Tiêu Dao Vương Tuyệt Sủng Hãn Phi

Chương 11: Tửu lâu chật ních




Mới sáng sớm, trước cửa tửu lâu Thiên Tình dân chúng vây quanh đông đảo, bên trong lại không một người, tất cả đều đứng ở phía trước nhìn vào. Xôn xao nghị luận:

"Các ngươi nói, đây rốt cuộc có phải sự thật không? Tiêu 150 lượng còn có thể tặng 20 điểm ăn uống?"

"Đúng vậy, nào có chuyện tốt như vậy, có phải hay không là gạt người? "

"Ngươi xem, ở bên trong ăn, còn nghe nói có thể không cần bỏ tiền ra để nghe khúc đâu, có thật không nhỉ?"

"Một bàn một phục vụ, chuyện này cũng có nữa sao?"

... .

Một canh giờ trôi qua (=2 tiếng), lại thủy chung không người nào dám đi vào nếm thử, mấy người chỉ dám đứng ngó ở ngoài.

"Công tử, phải làm sao bây giờ nha? Không ai dám vào trong." Lưu chưởng quỹ lo lắng nói. Nếu vậy việc buôn bán phải làm sao đây? Công tử nhưng là đầu tư vào quán rất nhiều ngân lượng. Có phải hay không vốn bỏ ra không thể lấy về a?

"Không có việc gì, chờ một chút đi." Thương Lung Tình bình tĩnh nói, lập tức vẫy tay kêu Tiểu Long đi lại, đưa miệng ghé vào lỗ tai hắn nói thầm một hồi, hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Tiểu long chớp mắt, thần thái sáng láng nói "Công tử, Tiểu Long đã rõ, lập tức đi làm ngay."

Cùng lúc, ở một chỗ khác trong sương phòng, có mấy người nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa tò mò lại vừa hứng thú xem tình cảnh này.

"Gia, mấy người nói một lát nữa, có người nào đi vào trong không đây?" Tiểu Ức đứng ở phía trước cửa sổ, tò mò hỏi.

"Ta cảm thấy hẳn là sẽ không." Hướng Nhất lắc lắc đầu nói!

"Ta cũng nghĩ là không." bên cạnh Hướng Nhị cũng nhìn hoàn cảnh ngoài kia, nói.

"Gia, ngươi cảm thấy như thế nào?" Tiểu Ức quay đầu, có chút chờ mong đáp án của vị gia này.

"Chờ! Ta nghĩ đến lát nữa còn có thể sẽ rất nháo động." Vị được xưng là gia kia lười nhác nói một tiếng, nhắm mắt dưỡng thần, phảng phất như đang chờ đợi cái gì.

Quả nhiên, ước chừng qua nửa canh giờ, bỗng nhiên có mấy người trong đám người bài trừ tiến đến, mọi người xung quanh đều hướng ánh mắt kì lạ nhìn vào, trước khi đi vào tửu lâu, mấy người đi lên còn kinh ngạc nói : "Ồ? Là quán mới mở nha? Đi vào xem thử thế nào? "

Lại có thêm vài người lục tục kéo vào, mà những người bên ngoài vẫn chỉ vây xem, tò mò nhìn vào bên trong, tựa hồ đều đang chờ xem mấy lời trong tờ đơn có phải thật hay không.

Qua ước chừng lại nửa canh giờ sau, người đầu tiên tiến vào chậm rãi đi ra, đến ngoài cửa hét lớn: "Thực mẹ nó thích, lão tử hôm nay quả nhiên gặp may mắn, không nghĩ tới người đầu tiên đi vào, cư nhiên miễn phí thử ăn một đĩa đồ ăn tân phẩm, vô cùng mĩ vị, mới ăn hết 150 lượng, liền thật sự lấy đến 20 điểm, lần sau còn có thể tới nơi này ăn!"

Vừa dứt lời, một người khác lại từ bên trong chạy đến, hô to: "Quá sung sướng, kia mấy thứ viết trên đơn đều là thật, vừa ăn cơm vừa nghe khúc, thực mẹ nó hưởng thụ a! Mấy người không ngại đi vào thử xem, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt . . ."

"Oa, xem ra là thật, ngươi xem bọn hắn người người đều cao hứng phấn chấn đi ra, nếu không, chúng ta cũng vào xem đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nếu không đi vào thử xem, nếu như bị lừa, chúng ta liền bỏ đi, dù sao cũng không làm gì được chúng ta. "

"Ngươi xem, ngươi xem, có lại người đi ra , trong tay còn giơ điểm tặng đấy, xem ra là sự thật "

"Ta cũng vào xem đi, dù sao cũng là vào ăn một bữa cơm, thử coi như thế nào cũng không thiệt gì…"

Cứ như vậy, tửu lâu dần dần đi vào rất nhiều người, cũng đi ra không ít người, đi tới đều là tâm tư muốn thử, mà ra ngoài đều là người người cao hứng phấn chấn, giống như được trúng thưởng.

"Công tử, thật tốt quá, hiện tại tửu lâu cũng không còn chỗ trống, đều chật ních, nhưng khách vẫn tiến vào không dứt nha." Tiểu Long cao hứng nói, nhìn về phía Thương Lung Tình càng thêm khâm phục lại kính ngưỡng, trong lòng càng khẳng định bản thân đi theo đúng chủ tử rồi.

"Đó là đương nhiên, công tử nhà chúng ta không phải người bình thường, chắc chắn nhất định thành công. " Mộng Vũ giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tự hào nói. Trên mặt cũng tràn ngập ý sùng bái.

"Tốt lắm, bên ngoài đang bận rộn, các ngươi còn ở đây nói chuyện, nhanh ra ngoài hỗ trợ đi." Thương Lung Tình cười khẽ nhìn hai người bọn họ, lắc lắc đầu, nằm trên ghế trường kì nghỉ ngơi.