên đứng đầu bảng. Bạch Mẫn Mẫn xem như đã đoán được nên từ lâu đã đặt sẵn vị trí ở Huệ Xuân Lâu. Sau khi thi hội yết bảng, gian phòng ngắm cảnh ở tửu lầu có cửa sổ sát phố đã bị đặt kín, giá cũng tăng lên mấy lần.

Minh Đàn hồi phủ nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, rất nhanh đã đến ngày thi vấn đáp trên điện vàng.

Thi vấn đáp trên điện chỉ có một câu, Thành Khang đế hỏi về quân sự.

Các thí sinh học nhiều tứ thư ngũ kinh nhưng với chuyện quân bình đều biết rất ít, dù nghĩ nhiều cũng chỉ là lý thuyết suông, có thể phân tích sâu xa đã là hiếm có khó tìm.

Thư Cảnh Nhiên dù sao cũng là con trai tể tướng, lại chơi thân với Giang Tự, Lục Đình, đương nhiên hiểu biết rất nhiều, nhưng Thành Khang đế cũng bởi vậy mà càng yêu cầu với hắn cao hơn so với những thí sinh khác.

Lần này thi đình Thư Cảnh Nhiên viết văn xuất sắc nhưng không được mới mẻ độc đáo như một vị thí sinh khác xuất thân bình dân, cuối cùng Thành Khang đế chấm hắn là Thám Hoa.

Đương nhiên, Thành Khang đế cũng suy tính đến quy tắc bất thành văn “Nhan sắc khí chất của Thám Hoa lang cần phải xuất sắc”.

Tin tức Thư Cảnh Nhiên được chấm làm Thám Hoa lang truyền ra, nữ tử trong kinh hoan hô nhiệt liệt.

Theo lệ Thành Khang đế ban thưởng nghi thức diễu hành dạo phố, từ cửa Chính Đức đi ra, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều cài hoa đỏ, cưỡi ngựa lớn mà đi.

Khi bắt đầu dạo phố, đám đông trên đường đông đúc ồn ào náo động. Đúng như Bạch Mẫn Mẫn dự đoán, bước nửa bước cũng không nổi.

Mấy nữ tử Thượng Kinh xưa nay chú ý nhất là đoan trang tự chủ giờ đều lớn tiếng hô lên “Thám Hoa lang”, “Thư nhị công tử”, ném trái cây, ném túi thơm dải lụa rực rỡ bay tán loạn, vô cùng náo nhiệt.

Minh Đàn, Bạch Mẫn Mẫn, còn có Chu Tĩnh Uyển đều đã sớm chờ ở tửu lầu, ba người đứng ở bên cửa sổ ngắm nhìn ba vị đi đầu, rồi chúng tiến sĩ đi phía sau được cấm quân vây quanh bảo vệ đi phía trước, trong lòng đều không khỏi kích động.

Đặc biệt là Bạch Mẫn Mẫn, chỉ vào Thư Cảnh Nhiên hưng phấn nói: “Mau nhìn kìa! Thư nhị công tử, kia là Thư nhị công tử! Nhanh nhanh nhìn đi, dung mạo này, khí chất này, gọi là gì ấy nhỉ…”

Chu Tĩnh Uyển: “Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma?”

“Đúng vậy, đúng! Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma*!”

*Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma: một câu thơ trong Kinh Thi của Khổng Tử, ý chỉ người quân tử văn nhã như viên ngọc được cắt gọt tỉ mỉ, mài giũa sáng bóng.

Chu Tĩnh Uyển cười gật đầu: “Tài năng, vẻ ngoài của Thư nhị công tử đều là thượng phẩm, đúng là có thể gánh nổi câu thơ này.”

Minh Đàn cực kỳ ít khi khen nam tử, nhưng cũng không thể không thừa nhận vị Thư nhị công tử danh chấn Thượng Kinh này thật là cảnh đẹp ý vui.

Kỳ thật Trạng Nguyên Bảng Nhãn trông cũng được, chỉ là mấy người đứng gần nhau, châu ngọc ở đằng trước, những người khác với bề ngoài tầm tầm dường như đều thành người làm nền.

Minh Đàn chống cằm ngắm nhìn, suy nghĩ đã bay xa.

Phụ thân và cậu nàng đều xuất thân là võ tướng, chắc cũng không quen biết hữu tể tướng mấy. Phu nhân tể tướng có vẻ không thích xã giao, ngày thường Bùi thị đưa nàng ra ngoài hình như cũng không gặp được người ấy. Tỷ muội chưa thành thân… chắc là không có, Thượng Kinh cũng chỉ lớn như vậy thôi, nếu có, kể cả nàng không thân cũng nên biết được.

Thật đúng là kỳ quái.

Không quen ai như thế thì tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp thế nào được?

“……?”

“Muội đã nghĩ đến chuyện tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp gỡ rồi đúng không? Nói muội không biết xấu hổ thì muội thật đúng là không biết xấu hổ!”

Bạch Mẫn Mẫn nghe Minh Đàn kể đến tính toán của bản thân, hai mắt trợn tròn.

“Có gì to tát đâu, không phải hắn mới vừa đỗ Thám Hoa sao, thời gian tới người tới bàn chuyện hôn nhân chắc phải dẫm nát bậc cửa nhà hắn. Muội chỉ muốn tìm một cơ hội để hắn quang minh chính đại nhìn thấy muội từ xa, tài hoa phẩm mạo của bổn tiểu thư đều là hàng đầu để chọn làm thê tử, sẽ không có cử chỉ nào không đúng đắn đâu!”

“A Đàn biết giữ gìn lễ nghi nhất.” Chu Tĩnh Uyển phụ họa.

“Tỷ chỉ biết thiên vị muội ấy!”

Chu Tĩnh Uyển nhẹ giọng biện bạch nói: “Đâu có thiên vị, vốn dĩ A Đàn cực biết cư xử đúng mực.”

“……”

Giỏi cho một tài nữ, cứ thế bị Minh gia A Đàn dụ dỗ đến mức chỉ biết khen người ta!

Chu Tĩnh Uyển lại nói: “Nếu A Đàn muốn gặp Thư nhị công tử, tỷ lại biết rõ có một cơ hội quang minh chính đại, Mẫn Mẫn cũng có thể đi cùng.”

Bạch Mẫn Mẫn ngậm chặt miệng, nhưng im một lúc, lỗ tai vẫn thành thật mà vểnh lên nghe.

Chu Tĩnh Uyển: “Hàm Diệu… Chính là tam tiểu thư của nhị phòng phủ Bình quốc công, trước kia muội ấy đến nhà tỷ để cùng học tại gia, tỷ cũng quen biết chút chút. Muội ấy có tâm tính như đứa trẻ, biết được không ít khuê tú trong kinh ngưỡng mộ Thư nhị công tử đã lâu, muốn nhân cơ hội này tổ chức một hội thơ cuối xuân. Đường huynh của Hàm Diệu đã đồng ý vào ngày hội thơ sẽ mời Thư nhị công tử qua phủ thưởng trà, đến lúc đó khuê tú tò mò về Thư nhị công tử có thể đánh giá người ta từ xa rồi.”

Tam tiểu thư của nhị phòng phủ Bình quốc công, Chương Hàm Diệu.

Chu Tĩnh Uyển vừa nói như vậy, Minh Đàn cùng Bạch Mẫn Mẫn đã nghe hiểu.

Nếu là đường huynh của người khác, rất khó có thể làm được chuyện mời Thư nhị công tử qua phủ thưởng trà, cũng rất khó bảo đảm Thư nhị xong việc biết được sẽ không tức giận, sau đó tuyệt giao với nhà đó.

Nhưng phủ Bình quốc công còn không phải nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu sao?

Đường huynh của Chương Hàm Diệu còn không phải là em ruột của Hoàng hậu, Bình quốc công thế tử Chương Hoài Ngọc, là bạn tốt của Thư nhị công tử sao?

Nếu người ta nói có thể mời, vậy nhất định có thể mời được.

“Lúc trước Thư nhị công tử còn chưa đỗ đạt, thiếp mời hội thơ vẫn chưa được phát ra để tránh ngoài ý muốn gây ra chuyện xấu hổ.” Chu Tĩnh Uyển nói, “Hiện nay đã đỗ rồi, tỷ có không nói muội ấy cũng sẽ chắc chắn gửi thiệp cho các muội.”

Đúng thật là vậy.

Chương Hàm Diệu nhỏ hơn các nàng hai tuổi, tiểu cô nương lần đầu tiên mời người khác tới hội thơ, đương nhiên muốn làm cho náo nhiệt tươm tất.

Nếu muốn náo nhiệt vẻ vang, Minh Đàn, Bạch Mẫn Mẫn là quý nữ phải tính đến trong kinh, chỉ cần không phải tết nhất thì chắc chắn không có chuyện không mời.

Hai người vui vẻ đồng ý.

Lại nói Minh Sở rất khinh thường chuyện Minh Đàn cùng hai người Chu, Bạch ra khỏi phủ đi xem cưỡi ngựa dạo phố, hơn nữa nàng ta cũng không có khả năng đặt trước phòng bao sát đường để hóng chuyện.

Sáng sớm tinh mơ, nàng ta quất roi ở hoa viên trong phủ, đóa hoa mới nở rộ đầu cành bị quất rơi rớt tan tác, cành cây non mịn cũng bị xước xát không ít.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Ngọc bị phái đi làm nhiệm vụ, nghe nói Minh Đàn đã hồi phủ, vội vàng làm xong việc rồi chạy về, ai ngờ lại bỏ lỡ, đến bóng người cũng chưa thấy. Hắn còn muốn đi đại doanh ở ngoại ô kinh thành luyện binh, khi ra ngoài cửa có chút ủ rũ cụp đuôi.

“Biểu ca?” Minh Sở nhìn thấy Thẩm Ngọc, không biết nhớ tới chuyện gì, bỗng nhiên không còn ương ngạnh mà gọi hắn một tiếng.

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, thấy là một vị biểu muội Minh gia khác thì đứng từ xa chắp tay đáp lễ: “Biểu muội.”

Minh Sở đưa tay ra phía trước, Thẩm Ngọc lại nhớ kỹ lời Minh Đàn nói phải biết giữ lễ, lui về sau một bước.

Minh Sở dừng bước cười khẽ, “Ta không phải quỷ, biểu ca trốn làm gì?” Nàng nghiêng đầu đánh giá, “Biểu ca thoạt nhìn… tâm tình không tốt lắm nhỉ.”

Thẩm Ngọc không quen nàng ta mấy, không muốn nhiều lời, lại lần nữa chắp tay, muốn rời đi trước.

“Biểu ca!” Minh Sở vội gọi hắn lại, “Có phải huynh phải lòng tứ muội muội của ta đúng không?”

Thẩm Ngọc cứng đờ, sau một lúc lâu mới nói: “Biểu muội ăn nói cẩn thận.”

“Phải lòng mà thôi, lại không phải chuyện gì đáng để người khác cười chê.” Minh Sở không để bụng, “Biểu ca tuổi còn trẻ đã nhiều lần lập quân công, được Định Bắc vương điện hạ coi trọng. À, nghe nói trận chiến ở Đông Châu biểu ca cũng lập công lớn… Nghĩ đến công tích này, nếu huynh ái mộ tứ muội muội, nói với điện hạ, điện hạ chắc chắn sẽ vì huynh mà xin thánh chỉ tứ hôn.”

Tay cầm chuôi kiếm của Thẩm Ngọc vô thức nắm thật chặt.

Chuyện tứ hôn nếu hắn mở miệng, có lẽ là sẽ được. Nhưng phủ Tĩnh An hầu không phải dòng dõi bình thường, Đàn biểu muội vẫn là đích nữ duy nhất của Hầu phủ. Càng quan trọng hơn là, Đàn biểu muội đã nói thẳng không muốn gả cho hắn.

Minh Sở dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn: “Chuyện tình cảm cần phải bồi dưỡng từ từ, nào có chuyện vừa gặp đôi bên đã đều có tình cảm, mà nữ tử nói không thích không muốn, thông thường đều không phải là thật sự không thích không muốn, quá nửa là xấu hổ mà thôi. Muội đây là nhìn thấy tương lai biểu ca rộng mở mới nói cho biểu ca mấy lời này, tứ muội muội nếu có thể ở bên huynh cũng coi như tìm được bến đỗ tốt.”

“Biểu ca suy nghĩ kỹ một chút đi, đừng để lạc mất minh châu mới thấy hối hận, muội đi trước đây.” Nàng nói đến điểm cần dừng thì dừng, dứt khoát xoay người đi.



Gần đến cuối ngày, ánh tà dương soi rọi phủ Định Bắc vương tranh sáng tranh tối.

Thẩm Ngọc đi trong ánh chiều tà vào phủ hồi bẩm công việc.

Hắn biết, thông thường khi Vương gia nghe báo cáo công việc sẽ không ngắt lời khi không có nghi vấn gì.

Hôm nay hắn bẩm xong, người ngồi phía trên vẫn im lặng.

Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Vương gia, nếu có một ngày, thuộc hạ có người trong lòng, Vương gia có thể xin thánh chỉ tứ hôn cho thuộc hạ không?”

Giang Tự ngước mắt, sau một lúc lâu mới “ừ” một tiếng.

Thẩm Ngọc nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên, chút mặt mũi này vẫn phải có.

Hắn định là, đợi hắn trở về giải thích rõ ràng với Đàn biểu muội chuyện lần trước vô tình đường đột, lại xin Đàn biểu muội gật đầu đồng ý, nhất định lại phải đến tìm Vương gia nhờ thỉnh chỉ.

Không ngờ người ngồi phía trên lại nói: “Chỉ cần không phải tứ tiểu thư Minh gia, nữ tử khác, bổn vương sẽ vì ngươi mà cố gắng thử một lần.”