Tiểu Đậu Khấu

Chương 100: Hội săn mùa thu (phần 4)




Một đêm gió ngừng cây yên, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tự đi cùng Thành Khang đế tiến vào khu săn bắn nằm sâu trong rừng.

Hôm nay Minh Đàn không có sức lực làm gì cả, đến quần áo cưỡi ngựa cũng không thay, tiễn Giang Tự ra khỏi lều, nàng lại chui vào trong ổ chăn ngủ một giấc đến tận khi bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện của Lục công chúa ở ngoài nhất định đòi Lục Ngạc cho nàng ta vào lều.

Nhưng Lục Ngạc cũng thông minh, nói gì cũng không vào trướng quấy rầy Minh Đàn, nhưng vì hai người đứng ngoài lôi lôi kéo kéo nên nàng đã bị đánh thức.

Nàng mở to mắt vô hồn nhìn đỉnh lều, vừa ngồi dậy dựa vào gối gấm, vừa nói vọng ra ngoài: “Để Lục công chúa vào đi.”

Bên ngoài cuối cùng cũng an tĩnh.

Lục công chúa được Lục Ngạc đưa vào trong lều, thấy Minh Đàn còn dựa vào mép giường chưa tỉnh ngủ, cuối cùng cũng thấy ngại: “Có phải ta quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi không?”

“Biết thì tốt.” Minh Đàn buồn ngủ uể oải liếc nàng ta.

Lục công chúa xoa mũi, cũng chỉ ngượng ngùng trong chốc lát thôi, ngay sau đó lại vô cùng thoải mái ngồi xuống mép giường nàng, lắc lắc cánh tay nàng thúc giục nói: “Dù sao cô cũng tỉnh rồi, nhanh rời giường đi.”

Minh Đàn bị lắc đến choáng váng, hô dừng lại bất đắc dĩ nói: “Được rồi, dậy thì dậy.”

Lục Ngạc nghe vậy thì nhún người lặng yên lui ra.

Không bao lâu sau, nàng dẫn bốn tiểu nha đầu vào trướng hầu hạ rửa mặt chải đầu.

Lục công chúa nhường đường, vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ một khắc đã có thể đi ra ngoài với Minh Đàn, nào ngờ một khắc trôi qua, hai khắc trôi qua… một canh giờ trôi qua, nàng chán đến nỗi đã quay về lều của mình đổi một đôi ủng cũ không đau chân rồi mà Minh Đàn vẫn còn đang trang điểm!

Lục công chúa mê mang, vì sao tay còn phải ngâm sữa dê nữa? Vì sao lại phải bỏ thêm cánh hoa vào sữa dê? Ngâm xong rồi đắp cái cao gì lên tay vậy? Vì sao đắp xong một lúc lại phải rửa sạch trong nước? Rửa sạch xong lại thoa cái gì nữa?

“Chắc Lục công chúa không biết, mỗi ngày khi Vương phi thức dậy và trước khi đi ngủ đều phải dùng sữa dê để chăm sóc tay ngọc, sữa dê cần phải tươi mới được vắt trong vòng hai canh giờ, sau khi sữa thấm vào tay lại phải đắp một lớp Ngọc Dung Cao lên, rửa sạch rồi lại bôi nước sương mật buổi sáng vào, mỗi ngày dốc lòng chăm sóc như vậy thì đôi tay mới có thể mịn màng mềm mại, không có nếp nhăn.”

Lục Ngạc vừa chải tóc cho Minh Đàn vừa quay ra từ từ giải thích cho Lục công chúa.

Lục công chúa nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, thế mà khi Lục Ngạc búi xong một búi tóc phức tạp cho Minh Đàn, buông lược xuống, còn vừa nghiêng người vừa quay ra hành lễ với nàng: “Hiện giờ ra ngoài, rất nhiều thứ không mang theo đầy đủ, khiến Lục công chúa chê cười rồi.”

“……”

Thấy thì thấy rồi, nhưng chẳng buồn cười tí nào.

“Cô, nữ tử Đại Hiện các cô đều như thế à…”

Minh Đàn nhàm chán che miệng ngáp dài: “Thật ra cũng không phải vậy, hôm qua trong số mấy người cô nhìn thấy có một người là biểu tỷ của ta, khi tỷ ấy ngủ dậy rửa mặt chải đầu cực nhanh.”

Lục công chúa hơi được an ủi chút, bằng không nàng cũng không biết rốt cuộc bản thân mình giống công chúa, hay là nữ tử Đại Hiện giống công chúa hơn.

Nàng ngây người rồi cũng quên mất mục đích sáng sớm nay nàng tới tìm Minh Đàn là để dạy Minh Đàn cưỡi ngựa bắn cung nhằm khoe khoang tài nghệ điêu luyện của minh, đợi đến khi Minh Đàn hoàn tất chuyện rửa mặt chải đầu nàng mới phát hiện: “Vì sao cô không đổi sang trang phục cưỡi ngựa?!”

“Sao phải đổi? Hôm qua ta quá mệt mỏi, hôm nay không muốn vào rừng rậm nữa.”

“……?”

Gượm đã, hôm qua nàng ấy chỉ cùng với mấy tỷ muội chôn con thỏ ở ven rừng, sao có thể mệt mỏi được? Đi ra ngoài hai bước đã có thể nhìn thấy đại doanh, rừng rậm cái gì cơ!

Minh Đàn bảo Lục Ngạc giúp nàng xoa bóp cổ, lại lười biếng nói: “Hơn nữa ngày mai có tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, còn phải ngồi trên quan sát hơn nửa ngày đó, hôm nay ta phải ở lại trong doanh trại nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng sức kỹ càng. Đúng rồi, ta còn mời mọi người tới chơi song lục, Lục công chúa có muốn chơi cùng không?”

“Thôi ta đi săn mấy con thú trước đây,” Lục công chúa mếu máo, “Hoàng huynh ta cưỡi ngựa bắn cung kém lắm, nếu cuối ngày bên ta số lượng con mồi ít đến đáng thương thì chẳng phải tổn hai uy danh Nam Luật quốc chúng ta sao!”

Minh Đàn nhìn nàng bằng ánh mắt khâm phục ý bảo “không ngờ Lục công chúa lại như vậy” một hồi lâu, cho đến khi nàng thấy ngượng mới buông lại một câu “Cô nhìn gì mà nhìn” rồi lộp cộp chạy ra bên ngoài.

Đi từ doanh trướng của Minh Đàn ra, Lục công chúa cũng không trì hoãn lâu, xoay người lên ngựa, một mình vào rừng rậm.

Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của nàng không tồi, nhưng hôm nay khi đi sâu vào trong rừng, bên người không thể không có thị vệ đi theo.

Nàng thấy đám thị vệ đằng sau rất phiền, quất roi ngựa hô: “Đi!”, bỏ thị vệ lại ở tít đằng sau.

Khi phi ngựa chạy như bay vào trong rừng rậm, bỗng nhiên nàng nhìn thấy một bóng thú màu trắng chạy cực nhanh nhảy qua.

A, là cáo tuyết sao?

Nàng phi lên trước đuổi theo ——

Đúng là một con cáo tuyết.

Khi nhảy đến dưới tàng cây của một cái cây lớn, con cáo tuyết kia đứng lại phe phẩy cái đuôi dựa vào rễ cây nghỉ ngơi.

Không biết vì sao, bỗng nhiên nàng nghĩ đến chuyện nếu lấy da lông con cáo tuyết này làm áo choàng cho bình hoa kia mặc thì sẽ rất đẹp.

Nghĩ vậy, nàng ghìm ngựa lên dây cung, hết sức chăm chú nhắm chuẩn con cáo tuyết nhỏ ở xa vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, nhưng con ngựa dưới thân nàng hình như bị con côn trùng nào đó đốt, đột nhiên nâng vó ngựa run lập cập.

Run một cái, Lục công chúa đang buông dây cương ngồi trên lưng ngựa không ổn định, chới với suýt ngã, tên đã lên dây cũng không thể không bắn ra.

“Vút” ——!

Một mũi tên xé gió bắn ra, nhưng lệch khỏi phương hướng quỹ đạo nên cũng không biết là bắn đi đâu.

“Keng!”

Đằng trước vang lên tiếng mũi tên bị đánh rớt.

Lục công chúa chưa kịp nhìn, chỉ lo ghìm dây cương, đột nhiên bóng cây hòa với ánh sáng trắng quay cuồng trước mặt, trong hỗn loạn lại có người ôm eo nàng, đưa nàng rời khỏi lưng con ngựa đang phát cuồng, cũng chỉ trong chốc lát nàng đã vững vàng ngồi trên lưng một con ngựa khác.

Tim nàng đập thình thịch vì biến cố xảy ra quá nhanh, hoảng hốt kinh ngạc khiến đầu nàng trống rỗng, chỉ thấy trước mắt có một tấm lưng thẳng tắp.

Thị vệ phía sau nhanh chóng đuổi tới, con ngựa chạy lên trước một khoảng ngắn cũng dừng lại.

Người ngồi trước nàng lưu loát xoay người xuống ngựa, cúi đầu chắp tay, tạ lỗi nói: “Cô nương, việc gấp phải xử trí nhanh nên đành phải đường đột, xin thứ lỗi.”

“Lục công chúa!” Thị vệ ở phía sau kêu lên.

Hóa ra là Lục công chúa Nam Luật, người nọ cứng đờ, lại nói thêm: “Tham kiến Lục công chúa.”

Lục công chúa lúc này đã hoàn hồn, nhưng nhịp tim vẫn chưa chậm lại

Nàng bình tĩnh nhìn nam tử đứng dưới ngựa này.

Nam tử này có võ công rất giỏi, tướng mạo cũng rất chính trực, trên người có chí khí thiếu niên.

Nàng tò mò hỏi: “Ngươi là ai?”

“Tại hạ Thẩm Ngọc.”

Thị vệ đuổi theo đã tới gần, phát hiện người tới là Thẩm Ngọc, vội vàng quỳ một gối xuống đất hành lễ nói: “Tham kiến Thẩm tiểu tướng quân.”

Lục công chúa càng thêm tò mò: “Ngươi là tướng quân Đại Hiện?”

Thẩm Ngọc luôn luôn nhớ kỹ lời Đàn biểu muội nói trước kia rằng phải thủ lễ, khi nãy ôm eo người ta đã cảm thấy cả người mất tự nhiên, lúc này đến ngẩng đầu lên nhìn người ta cũng không dám, chỉ thoáng gật đầu coi như trả lời.

Lục công chúa còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng nửa khắc Thẩm Ngọc cũng không muốn ở lại lâu, trước khi nàng mở miệng lại chắp tay: “Đi săn trong rừng, Lục công chúa vẫn để thị vệ đi theo mới ổn, nếu không có việc gì thì mạt tướng đi trước.”

Lục công chúa dừng lại, nhìn bóng dáng hắn vô cùng lo lắng càng lúc càng xa, đột nhiên tỉnh ra: “Ôi! Ngươi đừng đi! Bản công chúa còn có việc nữa!”

Thẩm Ngọc lại đi càng nhanh.

“Ngựa của ngươi này!”

Đã không thấy bóng dáng Thẩm Ngọc đâu.

Lục công chúa hơi giận, nhìn con ngựa bên dưới, lẩm bẩm nói: “Sao người Đại Hiện đều kỳ quái như vậy, đi thì đi, cũng không đến mức bỏ cả con ngựa mà đi chứ, đồ ngốc!”

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu ngựa, sau một lúc lâu lại nghiêng đầu thầm nghĩ: “Nhưng mà đồ ngốc này cũng không kém hơn Định Bắc vương điện hạ mấy, cũng không biết đã đính hôn chưa… Rất thích hợp làm phò mã đó, ít nhất tốt hơn nhiều cái tên phụ vương coi trọng để làm phò mã kia.”