Tiểu Đậu Khấu

Chương 105: Rời phủ




“Hiện giờ có binh lính bao vây Vương phủ, sao ngươi có thể liên lạc được với Thọ Khang Cung? Ta phải biết ngươi rời khỏi Vương phủ như thế nào.”

Trong phòng chứa củi, Minh Đàn nhìn xuống từ trên cao, lẳng lặng nhìn Vương bà tử bị trói gô ném xuống đất.

Dường như Vương bà tử cũng không để bụng phòng chứa củi bẩn thỉu, vừa dựa vào tường vừa ngẩng đầu nhìn nàng: “Lão nô có thể liên lạc được với Thọ Khang Cung nhưng lão nô cũng không có cách đi ra ngoài.”

“Không có thì thôi.”

Minh Đàn không muốn nhiều lời với bà ta, quay người muốn đi.

Nhưng Vương bà tử lại gọi nàng từ phía sau: “Vương phi!”

Minh Đàn thoáng dừng bước.

“Nghe nói trong Vương phủ có một mật đạo thông ra ngoài, nhưng lão nô cũng không biết mật đạo đó ở đâu, kể cả có biết thì với khả năng của lão nô cũng không thể tới gần, nhưng có lẽ Vương phi có thể.”

Minh Đàn nghe xong cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

Trong phủ có mật đạo… Minh Đàn nhớ ngay tới thư phòng của Giang Tự.

Ngày ấy vô tình biết được trong thư phòng có mật thất, nhưng vì quá mức xấu hổ nên nàng chỉ lo chạy trốn cho mau, nên đã quên nghĩ lại, ngày đó thủ vệ hình như cũng không biết phu quân đang bí mật nghị sự với người khác. Nếu như bọn họ biết thì sẽ không để nàng vào đưa bữa khuya, ít nhất cũng sẽ truyền lời trước mới phải.

Thủ vệ cũng không biết, vậy người nghị sự sao có thể tự nhiên xuất hiện bên trong mật thất được?

Nàng nghĩ một lúc rồi lập tức đi tới thư phòng.

Đêm đen mùa đông sâu thăm thẳm, mấy ngày liên tiếp mây dày không trăng, khi Minh Đàn đi từ mật đạo trong thư phòng ra khỏi Vương phủ, bên ngoài trời rét lạnh, gió thổi buốt giá, dường như có thể xuyên thấu qua áo choàng dày dặn.

Nàng ngồi trên xe ngựa màu xám, chạy thẳng đến Biệt Ngọc Lâu.

Lúc đi qua phủ nha, nàng vén mành nhìn ra ngoài, đột nhiên hô lên: “Dừng xe.”

Xuống xe ngựa, nàng đi đến trước bảng thông báo ngoài phủ nha, thong thả đọc từng chữ một trên phong chiếu lệnh kia.

Lúc trước Tố Tâm tới bẩm, nàng vẫn cảm thấy không rõ ràng lắm, nhưng hôm nay nhìn thấy mấy dấu ngọc trên chiếu lệnh, rồi lại cảm thấy dấu ngọc đỏ đến chói mắt. Càng chói mắt hơn là, nội dung của chiếu lệnh này cũng không khác lời Vương bà tử là mấy.

Chỉ khác ở chỗ, không phải ba ngày sau Định Bắc vương dẫn quân xuất chinh Bắc Kha, mà là ngày mai.

Nếu không phải ngay mai hắn đã đi thì có lẽ nàng sẽ vẫn vững vàng ngồi trong phủ đợi hắn về, nhưng hôm nay nàng không chờ nổi, nàng nhất định phải gặp Giang Khải Chi đêm nay, giáp mặt nghe hắn giải thích một lần.

Đó là cha nàng, huynh trưởng của nàng, là người trong tộc của nàng, có lẽ nàng không thể chỉ dựa vào một câu tin tưởng hư vô mờ mịt mà bình yên ngồi trong phủ đánh cược tính mạng của toàn bộ Minh gia.

Sắp có chiến tranh ở phương bắc, trong kinh thành sóng gió cuồn cuộn nhưng Biệt Ngọc Lâu vẫn chìm trong mỹ nhân dịu dàng mơ mơ màng màng, thổi sáo đánh đàn, ca hát nhảy múa, nhìn từ xa thấy cả tòa nhà sáng rực lộng lẫy huy hoàng.

Thời gian gấp gáp, Minh Đàn cũng không kịp chuẩn bị vẹn toàn gì, chỉ thay quần áo trong xe ngựa giả làm gã sai vặt, gặp được biểu ca Bạch gia bên ngoài bèn theo hắn đi vào Biệt Ngọc Lâu.

Lần trước tới tòa lầu này, nàng vẫn là một tiểu cô nương chưa xuất giá, đêm Thất Tịch cầu Chức Nữ để được khéo tay thêu thùa ấy, bên ngoài náo nhiệt, bên trong trống không, nàng ở trong khuê phòng của Thủy Doanh vừa căng thẳng vừa tò mò xem sách xuân cung đồ.

Hiện giờ bên trong tràn ngập hoa cỏ, nhìn một cái đâu đâu cũng là mỹ nhân hàng đầu kinh thành, dường như nàng còn thấy Thủy Doanh quấn quanh dải lụa rực rỡ nhẹ nhàng đáp xuống từ không trung, không biết đang biểu diễn bài múa mới nào, mọi người vây xem cổ vũ nhiệt liệt.

Biệt Ngọc Lâu đang ồn ào như thế, dường như nỗi bất an và bối rối từng ẩn giấu trong nàng khi đi trong tòa lầu trống trải đã cách đây rất lâu, rất lâu rồi.

“Biểu ca, huynh ở lại đây, muội đi lên trên.” Minh Đàn nhỏ giọng nói.

“Sao có thể thế, huynh đi cùng muội! Đây là hoa lâu sao có thể để một cô nương như muội đi lên một mình.”

“Không sao, muội có chừng mực.”

Vậy cũng không được, huynh…” Biểu ca Bạch gia đang nói thì bỗng nhiên ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở chỗ rẽ trên lầu, hắn vừa nheo mắt lại vừa lẩm bẩm nghi hoặc nói, “Sao Chu tiên sinh lại ở đây, chẳng phải ông ấy là người không gần nữ sắc sao.”

“Chu tiên sinh?” Minh Đàn nhìn theo ánh mắt hắn lại không thấy bóng người đâu.

“Chu tiên sinh là môn khách mà cha huynh tin tưởng coi trọng nhất, tính cha huynh muội cũng biết rồi đấy, cứ như quả pháo, châm một cái là nổ, cũng may Chu tiên sinh giỏi giang có thể khuyên được ông.”

Ánh mắt Minh Đàn đột nhiên sững lại, tập trung vào một bóng người rất khó nhận ra trong bóng tối, sau một lúc lâu tay nàng vô thức nắm lại thật chắt, gần như đâm vào trong da thịt, như thể nàng cũng không thấy đau.

Chu tiên sinh.

Hóa ra là ông ấy.

Lần đó ở Vương phủ nhìn thấy một bóng người thoáng qua có vẻ quen mắt, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, hiện giờ nàng nhận ra, hóa ra ngày mà Thư Cảnh Nhiên tới phủ, người thứ ba trong thư phòng, là ông ta.

Vị môn khách thân cận mà cậu nàng tin tưởng coi trọng vừa lòng nhất, vậy mà lại là người của Giang Khải Chi.

Rất nhiều việc lặt vặt dễ bị lãng quên lại đột nhiên nảy lên trong đầu Minh Đàn trong thời khắc này —

Minh Đàn nhớ tới rất lâu trước kia, nàng và Bạch Mẫn Mẫn cùng nhau trốn trong thư phòng của cậu tìm tiểu thuyết đọc, vô tình bắt gặp cậu nổi giận đùng đùng xông vào thư phòng vì chuyện dơ bẩn của phủ Lệnh quốc công. Lúc ấy là vì Chu tiên sinh này ở bên khuyên nhủ cẩn thận, khuyên ông tạm thời đừng nóng nảy, có chuyện gì chờ cha nàng về kinh rồi nói, đỡ khiến cho người khác bàn tán sau lưng là nhà cậu mà lại xử lý bao che thay.

Nhưng hôm nay nghĩ lại thì chuyện dơ bẩn phủ Lệnh quốc công giấu kín đến nỗi không có kẽ hở ấy, cậu nàng biết được từ đâu? Trong chuyện này có một tay của Chu tiên sinh, hoặc nói là của vị Định Bắc vương điện hạ là hắn hay không?

Rồi sau đó, chuyện từ hôn không thể thay đổi, nàng nhờ cậu hỗ trợ hỏi thăm chuyện bí mật trong nhà phủ Lệnh quốc công, rốt cuộc là cậu nghe được, hay là Định Bắc vương điện hạ hắn thông qua Chu tiên sinh muốn cho nàng biết? Mà rõ ràng nàng chỉ biết một vài chuyện thôi, vì sao phủ Lệnh quốc công lại bị đồn ầm lên như vậy rồi loạn lên xôn xao dư luận đến mức không thể cứu vớt?

Còn có, chuyện năm ấy tết Nguyên Tiêu nàng rơi xuống nước, rốt cuộc là hắn cứu giúp vì báo ân, hay là không muốn chuyện hôn nhân của phủ Lệnh quốc công và phủ Tĩnh An hầu thành công nên mới bất đắc dĩ mà cứu?

Nếu, nếu lời Túc thái hậu nói là thật, hắn bày mưu đặt kế từ lúc nàng và phủ Lệnh quốc công từ hôn có phải không?

Chuyện nàng từ hôn và được ban hôn, đã là kết cục định sẵn từ rất lâu rồi có phải không?

Không biết vì sao, Minh Đàn không dám nghĩ tiếp nữa, thậm chí trong một khoảnh khắc, nàng hốt hoảng do dự, hơi không dám bước lên cầu thang dưới chân.

Giống như nếu nàng bước lên một bước, nàng sẽ biết được cái gọi là yêu thích ấy, là thực sự tồn tại, hay chỉ có một mình nàng tình nguyện đơn phương… Rõ ràng là một cái lưới được bện sẵn vô cùng tỉ mỉ, nàng lại vui vẻ sống trong ảo mộng.

Thật ra nghĩ đến đây, nàng đã từng hỏi, hắn cũng đã từng đáp.

“Vậy phu quân cưới thiếp là vì muốn báo ân sao? Phu quân đối xử tốt với thiếp cũng vì muốn trả ơn à?”

“Cũng không hẳn.”

Nàng ngửa đầu nhìn đèn lồng treo trên trần nhà Biệt Ngọc Lâu, nơi đó rực rỡ sắc màu, lộng lẫy bắt mắt, sáng đến nỗi khiến người ta đau mắt.



“… Chỗ này binh lính không cần ở lại lâu, nơi hiểm yếu như vậy tốt nhất nên rút binh mã lương thảo ra, toàn bộ hai quân chuẩn bị tiến công Khương Ngu, giành lại Vinh Châu mới là mục đích chính của trận chiến này.”

“Vậy cánh quân của điện hạ ngày mai xuất phát sẽ chọn tuyến đường đi Thanh Châu?”

“Ngày mai sau khi điểm binh rời kinh các ngươi chia quân thành ba đường xuất phát trước, bổn vương còn có chút việc cần xử lý.”

“Vương gia phải về Vương phủ một lần ạ?” Đã nhiều ngày nay sự việc của phủ Tĩnh An hầu xôn xao, trong nội bộ mấy người thấy vô cùng kỳ quái, Vương gia vẫn luôn không tỏ thái độ ra sao, hôm qua hồi kinh cũng chưa về Vương phủ, có người biết chuyện không nhịn được mà hỏi.

Giang Tự không đáp, bỗng nhiên, ánh mắt hắn sững lại, liếc ra bên ngoài.

Tướng lĩnh đang nghị sự cũng nhận ra có người lên lầu, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh.

Minh Đàn trốn trốn tránh tránh lên tầng cao nhất của Biệt Ngọc Lâu. Trước kia biết Biệt Ngọc Lâu thuộc sở hữu của Vương phủ, nàng hỏi Giang Tự thì biết nếu hắn tới đây chủ yếu sẽ ở tầng cao nhất.

Chỉ là tầng cao nhất được bảo vệ nghiêm ngặt, nàng thật vất vả mới lên đến đây, còn chưa đi được mấy bước đã bị thủ vệ phát hiện, lấy vỏ kiếm đan chéo nhau cản lại, quát lớn: “Ngươi là người phương nào? Nơi đây không được tùy ý ra vào, nhanh chóng rời khỏi đây ngay!”

Minh Đàn trầm mặc, chợt tháo mũ trên đầu, mái tóc đen rủ xuống, nàng ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Ta là Định Bắc vương phi, tới gặp Vương gia, sao, có được không?”