Edit: Tầm Mộng
Beta: hoa hồng
"Sao chàng lại đến đây? Có việc gì à?" Thương Lung Tình không nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi. Ánh mắt nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, ung dung thản nhiên.
"Lung Nhi, nàng còn đang giận ta sao? Ta biết sai rồi." Đông Phương Dịch Hàn nhẹ bước tới, từ phía sau ôm lấy nàng, lqd vô cùng tủi thân nói, hơi thở nóng rực quanh quẩn ở bên tai nàng, cực kỳ mờ ám.
"Sai? Chàng làm gì sai vậy?" Thương Lung Tình nhíu mày, lạnh nhạt nhìn hắn, dường như đang chờ đợi đáp án của hắn.
"Ừm, ta không nên nói linh tinh, không nên nóng vội không lựa lời, Lung Nhi, sau này ta không bao giờ như vậy nữa, nàng đừng giận ta nữa có được không? Nàng không cho giết, thì không giết, đừng xa cách với ta như vậy được không?"
Đông Phương Dịch Hàn khẩn trương ôm chặt Thương Lung Tình, cứ như chỉ sợ vừa buông tay, nàng sẽ bỏ chạy. Trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, là do hắn quá hấp tấp.
"Ta có nói không cho chàng giết hắn sao?" Thương Lung Tình xoay người, mặt đối mặt với hắn, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
"Hả, không phải nàng phản đối sao?" Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, kinh ngạc không thôi, hôm qua không phải nàng phản đối ra tay sao? Sao bây giờ lại nói ra lời này?
"Có sao? Ta chỉ nói là không phải bây giờ, cũng không bảo là không giết mà! Là chàng quá nóng vội, không đợi ta nói hết lời mà thôi." Thương Lung Tình khinh bỉ liếc hắn một cái, thản nhiên nói.
"A? Ta, ta nghĩ rằng nàng là vì... Lung Nhi, ta sai rồi." Đông Phương Dịch Hàn nhớ tới lời nói ngày hôm qua, llêquýyđônn hình như nàng chỉ nói là không phải bây giờ, không phải là không thể giết, xem ra thực sự là hắn quá nóng vội, hiểu nhầm ý nàng, liền tỏ vẻ đáng thương nhìn nàng nói.
"E hèm, chàng thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời mà." Thương Lung Tình khẽ hừ một tiếng, buồn bực khẽ mỉa mai. Không ngờ hắn lại ngây thơ đến như vậy, thế mà cũng có thể ghen, rối loạn chừng mực!
"Ưm, Lung Nhi, vậy khi nào mới có thể động thủ đây?"
Khuôn mặt của Đông Phương Dịch Hàn hiện lên một vệt đỏ ửng, có chút mất tự nhiên nói, chuyện gì hắn cũng có thể bình tĩnh đối mặt, đáng tiếc vừa đụng tới chuyện của Thương Lung Tình, là sẽ mất đi chừng mực, xem ra đời này thật sự thua trong tay nàng rồi!
"Ít nhất, cũng phải chờ bọn chúng ra khỏi biên giới đã chứ? Như vậy nếu xảy ra chuyện, cũng không liên quan đến chúng ta, không phải sao?" Thương Lung Tình liếc nhìn hắn một cái, hờ hững nhìn hắn. Sắc mặt cũng là sâu thẳm khó dò...
"Đúng vậy, sao ta lại nhất thời không nghĩ tới chứ? Thật ngốc mà, vẫn là Lung Nhi của ta thông minh." Đông Phương Dịch hàn nhếch môi, vẻ mặt đầy tự hào nhìn Thương Lung Tình, sắc mặt lại càng vui sướng khôn cùng.
"Được rồi, đừng nịnh nọt nữa." Thương Lung Tình ném cho hắn một ánh mắt xem thường, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn. Trong lòng cũng là dở khóc dở cười, hắn quả thật là càng ngày càng giống trẻ con...
"Lung Nhi, hứa với ta, sau này bất kể giận ra sao, đánh ta mắng ta cũng được, chỉ là không được không để ý tới ta, được không?" Đông Phương Dịch Hàn bỗng nhiên khẩn trương ôm chặt Thương Lung Tình, có chút hoảng loạn. Trong lòng hắn thật ra rất thấp thỏm bất an, chỉ sợ nàng sẽ lựa chọn rời bỏ hắn.
"Chàng cho là ta có khuynh hướng bạo lực à?" Thương Lung Tình ôm trán không còn lời nào để nói, người này sao càng nói lại càng thái quá? Thế nào mà ngay cả những lời này cũng nói ra, kẻ nào không biết, sẽ thật sự nghĩ là hắn bị nàng ngược đãi đó!
"À, đương nhiên không phải, ta biết nương tử tốt nhất mà." Ánh mắt của Đông Phương Dịch Hàn hơi lóe lên, nhếch môi nhìn nàng nói, vẻ mặt cũng khẩn trương không thôi, cứ như chỉ lo sợ vừa sơ ý liền nói sai.
"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa! Sau này nhớ kỹ không được nói linh tinh, nếu không ta liền..." Thương Lung Tình đột nhiên nghiêm túc nhìn Đông Phương Dịch Hàn, chầm rãi nói từng câu từng chữ, dường như đang nhắc nhở hắn gì đó.
"Ta đã nhớ kỹ rồi, không có nếu không, Lung Nhi, nàng đừng tức giận, cẩn thận động thai khí." Đông Phương Dịch Hàn nghe vậy, không đợi Thương Lung Tình nói xong, liền vội nói tiếp lời, căng thẳng vô cùng, lại mang theo chút ý quan tâm mà nhắc nhở nàng.
Thương Lung Tình dựa vào lòng hắn, trầm mặc một lúc, mới thản nhiên mở miệng: "Chuyện của Dao Nhi, chàng định xử lý ra sao?"
"Trước tiên cứ để bọn họ ở cùng nhau mấy ngày này nhé? Nếu bọn họ thật sự có tình cảm, là chuyện tốt, nếu không có, l.q.đ vậy thì hủy bỏ thôi? Dù sao đến khi đó hẳn là đại cục đã định, nàng cảm thấy thế nào?" Đông Phương Dịch Hàn nhẹ nhướng đầu mi, suy nghĩ một lát, nhàn nhạt giải thích.
"Ừm, trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, kéo dài trước đã? Ta thấy Nam Cung Mộc kia cũng được lắm."
"E hèm, vậy sao? Nàng vừa ý hắn thế à?"
"Đúng vậy đó! Thế thì sao? Không được hả? Không phải chàng lại muốn ăn giấm nữa chứ?"
"Ta, ta chính là ăn giấm đó, Lung Nhi, không được khen nam nhân khác."
Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng run rẩy, trên trán xẹt qua mấy gạch đen, người này sao mà ưa ăn giấm như vậy? Ngay cả khen muội phu của hắn một chút cũng không được?
"Đừng làm rộn, đứng đắn một chút, còn ầm ĩ nữa ta sẽ không để ý tới chàng..." Thương Lung Tình vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành phải uy hiếp hắn.
"A, ta không ầm ĩ nữa, nàng là của ta, không cho bất kỳ kẻ nào trộm nhòm ngó, cũng không cho nàng đặt tâm tư trên mình kẻ khác." Đông Phương Dịch Hàn ôm chặt nàng, cả mặt đều là vẻ hiển nhiên phải thế, đầy tính chiếm hữu nói.
"Chàng nghĩ quá nhiều rồi, giá cả thị trường của ta cũng không tốt bằng chàng, đừng giả khờ với ta." Thương Lung Tình khinh thường liếc hắn một cái, khinh bỉ nhìn hắn, nàng còn nhớ rõ còn một vị công chúa chưa xử lí kia kìa!
"Đúng rồi, Lung Nhi, Nguyệt Nhi kia phải xử lí ra sao? Nhìn dáng vẻ của ả ta, ả ta còn muốn uy hiếp ta đấy?" Đông Phương Dịch Hàn cúi đầu hôn lên cái trán của nàng, hỏi.
"Đoán chừng nàng ta cũng không sống được bao lâu, tuy trên người nàng ta là mẫu chung (cổ mẹ), nhưng tử chung (cổ con) đã chết, hơn nữa nàng ta đã kích thích nó, sau khi thời gian hạn định qua rồi, chắc chắn không chịu nổi nữa."
Vẻ mặt Thương Lung Tình không cảm xúc giải thích, đối với kẻ địch, nàng luôn không hề nương tay, lại càng sẽ không thương xót. Nam Cung Nguyệt kia xem như là tình địch của nàng, nàng vốn không định sẽ buông tha cho nàng ta, l^q'đ chẳng qua là nghĩ tới cổ trên người nàng ta rồi cũng sẽ lấy mạng của nàng ta thôi, mới chậm chạp không động thủ, đứng ở một bên xem...