Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 96: Trêu đùa Nam Cung Nguyệt




Edit: Tử Liên Hoa 1612

"Chàng thấy thế nào?" Thương Lung Tình nhíu mày, nhìn hắn nói, trong mắt thoáng qua một chút trêu tức. Nàng muốn xem thử phải trêu chọc công chúa ngu ngốc kia tới trình độ nào mới ra tay.

"A, Lung Nhi muốn thế nào thì làm thế đó, vi phu đều theo nàng." Đông Phương Dịch Hàn bày ra vẻ lấy lòng, cười hì hì nhìn nàng, như vậy quả thực không khác thê nô là bao.

Nam Cung Nguyệt trợn mắt há hốc mồm mà xem tất cả trước mắt, có chút không thể tin. Người trước mắt thật sự là Đông Phương Dịch Hàn sao? Vì sao hắn lại phải lấy lòng nữ nhân kia như thế, thậm chí còn có bầu không khí ấm áp ngươi tình ta nguyện. Làm cho ả thật sự phát điên...

"Đông Phương Dịch Hàn, rốt cuộc bản cung kém nàng ta ở điểm nào, vì sao ngươi lại tuyệt tình với ta như vậy, còn với nàng ta thì tìm mọi cách lấy lòng?" Nam Cung Nguyệt nhìn Thương Lung Tình, không cam lòng mà ai oán nói.

"Chỗ nào cũng kém Lung Nhi của ta, ta không có hứng thú với ngươi." Đông Phương Dịch Hàn khinh bỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không lưu tình chút nào nói.

"Sao ngươi có thể như thế, qua nhiều năm như vậy, bản cung luôn nhớ mãi không quên, hiện tại vậy mà ngươi dám nói bản cung như thế, còn chê bai trước mặt nàng ta như vậy, ngươi máu lạnh thế sao? Hay là ngươi bị nàng ta bỏ thuốc mê hoặc rồi hả?" Nam Cung Nguyệt vẫn là vẻ mặt không thể tin nhìn Đông Phương Dịch Hàn, tự biên tự diễn suy đoán, ánh mắt căm thù nhìn Thương Lung Tình, trên mặt đầy lo lắng.

"Câm miệng, cho dù là bỏ thuốc cũng là bổn vương bỏ thuốc nàng, không phải là nàng hạ thuốc bổn vương, ngươi bớt tự cho mình là thông minh đi!" Đông Phương Dịch Hàn giận dữ lườm Nam Cung Nguyệt, hắn không muốn để bất kỳ kẻ nào hủy hoại Thương Lung Tình, dù là nói xấu cũng không được.

Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua vẻ kinh ngạc, Đông Phương Dịch Hàn thật đúng là bảo vệ nàng, còn nói chuyện như vậy? Trong lòng tự nhiên lại cảm thấy trở nên sung sướng...

"Ngươi... Ngươi không sợ bản cung lại thúc giục cổ độc sao? Đến lúc đó để xem ngươi còn bảo vệ nàng ta thế nào?" Nam Cung Nguyệt không chịu nổi, trên mặt đỏ bừng, lộ vẻ ngoan độc, ra lời uy hiếp.

"Phải không? Ngươi thật sự có thể lại thúc giục cổ độc, thúc đẩy nó trưởng thành? Vậy Hàn sẽ thế nào?" Trong mắt Thương Lung Tình thoáng qua vẻ trêu đùa, muốn nhìn xem rốt cuộc Nam Cung Nguyệt này kiêu ngạo vì cái gì?

"Hừ, sợ rồi sao? Nếu bản cung thúc giục, nhất định hắn sẽ đến lấy lòng bản cung, bởi vì chỉ có bản cung mới có thể cứu hắn!" Nam Cung Nguyệt vừa nghe Thương Lung Tình nhắc tới cổ độc, lập tức tỏ vẻ đắc ý nhìn Thương Lung Tình, giống như đây là chuyện đáng để kiêu ngạo biết bao.

Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy thì nắm chặt hai tay, cả người tản ra khí tức lạnh như băng, trong mắt bốc lên sát ý. Nữ nhân ngu ngốc này, nếu không nể mặt Nam Cung Mộc, hắn đã sớm ngàn đao vạn quát*, hiện tại vậy mà còn uy hiếp hắn? Muốn tìm chết sao? Nếu không có Thương Lung Tình, có khả năng hắn đã sớm vì vậy mà mất mạng, còn có thể nghe ả ta nói lời vô nghĩa sao? (*Quát: gọt, róc =>Thiên đao vạn quát: ngàn con dao róc thịt vạn lần.)

"Phải không? Thật ra ngược lại ta rất tò mò việc thúc giục cổ độc này thế nào? Ngươi có thể làm mẫu cho ta xem một chút không? Ta muốn nhìn xem rốt cuộc tình chung này có bao nhiêu si tình?" Thương Lung Tình không bỏ qua sự thay đổi của Đông Phương Dịch Hàn, nhẹ nhàng đặt tay lên nắm tay hắn, ý bảo không cần tức giận, nàng tự có biện pháp đối phó.

Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình một chút, khuôn mặt lạnh lùng cũng nhu hòa không ít, nhẹ kéo nàng vào lòng, ôm chặt nàng, cúi đầu chôn mặt xuống vai nàng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, dường như tâm tình bình tĩnh không ít.

"Các ngươi... Các ngươi lại không biết hổ thẹn như vậy, dám ấp ấp ôm ôm trước mặt bản cung, còn thể thống gì?" Nam Cung Nguyệt nhìn hai người ôm nhau trước mắt, có phần thẹn quá thành giận gầm lên, trên mặt hiện vẻ oán hận ác độc nhìn bọn họ chằm chằm, lớn tiếng chen ngang.

"A, ngươi khó chịu thì cũng có thể tìm người ôm một cái cho chúng ta xem, chúng ta sẽ không để ý, có phải không Hàn?" Thương Lung Tình nghe vậy, cố ý chọc giận Nam Cung Nguyệt, ném cho nàng ta mọt cái liếc mắt, lạnh nhạt nói.