Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 5: Lại một lần thất thủ




Trở lại Vương phủ, đi đến hậu viên, mặt trời buổi chiều đã ngả về tây, ánh sáng còn lại nhàn nhạt cuối chân trời, đem trước mắt hết thảy nhuộm thành màu sắc bầu trời, cam, đỏ, vàng, ba màu sắc đan vào nhau, phảng phất như phủ lên khắp nơi một tầng xiêm y xinh đẹp. Bốn phía hoa cỏ cũng theo gió lay động , giống như ở khẽ gật đầu chào hỏi.

Thương Lung Tình đi vào giữa hoa viên, vẻ mặt tràn ngập mệt mỏi, chậm rãi vươn hai tay, nhắm mắt hít sâu. Chậm rãi hưởng thụ gió nhẹ khẽ vuốt qua, ngửi mùi hoa nhàn nhạt, trên mặt dần xuất hiện nụ cười thỏa mãn. Khóe môi giơ lên một chút độ cong nhợt nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo giống như muôn hoa đua nở, làm say mê lòng người.

"Ai? Đi ra." Thương Lung Tình đột nhiên cảm thấy một cỗ hơi thở lạ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cách đó không xa, lớn tiếng chất vấn.

"Ngươi vừa rồi rất đẹp, nhưng mà, như bây giờ, lại. . ." Chỉ thấy nam tử mặc tử bào, mang một nửa mặt nạ màu bạc cách đó không xa phi thân tiến đến. Mặt ngoài thì trêu tức, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, nàng không có nội lực, cư nhiên biết hắn ở gần đây?

"Hừ, lại là ngươi, xem ra Tiêu Dao vương phủ này phòng vệ thật sự quá kém, cho ngươi đi lại tự nhiên như thế!" Thương Lung Tình nghĩ đến đêm qua bị hắn hôn môi, vừa rồi còn nói nàng, nhất thời vẻ mặt tức giận, hận không thể băm hắn thành thịt vụn. Nàng cũng không phát hiện được bản thân mình bình thường sẽ không dễ dàng tức giận, nhưng mỗi lần gặp hắn là nàng lại bị chọc giận!

"A, trên đời này chỉ có ta nghĩ là muốn là có thể đến được , không có nơi nào mà ta lại đi không được!" Dịch Thủy Hàn hơi thở lạnh lùng bá đạo, cuồng vọng nghiêm nghị, có chứa nhè nhẹ ý cười, ánh mắt thâm thúy nhìn Thương Lung Tình ngạo nghễ nói.

"Phải không? Ngươi không khỏi cũng quá tự tin đi?" Thương Lung Tình thần sắc lạnh lùng như băng, cằm khẽ nâng, phượng mâu liễm diễm, thần thái con ngươi màu đen như ngọc lóe động, thân mình cũng nhanh chóng di chuyển, vận dụng bộ pháp quỷ dị, nháy mắt chủy thủ đã đặt trên động mạch cổ của hắn.

"A, nương tử, ngươi đây chính là muốn mưu sát chồng sao?" Dịch Thủy Hàn không chút để ý tình cảnh hiện tại, chậm rì rì nói. Càng khiến người ta không nghĩ tới là, hắn lại nói lời trêu chọc với Thương Lung Tình.

Mà cách đó không xa tả hữu hộ pháp nhìn thấy tình cảnh này, nghe đến mấy lời kia, quả thực hóa đá, chủ tử bọn hắn khi nào thì bình dị gần gũi, nói lời tình ý như vậy? Không phải là thích sạch sẽ, không gần nữ sắc hay sao? Trong lòng càng nghi hoặc. Bọn họ còn nhớ rõ trước kia có một công chúa háo sắc muốn dụ dỗ hắn, mới tới gần, đã bị hắn vô tình hất ra, nếu không phải do thân phận người kia đặc thù, khẳng định là bị hắn một chưởng giết chết. Mà hiện tại, lại thế nào đối với vị Vương phi trên danh nghĩa này bất đồng?

"Câm miệng! Ai là nương tử ngươi, lại còn khuôn mặt hi ha tươi cười kia, còn nói bậy, ta lấy mạng của ngươi!” Chủy thủ trong tay Thương lung Linh dùng thêm sức đè ép xống. Lạnh lùng mở miệng vô tình. Trong lòng lại vô cùng buồn bực, cư nhiên lại bị yêu nghiệt nam nhân này trêu đùa, nhưng mà trong lòng vì sao lại không có lấy một chút sát ý. Chẳng lẽ đến nơi này, nàng trở thành ‘người nhân từ’? (Hoho…chị chỉ đối vs anh thế thôi a~)

"Ngươi làm thực sao? Vi phu nhưng sẽ là rất thương tâm." Dịch Thủy Hàn có chút đáng thương hề hề ai oán nói, đột nhiên thân mình vừa chuyển, đầu vừa động, thừa dịp Thương Lung Tình thất thần sửng sốt, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng, ôm sát eo nhỏ của nàng, chủy thủ cũng vì thế mà rơi trên mặt đất.

"Ngươi… " Thương Lung Tình phản ứng lại, đã đã quá muộn. Trong lòng ảo não, cư nhiên lại bị hắn làm mê hoặc, phải biết rằng, ở thời điểm nguy hiểm, cho dù là không chú ý một chút thôi, cũng dễ dàng mất mạng. Mà nếu như vừa rồi là địch nhân, thì nàng hiện tại chẳng phải là. . .

"A, ta chỉ biết nương tử khẳng định luyến tiếc ta bị thương." Dịch Thủy Hàn ôm Thương Lung Tình, còn không quên tiếp tục đùa giỡn. Cười tà mị, hơi thở ấm nóng toàn bộ phun ở bên tai nàng, còn có ẩn ẩn mùi hương thâm nhập vào chóp mũi, nói không hết tình huống ái muội hiện giờ.

"Cút. . ." Thương Lung Tình không nghĩ tới bản thân cư nhiên chật vật như vậy, nhiều lần ra tay đều thua hắn. Cúi đầu nhìn xuống bên hông nàng, tư thế hai người ám muội, muốn tránh thoát, nhưng bị hắn giam cầm, không thể động đậy, trong lòng càng thêm cuống, chỉ có thể gầm nhẹ. Nhưng là hắn vẫn không buông tha cho nàng rời đi.

"A, cút lên phía trước, cấp cho ta chút ngon ngọt đi?" Dịch Thủy Hàn thừa dịp nàng ở trước đang tức giận, ở trên môi của nàng nhẹ nhàng hôn xuống sau đó liền cấp tốc chạy đến cách đó không xa. Toàn thân biểu lộ khí thế tôn quý ngạo nghễ.

Thương Lung Tình vừa được tự do, không chút suy nghĩ, cúi xuống đất nhặt đá làm vũ khí, sắc bén bắn ra ngoài, lại chỉ nghe thấy kia thanh âm ai oán của Dịch Thủy Hàn truyền đến: "Nương tử, thực nhẫn tâm, rất tổn thương tim vi phu a." Đột nhiên giống như ý thức được cái gì, nhanh chóng chuyển thành thanh âm băng lãnh, đối với không trung đơn giản nói một tiếng: “Đi.” liền phóng đi, không thấy bóng người.

"Đáng chết." Thương Lung Tình nhìn hắn đột nhiên biến mất không thấy, nghĩ đến bản thân mình chưa bao giờ cảm thấy vô lực như thế, lại nhỏ tiếng rủa thầm. Trong lòng càng thêm kiên định: Nàng phải trở lên cường đại, cường đại đến nỗi người khác không thể uy hiếp đến nàng!